Tả Điền Thực Y chỉ ăn nhẹ vào buổi trưa ở trường. Sau khi về nhà vào buổi chiều, cô ta không ăn uống gì chả. Tủ lạnh nhà cô trống rỗng đến nỗi chuột ở trong nhà cũng chết đói.
Cô ấy quyết định lấy tiền đi mua chút đồ ăn, nhưng số tiền ít ỏi đã bị người phụ nữ ấy (mẹ) cho những kẻ lừa đảo rồi.
Cô ngồi đợi người phụ nữ đó về nhà. Ai ngờ đâu người mẹ lại về cùng với một người đàn ông lừa đảo khác. Ánh mắt ghê tởm của kẻ đó làm cho Tả Điền Thực Y không ngừng rùng người, ghê tởm.
"Ta có chút đồ ăn sẵn ở đây…"
"Ta không ăn!" Tả Điền Thực Y ngồi vào băng ghế đầu, nép người ôm lấy chân, ôm chặt lấy đầu gối, thắt chặt bụng hòng làm quên cơn đói. "Ta nói rồi, ta không đói!"
Bị Tả Điền Thực Y nói vài câu, Thủy Dã Không sừng mũi, trở vào trong phòng.
Nhìn thấy Thủy Dã Không khó chịu và trở vào trong, Thực Y có ý định cản hắn ta lại.
Một lúc sau, Thủy Dã Không nhẹ nhàng mở cửa. Thay vì ra ngoài, hắn mở cửa đặt hộp cơm với đũa xuống nền, cùng với một cốc nước nóng. Đồ ăn được phủ khăn giấy cẩn thận và sạch sẽ.
Thật giống như đồ ăn cho chó lạc vậy.
Thủy Dã Không không nói gì, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tả Điền Thực Y nghe tiếng mở cửa và đóng cửa, cũng nhìn thấy cái gì đó hắn ta để trên nền. Dù không nhìn thấy, nhưng với cái bụng đói cô ta cũng có thể ngửi thấy.
Cô ta vẫn ngồi ở ghế không nhúc nhích, đến khi dạ dày không ngừng kêu. Lại thêm tiếng người phụ nữ đáng ghét kia càng ngày càng lớn. Cô ta lùi lại, cầm lấy hộp cơm.
Đồ ăn được hâm nóng, mặc dù mùi vị có chút nhạt, những vẫn rất ngon.
Tay cầm đôi đũa gắp lấy miếng đồ ăn, Tả Điền Thực Y vừa ăn vừa khóc, nước mắt lăn dài trên má xuống môi rơi cả vào phần cơm.
Mặn quá.
Cô ta hận cả khu phố cùng người đàn ông tồi tệ đó, cô ghét ở trong cái thế giới này
Cô ăn một cách nhỏ nhẹ vì sợ có người nhìn thấy. Nhưng cô thực sự không quan tâm lắm, may sao bên cạnh cũng có cốc nước của tên nam nhân đáng ghét đó.
…..
Ngày hôm sau, Thủy Dã Không dậy rất sớm, vẫn bài tập cũ là khởi động chống đẩy – hít đất. Những bài tập cơ bản cho buổi sáng. Anh ta mang quần áo chuẩn bị cho một ngày mới bận rộn.
Vừa mở cửa ra, chân anh ta va vào cái gì đó tiếng động khiến anh cúi đầu xuống.
Đó là đồ đựng đồ ăn đêm qua, nhưng đã hết, được rửa rất sạch sẽ và bát đũa được sắp lại một cách gọn gàng.
Trên chiếc đũa, có mảnh giấy với ghi chú nhỏ: "Cảm ơn."
"Đây thiệt là…." Thủy Dã Không cười lắc đầu. Lòng thì khác hẳn bể ngoài. Có những người nhìn có vẻ ít nói, nhưng trên mạng lại nói nhiều vô cùng. Anh ta lượm hộp cơm lên và đặt vào trong túi sách.
Đây là hộp cơm của mẹ con Hải Bộ. Ta còn phải đi tới đó hôm nay.
Trước khi đi, anh ta nhìn qua cửa sổ phòng Thực Y. Thực Y đã rửa đồ ở hộp cơm hắn ta. Cô ta nói tối qua đợi nhà sư về thì cô trở vào phòng ngủ. Có vẻ nhà sư thấy không nên ở lại.
Sáng nay, Hải Bộ Sa không đứng ở hẻm chờ hắn ta nữa. Mà là trước cửa nhà hàng một cách tự nhiên. Nhìn thấy Thủy Dã Không vào buổi sáng, Hải Bộ Sa trở nên ngây thơ và nhỏ bé bước theo sau Thủy Dã Không.
Để Hải Bộ Sa có thể theo kịp hắn, hắn ta đi chậm bước. Có vẻ rất khó khăn, nhưng nó cũng kịp tốc độ với Hải Bộ Sa.
Sau mấy ngày liên tiếp cả hai đều đi học cùng nhau, mọi người trong trường cũng không còn để ý và hoài nghi nữa,hai người kia nhất định là một đôi.
Làm sao mà Hải Bộ Sa có thể bình thản đi bộ cùng Thủy Dã Không như thế được nhỉ!
Khi chuyện này diễn ra, các nữ sinh trong trường quên mất cách mà cô ta từng đối xử với Thủy Dã Không.
