"Thủy Dã Không, áo quần của ngươi ta đã giặt rồi …" Hải Bộ Sa đứng trước cửa nói, tay vẫn đang ôm bộ đồ của Thủy Dã Không tối hôm qua. "Nó đã được ngâm trong nước tẩy, giờ không còn vết máu nữa."
Hải Bộ Sa ngồi thẩn thơ ở cửa. Thủy Dã Không không nhớ rõ có nói địa chỉ cho Hải Bộ Sa, sau hồi suy nghĩ, hắn chợt nhớ, khi hắn đăng ký làm việc trong nhà hàng, có ghi rõ thông tin số điện thoại với địa chỉ của mình.
"Cảm ơn ngươi nhiều, nếu không chê người bạn cùng lớp này thì mời vào." Thủy Dã Không nói một cách ngập ngừng, "Trong phòng có chút bừa bộn, đừng cười nhé."
Hải Bộ Sa đứng trước cửa cởi giày, Thủy Dã Không ngại ngùng nói "Không cần tháo giày đâu, sàn nhà dơ lắm."
Sàn nhà thực sự khá bẩn, ngôi nhà thuê 20 m2 có một lối vào nhỏ, từ lối nhỏ đi vào tới giường, đến 7 hay 8 gạch nền bị vỡ, sàn nhà không được lau dọn trong một thời gian dài.
Mấy thứ hư hỏng này do người ở trước gây ra, mặc dù không có đồ ăn thừa, nhưng có rất nhiều rác, hộp cơm thừa và nhiều thứ vặt khá bừa bộn.
Có một cái túi rác nhỏ ở bên bếp sưởi.
Sau khi Thủy Dã Không tới ở, không có đồ vật gì hư hỏng thêm, nhưng cũng không có thường xuyên dọn dẹp, hắn có một chút xấu hổ, phía trước hiên là khu tập thể hình, bàn học để rèn luyện hằng ngày, nhưng để người khác nhìn thấy thế này khó có thể bào chữa cho sự bừa bộn của hắn.
Nhưng kỳ thật là rất lười biếng, điều này đã phơi bày trước mặt, cái này là do sự lười biếng của hắn ta gây nên.
Hắn ta không muốn bào chữa cho sự lười biếng của hắn, ví dụ như, do quá bận rộn nên không có thời gian, chỉ cần để ý tới, hắn có thể bỏ thời gian ra để dọn dẹp chúng.
Hải Bộ Sa thở nhẹ một cái, cười tươi một cái, cúi đầu nói: "Thủy… Thủy Dã Không, ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp."
Hóa ra Thủy Dã Không không phải người hoàn hảo về mọi mặt, trong cuộc sống hằng ngày anh ta không chăm chút mấy bản thân. Sau khi thấy được nhược điểm của Thủy Dã Không, cô trong lòng mừng thầm, cô ta thấy cách để có thể Thủy Dã Không với cô có thể gần nhau hơn, không còn mấy xa lạ nữa.
"Ta với ngươi cùng dọn, thật là bừa bộn, ta thật sự xấu hổ khi để ngươi thấy vậy." Có người giúp hắn quét dọn, Thủy Dã Không mang hai bao rác to ra khỏi phòng.
Hải Bộ Sa tay cầm chổi gật đầu vui vẻ.
"Ta đi đổ rác đây. "
Mỗi thành phố ở Tokyo có thời gian thu gom các loại rác khác nhau, từng loại sẽ thu gom trong một thời gian nhất định, chẳng hạn như loại rác nào được thu gom từ thứ 2 đến thứ 4, mỗi loại rác được thu gom và tái chế khác nhau, nói chung rác được phân loại rất tỷ mỷ.
Trong mắt người ngoại quốc, đây là một điều rất đáng nể, trên thực tế, đây là quy định được Nhà nước ban hành chỉ đạo nghiêm ngặt từ nhiều năm được.
Trong thời kỳ phục hồi kinh tế sau chiến trang cùng với sự tăng trưởng kinh tế, các thành phố và quận huyện có mỗi quy định khác nhau. Khi mà rác quá tải, vì hành vi và ý thức của con người có phần sai lệch, nên luật được ban hành và điều chỉnh thích hợp với hoàn cảnh.
Mặc dù hình thức phạt tù là hiếm được bắt gặp trong xã hội hiện đại này, nhưng phạt tiền thì vẫn không phải là hiếm thấy.
Hôm nay là thứ bảy, rác ở khu Thủy Dã Không chỉ thu gom rác tái chế.
Hải Bộ Sa vui vẻ, di chuyển thùng rác ở lối đi vào giường, đều là giấy và hộp nhựa, tất cả được tách ra và phân loại cụ thể.
Thành phố Adachi có nhiệt độ mùa xuân rất thích hợp, mưa không nhiều, đó là mùa tốt nhất trong năm, và đó là tiền đề để hoa anh đào ở rộ vào tháng 3 và tháng 4 hằng năm.
"Đây là sách phổ thông của hắn, không thế vứt được, đặt lên bàn của Thủy Dã đã."
Thủy Dã Không sau khi vứt rác, Hải Bộ Sa trông như một nàng tiên nhỏ trong căn phòng nhỏ hẹp, nơi này dọn dẹp chút nữa, chắc sẽ lung linh hơn.
Cô ta lần đầu tiên đến phòng của con trai, và đó chính là phòng của Thủy Dã Không, cô ta đứng trên sàn nhà bất động và lòng thì rạo rực, tim đập mạnh vô cùng.
Hóa ra Thủy Dã Không cũng giống như bao cậu con trai trên TV, trong phòng thì lộn xộn, sách vở ném tứ tung, không giống người khác, Thủy Dã Không chắc chắn sẽ vào học một trường đại học danh tiếng. Nhưng người khó khăn vậy khó có thể học đại học vì chi phí rất cao …
Có vẻ hoàn cảnh gia đình Thủy Dã Không không có tốt, nhưng dường như có một khoản vay cho sinh viên đại học, mà học bổng đó làm ảnh hưởng nhiều sau khi tốt nghiệp nhiều năm.
Trên thực tế, thu nhập khi làm ở nhà hàng có thể giúp Thủy Dã Không học xong đại học, nếu Thủy Dã Không không xin vay học bổng, cô có thể giúp hắn, nhưng không biết mẹ cô có đồng ý hay không.
Hải Bộ Sa chậm rãi, suy nghĩ thẫn thờ chuyện gì đó, trên sàn sách vở được dọn dẹp, cô thấy ngoài sách giáo khoa, Thủy Dã Không còn thích đọc manga, truyện tranh nữa…
Hải Bộ Sa tay run cầm cuốn tạp chí trên nền.
Bìa tạp chí là hình một nữ nhân vật Anime, những gì một ấn phẩm hàng tháng của Anime, độ dày phải hàng trăm trang, khá là nặng. Hải Bộ Sa thấy giống với mấy cuốn sách ở cửa hàng tiện lợi, nhưng mấy lần đó cô chỉ lướt qua.
Bị điện giật cô lỡ tay làm rơi hai cuốn sách, Hải Bộ Sa vội vàng cầm lên, chân tay cuống cuồng không biết phải làm gì.
Cuốn sách được gói lại, giả vờ không thấy cô nhét vào góc.
"Ah, ah." Cô ném cuốn tạp chí xuống giường, nhưng giống như phản ứng dây chuyền, sau khi tạp chí rơi trên sàn, Hải Bộ Sa tìm thêm được các cuốn tạp chí khác.
Có truyện tranh, cũng có ảnh thật.
Đều là hình ảnh các cô gái nóng bỏng, tất cả màu tóc đen.
Tám trên mười cuốn sách có hình như vậy, thậm chí còn có quyển sách còn đóng bên trên bìa là ảnh cô gái có cùng kiểu tóc.
Hóa, hóa ra Thủy Dã Không thích những cô gái kiểu tóc như thế này. Hải Bộ Sa nghĩ trong đầu, đột nhiên cửa mở ra.
"A." Cô bị dọa đến bật dậy cả người.
"Thủy, Thủy, Thủy, Thủy Dã Không."
"Có chuyện gì vậy, Hải Bộ?" Ngươi đổ rác xong rồi à, cô lại lắp bắp như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt của Hải Bộ Sa, Thủy Dã Không ngớ người, cô ta người hừng đỏ, cỗ đỏ rực, người cao một mét sáu run rẩy, hai tay bối rối run rẩy, dường như cô ta phát hiện ra chuyện gì kinh khủng.
Cô từ từ lùi về phía sau, ngồi xuống mép giường, sách rơi xuống hết cả phía sau.
Bìa sách nổi lên những hình ảnh mà không nên thấy trong căn phòng đơn sơ, sau khi rơi xuống đất lăn về phía trước Thủy Dã Không.
"Tạch tạch."
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, cuốn mở theo những trang trên cuốn tạp chí.