Bạch Phượng Ca gật nhẹ một cái, đi về phía Phi Sắc.
Hai đại mĩ nhận một trắng một đỏ sóng vai nhau đi, một người thanh tuyệt thoát tục, một người xinh đẹp mị hoặc, sợ là bực họa xinh đẹp nhất cũng không thể sánh bằng hai người bây giờ.
Khi Tiểu Chanh lấy lại tinh thần thì hai người kia đã đi rất xa.
”Tiểu thư! Đợi ta với!” quăng nghi ngờ của mình ra chín tầng mây, Tiểu Chanh xách váy vội vàng đuổi theo.
”Ha ha, tiểu nha đầu cũng muốn đi sao.” Phi Sắc xoay người khẽ cười nói.
”Ta muốn đi theo tiểu...” Tiểu Chanh trợn mắt nhìn Phi Sắc, nhưng còn chưa nói xong, Bạch Phượng Ca đã nhẹ giọng cắt ngang, “Chanh, ngươi ở lại đi.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Phi Sắc càng sâu, đôi mắt phượng ôn nhu như nước nhìn Bạch Phượng Ca.
Tiểu Chanh càng cảm thấy kì quái.
Tiểu thư thay đổi rồi!
Nhìn bóng hai người đang khuất xa kia, trong lòng Tiểu Chanh càng u ám.
Dừng tầm mắt trên bóng lưng xinh đẹp của Phi Sắc, Tiểu Chanh âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thật sự, thật sự, thật sự rất muốn cắn chất nàng ta mà.
..................
Bách hoa tranh nhau khoe sắc, hương thơm tỏa ra bốn phía, hoa viên phía sau vương phủ như một biển hoa rực rỡ.
”Mệt sao?” Phi Sắc nhẹ giọng hỏi, mắt phượng nhìn về phía Bạch Phượng Ca càng thêm nhu tình.
”Ừ.” Bạch Phượng Ca gật gật đầu.
Sau khi dùng kim khâu phong thể, thể lực của nàng bị sụt giảm nghiệm trọng.
”Chúng ta qua lương đình bên kia ngồi một chút đi.” trong mắt lóe lên tia đau lòng, Phi Sắc nâng tay đỡ Bạch Phượng Ca hướng về phía lương đình.
Mới vừa đi vài bước, trong mắt Phi Sắc đã xẹt qua tia sáng lạnh, đôi mắt hắn càng thêm sâu thăm thẳm, nhưng không hề hiện chút cảm xúc nào ra ngoài mặt.
Nhận thấy sự thay đổi của Phi Sắc, lòng Bạch Phượng Ca cũng trầm xuống, nhưng cũng không biển hiện cái gì ra ngoài.
Cẩn thận đỡ Bạch Phượng Ca đi về phía lương đình, sau khi đặt nàng ngồi xuống, Phi Sắc lại làm dáng vẻ giống như nha hoàn, lẳng lặng đứng phía sau Bạch Phượng Ca.
Bạch Phượng Ca hạ mị.
Dựa vào sự ăn ý lâu nay, nàng có thể đoán được đôi chút dụng ý của Phi Sắc.
Có người đang âm thầm giám thị!
”Ngồi xuống đi.” Bạch Phượng Ca thản nhiên nói.
”Dạ.” Phi Sắc vâng lời ngồi xuống, thần thái cung kính.
”Phi Sắc, vì sao người lại tới vương phủ?” Bạch Phượng Ca thản nhiên nhìn Phi Sắc, hỏi.
Nhìn vào hành động kì quái của Phi Sắc, nàng đoán là có người đang âm thầm giám thị, chắc chắn Long Ngọc đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Phi Sắc rồi.
Hỏi như vậy chẳng khác nào thừa nhận nàng và Phi Sắc có quen nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu về nhau thôi.
Dù sao quen biết thì cũng chỉ là quen biết mà thôi.
Nghe vậy, trong đôi mắt phượng của Phi Sắc hiện lên tia tán thưởng, nhưng rất nhanh lại biến mất, sắc mặt bình thường nói, “Biết tin cô nương gặp nguy hiểm, Phi Sắc phụng mệnh tới bảo hộ.”
Thật ra ngay từ đầu hắn đã biết huynh đệ Long gia không tin tưởng thân phận của hắn. Thân là hoàng thượng và vương gia, sao có thể là hạng người ngu muội chứ?
Chẳng qua hai người kia mắt nhắm mắt mở cho hắn vào vương phủ, hắn cũng chiều theo ý họ mà đi vào.
Dù sao mục đích của hắn cũng rất đơn giản, chính là bảo hộ cho nha đầu an toàn thôi.
“...” nghe vậy, Bạch Phượng Ca cúi đầu trầm tư, một lúc lâu sau mới nâng mắt nói, “Làm việc cẩn thận, chớ để người khác làm phiền ta.”
Tuy trên mặt nàng không có chút gợn sóng nhưng trong lòng Bạch Phượng Ca lại không ngừng cười lạnh.
Long Cẩn Long Ngọc, ha ha, chiêu gậy ông đập lưng ông này quả là rất tuyệt.
Chẳng qua thật thật giả giả,trong thật có giả trong giả có thật, ai tốt ai xấu cũng rất khó nói. Tâm cơ của yêu nghiệt Phi Sắc khiến nàng cũng phải rét run.
”Cô nương yên tâm, Phi Sắc tuyệt đối không làm phiền cô nương.”
”Như thế thì tốt.” Bạch Phượng Ca dứt lời thì lập tức đứng dậy, “Về thôi.”
Cùng sóng vai mà đi, hai người một trước một sau, thân phận tôn ti giống như một lời giải thích trong câm lặng.