Xoay cây bút trên tay, Thủy Dã Không thầm tưởng chuyện học kiếm thuật ngày hôm qua,đôi lúc nó làm cho hắn mất tập trung.
Làm thế nào trong thế giới Naruto, kiếm thuật được phát huy hiệu quả nhất? Hay sử dụng nhẫn thuật kết hợp kiếm thuật, dựa vào ảo thuật để làm mất sự chú ý của kẻ thù, sau khi trúng ảo thuật thì dễ dàng dùng kiếm để lấy đầu kẻ thù dễ dàng.
Nhưng cách nào có thể vận dụng được ảo thuật, cũng không thể làm lá cây bay tung lên, gió lạnh thổi, trời đất xoay chuyển để tạo ảo giác được, ảo thuật không thể làm thế.
Ở cái lớp quỷ xa ma lánh này, một số người dần dần tiếp xúc với Thủy Dã Không, nhưng tất cả đều là nữ. Con trai trong lớp thì dữ dằn như hổ vật. Nhưng không ai chắc chắn có thể bắt nạt được Thủy Dã Không. Tốt nhất là quên đi, nếu đánh nhau, chỉ cần một chút sức lực là có thể đánh bọn họ tơi tả rồi.
"Thủy Dã Không, người dùng loại kem rửa mặt nào vậy, nhìn mới thấy da người đẹp quá ấy chứ." Một cô nữ sinh A vây quanh lại đây.
"Không có dùng."
"Thật gạt người quá đi, thoạt nhìn tư chất tốt nhưng còn bên trong thì lạ quá." Một nữ sinh B chép miệng.
Thủy Dã Không cau mày, hắn nhịn khó chịu nhưng không biết cách nào đuổi mấy cô gái này đi.
Bọn họ đang làm phiền hắn khi hắn đang nghiệm lại điều quan trọng của kiếm thuật, đám nữ nhân kia thì hiểu gì về kiếm thuật. Nếu còn dây dưa với bọn họ, hắn thật mất thời gian để tập luyện.
"Thủy Dã Không, ngươi thích kiểu con gái như thế nào."
Nữ sinh C hỏi vậy làm cho cả lớp chú ý.
Bọn họ không thực sự thích Thủy Dã Không, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc họ muốn hiểu hơn về Thủy Dã Không. Tình yêu tuổi học trò thì lại rất thú vị. Họ không theo đuổi một tình yêu tới hồi kết, mà là có thể thay thế người khác như một cách mua vui vậy.
Một màu suy nghĩ đen tối nổi lên trong lớp học, Thủy Dã Không như một hào quang phát sáng.
Hải Bộ Sa cũng ngồi nghe ngóng từ lâu. Cô ta rất tò mò về vấn đề này.
Khi cô ta thấy con gái trong lớp tụ tập quanh Thủy Dã Không. Cô ta muốn sùng người, sợ những điều tốt đẹp mà hắn mang lại sẽ bị cướp mất, nhưng lại thấy mình yếu thế hơn với những nữ sinh kia. Đặt đúng nơi sẽ tỏa sáng, Thủy Dã Không hiện giờ cũng vậy.
"Một đám con gái láo nháo."
Thủy Dã Không nói làm cho tụi nữ sinh đang vui tươi bống đơ người. May mắn thay tiếng chuông lớp vang lên, bọn họ mới hết bối rối.
"Đồ khốn."
Nữ sinh trong lớp đã đặt cho Thủy Dã Không một biệt danh.
Không phải mới đánh bại cho một vài người,hắn liền nghĩ mình giỏi mà giương giương tự đắc sao.
Con người thì không thể chịu được bầu không khí này, sau này cũng vậy … Không, sẽ đi ngay bây giờ! Hắn liền cùng Hải Bộ Sa rời khỏi cái chốn âm u!
Buổi chiều tan học, Hải Bộ Sa nói: " Thủy Dã Không… ngươi nói vậy … dễ gây thù lắm đấy …"
Trước mặt Thủy Dã Không, cô ta không ngại ngùng nữa trông giống như con đà điểu, dần dần cũng có thể nói chuyện tự nhiên, và không còn cứng rắn.
"Không vấn đề gì cả, ta không cần họ thích ta." Thủy Dã Không nói một cách thờ ơ. "Đúng rồi, đây là hộp cơm của cô Hải Bộ Huệ, vào tới trong cửa hàng ta sẽ trả lại cho người nhé."
"Đồ ăn sáng hôm nay ngon không?" Hải Bộ Sa lấy hết dũng khí nói "Nếu cần … ta … ta mỗi buổi sáng mang cho ngươi … một phần?"
"Vậy phiền lắm, ý tốt của ngươi ta xin nhận." Một điều gì đó khiến Thủy Dã Không không thể nói rõ, dù sao trong lòng cũng có ý định rồi.
Hai người đi cùng nhau về, Thủy Dã Không hỏi chuyện, cố gắng không cho chuyến đi tẻ nhạt.
Nhưng khi họ đi qua một ngã ba, Thủy Dã Không dừng lại và Hải Bộ Sa cũng kéo theo: "Làm sao vậy, Thủy …. Thủy Dã Không, là, là bọn hắn …"
Hải Bộ Sa lùi bước, nấp sau tay áo Thủy Dã Không.