"Đừng để tớ biết nó là đứa nào, tớ nhất định cào nát mặt nó!" Cuối cùng nó còn bồi thêm một cậu.
Tú Vy nghe nó mắng một hồi cũng không nhịn được bèn cười phá lên: "Được rồi, mắng nãy giờ không mệt hả?"
"Không mệt, vẫn cảm thấy chưa đã miệng."
"Tai tớ ù cả rồi, tha cho tớ đi!" Nhỏ dịu giọng: "Có mắng thêm nữa cũng không thay đổi được mà. Về nhà tớ ăn một bữa ngon lành cho bớt giận nào."
Như Hảo nghe thấy cười khanh khách, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Buổi tối, Như Hảo bận rộn chạy tới chạy lui trước gương chọn quần áo, lựa đến bộ thứ mười vẫn cảm thấy không hài lòng. Tối nay nó có hẹn xem phim với Quốc Khôi nên không thể ăn mặc xuề xòa được. Lay hoay cả buổi, đến khi Quốc Khôi gọi đến nó mới tá hỏa, vội vội vàng vàng chạy xuống nhà.
Quốc Khôi nửa ngồi nửa dựa trên chiếc moto phân khối lớn của mình, nhìn Như Hảo đang đi từ cổng ra, sau đó mỉm cười một cái. Trái tim bé nhỏ của Như Hảo bởi vì nụ cười đó mà bồng bềnh lên xuống.
"Đợi em có lâu không?" Nó bẽn lẽn cất lời.
Cậu yêu nhất chính là dáng vẻ này của nó, lúc nó hùng hổ quả thực dọa không ít người, tuy nhiên lúc nó ngượng ngùng, hai bên má hây hây đỏ, còn mắt chớp nhẹ trông rất đáng yêu. Mà không thể phủ nhận Như Hảo rất xinh đẹp, vẻ đẹp từ trong cốt cách thể nên không cần phải trang điểm quá nhiều mà vẫn toát lên khí chất. Cậu tự nhiên đưa tay vén sợi tóc trước trán của nó, lắc đầu: "Không lâu đâu." Sau đó giúp nó đội mũ bảo hiểm, trước khi xe chạy còn cuối xuống thì thầm vào tai nó: "Tối nay em đẹp lắm!"
Câu nói làm Như Hảo cười không ngậm được miệng.
Đậu xe xong hai người nắm tay nhau vào trong. Đến trước quầy vé, Như Hảo không ngờ lại gặp Đinh Hương và Đình Phong.
"Oan gia ngõ hẹp!" Như Hảo chép miệng, vẻ mặt bớt phần vui vẻ.
Quốc Khôi nghe không hiểu: "Hả? Em nói gì?"
Nó đưa tay chỉ về hướng của họ, bảo anh nhìn theo: "Em và con nhỏ đó là oan gia, cớ sao đi đâu cũng gặp."
Quốc Khôi nheo mắt, nhìn một cái đã nhận ra họ là ai: "Là con gái của công tố viên Hà và con trai chủ tịch công ty Phong Dương mà."
"Ừ, họ đấy!"
"Bảo bối, em với họ có thâm thù đại hận gì rồi?" Cậu ôm vai nó, hỏi một câu.
Hai từ bảo bối cùng hành động thân mật bất ngờ này khiến Như Hảo mở to mắt, không thốt ra được lời nào. Nó cảm nhận được nhịp tim của mình đang nhảy rumba trong lồng ngực. Nó không ngừng mắng bản thân: Như Hảo ơi Như Hảo mày đúng là không có tiền đồ, anh ấy mới ôm một cái đã thấy pháo nổ đầy trời là thế nào?
"Em sao vậy? Bảo bối, Như Hảo..." thấy nó cứ mở to mắt nhìn mình, cậu bèn huơ tay trước mặt, không ngừng gọi.
Như Hảo giật mình, ngượng ngùng cuối mặt xuống che đi hai má nóng ran: "Không sao. Đi mua vé thôi!"
Nói rồi nó kéo cậu đi tới quầy vé thật mà quên mất oan gia của nó vẫn chưa rời đi.
"Ấy, là Như Hảo này. Cậu tìm được ở đâu ra anh chàng đẹp trai này đi xem phim cùng thế!"
Đinh Hương quay sang trông thấy Như Hảo đoạn ký ức mất mặt kia lại hiện lên, hôm nay không làm nó bẻ mặt nhỏ không phải họ Văn.
Cơn ngượng ngùng lập tức tiêu tan, lý trí của Như Hảo trở lại, nó cười nhẹ một tiếng, dịu dàng lên tiếng: "Đúng rồi đến xem phim, cậu tìm được anh đẹp này ở đâu thì tớ tìm được ở đó thôi!"
Mùi thuốc súng giữa hai cô gái không phải hai người còn lại không ngửi được, chỉ là không muốn xen vào.
"Cậu khéo đùa quá. Đình Phong là bạn trai của tớ, còn anh này là..."
Như Hảo nghiến răng khi thấy cậu ta tự nhiên khoác tay Đình Phong, Tú Vy mà nhìn thấy cảnh này không biết sẽ buồn như thế nào. Nghĩ mà đã tức quên mất phải trả lời cậu hỏi của cậu ta.
Đinh Hương lại hiểu lầm nó không dám trả lời, tỏ thái độ đã hiểu: "Hóa ra không phải bạn trai!"
Một câu nói làm Như Hảo tỉnh ra, vừa định phản bác nào ngờ người bên cạnh nhanh hơn một bước: "Chào, tôi là Quốc Khôi, bạn trai của cô ấy." Cậu lại nắm tay nó dịu giọng "Em muốn xem phim gì? Chúng ta đi mua vé thôi kẻo trễ."
Sự dịu dàng của Quốc Khôi làm tan đi hết những buồn bực trong lòng Như Hảo. Nó gật nhẹ, nắm chặt tay cậu bước đi, nó ngắm nhìn cậu, tình yêu đong đầy ánh mắt, ngọt ngào chảy tới tận trái tim. Khoảnh khắc này Như Hảo tự hứa sẽ yêu cậu hết lòng, chỉ cần cậu không buông tay nó cũng sẽ không buông tay. Tình đầu của nó mong là mãi đẹp như khoảnh khắc này.
Đinh Hương cố nén giận nhìn hai người họ tình tứ rời đi, lần nào chạm mặt đều bị Như Hảo lấn át hết lần này tới lần khác, cục tức này nhỏ nuốt không trôi mà.
Đình Phong từ nãy tới giờ vẫn đút tay vào túi quần, im lặng quan sát đột nhiên mở miệng nói một câu: "Cậu với Như Hảo hình như không được hòa thuận cho lắm."
"Tớ quyết không đội trời chung với cậu ta, cậu ta cứ hóng hách như vậy tớ không để yên đâu!" Đinh Hương vẫn nhìn theo bóng lưng Như Hảo gần đó, tức giận nói rồi bất chợt tỉnh ra quay sang nhìn Đình Phong. Lời vừa nói ra không thể rút lại.
"Mong rằng vẫn nằm trong giới hạn." Đình Phong nói một câu hàm ý sâu xa sau đó giục nhỏ vào rạp.
Sau sự kiện tạt nước ngày hôm đó, mấy ngày sau có vẻ khá yên bình, cả trường trở nên im ắng hẳn.
Thấm thoát cũng đến sinh nhật Đình Phong, sinh nhật của cậu rơi vào ngày 20 tháng 10, ngày cả nước tôn vinh người phụ nữ. Mỗi năm đến sinh nhật cậu, Tú Vy đều bám theo phía sau chọc ghẹo cậu bon chen ra đời vào ngày này có phải muốn được đứng chung hàng ngũ phái nữ nhận quà và lời chúc hay không? Cậu lại trừng mắt cốc vào đầu nhỏ một cái thật đau.
Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức trong không khí ấm cúng, theo yêu cầu của Đình Phong nên tổ chức một buổi tiệc gia đình mà thôi, không cần rầm rộ, cậu ghét ồn ào. Thế nên những người có mặt trong buổi tiệc đều là bà con thân thích nhất của ông bà Dương. Ngoài trừ mẹ con Tú Vy thì chỉ mời thêm gia đình cậu mợ và Linh Nhi- em gái của ông Dương tức cô út của cậu. Linh Nhi lớn hơn Tú Vy và Đình Phong có 8 tuổi nên cứ như những người bạn trò chuyện cùng nhau vậy. Ở trong bếp ba người phụ nữ gồm mẹ Đình Phong, mẹ Tú Vy và mợ ba của Đình Phong bận rộn chuẩn bị bàn tiệc. Hai người đàn ông ngồi thảo luận mấy vấn đề kinh tế. Còn Tú Vy và Linh Nhi vừa trang trí nhà cửa vừa trò chuyện rần trời. Đình Phong thì thảnh thơi nhất, ngồi bên cạnh hai người họ cắn hạt dưa.
"Chị nói này, có một bác sĩ nam mới chuyển đến khoa tim của chị, trời ơi đẹp trai cực kỳ!" Linh Nhi ôm bong bóng trái tim trước ngực, nói với Tú Vy, mắt cũng phản chiếu bong bóng hình trái tim kia.
Cô vừa dứt lời Đình Phong đã nhếch miệng cười chen vào: "Cô lau nước miếng đi kìa, tốt nhất đừng đem vẻ mặt này đến gặp vị bác sĩ đó, mất mặt lắm!"
Một vật thể lạ bay đến chỗ Đình Phong, cậu nhanh nhẹn né sang một bên.
Linh Nhi tức giận quát: "Thằng quỷ! Ăn nói khó nghe như vậy chẳng hiểu sao vẫn có đứa thích, đứa đó chắc có bệnh về mắt không viễn cũng loạn."
Tú Vy đứng bên cạnh nuốt nước bọt một cái, lẩm bẩm trong miệng "Em bị cận!"
"Đấy, chính vì cô cứ như vậy nên mới ế đến giờ đấy!" Đình Phong vui vẻ chọc ghẹo.
Tú Vy phát hiện cậu rất thích chọc ghẹo người khác, chọc cho người ta vừa tức vừa ngượng mà chẳng phản bác lại được câu nào, còn cậu hả hê ngồi cười. Cái sở thích quái quỷ gì vậy?
Thế nên khi thấy Linh Nhi mím môi tức anh ách bèn nói đỡ: "Chị kệ cậu ấy, cái này người ta gọi là cá tính, em thấy không vấn đề, không ảnh hưởng gì đến việc chị chưa có bạn trai đâu."
"Thật sao?" Linh Nhi cười hỏi Tú Vy.
"Thật đó!"
"Giả đó!"
Hai người đồng loạt lên tiếng, tuy nhiên ý kiến lại hoàn toàn trái ngược nhau. Linh Nhi hết nhìn Đình Phong lại nhìn Tú Vy không biết nên tin ai.
"Cháu trai của cô là người rất rất thành thật." Đình Phong không ngừng tranh thủ lòng tin.
Tú Vy bĩu môi, mồm mép bắt đầu lanh lợi y chang Như Hảo: "Chị đừng tin cậu ấy. Yêu một người là dựa vào cảm giác, không có tiêu chuẩn nhất định, nếu không làm sao có loại tình yêu sét đánh vừa gặp đã đổ gục. Còn có người không nhất định yêu ai đó vì những ưu điểm. Người đó có thể thích ngủ nướng, kén ăn, mắc bệnh sạch sẽ, ăn nói không nể nang ai nhưng chỉ cần chị có cảm giác mọi thứ đều trở thành nét riêng vô cùng đáng yêu của người đó hay sao?"
Câu trả lời khiến Linh Nhi hài lòng, cô gật mạnh, chạy tới chỗ Tú Vy vui vẻ tiếp chuyện, chủ động xa lánh Đình Phong. Cậu không nói thêm gì, nhìn bóng lưng chạy tới chạy lui của hai người họ, biểu cảm trên mặt trở nên khó nắm bắt.
Đúng bảy giờ buổi tiệc bắt đầu, Đình Phong đã lên lầu thay quần áo, lúc này cậu ăn mặc rất nghiêm chỉnh, trên người là áo sơ mi màu xanh lam nhạt kết hợp với chiếc quần tây màu đen. Cậu ngồi ở vị trí trung tâm, mọi người lần lượt ngồi vào hai bên, không khí vui vẻ trong tiếng cười nói. Linh Nhi lăng xăng, xung phong đòi làm MC.
"Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của Đình Phong, trước khi nhập tiệc chúng ta cùng hát một bài mừng sinh nhật nhé! Một hai ba... Happy Birthday to Phong..."
Mọi người cùng cất tiếng hát bài Happy Birthday, giọng Linh Nhi là lớn nhất, Đình Phong ngồi gần Linh Nhi nhăn nhó lắc đầu. Người cô kỳ quặc này chỉ là một sự cố của ông bà nội thôi phải không? Nhìn ba cậu nghiêm túc bao nhiêu thì cô nhăng nhít bấy nhiêu, thật không giống hai anh em.
Kết thúc bài hát mọi người đồng loạt vỗ tay.
"Được rồi bây giờ đến giai đoạn cầu nguyện. Mau đứng dậy!"
Linh Nhi lôi kéo Đình Phong đứng lên, cô bật lửa đốt cháy hai cây nến có số 17, sau đó quay sang thúc giục.
"Con mau cầu nguyện rồi thổi nến đi!"
Đình Phong làm theo một cách chậm chạp, cậu nhắm mắt lại ước một điều, rất nhanh lập tức thổi nến.
"Hoan hô... Nào nào mọi người nhập tiệc thôi! Nâng ly cùng chúc Đình Phong sang tuổi mới nhiều sức khỏe nào!"
Giọng nói thánh thót của Linh Nhi vang lên, mọi người nâng ly.
"Nào Phong, cô với con đọ rượu đi! Hôm nay chúng ta cược ai say trước phải làm theo yêu cầu của người kia."
Linh Nhi biến thành một nữ hán tử, xắn tay áo bay đến chỗ Đình Phong. Mọi người bật cười, Tú Vy trông thấy mặt cậu nhăn nhó mà cười không ngậm được miệng. Chẳng lẽ tửu lượng của cậu không tốt?
"Được rồi, em đừng có làm loạn nữa, nó còn nhỏ uống rượu gì chứ. Đi nước ngoài lại học được cách uống rượu thôi à?" Ông Dương cất tiếng.
"Anh à, hôm nay sinh nhật cháu trai của em đấy, anh đừng có khó khăn như vậy!"
Bà Mai huých nhẹ vào người chồng, bất mãn: "Hôm nay cứ để bọn trẻ thoải mái đi."
Ông Dương bèn mặc kệ Linh Nhi náo loạn. Mấy người lớn cùng nhau trò chuyện. Tú Vy dời chỗ ngồi, lại gaqnf Linh Nhi và Đình Phong, bị bắt làm trọng tài.
"Nào mỗi người mười ly!" Linh Nhi bắt đầu rót rượu.
Đình Phong trừng mắt với cô một cái, cuối cùng trước sự chèn ép đành nhấc ly. Linh Nhi khoái chí cười lớn.
Hai người uống đến ly thứ ba mặt vẫn không đỏ, không say. Đang tính uống thêm ly thứ tư chuông cửa bỗng nhiên reo.