“Công tử không cùng ta quay về Ung Đô?” Ta kinh ngạc hỏi.
Công Dương Quế nói: “Mỗ ở phía Nam có việc chưa xong, còn phải tới nơi khác nữa.”
Ta nghĩ đến Giang Dương huynh đệ của chàng, cũng không hỏi nhiều. Nhưng ở chung bấy nhiêu thời gian, được chàng chăm sóc không ít, trong lòng có chút không nỡ, chỉ nói: “Nhược Thiền còn ở Ung Đô chờ huynh.”
Ánh mắt Công Dương Quế có một tia đờ đẫn, lát sau, nói: “Ta sẽ trở về, bảo nàng chớ lo lắng.” Chàng thò tay vào ngực áo, lấy ra một phong thư, “Làm phiền chuyển cho nàng giúp ta.”
Ta nhận thư, bên trên không viết gì, gật gật đầu, cất đi.
Ngụy Đàm biết Công Dương Quế phải đi, trước khi đi, đưa một cây đao cho chàng.
“Thợ thủ công Thanh Châu chế tạo, trên đường có lúc cần dùng.” Chàng nói.
Công Dương Quế nhìn đao, cười khổ, tự giễu nói: “Lúc huynh giao Ngô Côn cho Quý Uyên, ta cũng nên thừa cơ đòi lại bảo kiếm mới phải.”
Ngụy Đàm cười cười: “Tương lai còn có thể gặp được, gặp lại cũng chưa muộn. Trọng Bình, khi nào trở lại Ung Đô, vẫn là vào triều đi.”
Công Dương Quế kinh ngạc, lát sau, ý vị thâm trường: “Công Dương gia nhiều thế hệ trung lương, Thừa tướng tin được?”
Lời này thẳng thắn mà sắc bén, Ngụy Đàm không giận, trả lời: “Quần hùng tranh thế, mặc dù Lương Mân có được thiên tử, hắn cũng không hẳn làm tốt hơn phụ thân ta.”
Công Dương Quế mỉm cười: “Đúng vậy, mỗ sẽ cân nhắc thử.” Chàng nhìn ta, lại nhìn Ngụy Đàm, hành lễ, “Cáo từ.”
“Đi thong thả.” Ngụy Đàm hoàn lễ.
Công Dương Quế đeo bọc đồ lên vai, xoay người đi ra cửa.
“Phu quân muốn mời Công Dương công tử vào triều?” Ta hỏi Ngụy Đàm.
“Phải.” Ngụy Đàm quay đầu, nói, “Mặc dù huynh ấy tính tình quật cường, nhưng cũng là người đa mưu túc trí, cố gắng tôi luyện, tất thành châu báu.” Dừng dừng, nói: “Tốt hơn nhiều so với làm bảo tiêu cùng giang dương đại đạo.”
Lòng cơ hồ giật mình, nhìn Ngụy Đàm, khuôn mặt kia vẫn không đổi sắc.
“Làm bảo tiêu?” Ta chột dạ, cười hỏi: “Sao phu quân biết Công Dương công tử làm bảo tiêu?”
“Hả?” Ngụy Đàm nhìn ta, nói: “Ung Đô to như vậy, hàng hóa vào thành đều phải đi qua cổng thành, Kinh triệu duẫn sao lại không biết.”
“Ra vậy.” Ta gật đầu, suy nghĩ lại bay nhanh. Hàng hóa của Duyên Niên Đường mặc dù do Công Dương Quế vận chuyển, nhưng mà Lý Thượng sớm đã đề phòng, chủ nhân Duyên Niên Đường mặt ngoài là Thái Nhượng, Lý Thượng và Lý Hoán chưa bao giờ lộ diện ở Duyên Niên Đường, ta thì càng miễn bàn.
Thời gian quay về Ung Đô kéo dài hơn so với dự tính, liên tiếp mấy lần mưa thu, mặt đường lầy lội, có mấy ngày mưa lớn, mọi người đành phải dừng chân nghỉ ngơi.
Gặp khi thu hoạch vụ thu, mỗi lần Ngụy Đàm qua đêm ở một vùng, đều hỏi quan viên ở đó việc thu hoạch, ta cũng ở một bên lắng nghe. Cuộc chiến Kỳ Lăng, tuy nguyên khí Ngụy quân đại thương, nhưng không gây trở ngại với nông canh. Ruộng của quân đội thiếu người thu hoạch, triều đình ra mỗi mẫu một thành làm tiền công, triệu tập lưu dân trợ giúp thu hoạch, cho nên tương lai tuy mờ mịt nhưng lòng người an ổn, không xảy ra việc sinh loạn.
Lúc chúng ta trở lại Ung Đô, đã phải mặc quần áo ấm.
Ngụy Hiền, Ngụy Lãng là tộc huynh đệ, chưa quá ba tháng tang kỳ, trong phủ vẫn toàn màu trắng. Khi chúng ta đến trước phủ, chỉ có Ngụy Chiêu và Lương Huệ ra nghênh đón, trên người mặc áo vải gai.
“Trưởng tẩu.” Ngụy Chiêu hành lễ với ta.
Ta hoàn lễ: “Nhị thúc.” Dứt lời, nhìn về phía Lương Huệ, hành lễ nói: “Công chúa.”
Lương Huệ tiến lên nâng ta dậy, mỉm cười nói: “Trưởng tẩu vất vả rồi.”
Ta nhìn nàng, mặc dù mặc tang phục nhưng khí sắc hồng nhuận, da thịt sáng bóng, khác hoàn toàn với lúc ta rời đi.
Ngụy An lại hành lễ, Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu nói đến chút chuyện trong triều, rồi nói sang chuyện Ngụy Giác.
“Phụ thân gần đây tái phát bệnh đau đầu, đang nghỉ ngơi sau viện, mẫu thân đang ở sảnh đường.”
Ngụy Đàm khẽ nhíu mày, gật đầu.
Mọi người đi vào, Ngụy Chiêu nắm tay Lương Huệ, Lương Huệ ngẩng đầu cười với hắn, hai người kề vai, một bộ vợ chồng ân ái vô cùng.
“Cánh cửa.” Bên tai ta vang lên giọng Ngụy Đàm. Ta quay đầu lại, chàng thần sắc trầm tĩnh, đưa tay kéo ta.
Quách phu nhân đang ở sảnh đường, không biết có phải ảo giác của ta không, khi ta đi vào, mắt của bà dừng trên bụng ta.
“Mẫu thân.” Ngụy Đàm tiến lên hành lễ. Ta và Ngụy An cũng hạ bái.
Quách phu nhân gật đầu, giọng nói có chút mệt mỏi: “Đều đã quay về.” Bà nhìn về Ngụy An, bảo hắn tiến lên, nhìn tường tận một phen, thở dài, “Nghe nói con rơi vào tay địch, Thừa tướng và ta cả ngày lo lắng, hiện giờ trở về, cuối cùng ta và Thừa tướng cũng an tâm.” Dứt lời, kéo ống tay áo lau nước mắt.
Ngụy An không biết làm sao, liếc liếc Ngụy Đàm, lát sau, nhỏ giọng nói với Quách phu nhân: “Dạ… Là con bất tài.”
Ta nhìn Ngụy Tập đứng bên, nháy mắt với nàng, Ngụy Tập hiểu, đang định lên tiếng, lại nghe Lương Huệ tiến lên ôn tồn nói: “Cô thị chớ sầu não, Tứ thúc đã trở lại, há không phải đại thiện.”
Quách phu nhân nhìn nàng, khẽ thở dài, gật đầu.
Lương Huệ lại nói: “Trưởng tẩu cũng đã trở lại, cũng vất vả.”
Quách phu nhân lúc này mới nhìn về phía ta, nói: “Thiếu phu nhân không sao chứ?”
Ta cúi đầu nói: “Con dâu không việc gì.”
Quách phu nhân kéo tay ta, nhìn về phía bụng ta, mỉm cười: “Nghe nói Thiếu phu nhân có thai, Thừa tướng rất vui.”
Ta áy náy nói: “Con dâu vô ý, làm cữu cô lo lắng, trong lòng rất bất an.”
Quách phu nhân cười nhẹ: “Thế sự vô thường, Thiếu phu nhân chớ để trong lòng.”
Hàn huyên một phen, Ngụy Đàm nói muốn đi gặp Ngụy Giác, Quách phu nhân gật đầu, nói: “Dạo này bệnh đau đầu của Thừa tướng rất nặng, tâm tình bực bội, ta khuyên ông ấy đọc chút kinh thư Phật giáo, thật có chút khởi sắc.”
Ngụy Đàm đáp, cùng ta cáo lui.
Đi ra tiền đường phía trước, ta thoáng quay đầu lại, Lương Huệ thần sắc ôn hòa, đang đưa một chén trà nhỏ cho Quách phu nhân.
Trời thu mát mẻ vô cùng, trong đình viện cây cỏ ngả vàng, có vẻ hiu quạnh.
Lúc gia nhân mời chúng ta vào, Ngụy Giác đang trên giường, đầu phủ khăn gấm, dựa vào bàn đọc sách.
Chúng ta tiến lên hành lễ, Ngụy Giác đáp một tiếng, buông sách.
Mặc dù ông trong người có bệnh, nhưng nhìn không mệt mỏi, ánh mắt vẫn nhanh nhẹn mà thâm trầm.
“Đã trở về?” Ông nhìn về phía Ngụy An.
“Dạ.” Ngụy An đáp.
Ngụy Giác ngoắc tay ý bảo hắn tiến lên, vỗ vỗ vai hắn, lại đẩy ra, Ngụy An lùi về sau một chút, đứng lại, Ngụy Giác cười rộ lên.
“Đen, cũng cao lên chút.” Ông nói, “Bị Ngô Côn bắt, có sợ không?”
“Không sợ.” Ngụy An nói, dừng dừng, “Có Trưởng tẩu.”
Ngụy Giác nhìn về phía ta: “A Dung sợ hãi, cũng vất vả.”
Ta nhẹ giọng đáp: “Khiến cữu cô lo lắng, con dâu bất tài.”
Ngụy Giác khoát tay, chuyển hướng Ngụy Đàm: “Các quận phía Nam thế nào?”
Ngụy Đàm nói: “Quân dân đều an ổn, trên đường đi con thăm năm mươi huyện, mặc dù năm nay thu hoạch vụ thu không bằng năm trước, nhưng cũng đảm bảo lương thực dự trữ.”
Ngụy Giác vuốt râu gật đầu.
Nhìn bọn họ nói chuyện, ta thấy an tâm, theo thái độ của Ngụy Giác đối với Ngụy Đàm, bọn họ lại giống như trước kia. Trận chiến Kỳ Lăng, Ngụy Giác thảm bại, chứng tỏ lúc trước Ngụy Đàm đúng. Thủy quân bị tiêu diệt là do Ngụy Chiêu thúc đẩy, Ngụy Chiêu không đủ khả năng cũng lộ ra. Hiện giờ Ngụy Giác nhận thấy, hai đứa con ai thích hợp thừa kế gia nghiệp hơn, hiển nhiên đã có kết luận đi?
Phụ tử ba người nói chút chuyện, gia nhân bưng thuốc đến, Ngụy Đàm tiến lên nhận, Ngụy Giác phất tay, nói: “Con một đường bôn ba, đi nghỉ đi.”
Ngụy Đàm hành lễ, nói: “Con cáo lui.”
Ta và Ngụy An cũng hành lễ. Lúc chúng ta định bước ra ngoài, Ngụy Giác gọi Ngụy Đàm lại.
“Thúc phụ con cuối tháng tới Ung Đô.” Ông nói.
Ngụy Đàm ngạc nhiên, lát sau, thi lễ nói: “Con đã biết.” Dứt lời, cùng chúng ta rời đi.
“Thúc phụ?” Lúc rời khỏi cửa, Ngụy An hỏi Ngụy Đàm, “Lũng Tây Tam thúc phụ sao?”
“Phải.” Ngụy Đàm nói.
Ta cũng kinh ngạc.
Gả vào Ngụy thị, ta chỉ biết toàn gia Ngụy Giác đều ở đây, chưa bao giờ nghe nói còn có Tam thúc phụ. Đang muốn trở về trong viện thì hỏi Ngụy Đàm, còn chưa ngồi xuống, Vương Huy và Ngụy Đàm lại muốn bàn bạc công việc, Ngụy Đàm nói với ta một tiếng, lại ra cửa.
Ta ở trong phòng sắp xếp lại hành lý, không lâu sau, Châu thị vào Mao thị lại đến đây.
Các nàng vừa chào xong đã vây lại nhìn bụng ta.
“Thấy rõ rồi, Trưởng tâu mặc quần áo dày như vậy còn gồ cả lên.” Mao thị cười nói.
“Đó là đương nhiên.” Chu thị cũng cười, hỏi ta: “Cũng được năm tháng rồi?”
Ta bị các nàng nhìn có chút đỏ mặt, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thật là tốt.” Mao thị nói, “Trưởng tẩu lúc trước còn cầu thần tìm thuốc, muội đã nói Trưởng tẩu lo sớm, tẩu xem không nghĩ ngợi quá nhiều… Tự nhiên lại có.” Nói xong, chớp mắt với ta, “Trưởng tẩu không biết, Trương thị bên người Quách phu nhân, ỷ chủ nhân mình được sủng ái, lúc trước bàn tán nhiều nhất, từ sau khi Trưởng tẩu mang thai, bà ta không dám nói gì nữa.”
Chu thị đẩy đẩy nàng, ý bảo ngoài cửa: “Nhỏ giọng chút.”
Chuyện đấy ta không quá để ý, vuốt ve bụng, hỏi các nàng: “Biểu tẩu bên kia vẫn tốt chứ?”
Nói đến Chu thị, hai người có vẻ buồn bã.
“Sao tốt được?” Châu thị nói, “Tẩu ấy khóc khóc cả ngày, muội có khuyên cũng không khuyên nổi.”
Mao thị than thở: “Thừa tướng đồng tình, phong tước tặng vàng bạc, có ích gì kia chứ.”
Ta gật đầu: “Ngày mai ta đi thăm tẩu ấy.”
Châu thị gật đầu, lát sau, bỗng nhiên hỏi ta: “Mới vừa Trưởng tẩu có gặp Nhị đường huynh và công chúa không?”
“Có gặp.” Ta nói.
Chu thị và Mao thị liếc nhau, Mao thị hỏi ta: “Trưởng tẩu cảm thấy vợ chồng huynh ấy thế nào?”
“Rất ân ái.” Ta mỉm cười.
“Đó là chuyện đương nhiên.” Châu thị nói, “Trưởng tẩu không biết, từ khi Nhị đường huynh trở về, chỉ thăm Hứa cơ một lần duy nhất.”
“Hả?” Ta kinh ngạc, nghĩ nghĩ, có thể hiểu được, Lương Huệ là công chúa, Ngụy Chiêu yêu thương nàng, đương nhiên là tình cảm vợ chồng, nhưng dưới con mắt đương kim thánh thượng lại có ý nghĩa khác, khi Ngụy Giác không được như ý, hoàng gia có tác dụng này.
Ta không muốn bàn tán chuyện nhà Ngụy Chiêu, mỉm cười hỏi Châu thị: “Đúng rồi, trên đường ta nghe Tứ thúc nhắc đến Lũng Tây Tam thúc phụ, từ lúc ta gả vào chưa từng nghe thấy, thật là tò mò, đang muốn hỏi muội một câu.”
“Tam thúc phụ?” Chu thị và Mao thị ngạc nhiên.
“Sao Tứ đường thúc lại nhắc tới ông ấy?” Mao thị nói.
“Có thì cũng có, Thừa tướng và ông ấy không hợp nhau.” Chu thị ý tứ nói, “Trưởng tẩu nếu đã từng ở Lũng Tây, găp là hiểu ngay thôi.”