Hoa khôi của Hồng Trang lâu xinh đẹp như thế nào, vương gia thích cô nương ấy ra sao, chuyện này dường như ai ở kinh đô cũng biết.
”Ngươi nói bậy bạ gì vậy?” sắc mặt của một nha hoàn có tuổi tương đối lớn không tốt lắm, “Người kia cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu, vương gia có thân phận tôn quý như thế thì sao để ý nàng ta được chứ?”
”Nhưng mà...” tiểu nha hoàn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lập tức lại bị nha hoàn lớn tuổi ngăn cản:
”Chẳng qua vương gia nhất thời bị nàng ta dụ dỗ thôi.” nói xong trong mắt của nha hoàn lớn tuổi hiện lên một chút ganh tị, “Cho dù vương gia có ý gì với nàng ta đi nữa nhưng với thân phận ti tiện của nàng ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm thiếp.”
Tiểu nha hoàn không cam lòng thở dài, “Cho dù có làm thiếp nhưng lại được tình yêu của vương gia thì còn tốt hơn làm vương phi vạn lần.”
Vị vương phi kia tuy có được vị trí chính thê tôn quý nhưng ngay cả một ánh mắt vương gia cũng không chịu cho nàng ta.
”Lớn mật!” Tiểu Chanh tức giận trừng mắt nhìn hai nha hoàn, “An cho phép các ngươi tung tin đồn nhảm trong phủ?” giờ phút này Tiểu Chanh tức giận nhìn giống như một con sư tử nhỏ, ánh mắt đáng sợ khiến hai nha hoàn kia sợ tới mức mặt trắng bệt.
”Vương... vương phi tha mạng!” hai nha hoàn sợ hãi quỳ trên mặt đất, có chút không yên nhìn bạn nữ không chút đổi sắc đứng sau lưng Tiểu Chanh.
”Lui xuống đi.” Bạch Phượng Ca liếc qua hai nha hoàn nọ một cái, sóng mắt bình tĩnh không chút cảm xúc.
”Tạ... tạ vương phi.” hai nha hoàn kia giống như được đại xá, lập tức chạy ra khỏi tầm mắt của Bạch Phượng Ca.
Khuôn mặt trắng bệt của Tiểu Chanh nghiêm lại, cúi đầu nhìn mũi chân.
Bạch Phượng Ca quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ, “A, Tiểu Chanh bải bối, ngươi không cho tiểu thư của ngươi ra ngoài là vì nguyên nhân này sao?”
Tiểu Chanh đột nhiên ngẩng đầu, vội vội vàng vàng giải thích, “Tiểu... tiểu thư, bọn họ chỉ nói bậy thôi! Vương gia không có...”
”Được rồi được rồi.” Bạch Phượng Ca nâng tay cắt lời của Tiểu Chanh, “Tiểu Chanh bảo bối, tiểu thư của ngươi nhất định sẽ không phiền lòng vì chuyện này đâu, cho nên đừng quan tâm.”
Nàng còn tưởng có chuyện gì lớn, không ngờ là chuyện tình cảm của tên vương gia kia.
Làm hại nàng lãng phí noron thần kinh đi phán đoán lung tung.
Bạn vương phi nào đó hoàn toàn không chút đế ý tới chuyện phong của tướng công nhà mình.
”Thật sao?” Tiểu Chanh nghe thấy thế thì ngẩng đầu cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Bạch Phượng Ca.
Thấy bạn vương phi vô lương kia chỉ lạnh lùng nhìn nàng, tảng đá trong lòng mới được buông xuống.
...................................
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh như chớp đi ra từ hoàng cung.
Người ngồi trong xe chính là Long Cẩn, Long Ngọc và Lãnh Duy.
”Ngọc, hôm nay muốn đưa chúng ta đi diện kiến dung nhan của vị hồng nhan tri kỉ của ngươi à?” Long Cẩn nhìn về phía Long Ngọc, trong mắt tràn ngập ý cười.
”Ca, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, tin đồn hoàn toàn vô căn cứ.” Long Ngọc đen mặt nói.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm ngày trước...
Năm ngày trước Long Ngọc một mình đột nhập vào Tu La điện, muốn điều tra rõ rốt cục thì ai đã sai khiến Loan Đao môn tới ám sát Bạch Phượng Ca.
Nhưng hắn vừa đứng chưa nóng chỗ thì đã bị người khác phát hiện.
Vì có một người áo đen khác trợ giúp nên hắn mới thoát khỏi truy đuổi.
Người áo đen kia tuy võ công không cao cường lắm nhưng lại rất hiểu về địa hình của Tu La điện.
Hai người ẩn thân bên trong Hồng Trang lâu, giả bộ thân thiết mới có thể cắt đuôi đám sát thủ võ công cao cường của Tu La điện.
Người áo đen kia chính là nữ nhân vật chính mà dư luận gán ghép với hắn, hoa khôi của Hồng Trang lâu_ Phi Sắc.
Nói ra mới thấy Long Ngọc bị oan đó!
Hắn chỉ mới gặp Phi Sắc có một lần mà đã lớn chuyện thế rồi.
Sau chuyện này bạn Ngọc đã hiểu ra một đạo lý: nữ nhân quả nhiên là họa thủy!
”Ha ha, hôm nay chúng ta tới Hồng Trang lâu, không chừng ngày mai tin đồn sẽ càng ghê gớm hơn nữa.” Long Cẩn cười nói, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng giống như đang vui sướng khi đệ đệ gặp họa.
Trên khuôn mặt băng sơn của bạn Lãnh Duy cũng hiện lên nụ cười tương tự bạn hoàng đế.
“.....”khuông mặt tuấn tú của bạn vương gia lập tức đen như đáy nồi.
Sao hắn lại không biết bản tính của hai kẻ này?!
Nhắm mắt lại, Long Ngọc lạnh lùng nói, “Nếu ta mở mắt ra mà còn thấy hai người cười thì hai người tự mà đi đi nhá!”
Bọn họ tới Hồng Trang lâu là để tìm Phi Sắc.
Có thể quen thuộc Tu La điện như thế, nhất định là có vấn đề!
Long Cẩn và Lãnh Duy nghe thế thì nụ cười trên mặt cứng lại, cực kì không cam lòng mà nín cười.
Bọn họ tự đi Hồng Trang lâu?
Chuyện vị cô nương kia khó gặp mặt thế nào, trong kinh đô này không ai không biết.
Mặc dù tên của nàng ta đã nổi tiếng như mặt trời ban trưa, nhưng nàng ta cũng chỉ mới xuất hiện trước quần chúng một lần ở Hồng Trang lâu mà thôi.
Thanh danh cua nàng ta lan truyền rông như thế chủ yếu là vì dung mạo kiều diễm khiến người ta ganh tị, không dính chút bụi bặm của chốn phong trần.
Điểm này rất khác với các hoa khôi nổi danh khác.
Nếu không phải vì một đoạn “nhân duyên” của Long Ngọc và Phi Sắc, bọn họ chắc cũng không thể gặp nàng ta một cách quang minh chính đại.
Long Ngọc trợn mắt nhìn vẻ mặt đứng đắn của hai bạn nam trước mặt hắn, sao có thể thay đổi nhanh thế chứ!?
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng ở trước cửa của Hồng Trang lâu.
Dọc theo đường đi các mĩ nhân ai cũng dừng chân lại nhìn, đôi mắt phong tình của các nàng không ngừng bắn ra tình ý.
Ba vị công tử này đều phong độ bất phàm, cực kì tuấn mĩ, nếu có thể... với một trong ba người thôi cũng đáng lắm rồi. (trong dấu ba chấm là gì thì các nàng tự hiểu nha, tâm hồn của editor rất trong “sáng” a~)
Một đám nữ tử đều đỏ mặt ngượng ngừng nhìn chằm chằm vào ba bạn nam bất phàm.
”Ôi chao u~ vương gia tới rồi, trên lầu có nhã gian, mau mời mau mời!” trên khuôn mặt béo phệ của tú bà tràn ngập ý cười, xởi lởi nghênh đón ba người, cực kì nhiệt tình nói với Long Ngọc.
Bà đã lăn lộn trong giới này đã mười mấy năm, mắt nhìn người tất nhiên là rất tốt.
Bà từng gặp vị vương gia này một lần, tất nhiên sẽ không quên được.
Còn hai người đi theo phía sau đều mặc quần áo hạng nhất, sau khi bước vào cũng chưa từng liếc mấy cô nương trong lâu cái nào, huống chi bọn họ còn đi cùng với vương gia, thân phận nhất định cũng không vừa.
Các cô nương dưới lầu không vừa mắt của họ cũng là chuyện bình thường.
Long Ngọc gật đầu, đi theo phía sau tú bà, Long Cẩn và Lãnh Duy cũng nhanh nhẹn đuổi kịp.
Ngoại trừ Long Ngọc từng tới đây một lần, Long Cẩn và Lãnh Duy đều chưa từng tới mấy nơi thế này.
Đại danh của Hồng Trang lâu bọn họ cũng có nghe thấy.
Chẳng qua bọn họ cũng có nghi vấn giống Long Ngọc.
Một nơi nồng nặc mùi phấn son thế này sao lại có thanh danh lan xa như thế?
Không lẽ ngươi tới đây đều yêu thích cái mùi buồn nôn này sao?
Còn đám nữ nhân trang điểm lòe loẹt kia thật ồn ào khiến bọn hắn muốn một phát đập chết hết.
Với cái danh “thiên đường của nam nhân” của Hồng Trang lâu, ba ngươi đều có chung một đánh giá_ không thể tin được.
Cái này phải gọi là “địa ngục của nam nhân” mới đúng.
”Vương gia, hai vị công tử, thỉnh vào trong này.” tú bà cung kính mở của nhã gian, nghiêng người thủ lễ.
Ba người không nói, nâng bước vào bên trong.
Sau khi tiến vào trong nhã gian, sắc mặt của ba người mới dịu bớt.
Tuy phía dưới tục không chịu được nhưng nhã gian lại rất đặc biệt, trong không khí tỏa ra mùi thơm thấm vào tận ruột gan khiến người ta thoải mái.
Hơn nữa cách bố trí trong nhã gian cũng rất kì lạ, giữa phòng có một cái hồ thật lớn, bên trong có nuôi rất nhiều cá vàng nhàn nhã bơi lội.
”Vương gia và các vị công tử tới lần này không biết là tìm vị cô nương nào?” tú bà sửa nụ cười nịnh nọt trở thành một nụ cười tự nhiên.
Tuy trên mặt vẫn là lớp phấn thật dày nhưng khí chất thì cách biệt một trời một vựa.
Mắt của ba người lóe sáng.
Tú bà này cũng không đơn giản đâu, Hồng Trang lâu này càng không đơn giản!
”Phi Sắc.” Long Ngọc trầm ngâm một giây, trầm giọng nói.