Phản loạn bị quân sĩ Bùi Tiềm đánh lui, kịch chiến một cuộc, mọi người ngồi ngay tại chỗ nghỉ ngơi vào hồi phục.
Binh lính Ngụy phủ bị thương mấy người, may không ai bỏ mạng, có người đang băng bó cho bọn họ. Xe ngựa bị đạo tặc chăng dây, hai con ngựa đều bị thương ở chân, buồng xe cũng hư.
Ngụy An được binh lính hộ vệ, lông tóc không bị thương, lúc này lại đang ngồi trên xe loay hoay với mấy khúc gỗ, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc về bên này.
Ta ngồi ở tảng đá lớn bên đường, trước mặt, Bùi Tiềm vẫn đứng, trên người mặc áo bào xanh.
Đã lâu không gặp, thân hình chàng rắn chắc hơn rất nhiều, không còn là thiếu niên ngọc thụ lâm phong năm xưa. Trên hông chàng đeo kiếm, trán cũng rộng hơn chút ít, nho nhã như cũ, nhiều thêm mấy phần sát phạt.
Ta đã từng tưởng tượng ra lúc ta và Bùi Tiềm gặp lại sẽ ra sao.
Khi chàng cưới tân nương, ta cảm thấy ta sẽ túm lấy chàng, mắng chàng phụ lòng, sau đó không có tiền đồ mà cầu xin chàng cưới ta, khi ta gả đi Lai Dương, ta cảm thấy ta sẽ nhào tới khóc rống, sau đó không có tiền đồ mà cầu xin chàng cưới ta, mà năm năm sau, khi thực tế và thời gian giết chết tất cả ảo tưởng, ta đã không hề suy nghĩ đến vấn đề này nữa.
Tựa như hiện tại, ta đối mặt với chàng, một câu cũng không nói nên lời.
Có người đang bẩm báo với Bùi Tiềm về phản loạn thương vong, Bùi tiềm nghe hắn nói, hai hàng lông mày đẹp khẽ chau lại. Chàng không xoay người cũng không tránh ra, thỉnh thoảng hỏi vài câu, thanh âm trong suốt, thật giống như bộ dạng quen thuộc trong mộng.
Nói xong, người nọ tránh ra, Bùi Tiềm lần nữa xoay đầu lại.
“Uống chút nước nhé?” Chàng hỏi ta.
Ta lắc đầu.
“Ăn chút gì nhé?”
Ta lắc đầu.
“Còn sợ?”
Ta không tỏ vẻ gì.
Bùi Tiềm khẽ khom lưng, nhìn ta, chốc lát, nhẹ giọng nói: “A Dung, nói chuyện.”
Ta nhìn đôi mắt kia, vẫn không mở miệng.
Bùi Tiềm thở dài, đứng thẳng, quay đầu nói với một quân sĩ: “Thu thập xe ngựa, về Hoài Dương.”
Quân sĩ kia đáp ứng, xoay người truyền lệnh.
Ta lấy làm kinh hãi, nhìn điệu bộ bọn họ, có phải muốn đưa ta đi cùng?
“Ta… Ta không đi Hoài Dương!” Ta bật thốt lên.
Bùi Tiềm nhìn về phía ta, cười khổ: “Ta nghĩ nàng không bao giờ… Lên tiếng nữa.”
Ta cắn môi, trong lòng biết bị chàng đánh bại, có chút ảo não.
“Ta không đi Hoài Dương.” Ta nhắc lại lần nữa.
“Không đi?” Bùi Tiềm sắc mặt bình thản, “Nàng nhìn xem binh lính hộ vệ của nàng, có mấy người không bị thương, đi Ung Đô nhanh nhất phải tám, chín ngày, bọn họ đi được sao? Nếu như gặp phải đạo tặc, phải làm thế nào?”
Ta bị chàng hỏi khó, nhất thời cứng họng. Ta muốn kiên trì, nhưng không thể không thừa nhận lời Bùi Tiềm không sai. Tâm hồ nghi, sắc mặt cũng theo đó mà thể hiện.
“Còn lời gì muốn hỏi sao?” Bùi Tiềm tựa hồ nhìn thấu tâm tư của ta, nói.
Ta do dự, nhìn chàng: “Sao chàng lại ở chỗ này?”
Ngụy Giác chinh phạt Đàm Hi, binh lực bằng một nửa đối phương. Thiên hạ chia cắt, cường hào ác bá nhìn chằm chằm, Ngụy Giác một mặt cố kỵ địch đông, một mặt cố kỵ phía sau không chỗ dựa, cho nên, Ngô Chương Đông Nam là lựa chọn đầu tiên Ngụy Giác muốn kết làm đồng minh, Ngụy Giác và Ngô Chương ước định, Ngô Chương xuất binh năm vạn, cùng Ngụy Giác chinh phạt Đàm, sau khi thành công, lãnh thổ sông Hoài đều quy Ngô Chương.
Ngô Chương ở Hoài Dương có hai mươi vạn binh mã, cậy vào sông núi rãnh trời, vốn là một khối xương khó nuốt. Năm vạn binh mã đối với Ngụy Giác mà nói chỉ có thể coi là số lẻ, nhưng cứ như vậy, gánh nặng phía sau lưng ông có thể quẳng cho Ngô Chương, để hắn kiềm chế Lương Sung lục đục ngóc đầu dậy
Cho nên, hai quân Ngụy Ngô tiếp giáp Hoài Nam cùng thủ một nơi.
Mà Bùi Tiềm là chủ tướng trú ở Hoài Nam của Ngô Chương.
Lúc chàng nói với ta điều này, rất kiên nhẫn, không chút nào giấu giếm, tựa như lúc trước, chàng nói xong, nhìn ta, dùng ánh mắt hỏi ta nghe có hiểu không.
Nếu như lúc trước, ta sẽ nghĩ thất nghĩ bát, lôi toàn bộ ý niệm vớ vẩn trong đầu ra để làm phiền chàng. Nhưng hiện tại, ta nghe xong, yên lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đổi ngựa xong, buồng xe hỏng một nửa nhưng vẫn có thể đi.
Ta ngồi trên xe ngựa, đầy bụng tâm sự, lắc lư đi Hoài Dương.
Hoài Dương là một thành thuộc Hoài Nam, cũng là nơi duy nhất ở Hoài Nam còn có bộ dáng thành trì. Vì liên quan đến chiến sự, nơi này trừ người dân, khắp nơi trên đường có thể nhìn thấy quân sĩ cầm vũ khí, thấy đội ngũ đi tới, bọn họ rối rít nhường đường.
Đi qua vài con đường ngõ hẻm, Bùi Tiềm an trí ta tại một trạch viện an tĩnh trong thành.
“Phía trước là phủ của ta, nàng nghỉ đi, ta đi làm việc.” Chàng nói với ta.
Ta gật đầu, không nhìn mặt chàng.
Bùi Tiềm không nói gì nữa, xoay người đi ra. Cước bộ chàng biến mất ngoài cửa.
“Phu nhân…” A Nguyên nhìn ta, khuôn mặt lo lắng. KỂ từ khi nhìn thấy Bùi Tiềm, không chừng tâm tư của nàng giống ta, trên đường muốn nói lại thôi.
Ta biết nàng muốn nói gì. Làm sao Bùi Tiềm đột nhiên xuất hiện, sau khi chúng ta đến nơi này sẽ thế nào? Tâm tư ta cũng giống nàng, không biết nói từ đâu.
Đảo mắt, ta thấy Ngụy An đứng trong đình viện, trong tay cầm mấy khúc gỗ.
Ta bắt đầu hối hận dẫn hắn ra ngoài. Mới vừa rồi gặp tập kích, nếu Ngụy An gặp chuyện không may, ta thật không cần trở về.
“Trưởng tẩu, chúng ta sẽ ở lại nơi này sao?” Thấy ta đi tới, hắn hỏi.
Ta gật đầu: “Rất nhiều binh lính bị thương, xe ngựa hỏng, tạm thời không đi được.” Ta nhìn thần sắc hắn, hòa nhã nói, “Tứ thúc chớ sợ, Hoài Dương cũng có binh mã triều đình, lúc quay về chỉ cần phái thêm nhân thủ, tất sẽ không gặp tập kích.”
Ngụy An lắc đầu: “Ta không sợ.”
Ta coi hắn là thiếu niên cậy mạnh, cười cười.
Ngụy An nhìn ta: “Thật, đạo tặc kia không đánh lại quân sĩ huynh trưởng, đừng chỉ nhìn người chúng ta bị thương, bọn chúng bị chém chết hơn chục người đấy.”
Ta không nhìn kỹ, là do lúc đó Bùi Tiềm xuất hiện, bị chấn động u mê.
“Vậy sao?” Ta nhìn Ngụy An, bỗng nhiên hăng hái, “Sao đệ biết bọn chúng là đạo tặc? Bọn họ có tên có đao đấy.”
“Tên cũng là thô chế, đầu tên làm bằng đá, đao phần lớn là sài đao của nông dân, đánh không lại binh đao.” Hắn nhăn mặt cau mày, “Trưởng tẩu, quân sĩ của huynh trưởng rất mạnh, dù không ai đến cứu, chúng ta cũng không có sơ xuất.”
Ta đang bối rối không biết giải thích về Bùi Tiềm thế nào, hắn lại nhắc tới chuyện này, vừa lúc mở miệng.
“Tứ thúc,” ta nói: “Cái vị tướng quân mới vừa tới cứu…”
“Là Quý Uyên công tử.” Ngụy An nói.
Ta không nghĩ hắn nói ra, sửng sốt: “Tứ thúc biết chàng?”
“Biết.” Ngụy An vẻ mặt nhàn nhạt: “Đệ ở Trường An, huynh ấy đã từng đến nhà mời huynh trưởng cưỡi ngựa.”
Ta kinh ngạc không dứt.
Bùi Tiềm và Ngụy Đàm quen biết, làm sao ta lại không biết?
“Bọn họ…” Ta dừng lại, cảm thấy muốn rõ ràng hơn chút, “Ta nói chính là phu quân và Bùi tướng quân, giao tình rất tốt sao?”
“Không biết,” Ngụy An nói, “Đệ chỉ được gặp hai, ba lần.”
Ta nhìn ánh mắt hắn lóe lên, chốc lát, hỏi: “Tứ thúc còn biết cái gì?”
“Quý Uyên công tử là vị hôn phu trước kia của Trưởng tẩu.”
Trán ta bắt đầu phình to.
Trong mắt tiểu thúc, ta đã không có bí mật gì, rất tốt.
Bùi Tiềm rời đi, rất lâu cũng không xuất hiện nữa.
Nhà cửa chàng an bài cho ta không tệ, mặc dù không lớn nhưng sạch sẽ thoải mái. Binh lính được an trí ở nơi khác, Bùi Tiềm phái quân sĩ khác canh giữ ngoài cửa.
Phòng của ta, vào cửa có thể thấy được một bàn một giường.
Trên bàn có bình có chén, trong bình có nước nóng. Ta mở nắp bình, bên trong là hoa hòe, còn có mùi vị mật ong.
Trên giường có vài cuốn sách, ta giở ra xem, là chút ít tiểu thuyết chí quái.
Rất nhiều năm qua, ta thích cái gì, Bùi tiềm vẫn nhớ rõ ràng.
Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, đi vào phòng trong, nằm xuống giường.
Đệm rất mềm, kỳ quái chính là, khi ta nhắm mắt lại, đầu óc hỗn loạn nhưng rất tỉnh táo.
Ngụy An nói, Ngụy Đàm và Bùi Tiềm tại Trường An đã quen biết.
Ngụy Ngô kết đồng minh, Bùi Tiềm ở Hoài Nam, Ngụy Đàm không thể nào không biết.
Như vậy…
“… Phu nhân cũng biết, ta và phu nhân thành thân, phu nhân ra ngoài cho tạm thích ứng…” Lời Ngụy Đàm bỗng dưng vọng trong đầu ta.
Lúc ấy nghe được ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ càng cảm thấy ý vị sâu xa.
Ngụy Đàm cố ý sao? Chàng biết Bùi tiềm ở đây, cho nên để ta tới Hoài Nam?
Bùi Tiềm thì sao? Hôm nay chàng xuất hiện, vừa vén rèm lên đã gọi ta “A Dung”…
Tinh lực hao phí quá nhiều, nghĩ ngợi một lúc ta đã ngủ, khi ta tỉnh lại, trời đã tối.
Trong nhà rất tối, trên người ta không biết từ lúc nào đã có một lớp chăn mỏng.
Ta kéo chăn ra, đứng dậy xuống giường. Khi ta đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy ngọn đèn dầu trong đình viện le lói, bọn A Nguyên không biết đi nơi nào.
“Tỉnh rồi?” Một thanh âm truyền từ hành lang đến, ta nhìn lại, thấy Bùi Tiềm đang ngồi trên bậc thềm, tư thế kia, tựa hồ đã đợi rất lâu.
“Ừ.” Ta đáp, trong nháy mắt, ta vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng cảm nhận được gió đêm lành lạnh và thần sắc mỏi mệt của Bùi Tiềm, ta cảm thấy đây là thật.
“Đói bụng chưa? Ta dẫn nàng đi dùng bữa.” Thấy ta không nói lời nào, Bùi Tiềm lên tiếng.
Ta không trả lời nhưng đi qua, cách hành lang nhìn chàng.
“Bùi Tiềm.”
Thanh âm phát ra, ta có thể cảm giác được chàng ngơ ngác một chút.
Cơ hồ ta chưa bao giờ gọi đầy đủ tên chàng. Lúc há miệng, ta có chút do dự, nhưng vẫn kêu lên. Tình thế như vậy, ta cố ý muốn kéo dài khoảng cách với chàng.
“Ừ? Chuyện gì?” Chàng không tỏ vẻ kinh ngạc, ngửa đầu nhìn ta.
Ta cắn cắn môi, nói: “Ban ngày, ta đã từng hỏi chàng sao ở nơi này.”
Bùi Tiềm cười cười: “Không phải ta đã trả lời sao, Ngụy Ngô kết đồng minh…”
“Không phải ý đó.” Ta cắt lời chàng, “Chàng cứu ta, không phải tiện đường, chàng đã sớm biết ta ở đó, đúng không?”
Danh Sách Chương: