Vậy mà cứ mỗi lần thấy là mỗi lần đau.
Lần đầu tiên cậu thông báo với nhỏ rằng cậu đã có bạn gái, là một cô gái rất xinh xắn, Tú Vy đã khóc suốt hai đêm liền, hôm sau soi gương hai mắt sưng húp chẳng còn nhận ra chính mình. Đó là lần nhỏ thấy bản thân thật thất bại.
Cô gái đó học lớp bên cạnh, ngày nào cũng sang rủ cậu đi ăn sáng, còn tốt bụng kéo cả nhỏ theo với cái lý do không thể bình thường hơn "Cậu là bạn thân của Phong tức là bạn thân của tớ!"
Hai người bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ còn nhỏ ngồi bên cạnh cảm thấy mấy thứ trong miệng trở nên đắng ngắt. Rất khó chịu.
Thế rồi khi Đình Phong lên lớp 10 hai người bọn họ cũng chia tay. Lúc hay tin, Tú Vy vui mừng đến nổi muốn mở tiệc. Nhưng nhỏ lại không ngờ đến một tháng sau cậu lại có bạn gái mới, người đó so với bạn gái trước của cậu càng xinh hơn mấy phần. Đêm đó về nhỏ cũng khóc trọn một đêm.
Sau đó cậu chia tay, quen bạn gái mới, Tú Vy cũng không còn vui mừng như trước, buồn bã như trước, nhưng vẫn không tránh khỏi đau lòng.
Nhỏ nhận ra đối với Đình Phong việc quen bạn gái chẳng qua chỉ là việc cậu chê đôi giày cũ và muốn mua đôi giày mới vậy. Cậu ấy yêu đương vốn không liên quan đến việc cậu ấy có tình cảm với người đó. Mọi người không biết nhưng Tú Vy thì rất rõ, Đình Phong có niềm yêu thích với giày nên rất hay sưu tầm những mẫu mới lạ, đẹp mắt. Trong một lần tình cờ, đó là lúc cậu đang quen bạn gái thứ hai, Tú Vy đến nhà cậu chơi, nhỏ thấy cậu xếp gọn lại hai hộp giày mới mua, trong mắt là vẻ trầm tư. Nhỏ còn định hỏi thì thấy cậu nhếch môi cười sau đó lấy ra trong tủ hai bức ảnh, lần lượt để vào hộp giày sau đó xếp gọn lại vào kệ. Tú Vy sững người đứng ở cửa, nhỏ thấy cậu để hình hai người bạn gái của mình vào đó.
Và những người bạn gái sau này của cậu cũng vinh dự được cậu làm như thế.
Ngoài cảm giác chua xót, Tú Vy còn vô cùng đau lòng. Đình Phong sao lại trở thành kẻ xem nhẹ tình cảm của người khác đến thế?
Dần dà lại phát hiện thì ra cậu ấy vốn không có trái tim bởi vì chính miệng cậu ấy thừa nhận cậu ấy chưa từng dành tình cảm cho ai cả. Thế nên cậu ấy mới dễ dàng buông lời chia tay, không buồn bã, không đau lòng.
Vậy mà chẳng hiểu sao nhỏ vẫn cứ yêu cậu, thứ tình cảm ấy ngày này qua ngày khác cứ lớn dần trong lòng, mặc dù biết cậu mãi mãi cũng không hồi đáp lại.
Thật ra, tình yêu là hai từ khó lý giải nhất. Bạn sẽ không biết nguyên nhân vì sao nó xuất hiện cũng sẽ không lường trước được tương lai nó sẽ đi về đâu, thuộc về ai.
Mà yêu thầm lại càng là thứ tình yêu đáng thương, một lòng cho đi để rồi tự ôm chua xót về mình.
Đáng thương là bởi người ta không biết nên dù bị tổn thương cũng chỉ ngậm ngùi tự an ủi "Cậu ấy không cố ý". Đáng thương là bởi nhìn người ta hạnh phúc ngọt ngào còn mình tự ôm lấy trái tim nhỏ bé chui vào góc phòng lặng lẽ khóc. Đáng thương càng là bởi tự mình ngu ngốc trao cho người ta trái tim để mặc người ta giày xéo trong vô thức.
Yêu thầm giống như đặt trái tim lên mũi giày rồi nhìn họ đá qua đá lại còn mình đau đớn cũng không dám kêu la.
Tú Vy nhìn chằm chằm Đình Phong và cô gái ở trước mặt, cả người mềm nhũn vô lực. Đáng ra nhỏ không đau đến thế nếu như cô gái kia không phải là Đinh Hương, người nhỏ chỉ hận không thể khiến cậu ta biến mất khỏi tầm mắt. Nếu Đình Phong được gọi là Phong ca thì Đinh Hương chính là chị đại của cả trường vì cha cậu ta là thẩm phán, còn mẹ là công tố viên của viện kiểm sát tỉnh. Chỉ riêng hai danh xưng đó đã đủ để cậu ta hóng hách khắp trường. Mà gia đình Tú Vy lại có thâm thù đại hận với gia đình của cậu ta, chỉ cần nhắc đến nhỏ đã lạnh giá khắp người.
Vậy mà con người đáng hận đó lại là bạn gái của Đình Phong?
Trên đời này cũng có quá nhiều chuyện trùng hợp rồi.
Như Hảo thấy Tú Vy sững sờ cũng nhìn theo hướng của nhỏ, đúng là cảnh tưởng này đeo bám đến tận trung tâm thương mại, chỉ tội cho Tú Vy thôi, chắc đau lòng lắm. Nó nghĩ cách để cứu vãn tình hình, trông thấy bạn gái mới của Đình Phong có đôi chút ngạc nhiên, tưởng ai hóa ra là Đinh Hương. Mấy chiêu thức vừa định tung ra cũng bị Như Hảo nén lại, đến cha nó cũng nể mặt cha cậu ta ba phần, nó biết người này không nên chọc vào. Nhưng mà Tú Vy chịu ấm ức như vậy sao có thể cho qua được, Như Hảo cắn môi cuối cùng quyết định liều, thẩm phán hay công tố viên gì đó nó không thèm quan tâm.
"Ấy, tớ thấy ai quen quen hóa ra là Phong ca và Đinh Hương đấy à?" Như Hảo đi tới nhanh như làn gió.
Hai người phía trước ngẩng đầu lên, Đình Phong lẹ mắt bắt thấy bóng dáng Tú Vy đứng ở phía sau, cậu đứng thẳng lên, chào hỏi: "Hai cậu đến lâu chưa?"
"Không lâu, vừa vặn thấy cậu diễn cảnh yêu đương mặn nồng." Như Hảo nghiến răng, nhưng vẫn cố ép giọng nói của mình thật tự nhiên.
Sắc mặt Đình Phong hơi khó coi.
Đinh Hương quan sát nãy giờ cũng đứng lên, cậu ta dịu giọng: "Xin chào, hai cậu định mua giày à? Lựa đi giày của thương hiệu này rất tốt."
Tú Vy cắn môi, không bước tới, chỉ khẽ gọi Như Hảo: "Hảo, chúng ta đi thôi!"
Đinh Hương nhìn Tú Vy, có đôi chút quen mắt, chẳng lẽ đây là cô gái anh hùng cả trường đồn hồi tuần trước?
Đã châm ngòi sao có thể rút lui, Như Hảo tuyệt đối không phải kẻ nhát gan, nó còn cả đống máu liều.
Như Hảo nhìn Đinh Hương, bày ra bộ mặt nhà quê: "Ôi cảm ơn cậu tư vấn nhé, tớ cũng tình cờ đọc tạp chí thời trang nên hôm nay đến xem thử." Rồi lại quay sang nói với Tú Vy: "Về gì chứ? Tớ nói mua giày tặng cậu mà, vào đây." Nó vẫy tay với Tú Vy, liếc xuống đôi giày Đinh Hương đang mang cười đắc ý: "Đảm bảo tặng cậu một đôi đắc hơn, đẹp hơn của chị đại, chịu không?"
Như Hảo vừa nói xong bầu không khí trở nên khác lạ, nhìn sang thấy mặt mày của Đinh Hương xám nghoét càng làm Như Hảo thêm vui vẻ.
"À đúng rồi Đinh Hương tớ có tìm hiểu về thời trang nên tốt bụng nhắc cậu một chút. Nếu chọn những đôi giày không có độ cong ở giữa lòng giày thì phần lõm của lòng bàn chân sẽ không được nâng đỡ gây ra các vấn đề về tuần hoàn máu, dẫn đến sự hình thành mụn cóc, đổ mồ hôi và đau mỏi chân. Cậu, nên đổi sang đôi khác đi!" Nói xong Như Hảo lập tức cười một tiếng vui vẻ mặc kệ gương mặt méo xệch của Đinh Hương. Buồn cười, làm như chỉ có mỗi mình cậu ta biết đến nhãn hiệu giày này ư?
Mấy lời Như Hảo nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt Đinh Hương, vạch trần sự hiểu biết nông cạn của cậu ta về thời trang, là không biết gì còn cố tình "Gióng trống khua chiêng".
Mấy nhân viên trong shop đều cố nhịn cười.
"Lê Như Hảo, cậu..." Đinh Hương tức giận nhưng trước mặt Đình Phong cũng không dám ầm ĩ.
Đình Phong đứng gần đó trông thấy một màn này lập tức nhướng mày: "Như Hảo, cậu ăn nói hơi quá rồi đó."
Câu nói thể hiện rõ ràng lập trường của cậu, rằng cậu sẽ đứng về phía Đinh Hương.
Tú Vy lặng lẽ bước tới, lúc đi lướt qua hai người bọn họ có một giọt nước mắt sắp trực trào nhưng bị nhỏ kìm nén. Cậu đứng về phía Đinh Hương, mà nhỏ lần này sẽ không đứng về phía cậu bởi vì Như Hảo càng bởi vì cậu đã chạm vào giới hạn của nhỏ.
"Được rồi, đi, cậu với tớ đi lựa giày, trình độ hiểu biết về thời trang của cậu nên chăm chút cho tớ thì tốt hơn, tớ sẽ cảm kích cậu."
Như Hảo đương nhiên hiểu Tú Vy đang đá xéo Đinh Hương thiếu hiểu biết lại còn không có lòng cảm kích. Nó vui vẻ nắm tay Tú Vy đi sang kệ giày khác.
Cuộc đối đầu kết thúc, súng đạn cũng thu lại hết trả lại không gian im ắng cho shop.
Đinh Hương tức giận nhìn theo hai người họ, chỉ hận không thể nhào tới đánh một trận, từ nhỏ tới lớn nhỏ chưa từng chịu cảnh mất mặt như vậy. Lê Tú Vy, Lê Như Hảo, hai người này nhỏ sẽ không để yên.
"Không thích đôi này thì chúng ta đi, hôm khác lại mua."
Đình Phong nói xong lập tức đi ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp. Ý nghĩa câu Tú Vy nói đương nhiên cậu hiểu vì thế mới bức rức trong lòng. Tú Vy trước giờ rất ít gây sự với người khác, hôm nay nhỏ đặc biệt khác lạ. Mà cậu có linh cảm nguyên nhân của chuyện này không đơn giản, Tú Vy có quen biết với Đinh Hương đâu, trước giờ cũng không chung đụng sao mới gặp mặt đã ghét nhau như thế?
Hai người đứng ở một góc cửa hàng nhìn ra thấy Đinh Hương và Đình Phong đã rời đi bèn thu hồi nanh vuốt của mình.
"Vy Vy à, vừa nãy cậu đúng là làm tớ ngạc nhiên đó! Lại có thể mắng người siêu ngầu như vậy."
Mặc cho Như Hảo cười hớn hở, Tú Vy vẫn không thể nào cười nổi, là không có tâm trạng.
"Thôi mà, quên chuyện vừa nãy đi. Dù gì hai tháng sau họ cũng chia tay thôi, cậu đừng buồn." Thu lại nụ cười, Như Hảo vỗ vai an ủi.
"Lỡ như họ không chia tay thì sao?" Giọng Tú Vy buồn bã.
"Không đâu, tớ dám chắc với cậu Phong ca sẽ mau chóng chán ghét cậu ta thôi."
Nhỏ giang tay ôm Như Hảo, thấp giọng: "Cảm ơn cậu Như Hảo, cũng may còn có cậu nếu không tớ sẽ cô đơn lắm. Vừa rồi cậu làm vậy là vì tớ đúng không?"
Như Hảo cũng ôm nhỏ: "Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là bạn thân đấy, tớ không nỡ để cậu chịu ấm ức."
Tú Vy cảm động suýt khóc, cuộc đời của nhỏ là những chuỗi ngày khó khăn đến nỗi cảm thấy ông trời đối với mình đúng là bất công. Nhưng bây giờ không cảm thấy như thế nữa vì ông đã cho nhỏ một Như Hảo tuyệt vời đến thế mà. Từ trước đến nay quyết định đúng đắn nhất của nhỏ chính là chơi với nó. Như Hảo là báu vật vô giá trong lòng nhỏ.
Buông nó ra, nhỏ chọc ghẹo một cậu: "Cậu không sợ Đinh Hương trả thù sao? Cha cậu ta là thẩm phán, mẹ là công tố viên đấy, lại có cả một nhà ngoại làm chỗ dựa vững chắc!"
Gương mặt Như Hảo trở nên méo xệch: "Được rồi, cậu không nói tớ cũng biết. Thảm rồi, lần này thảm rồi!"
Tú Vy che miệng cười càng thấy nó như vậy thật đáng yêu.
Đúng như lời hứa, Như Hảo mua cho nhỏ một đôi giày tuyệt đẹp còn là một đôi với nó. Nguyên nhân cả ngày hôm nay nó vui vẻ đến vậy là vì tỏ tình thành công. Chuyện Như Hảo yêu tay hotboy trường bên Tú Vy đương nhiên biết nên đặc biệt chúc mừng nó. Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, nhỏ từng gặp Quốc Khôi cảm giác cậu ta mang lại không được tốt cho lắm. Nhưng thấy Như Hảo vui như vậy nhỏ cũng không nỡ phá vỡ, có lẽ chỉ là cảm giác của nhỏ mà thôi.
"Được rồi, cậu đừng có cười kiểu ngốc nghếch đó nữa. Vì trai mà mất hết hình tượng nữ thần trong lòng tớ. Đi về thôi!"
Như Hảo che miệng lại không nhịn được mà cười, Tú Vy lắc đầu cười theo, dường như niềm vui của nó cũng lan tỏa sang nhỏ.