“Phi Sắc, ngươi thật hồ nháo!” trong mắt Bạch Phượng Ca lạnh lùng che kín, nhìn không ra vui buồn, “Ngươi biết là một khi bị phát hiện… ngô…”
Bạch Phượng Ca còn chưa nói xong, đôi môi anh đào đã bị người nào đó chặn lại.
Đinh hương ám độ, môi lưỡi giao nhau, nụ hôn triền mên mang theo lửa nóng điên cuồng, tựa như muốn hòa tan mọi lạnh nhạt của Bạch Phượng Ca.
Một lúc lâu sau nụ hôn mới kết thúc, Phi Sắc mới chịu buông Bạch Phượng Ca ra, “Ta lo cho nàng.”
Bên trong đôi mắt phượng kia đã không còn ý cười câu hồn đoạt phách, chỉ còn lại ưu sầu thản nhiên, Phi Sắc ôm Bạch Phượng Ca vẫn còn mê li sau nụ hôn của hắn vào trong lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu của nàng:
“Nàng có biết khi nhìn thấy nàng gả cho nam nhân khác ta đau thế nào không? Nàng có biết khi nghe tin nàng gặp chuyện lòng ta có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu sợ hãi không? Nàng có biết mỗi buổi tối mơ về nàng ta có bao nhiêu cô đơn không? Nha đầu, nếu không tới bên cạnh nàng chắc ta sẽ điên mất.”
Tuy giọng nói rất nhẹ nhưng lại chứa đựng nhều tâm sự khiến người ta đau lòng.
“Ai!” Bạch Phượng Ca than nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy thắt lưng của Phi Sắc.
Thắt lưng của hắn vẫn mềm mại thoải mái như vậy.
Nàng vẫn không hiểu được, vì sao hắn là một đại nam nhân nhưng toàn thân lại mềm như nữ nhân thế chứ? Nhưng nghi hoặc này của nàng từ hồi đó tới tận bây giờ vẫn chưa có đáp án.
Tựa đầu vào ngực hắn, Bạch Phượng Ca có chút áy náy nói:
“Ta biết ngươi thiệt thòi nhưng ta cũng không thể bỏ mặt chết sống của lão nhân nhà ta.”
Đối với nàng mà nói, Bạch Hưng Thiên chính là người có cùng huyết thống duy nhất trên đời này của nàng.
Bạch Hưng Thiên vẫn còn làm việc tại triều đình, trái tim vẫn hướng về triều đình, nàng tất nhiên cũng sẽ bị triều đình quản chế, không thể khác hơn.
Lần này, nàng quyết tâm khiến Bạch Hưng Thiên thoát li triều đình, chính vì thế mới không chút do dự gả vào vương phủ.
Chỉ cần có thời cơ thích hợp, nàng sẽ quyết đoán bức ra.
Tuy nàng quyết định làm tổn thương Phi Sắc, nhưng nàng chưa từng hối hận, bởi vì nàng là Bạch Phượng Ca.
“Ha ha.” Phi Sắc cười nhẹ, “Chuyện của nhạc phụ tất nhiên là không thể không quản.” cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu của nàng, “Ta cũng chỉ hơi khó chịu mà thôi, không có ủy khuất.”
“Ai là nhạc phụ của ngươi?” Bạch Phượng Ca ngẩng đầu, “Ta còn chưa đồng ý cho ngươi vào cửa Bạch gia cơ mà.”
“Thật không?” Phi Sắc cười tà mị, đôi bàn tay bắt đầu chậm rãi chạy trên thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu cắn vào vành tai của nàng, “Ta sẽ làm cho nàng đồng ý.”
“Ngô…” Bạch Phượng Ca bị cảm giác tê dại làm giật mình, nhưng trong đầu chợt thanh tĩnh, giãy ra khỏi vòng tay của Phi Sắc, ngồi dậy, hung tợn nhìn hắn cảnh cáo:
“Phi Tiểu Sắc! Nếu bây giờ ngươi dám động dục thì đừng mơ trèo lên giường của lão nương nữa!”
Động dục, nàng không ngại đâu!
Nhưng lão yêu này lại chẳng biết phân biệt thời điểm mà động dục, cái này nàng nhất định phải ngại!
“…”Khóe miệng của Phi Sắc run rẩy vài cái, nhưng không dám nói gì nữa, càng không dám làm gì luôn.
Dù sao ngay cả “lão nương” cũng đã kêu ra rồi chứng tỏ người nào đó đang rất giận.
Hắn cũng không dám lấy tính phúc cả đời của mình ra để vui đùa đâu!
Ai!
Trên đời này có ngàn vạn cái giường, nhưng hắn chỉ thích trèo lên mỗi cái giường của nàng thôi… Cho nên nếu không thể trèo lên giường nàng thì hắn chỉ có nước cại đầu đi tu thôi!
Mà làm hòa thượng thì…
Phi Sắc nhịn không được rùng mình một cái.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng bố rồi. Hắn vẫn không nên mạo hiểm đi trêu chọc nàng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phi Sắc cũng ngồi dậy, chậm rãi tới gần Bạch Phượng Ca.
“Ngươi tính làm gì?” trong mắt Bạch Phượng Ca lóe lên một tia sáng lạnh bắn về phía Phi Sắc.
“Có làm gì đâu a!” Phi Sắc nhún vai vô tội nói, “Chỉ muốn nói chuyện chính sự với nàng thôi.”
Cho dù hắn có muốn làm gì thì hắn cũng dám sao?
Tính phúc cả đời đều nằm trong tay nàng rồi.
“Chính sự gì?” cảnh giác của Bạch Phượng Ca vẫn chưa buông xuống hoàn toàn.
Hiển nhiên cực kì nghi ngờ nhân phẩm của bạn nam nào đó.
“Long Cẩn điều tra thân phận của nàng, hắn biết người mang nàng đi mười mấy năm trước là Thiên Huyền Tử.” Phi Sắc nhún vai, hoàn toàn không để ý sự cảnh giác của Bạch Phượng Ca.
Hắn chính là vàng thật không sợ lửa, hắn đã nói không làm gì thì nhất định sẽ không làm! (thiệt là nghi ngờ quá đi đó mờ)
Chẳng qua nếu có thể làm chút chuyện gì đó thì càng tốt hơn.
Nghe vậy, mắt của Bạch Phượng Ca càng thêm sâu, “Ha ha, chuyện của hơn mười năm trước vẫn có thể điều tra ra, không tệ.” ngữ điệu bình tĩnh không nghe ra vui giận.
“Ta cũng có thể điều tra ra mà.” Phi Sắc khó chịu thì thầm.
Bạn nữ nào đó hoàn toàn không thèm quan tâm lời thì thầm của bạn Phi Sắc, rất nghiêm túc nhìn hắn, “Phi Sắc, rời khỏi vương phủ được không?”
Trên đời này, người thông minh nhất chính là đế vương.
Tuy tạm thời Long Cẩn chưa thể biết thân phận của Phi Sắc, nhưng chỉ cần một thời gian nữa thôi hắn sẽ lần ra được, đến lúc đó tình cảnh sẽ càng thêm nguy hiểm, mọi người càng thêm khó thoát thân.
“Không được.” Phi Sắc cũng rất nghiệm túc, “Ta tuyệt đối không cho phép nàng bị thương.”
Nguyên nhân hắn hao tổn tâm cơ trà trộn vào vương phủ này chỉ có một, chính là để bảo vệ nàng.
Bạch Phượng Ca dời tầm mắt, nhìn ánh trăng đang chiếu vào cửa sổ, “Nếu ta không muốn, khắp thiên hạ này không ai có thể làm gì ta.”
“Nàng còn muốn giấu ta?!” Phi Sắc tức giận, “Nàng cho là ta không biết chuyện từ khi rời khỏi thiên hạ đệ nhất trang nàng đã lấy kim khâu phong thể sao? Không ai có thể làm nàng bị thương? Hiện tại nàng chẳng những không có nội lực, thân thể còn yếu đuối hơn cả người bình thường, nàng còn dám nói không ai có thể làm nàng bị thương sao?!”
Kim khâu phong thể có thể che giấu nội lực nhưng đồng thời lại rất hại thân.
“…” Bạch Phượng Ca ngẩng ra, bất đắc dĩ cười nói, “Hắn nói cho ngươi biết.” không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Người biết nàng dùng kim khâu phong thể ngoại trừ nàng thì chỉ còn người đó.
“Muốn người ta không biết trừ khi mình không làm.” Phi Sắc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Phượng Ca, để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nha đầu, về Tu La điện.”
Với thực lực của Tu La điện, tuy không thể chống lại triều đình nhưng cũng đủ cho triều đình kiên kị.
“Phi Sắc, ta không thể để lão nhân khó xử.” trong mắt của Bạch Phượng Ca hiện lên tia bất đắc dĩ.
Nàng hiểu ý nghĩ của hắn.
Bằng vào thực lực của Tu La điện thì mang lão nhân đi không phải chuyện khó, triều đình cũng sẽ kiên kị Tu La điện ba phần.
Nhưng nếu làm thế sẽ khiến lão nhân cảm thấy khó chịu.
Mặc dù lão nhân sẽ nể mặt nàng mà an phận ở lại, nhưng triều đình sẽ trở thành một khúc mắc trong lòng ông.
Nàng không thể như vậy.
“Vậy nàng có từng nghĩ tới an toàn của bản thân không?” Trong mắt Phi Sắc càng lúc càng ảm đạm:
“Lai lịch của Loan Đao môn nàng rõ ràng hơn bất cứ ai, lần này tuy Tu La điện không tốn chút sức nào cũng có thể diệt được nhưng khi đối mặt với thực lực thực sự của họ thì Tu La điên cũng không thể đối đầu được, nếu nàng còn không đi thì cho dù có hi sinh Tu La điện cũng khó lòng bảo vệ nàng.”
Đây mới chính là điều hắn lo lắng nhất.
Nếu ngày nào nàng còn mang cái danh nhiếp chính vương phi này, thì ngày đó thế lực của Loan Đao môn kia sẽ không bỏ qua cho nàng.
Hơn nữa nàng còn mang cái danh nhiếp chính vương phi kia thì thiên hạ đệ nhất trang không thể ra mặt bảo vệ nàng được.
Nếu trước kia cái thân phận nhiếp chính vương phi này chính là trói buộc với nàng thì hôm nay nó đã trở thành độc dược trí mạng rồi.
“Phi Sắc, ý ta đã quyết, đừng nói nữa.” lo lắng trong lòng hắn sao nàng có thể không biết chứ.
Nhưng có một số chuyện dù biết trước hậu quả vẫn phải đi làm, bởi vì nàng là Bạch Phượng Ca.