Một đêm mê man, ngày hôm sau tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình ta.
Trên người trung y chỉnh tề, ta nằm trên giường suy nghĩ một lúc, nhớ tới chuyện hôm qua. Nhìn sang bên cạnh, chăn đệm đều che trên người ta, nửa giường bên cạnh ngay ngắn, một chút dấu vết bị người nằm cũng không có.
Đang lúc trố mắt, tiếng cửa vang lên, A Nguyên tiến vào.
“Đại công tử đâu?” Ta hỏi.
A Nguyên nhìn ta, cười thành tiếng.
“Đại công tử đã theo thừa tướng ra ngoài từ sáng sớm.” A Nguyên mập mờ, nháy mắt trêu ta, “Phu nhân, sao vừa tỉnh lại đã tìm Đại công tử vậy? Đêm qua phu nhân say rượu, Đại công tử sợ ngủ chung quấy nhiễu phu nhân, phải ra phòng ngoài ngủ.”
Ta kinh ngạc, sửng sốt một lúc mới vỡ lẽ.
“Đại công tử ngủ ở phòng ngoài?”
“Đúng nha.” A Nguyên hé miệng cười, “Phu nhân, Đại công tử đối đãi với người thật tốt.”
Ta không lên tiếng, ngồi trên giường ngẩn người một lúc, hỏi: “Người bên cô thị có tới đây không?”
“Đã tới.” A Nguyên nói, “Nhưng phu nhân chưa dậy, đã trở về, bảo lát lại qua.” Ta gật đầu, đứng dậy thay y phục.
Sau khi chuẩn bị xong, ta đến chỗ Quách phu nhân, làm lễ ra mắt. Bà nhìn ta, thần sắc như thường, “Thiếu phu nhân đã dậy? Đã dùng bữa sáng chưa?”
Ta gật đầu: “Con dùng rồi!”
Quách phu nhân mỉm cười: “Nghe nói đêm qua Thiếu phu nhân say? Có sao không?”
Ta vội nói: “Đêm qua con đã uống canh giải rượu, không đáng lo.”
Quách phu nhân gật đầu.
“Thiếu phu nhân,” bà dừng một chút, chậm rãi nói: “Đại công tử theo thừa tướng chinh phạt, trở về không dễ, làm thê tử nên đồng tình, dậy sớm lo liệu, chăm sóc trước sau, trưởng bối bớt lo.”
Lời này bà nói tương đối hòa khí, nói gần nói xa ta hiểu được, ý nói ta đêm qua đã để Ngụy Đàm ngủ phòng ngoài, sáng nay không nên ngủ trễ, làm trễ nải việc hầu hạ phu quân.”
Chân mày ta khẽ nhúc nhích, trong lòng ảo não, không giải thích gì, hành lễ với Quách phu nhân: “Cô thị dạy bảo, nhi phụ ghi nhớ.”
Quách phu nhân dường như mãn ý với thái độ của ta, lộ ra nụ cười.
Hàn huyên một trận, không bao lâu, thê thiếp Ngụy Hiền đưa con cháu tới đây gặp Quách thị, trong phòng càng thêm náo nhiệt.
Nhi tử Ngụy Giác chỉ có Ngụy Đàm cưới thê tử, Ngụy Chiêu có một thiếp, nhưng không ở Ung Đô. Ngày thường giúp đỡ Quách phu nhân, trừ ta, chính là mấy cháu dâu này.
Quách phu nhân nhìn các nàng, rất vui vẻ, phân phó thị tỳ mang trái cây và bánh ngọt, chia cho mọi người.
Chu thị – Thê tử Ngụy Bình: “Hôm nay ta đi trên phố, thấy Lô phủ thành Bắc đang kết hoa. Nghe nói hai ngày sau Lô công thọ đản, mở tiệc thết đãi bách quan.”
Quách phu nhân nói: “Đúng vậy, quản sự nhà Lô công sáng sớm nay mới đến, muốn mời cả phủ ta. Thừa tướng sự vụ bận rộn, trừ Lô công, trong thành còn có vài nhà tới mời, đều không đi được.”
