Có quân sĩ của Tế Liễu doanh bảo vệ, trái tim bất an của mọi người lúc này mới có thể thả lòng một chút.
Nhược Thiền ngồi ở trên tháp, không ngừng uống nước.
Công Dương Quế đi tới, cầm lấy chén nước trên tay nàng – “Uống nhiều nước như vậy làm gì, muốn bớt sợ phải uống rượu.”
Nhược Thiền nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nói – “Uống rượu vào ta sẽ buồn ngủ, nếu kẻ xấu lại tới thì phải làm sao.”
Công Dương Quế cúi đầu nhìn Nhược Thiền, vẻ mặt áy náy lại thương xót.
“Tới thì đã sao.” – Hắn nói – “Còn có ta.”
Khóe môi Nhược Thiền giật giật, tựa như muốn cong lên giễu cợt nhưng lại không cười nổi.
Công Dương Quế cầm lấy y phục khoác lên người nàng, thở dài nói khẽ – “Nếu đã sợ như vậy thì vừa rồi còn cậy mạnh cái gì, nàng cứ nấp một chỗ không ra như vậy không phải là được rồi sao?”
“Chàng không nghe thấy sao, mấy tên đó muốn bắt người của ta, còn muốn đốt nhà.” – Nhược Thiền nói.
“Nàng đi ra thì mọi sự yên ổn chắc?”
“Nhưng ít nhất ta cũng có thể kéo dài thời gian, vả lại không phải chàng từng nói sẽ tới tìm ta còn gì.” – Nhược Thiền nói chắc nịch.
Công Dương Quế nhìn Nhược Thiền, dở khóc dở cười nhưng ánh mắt lại yêu thương sâu đậm. Hắn nắm lấy tay nàng, không nói lời nào.
Ta ôm A Mịch lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn bọn họ.
Sau một hổi căng thẳng, rất nhiều người đều đã mệt đến không trụ nổi.
Phó nhân của Ngưng Hương Quán, A Nguyên và nhũ mẫu đều đã ngủ, A Mịch cùng nằm ở trên giường ngủ say sưa. Ta ngược lại không hề cảm thấy buồn ngủ, ngồi ở một bên liên tục hỏi Công Dương Quế về chuyện của Ngụy Đàm.
Công Dương Quế cũng không giấu diếm, đem từng chuyện một kể lại cho ta nghe.
Quân sĩ phương Nam giỏi thủy chiến nhưng lục chiến lại là sở trường của lính phương Bắc. Lương Mân nóng lòng đánh ra phía Bắc cướp bóc lương thảo, Ngụy Đàm dứt khoát dùng kế dụ địch tiến sâu, tạo thế bao vây, lấy sở trường của mình đánh sở đoản của địch.
Chuyện này vô cùng trọng đại cho nên phải một mực giữ bí mật. Ngụy Đàm đi Tân An, lấy danh nghĩa tuần sát mà không phải là xuất chinh, còn mượn chuyện trưng binh trưng lương để từ Tân An đến Nhữ Nam, Thai Dương, dùng kế vườn không nhà trống. Còn chuyện Ngụy Đàm cứ cách ba đến năm hôm lại viết thư cho ta, một là để cho ta an tâm, hai là để đánh lừa bên ngoài rằng chàng không có lòng dạ nghĩ đến chiến sự. Vụ tập kích lúc nửa đêm của Lương Mân là do Ngụy Đàm cố ý dẫn dụ, chàng thừa dịp đêm tối đem phần lớn binh lực bày trận phía sau, chỉ dùng 5 ngàn quân phô trương thanh thế ở thủy trại, ý đồ dẫn dụ toàn bộ quân Lương Mân đi vào sau đó tiêu diệt gọn một mẻ.
“Kế này của Đại Tư Mã cân nhắc hết sức chu toàn, còn đặc biệt diễn luyện vào ban đêm, nói cái gì mà quân phương Bắc không quen thủy chiến, còn đem thuyền nối liền bằng xích sắt.” – Vừa nói, Công Dương Quế vừa cong môi – “Lương Mân chung quy vẫn quá nóng lòng, cho là có thể tái lập lại trận Kỳ Lăng, Thôi Dĩnh cũng không ngăn được. Kế này vốn là thượng sách, không ngờ trăm tính ngàn tính vẫn còn sơ suất, trong lúc Đại Tư Mã rút lui bỗng nhiên lại bị thuyền của quân mình tập kích, may thay lúc Tứ công tử chế tạo thuyền đã thiết kế sẵn mật thất chống lửa rất hiệu quả, người trên thuyền cũng rành rẽ thủy tính, bằng không có lẽ đã hỏng mất đại sự.”
Ta nghe Công Dương Quế kể lại, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
“Huynh nói kế này được tiến hành vô cùng cẩn mật,” – Ta nói – “Nhưng đúng vào lúc phu quân giả vờ bại trận thì lại gặp phải tập kích, có thể thấy vẫn bị sơ hở tiết lộ.”
Công Dương Quế gật đầu – “Cho dù Đại Tư Mã có bí mật đến thế nào thì Ngụy Chiêu là Nhị công tử, vẫn có thể biết được.”
Ta im lặng, mọi chuyện trở nên vô cùng rõ ràng. Sau khi Ngụy Đàm gặp phải tập kích liền tương kế tựu kế tẩu thoát, trong chiến loạn, lửa thiêu rụi thuyền cùng mọi vết tích của chàng. Lữ Chinh nhận định Ngụy Đàm đã chết liền chạy về Ung Đô báo tang với Ngụy Chiêu. Ta nhớ tới dáng vẻ khóc than của Lữ Chinh cùng với vết thương trên mặt, trong lòng cười nhạt, còn giống hơn cả hát kịch, báo hại ta khóc thầm mấy bận.
“Rồi sau đó thì sao?” – Chu thị và Mao thị cũng không ngủ được liền sán lại gần hỏi – “Tại sao bọn họ đều không trở về?”
Công Dương Quế nói – “Có hai nguyên nhân, một là Lương Mân hành sự cẩn trọng, sau khi qua sông cũng không vội tiến sâu vào mà cho thám báo đi trước dò đường, còn đi khắp các hương ấp tìm mua lương thảo. Đại Tư Mã vì dụ địch mà mỗi nơi đều để lại ít dấu vết, bắt trú quân đóng giả làm hương dân, đến khi hậu phương Lương Mân quá thiếu lương thảo, sau nhiều ngày dò xét mới cho đại quân binh mã đánh qua sông. Còn thứ hai…” – Công Dương Quế khẽ liếc về phía chúng ta, nói – “Đại Tư Mã hoài nghi trong triều có người cấu kết với Lương Mân, sợ sau khi xuất hiện sẽ làm lộ phong thanh.”
Ta và đám Chu thị trố mắt nhìn nhau, người cấu kết với Lương Mân là ai, ước chừng trong lòng tất cả đều có một cái tên.
“Chuyện Ung Đô phát tang, Đại Tư Mã cũng biết nhưng chẳng qua tình hình chiến sự trước mắt đang vô cùng căng thẳng.” – Vẻ mặt Công Dương Quế ý vị sâu xa – “Kế ám sát trong lúc hỗn chiến này, Nhị công tử đúng là làm rất đẹp. đáng tiếc phần sau lại quá ngu. Hắn một mặt lo việc tang ma, một mặt lại muốn tiếp quản tướng sĩ, tiếp tục tiêu diệt Lương Mân. Nhưng Đại Tư Mã phong tỏa toàn bộ tin tức, không thấy hồi đáp từ tiền phương, Nhị công tử liền luống cuống tay chân, cho rằng binh sĩ sinh loạn, lại thêm Lương Mân ép tới mới muốn cùng Quách Thừa “hiệp thiên tử” dời đô về một phương. Lại đáng tiếc, hắn ngoại trừ một cữu phụ còn có thêm một thúc phụ, cuối cùng dẫn hỏa thiêu thân.”
“Bọn họ không lo cho chúng ta sao? Đến một cái tin cũng không thèm báo.” – Mao thị có chút oán trách – “Giống như là hôm nay, đúng là dọa chết người.”
“Ung Đô có Tế Liễu doanh là sư đoàn tinh nhuệ trong triều, Đại Tư Mã đã từng ra lệnh cho Trình Mậu nhất định phải bảo vệ Ung Đô không một chút sơ sẩy.” – Công Dương Quế dừng một chút lại nói – “Còn chuyện phong tỏa tin tức cũng là do lâm vào tình thế bắt buộc. Với tình hình hiện tại, nếu chuyện Đại Tư Mã còn sống bị tiết lộ thì tối nay lúc Quách phu nhân đi nhất định sẽ bắt các vị phu nhân theo.”
Mao thị khẽ vuốt cằm, không nói nữa.
Ta suy nghĩ rồi nói – “Vì sao Nhị thúc lại bỏ thành? Ngụy Khang có lòng làm loạn, nhất định sẽ vào thành đoạt Thiên tử, Nhị thúc biết Tế Liễu doanh sẽ dốc toàn lực tranh đoạt lại, sau đó…”
Công Dương Quế gật đầu – “Ngư ông đắc lợi.”
“Nghiệt súc!” – Chu thị oán hận mắng.
“Hiện nay thì sao?” – Mao thị hỏi – “Bọn họ sẽ làm thế nào?”
“Không rõ.” – Công Dương Quế nhìn sắc trời hửng sáng, cười nhạt – “Còn phải xem Nhị công tử có thể bình ổn được kẻ nào.”
Trước khi ngủ, Trình Mậu có tới Ngưng Hương Quán gặp ta. Toàn thân hắn dính đầy gió bụi, trên tay áo cùng giáp sắt vẫn còn vương vết máu, có thể nhìn ra được là đã chém giết suốt một đêm nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Trình Mậu bẩm báo với ta nói Tế Liễu doanh đã khống chế được toàn thành, cổng thành, Hoàng cung cũng nằm trong lòng bàn tay, toàn bộ thổ phỉ giặc cỏ đã bị thanh trừ. Hắn còn nói với ta, lúc Ngụy Khang đào thoát bị xe nỏ của Ngụy An trang bị trên thành tường bắn chết.
Tin tức này đúng là khiến cho lòng người phấn chấn, mặc dù trước mắt vẫn còn nguy hiểm những cũng coi như tạm thời an ổn, cùng với tin Ngụy Đàm chắc chắn còn sống khiến cho ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Giấc ngủ này của ta vô cùng an ổn, đến lúc tỉnh lại đã là sau giờ Ngọ.
Dù sao thì Ngưng Hương Quán cũng không phải là chỗ tiện ở lâu, ta thương lượng với Chu thị, Mao thị cùng quay về phủ Thừa tướng xem thế nào.
Lúc chuẩn bị rời đi, ta thấy Nhược Thiền đứng ở trước cửa sổ lầu hai, nhìn sang bên này.
Ta giao A Mịch cho nhũ mẫu, đi lên lầu.
“Ta trở về phủ Thừa tướng đây.” – Thấy Nhược Thiền, ta liền nói.
Nhược Thiền cười nhạt nói – “Ừm.”
“Đêm qua ngủ có ngon không?” – Ta nhìn khuôn mặt không chút son phấn của nàng, hỏi.
“Ngon hay không ngon cũng vậy thôi.” – Nhược Thiền đỡ búi tóc trên đầu, giơ tay nhấc chân nói – “Lúc trước mở tiệc thường xuyên thức thâu đêm, đã quen rồi.”
Ta cười cười. – “Còn Công Dương công tử? Huynh ấy đâu rồi?”
“Còn có thể ở đâu được?” – Nhược Thiền dựa vào nhuyễn tháp, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trêu ghẹo nói – “Ngày trăm công ngàn việc, so với Thiên tử còn bận hơn.”