Sau khi bóng lưng của hai người biến mất trong hoa viên, Long Ngọc lắc mình rơi xuống từ một cây đại thụ to lớn, nhìn theo bóng lưng kia, mắt hắn càng lúc càng thâm.
..................
Năm ngày nháy mắt trôi qua.
Năm ngày này Phi Sắc không một lần lẻn vào phòng của Bạch Phượng Ca, cũng không tới tìm nàng.
Còn Bạch Phượng Ca thì cực kì nhàn hạ, lười biếng nằm luôn trong phòng sống kiếp trạch nữ.
Tất cả dường như giống với lúc trước khi Phi Sắc vào phủ.
Nhưng những ngày yên bình này nhanh chóng bị đánh vỡ.
Bạch Phượng Ca ngồi ngay ngắn nhìn hai người trong phòng, thần thái tự nhiên.
Quần anh hội của thiên hạ đệ nhất trang sẽ cử hành vào bảy ngày nữa,Long Cẩn và Long Ngọc cũng vì chuyện này mà tới đây.
Trong lòng Bạch Phượng Ca rất rõ ràng, nàng không phải người ngu dốt, tất nhiên nhìn ra ý nghĩa của thiên hạ đệ nhất trang với triều đình.
Triều đình giành chủ ý với thiên hạ đệ nhất trang chẳng khác nào một bí mật công khai trong thiên hạ.
Ngặc một nỗi thiên hạ đệ nhất trang làm việc xưa nay rất cẩn thận, ngày bình thường sẽ không cho người ngoài vào trang, muốn vào thì cũng chỉ vào dịp quần anh hội mỗi năm tổ chức một lần,thiên hạ đệ nhất trang sẽ phát thiếp mời, người được mời sẽ tới trang để gặp mặt.
Nói trắng ra thì cái quần anh hội này là ngày mà thiên hạ đệ nhất trang chọn lựa nhân tài.
Kẻ nào nổi bật ở quần anh hội thì sẽ có cơ hội trở thành một thành viên của thiên hạ đệ nhất trang.
Dựa vào thế lực mấy trăm năm của thiên hạ đệ nhất trang, quần anh hội đã trở thành một sự kiện quan trọng không kém gì đại hội võ lâm.
Trở thành người của thiên hạ đệ nhất trang đồng nghĩa với việc có được sự che chở tuyệt đối, việc này chẳng khác nào trở thành người có thân phận hiểm hách trong võ lâm.
Long thị huynh đệ tất nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội ngàn năm có một này rồi.
Trước kia, không có Bạch Phượng Ca, tới thiên hạ đệ nhất trang còn khó hơn lên trời, nhưng bây giờ trong tay họ có Bạch Phượng Ca, hơn nữa còn biết nàng ta có quan hệ không bình thường với thiên hạ đệ nhất trang, bọn họ sao có thể bỏ qua?
”Hoàng thượng vương gia, làm hai người thất vọng rồi, iệc này nô tì không làm được.” Bạch Phượng Ca lạnh lùng nói.
Lời cự tuyệt trắng trợn như thế khiến sắc mặt Long Ngọc lập tức chuyển sang chế độ âm u, ánh mắt nhìn về phía Bạch Phượng Ca cũng lạnh thêm không ít, điều này chứng tỏ câu nói vừa rồi của nàng khiến hắn tức giận.
Mặt Long Cẩn vẫn không đổi sắc, ánh mắt dừng trên người nàng thật lâu, “Vương phi không giúp được hay là không muốn giúp? Lo trẫm và vương gia sẽ gây khó dễ cho thiên hạ đệ nhất trang sao?”
“...” nghe thấy câu cuối của Long Cẩn, mắt Bạch Phượng Ca lóe lên, nhưng vẫn cúi đầu không nói.
Thủ biểu tình của Bạch Phượng Ca vào mắt, trong đôi mắt của Long Cẩn xẹt qua tia nắm rõ, nụ cười trên môi càng thêm ôn hòa, “Thật ra vương phi cũng không cần lo lắng, trẫm và vương gia chỉ là hâm mộ danh tiếng thiên hạ đệ nhất trang đã lâu, lại khó có thể gặp được, lần này nhờ vương phi hỗ trợ, chẳng qua chỉ là đễ thỏa lòng tò mò thôi.”
“...” nghe vậy, Bạch Phượng Ca vẫn trầm ngâm, trong mắt lại có thêm một tia do dự.
Long Cẩn vẫn quan sát nàng, tất nhiên là phát hiện ra tia do dự kia, trong lòng xoay chuyển, không ngừng cố gắng, “Huống chi vương phi cũng là người của thiên hạ đệ nhất trang, mà nàng đã gả cho hoàng thất thì cũng là người của hoàng thất rồi, trẫm và vương gia sao có thể gây bất lợi cho thiên hạ đệ nhất trang chứ?”
Những lời này nghe có vẻ như đang kéo gần quan hệ nhưng trên thực tế lại đang ngầm vạch trần một chuyện thật với nàng: Bạch Phượng Ca nàng đã gả vào hoàng thất thì cũng là người của hoàng thất, chuyện của thiên hạ đệ nhất trang nàng muốn cũng phải giúp mà không muốn cũng phải giúp!
Nghe vậy Bạch Phượng Ca buông rèm mi, sau một hồi trầm mặc, mới nói, “Nô tì tuân mệnh.”
Nàng cũng mượn lời này nói với huynh đệ Long gia, nàng chỉ là e ngại thân phận của bọn họ mà không thể không theo, chứ không phải là lấy chồng theo chồng lấy cẩu theo cẩu, gả vào vương phủ thì thành người hoàng thất.
”Ha ha, vậy chuyện tiến vào thiên hạ đệ nhất trang phải phiền tới vương phi rồi.” Long Cẩn tuy hiểu ý của nàng nhưng cũng không nói gì thêm.