Chu thị nói: “Chính vậy, rốt cuộc là gia đình thương nhân, Thừa Tướng muốn đi sợ không ổn.”
Chu thị đang cho tiểu đồng ăn bánh ngọt, nghe được lời này, cười nói: “Nghe nói Lô công không phải người tầm thường, là phú hộ có tiếng của Hoài Trung, khi bệ hạ sửa chữa hành cung, ông ấy đã quên một món tiền khổng lồ. Tháng trước Hoài Trung bị giặc cỏ quấy nhiễu, ông ấy mời rời gia vào Ung Đô.
Quách phu nhân mỉm cười: “Lô công khác thương nhân bình thường, hiện tại triều đình thiếu tiền, cần phải có nơi nhờ cậy. Các ngươi còn nhớ lăng sa (1) đất Hoài? Chính là Lô công đưa tới.”
(1) Lăng sa: Lụa mỏng có hoa.
Nói đến lăng sa, chúng phụ nhân được lên tinh thần, rối rít nói lăng sa tinh xảo thế nào, ngươi một câu, ta một câu, lại nói dùng lăng sa làm y phục rất bắt mắt.
Ta ngồi một bên mỉm cười nghe, thỉnh thoảng chêm vào đôi lời, trong lòng nghĩ tới chuyện khác.
Thiên hạ li loạn, Ung Châu coi như đất lành, lại có thiên tử, quan lại, ngày ngày đều có phú hộ chuyển vào trong thành. Ngụy Giác là thừa tướng, nắm trong tay nửa Trung Nguyên, bao gồm cả Ung Châu. Gia tài giàu có, chỉ cầu bình an, Lô công vừa dâng tài vật, vừa mở yến tiệc, đơn giản muốn giao hảo với quyền quý Ung Đô. Người có cách nghĩ giống ông, không ít.
Trở lại trong viện, A Nguyên đóng cửa lại, cau mày nới với ta: “Phu nhân, sao Quách phu nhân lại nói người thế? Mỗi ngày người chăm chút tiết kiệm, lo liệu việc nhà, chưa từng trễ nải, hòa khí với người khác, đêm qua say rượu chậm trễ chút, Quách phu nhân đã muốn gây khó khăn.”
Ta ngồi trên bàn, giãn ra thân thể cứng ngắc: “Cái gì mà gây khó khăn với không gây khó khăn, bà làm vậy là chuyện đương nhiên.”
“Thế nào mà đương nhiên?” A Nguyên không giải thích được.
Ta nhìn nàng, nói: “Ta vào gia môn Ngụy thị, trưởng bối đầu tiên gặp được chính là Quách phu nhân, cô thị là người trông coi, nếu ta hành động sai lầm, rơi vào mắt người khác, đầu tiên sẽ nói cô thị không biết dạy.”
A Nguyên nghi ngờ: “Lúc trước bày ấy chưa từng nói phu nhân chuyện gì.”
Ta nói: “Lúc trước là lúc trước, hiện tại Thừa Tướng và Đại công tử đã trở về.”
A Nguyên suy nghĩ, lộ ra vẻ mặt giác ngộ.
“Quách phu nhân là chủ mẫu, cẩn thận đây…” Nàng nói thầm.
Ta cười cười, Quách phu nhân dĩ nhiên cẩn thận, bà xuất thân hàn môn, nghe nói đã từng là xướng ca. Ngụy Giác kiêu hùng bậc nào, bà có thể từ thị thiếp trở thành kế thất (2), từng bước từng bước, chính là nhờ hai chữ cẩn thận.
(2) Kế thất: Vợ kế.
“Biết là tốt rồi, tương lai ngươi nên làm việc cẩn thận, chớ chọc trưởng bối không vui.” Ta dặn dò.
A Nguyên vâng vâng.
“Vâng thưa phu nhân.” Nàng vừa định mở cửa đi ra, lại quay trở lại, lấy một tờ giấy trong tay áo đưa cho ta, “Đây là sáng nay nô tì đi phòng bếp nhìn thấy.”
Ta nhận lấy mở ra, phía trên viết chữ dày đặc, đúng là Lý Thượng viết. Hôm qua ta và ông thương nghị xong, ông lập tức để A Hoán đi mấy vùng nông thôn phụ cận thăm dò mấy hộ nuôi gia súc, hỏi ý ta chuyện này. Ông nói đã nhìn trúng vài hộ không tệ, cũng đã hỏi thăm giá thịt trong thành, tính toán làm thử một chút.
Ta nghĩ đến Lô công, ông vội vã kết giao người khác, yến tiệc hẳn là không ít. Trong lòng hưng phấn, ta lập tức thư hồi âm, bảo Lý Thượng xem xét làm ăn, không cần cố kỵ.
Lúc Ngụy Đàm trở lại, đã là ban đêm.
Ngụy An đi cạnh chàng, trước ngực ôm cái nỏ, tựa như đồ rất quan trọng.
“Kho vũ khí đang chế thang dây, ngày mai trong quân thao diễn, đệ đi không?” Ngụy Đàm hỏi.
“Đi.” Ngụy An gật đầu.
Ngụy Đàm vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngày mai phải dậy sớm, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ.” Ngụy An ôm nỏ rời đi, chợt thấy ta.
“Trưởng tẩu.” Hắn dừng cước bộ, chủ động tiến lên hành lễ.
Ta mỉm cười hoàn lễ: “Tứ thúc.”
Ngụy An không nói gì, bước nhanh về phía đình viện.
Ta nhìn hướng Ngụy Đàm, chàng đứng ở hành lang, đèn lồng chiếu lên thân hình cao to.
“Phu quân trở lại.” Ta nói.
“Ừ, đã trở lại.” Chàng nhìn ta một chút, ngũ quan trong ánh nến có chút nhu hòa.
Ngụy Đàm đã dùng cơm trong doanh, khi trở lại viện, lập tức đi tắm.
Ta đã tắm rửa, tóc vẫn ướt, trong phòng không có việc, ta bảo A Nguyên chuyển đèn đến trước gương, ngồi xuống, xõa tóc, dùng một khối khăn bắt đầu lau.
Tâm tư có chút loạn, gió đêm không nóng không lạnh, dường như có thể ngửi được hơi nước nhàn nhạt. Ngụy Đàm tắm xong sẽ quay về phòng, kế tiếp, chàng sẽ làm gì? Đáp án không cần nói cũng biết, phu thê cùng giường, luận lý thành chương, hẳn là chàng muốn hoàn thành đêm tân hôn còn bỏ dở đi?
Khăn lướt qua sợi tóc, tê dại.
Sợ sao? Dĩ nhiên không sợ.
Ta mười lăm tuổi đã gả làm thê tử người, nhưng rất nhiều năm đi qua, chuyện phòng the cũng là rõ ràng mười phần.
Cái này không thể trách ta, Hàn Nghiễm không hiểu chuyện, ban đêm chỉ ôm ta ngủ, thế nên rất nhiều năm ta không sinh đẻ. Cữu cô Hàn gia không vui, bọn họ cảm thấy ta không được, mà ta không cách nào mở miệng giải thích được.
Cuối cùng, Hàn Điềm không chút do dự đẩy ta đi, không sinh con là một trong mấy lý do. Điều này thức tỉnh ta, để ta hiểu muốn có chỗ đứng trong Ngụy thị, mình nên nắm chắc chuyện đó.
Thân ảnh người trong gương được phủ một tầng kim quang, đầu nàng khẽ nghiêng nghiêng, da nàng trắng nõn, thần sắc hồng nhuận, tóc đen phủ lên gò má nhu hòa. Ta dùng khăn nhẹ xoa, người trong gương nhìn ta. Chốc lát, nàng chớp mắt mấy cái, đôi môi khẽ mấp máy, hai tròng mắt đen nhánh vô tội, trong đó tựa như có chút long lanh.
Đây là chiêu bài của ta.
Ta từ nhỏ không an phận, gây họa không ít, nghe giáo huấn không ít. Dần dà, ta chọc người khác tức giận xong, sẽ đáng thương tròn mắt, nhỏ giọng cầu khẩn, là ta không tốt, chớ giận được chứ? Làm như vậy rất hữu dụng, vô luận phụ thân mẫu thân hay người khác, chắc chắn giận dữ biến mất hoặc không đành lòng trách cứ ta.
Bùi Tiềm từng dở khóc dở cười, nói ta vô sỉ nhất.
Ta không phủ nhận, khi đó, ta thích nhất nhìn bộ dạng Bùi Tiềm vừa bực mình, vừa buồn cười. Vì Bùi Tiềm tuấn nhã là của người khác, mà Bùi Tiềm nhe răng trợn mắt mới là của ta…
Ta nhắm mắt, chốc lát mở ra. Người trong gương nhìn ta, mày ngài đã sửa thành mày liễu, thần thái trong mắt tựa hồ nói không rõ.
Ta nhìn nàng chằm chằm, khẽ thở dài.
“Than thở cái gì?” Một thanh âm vang lên phía sau.
Ta sợ hết hồn, quay đầu.
Không biết Ngụy Đàm vào khi nào, trên người mặc đan y (3), nhiệt khí làm mặt và cổ đỏ ửng.
(3) Đan y: Áo mỏng.
“Kinh động nàng sao?” Thấy phản ứng của ta, dường như chàng rất đắc ý, dương dương tự đắc, cầm một cái khăn lau tóc.
“Không việc gì.” Ta nhìn chàng, bận rộn quay đầu lại, chốc lát, cảm thấy không tự nhiên, mở miệng nói: “Phu quân vừa tắm rửa?”
“Ừ.” Ngụy Đàm trả lời.
Phía sau thanh âm xột xoạt, ta nhìn qua gương, chàng đang ngồi trên giường. Trời nóng, vạt áo vén lên, lộ ra bắp chân thẳng tắp vững vàng.
Ta nhìn, búi tóc đơn giản, rời khỏi ghế.
“Phu quân đưa Tứ thúc đến doanh trại?” Ta rót một chén nước, đưa tới trước mặt Ngụy Đàm.
“Ừ, đệ ấy thích xem máy móc.” Ngụy Đàm nhận lấy cái chén, nói: “Đệ ấy nói nàng đến chỗ đệ ấy, còn tặng y phục mới?”
Ta gật đầu, hỏi: “Tứ thúc thích không?”
“Đệ ấy mặc rồi.” Ngụy Đàm cười cười, thần sắc thương xót, “Nói ra thật xấu hổ, đệ ấy và ta một mẹ sinh ra, ta đây là huynh trưởng vốn nên chăm sóc nhiều. Nhưng hàng năm ta đều bên ngoài, không để ý đến.”
Ta mỉm cười: “Ta ở trong nhà, sẽ quan tâm nhiều hơn.”
Ngụy Đàm nhìn ta, tròng mắt đen như hiện lên thứ gì. Chàng cúi đầu uống nước, chân mày bỗng nhiên giật giật: “Trong nước thả vật gì?”
“Hoa đào.” Ta nói, “Hai tháng trước ta đến Tây Sơn Bạch Hạc dâng hương, thấy có hoa rơi, thu lại một ít.” Vừa nói ta vừa nhấc bình lên, rót thêm nước vào chén Ngụy Đàm, vô tình liếc về bắp chân chàng, trên đó có vết bầm tím.
“Phu quân bị thương?” Ta hỏi.
“Ừ.” Ngụy Đàm theo ánh mắt của ta, liếc về phía chân, nói: “Lúc lên ngựa không cẩn thận, không sao.”
Ta gật đầu, suy nghĩ, đứng dậy đi ra phía cửa.
A Nguyên đứng ở hành lang, ta hỏi nàng: “Có rượu thuốc xoa vết thương không?”
“Rượu thuốc?” A Nguyên sững dờ, vội hỏi, “Có, phu nhân muốn làm gì?”
“Đừng hỏi, đi lấy cho ta.” Ta nói.
A Nguyên gật đầu, xoay người bước đi. Không bao lâu, nàng cầm một bình nhỏ trở lại, đưa cho ta, “Chưởng sự cho, nói là rượu thuốc tốt nhất phủ.”
Ta nhận lấy, đi vào phòng.
“Rượu thuốc?” Ngụy Đàm thấy bình trong tay ta, nhăn mặt lại.
“Phu quân có thương tích, muốn tan vết bầm phải dùng cái này.” Ta nói xong, ngồi xuống cạnh chàng.
Ngụy Đàm nhìn ta, nói: “Làm phiền phu nhân.” Dứt lời, đưa chân ra ngoài.
Ta không nói nhiều, đổ rượu thuốc vào chén nhỏ, sau đổ một chút ra lòng bàn tay, xoa xoa cho nóng lên, mùi thuốc tản ra nồng nặc, đúng là vật hiếm thấy.
Ta thoa lên vết bầm, chậm chạp xoa nắn, vết thương không nghiêm trọng lắm, thật ra không xoa rượu thuốc, hai ngày có thể khỏi. Nhưng đây là cơ hội thể hiện thê tử ôn nhu, ta không muốn bỏ qua.
Trong phòng an tĩnh, chỉ có thanh âm tay ta vuốt ve nhẹ nhàng. Nói thật, chân nam nhân không đẹp, nhiều lông hơn nữ nhân, vừa đen vừa cứng. Da thịt rắn chắc, lộ ra vẻ cường tráng… Ừ, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, dù sao Ngụy Đàm cũng là người chinh chiến.
Ta biết Ngụy Đàm nhìn ta, ánh mắt chàng khiến người khác không thể bỏ qua, ta biết bộ dáng mình lúc này. Da ta trắng mà nhẵn mịn, thần sắc hồng nhuận, tóc vén ra sau gáy. Đan y trên người mềm mại, cổ áo hơi lỏng, da thịt dưới cổ như ẩn như hiện.
Khi ta mười hai tuổi, nhũ mẫu thường nói với ta chút chuyện khuê phòng. Bà từng nói, nữ nhân sau khi tắm rửa xong, y phục xốc xếch, tóc xõa ra, bình thường chính là bất nhã, nhưng trong phòng, nam tử lại rất mê muội…
“Phu nhân rất quen việc.” Bỗng nhiên Ngụy Đàm nói, thanh âm trầm thấp.
Ta mỉm cười: “Tiên phụ lúc trước hay đấu sức, mỗi lần tỷ thí với người ta, luôn mang theo thương tích trở về. Mẫu thân xoa rượu thuốc cho phụ thân, ta thường xuyên đứng bên, nên học được chút.”
Ngụy Đàm không nói gì, ta tiếp tục xoa bóp. Không bao lâu, cằm bị một bàn tay kéo lên.
Nháy mắt yên tĩnh.
Ta nhìn vào mắt Ngụy Đàm, không có sự sắc bén lúc mặc quân phục, nhưng vẫn đen như mực. Hai ngón tay chàng nâng cằm ta, lực đạo rất nhẹ, ta có thể cả thấy ấm áp nơi ngón tay.
“Mẹ nàng dạy không ít.” Chàng chậm rãi nói.
Ta nhìn chàng, muốn nói, nhưng phát hiện không biết nói gì, chỉ cong cong khóe miệng. Cảm nhận hơi thở nam nhân ép tới, tim bỗng nhiên đạp mạnh.
Nhưng nháy mắt, tay chàng buông cằm ta ra.
“Không cần xoa nữa, canh giờ không sớm, phu nhân nghỉ ngơi đi.” Ngụy Đàm kéo tay ta ra khỏi bắp chân, đứng dậy xuống giường.
Ta mông lung, nhìn chàng đi tới giá áo, lấy ngoại y, xột xoạt mặc vào.
“Phu quân muốn đi ra ngoài?” Ta hỏi.
“Ừ.” Ngụy Đàm thắt đai lưng, móc bội kiếm vào, “Tối nay ta đến doanh trại, không trở lại.” Dứt lời, cất bước ra cửa.
Thân ảnh biến mất, chỉ có gió đêm thổi qua, ánh nến chập chờn.
“Phu nhân, Đại công tử…” A Nguyên đi tới, khuôn mặt kinh ngạc.
Ta vẫn ngồi trên giường, nhìn cánh cửa không nói.
Tối nay, ta dự cảm mình sẽ ngủ không ngon…
Danh Sách Chương: