• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tu La Điện... Tu La vương!

Ánh mắt của Long Cẩn và Long Ngọc lóe sáng.

”Lui xuống đi” Long Cẩn ra lệnh cho Ám lui ra.

Chờ Ám lui ra sau, trong phòng chỉ còn ba người Long Cẩn, Long Ngọc và Lãnh Duy.

”Ngọc, ngươi thấy thế nào?” vẻ mặt của Long Cẩn nặng nề hỏi.

Không có người ngoài ở đây, khuôn mặt cười quanh năm không đổi của hắn giờ phút này được thu hồi.

”Có hai khả năng. Một là giết người diệt khẩu, hai là Long Đao Môn kia đã động tới người không nên động.”

Long Cẩn gật gật đầu.

Long Ngọc tiếp tục nói, “Nếu như thế lực diệt Long Đao Môn thực sự là Tu La Điện, vậy khả năng thứ nhất không lớn lắm. Bằng thế lực của Tu La Điện, nếu muốn giết ai thì còn cần mượn tay kẻ khác sao?”

Không nói tới bản thân Tu La Điện là thế lực sát thủ lớn nhất gian hồ, điện chủ Tu La vương Mị Anh còn được võ lâm tôn làm người đứng đầu ma giáo, chỉ cần hắn lệnh một tiếng, tà giáo khắp nơi không dám trái lời.

Nếu hắn muốn giết Bạch Phượng Ca thì đó chẳng khác nào giết một con kiến.

Nếu triều đình điều tra tới, hắn chỉ cần vất đại một môn phái nào đó là kẻ thế màng là được, không nhất thiết phải tốn công nhờ người khác giết người sau đó diệt khẩu.

”Nếu là động đến người không nên động, vậy...” Lãnh Duy nghi ngờ hỏi.

Tuy hắn đoán được người không nên động tới trong lời của huynh đệ bọn họ là Bạch Phượng Ca, nhưng quan hệ của nàng ta với Tu La Điện là gì, sao có thể khiến Tu La Điện “đòi nợ” dùm?

Mấy năm nay mặc dù hắn ở biên cảnh xa xôi, nhưng danh tiếng của Tu La Điện cũng đủ khiến người ở biên cảnh nghe thấy là sợ mất mật, sao hắn có thể không biết đệ nhất tà giáo này chứ!

”Đương nhiên là vị nghĩa muội kia của ngươi rồi!” Long Ngọc trào phúng nói:

”Thiên hạ ai không biết, Tu La vương và trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang dù một bên chính một bên tà nhưng lại tình như thủ túc, tuy hai mà một. Kẻ động tới nữ nhân của trang chủ thiên hạ đệ nhất trang thì sao Tu La vương có thể ngồi yên được?”

Cái danh nghĩa phu quân này của hắn đúng là chỉ để làm kiểng!

Rõ ràng biết gian phu là ai nhưng không thể rửa nhục, còn phải nhường nhịn ba phần với vị thê thử đi ngoại tình kia.

Thay vì nói là trào phúng không bằng nói là hắn tự giễu.

“...” Lãnh Duy cúi đầu không nói.

Xem ra, nhiều năm nay hắn cũng nắm bắt thông tin kém đi.

”Ta về vương phủ đây.” Long Ngọc quẳng mớ cảm xúc không nên có ra khỏi đầu, khôi phục bình tĩnh.

Dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là bảo vệ Bạch Phượng Ca thật tốt.

Từ giây phút sát thủ xuất hiện, bọn họ lập tức hiểu có người muốn lợi dụng Bạch Phượng Ca để đạt được âm mưu đen tối.

Tuyệt đối không thể để Bạch Phượng Ca có chuyện gì!

Ít nhất là khi nàng ta còn giá trị lợi dụng, không thể đề nàng ta bị thương dù chỉ là một sợi tóc.

......................

Nhiếp chính vương phủ.

Long Ngọc lạnh mặt nhìn cái hồ sen giống như vừa trải qua một hồi phong ba bão táp, khí lạnh tràn ngập hai mắt.

Đứng trên cầu đá bắc ngang qua hồ sen, Long Ngọc lạnh lùng nhì về phía một cái thuyền nhỏ cách đó không xa.

Nơi đó, Bạch Phượng Ca đang lười biếng tựa đầu vào thuyền, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu Chanh hưng phấn chỉ huy đám gia đình ở một số thuyền nhỏ bên cạnh.

”Chỗ đó! Chỗ đó có một cái! Mau hái đi!” trong mắt Tiểu Chanh tràn ngập kích động, ngón tay chỉ về một bụi hoa còn nguyên vẹn, lớn tiếng la hét.

Còn gia đinh xua quanh nghe được lệnh thì lập tức chèo thuyền qua, sào trúc đầy bụi hoa sen duyên dáng yêu kiều kia, sau đó lấy vợt lưới vớt lấy thứ bên dưới.

Một chốc sau, một gia đinh thu vợt lên, bên trong là một con rùa đang không ngừng giãy.

”Ha ha, bắt được rồi! Tiểu thư, bắt được rồi!” Tiểu Chanh quay đầu vỗ tay kêu to, nhưng vừa quay đầu lại thì nụ cười lập tức đông cứng trên mặt, trong ánh mắt không còn chút vui mừng nào mà chỉ sót lại hoảng sợ,“Vương gia!”

”Đó không phải vương gia, là vương bát.” Bạch Phượng Ca nhấc mi mắt lên, nhìn thoáng qua con rùa trong lưới.

Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngọc nhất thời đen như đáy nồi.

Tuy khoảng cách của hai người tương đối xa nhưng với một người có võ công như hắn thì nghe một câu nói với khoảng cách như thế là chuyện dễ dàng.

Ngay khi hắn đang giận tím mặt, Tiểu Chanh vì vội vàng muốn hành lễ, không ngờ trượt chân một cái, kêu thảm một tiếng, lập tức chụp ếch mà rơi tủm xuống ao.

Trong mắt của Bạch Phượng Ca xẹt qua một tia bất đắc dĩ, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, cơ thể động đậy một chút, vươn tay phải kéo Tiểu Chanh lên.

Cánh tay đột nhiên đau đớn, trợt tay một cái, bạn nha hoàn nào đó lại tiếp tục bất hạnh rơi xuống nước.

Bạch Phượng Ca âm thầm mắng một tiếng, nhảy vào trong hồ.

Nàng nhớ rằng nha đầu này không biết bơi.

Một loạt biến cố tưởng như diễn ra thật chậm nhưng lại chạy qua trong nháy mắt.

Bọn gia đinh không ai kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy Bạch Phượng Ca rơi xuống nước, trên mặt bọn họ đều cắt không còn giọt máu, mặc kệ có biết bơi hay không, ai cũng nhảy vào trong ao cứu người.

Trong lúc nhất thời trong ao sen phải nói là cực kì náo nhiệt.

Long Ngọc lạnh lùng nhìn thân thể màu trắng đang cố hết sức bơi vào bờ, không hề có ý ra tay giúp đỡ.

Buồn cười!

Phá nát hồ sen mà hắn dồn biết bao tâm huyết vào mà mong hắn cứu nàng sao?!

...................................

Hốc mắt của Tiểu Chanh đỏ bừng nhìn Bạch Phượng Ca đang hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng không ngừng tự trách.

Nếu không phải vì nàng bị rơi xuống nước thì tiểu thư đã không nhảy xuống cứu nàng, cũng đã không bị bệnh.

Đúng Vậy, bạn vương phi nào đó đã bị bệnh!

Nếu theo lời thầy bói thì bát tự nàng và vương phủ cực kì khắc nhau, trời sinh thù địch, không phải mi chết thì ta chết!

Không nói tới chuyện nàng nhảy vào trong hồ bị phong hàn, ngay cả vết thương trên ty cũng chuyển biến xấu, không ngừng sốt cao.

Còn Long Ngọc, sau khi nghe thái y khẳng định Bạch Phượng Ca không có nguy hiểm tới tính mạng thì cũng không bước vào phòng nàng nửa bước.

Hôn mê ba ngày ba đêm, Bạch Phượng Ca cuối cùng cũng tỉnh lại trong tiếng la khóc thảm thiết của bạn Tiểu Chanh.

Trên trán chảy xuống ba đường hắc tuyến thật to, bạn vương phi dựa vào đầu giường nửa cười nửa mếu nhìn bạn nha hoàn nào đó, “Tiểu Chanh bảo bối, ngươi có thể yên lặng một chút không? Tiểu thư nhà ngươi cần tĩnh dưỡng, cần tĩnh dưỡng đó biết không?”

Vừa nói xong, cổ họng nàng lại đau rồi.

Cảm giác không khỏe như thế khiến bạn Bạch đột nhiên hiểu ra một đạo lí!

Rùa, không thể ăn được! Ít nhất là nàng không thể ăn!

Lần đầu tiên trong mười mấy năm cuộc đời nàng muốn ăn rùa, nhưng rùa còn chưa kịp ăn thì đã bị chủ nhân của con rùa ăn sạch. Thất thân còn chưa nói, đã vậy còn lượm về một tên phiền phức.

Lần thứ hai muốn ăn rùa, rùa còn chưa kịp ăn thè xem nữa đã bỏ mạng lại.

Tóm lại một câu, sau này nếu nhìn thấy rùa nàng nhất định sẽ trốn.

Không thể chọc vào thì nàng trốn không được sao?!

”Nô tì.... nô tì biết rồi ạ!” Tiểu Chanh ngừng kêu khóc, “Tiểu thư nhất định phải nghỉ ngơi, nô tì tới phòng bếp lấy cháo cho người.” nói xong còn làm vẻ mặt đáng thương nhìn bạn tiều thư rồi bổ sung một câu, “Ta sẽ không khóc, không quậy, không làm ồn, tiểu thư phải hứa với ta nhất định phải mau khỏe lại, nếu không.....” dùng đôi mắt sưng đỏ quăng cho bạn tiểu thư còn nằm trên giường kia một cái nhìn đấy uy hiếp, bạn nha hoàn mới chịu xoay người đi ra ngoài cửa.

”A...” Bạch Phượng Ca nhìn bòng lưng của Tiểu Chanh, cười khẽ một tiếng.

Xem ra nàng phải nhanh chóng khỏe lại rồi, nếu không tiê6u nha đầu này nhất định sẽ khiến nàng sống không yên.

Sau này nếu còn muốn tìm nha hoàn, nhất định không tìm nha hoàn ồn ào như nàng ấy.

Đáy lòng bạn tiểu thư nào đó âm thầm hạ quyết tâm.

Gần nửa tháng trôi qua, có thể xem như Bạch Phượng Ca đã khỏi hẳn.

Gần nửa tháng trôi qua, Long Ngọc không hề xuất hiện lần nào, nàng cũng thấy khỏe trong người.

”Tiểu Chanh, thay quần áo, đi tản bộ nào” Bạch Phượng Ca buông quyển sách trên tay xuống, đứng dậy khỏi nhuyễn tháp.

Tuy nàng lười nhưng ở miết trong phòng gần nửa tháng thế này thì cũng sắp nổi mốc rồi!

”A?” Tiểu Chanh buông tấm vải đang thêu dở trên tay, muốn đứng dậy khỏi ghế, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi, “Tiểu thư muốn đi ra ngoài sao?”

Bạch Phượng Ca liếc bạn nha hoàn một cái, “Không phải ta vừa mới nói sao?”

”Không được!” Tiểu Chanh không thèm suy nghĩ giây nào, lập tức cự tuyệt.

Đôi mắt của Bạch Phượng Ca sâu thêm một chút, “A?”

Sao phản ứng của tiểu nha đầu này lại kì quái thế?

Nếu như bình thường, chỉ cần nàng nói muốn đi ra ngoài, tiểu nha đầu này nhất định sẽ rất hưng phấn, sao bây giờ lại...

”A... tiểu... tiểu thư, thân thể của người còn chưa khỏe hẳn, nên ở trong phòng một thời gian nữa đi.” Tiểu Chanh né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bạn vương phi, giải thích qua loa một câu.

”Tiểu Chanh bảo bối, ngươi đang gạt ta chuyện gì.” không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Sắc mặt của bạn nha hoàn trắng đi một chút, nhưng quyết tâm phủ nhận, “Không có.” ánh mắt không dám nhìn về Bạch Phượng Ca.

Trong mắt nàng lóe lên tia hiểu ý.

Nha đầu này nhất định là đang gạt nàng!

”Nếu không có vậy ngươi chuẩn bị quần áo cho ta, ta dạo một vòng hoa viên sẽ quay lại.” tuy giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng lại toát ra khí phách làm người ta không thể kháng cự.

“...” Tiểu Chanh cắn môi, rối rắm không thôi.

Cuối cùng rơi vào đường cùng, ngoan ngoãn chuẩn bị quần áo cho bạn tiểu thư nào đó.

.........................

”Hồng tì tỉ, khi nãy ta nghe Trương đại ca nói sáng sớm hôm nay vương gia lại đi Hồng Trang lâu. Ha ha, xem ra vương gia rất thâm tình với vị cô nương kia.” một tiểu nha hoàn vận lục y cười bí hiểm nói với một nha hoàn lớn tuổi hơn ở bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK