"Hoan nghênh quý khách". Chỉ có ông chủ bán hàng và một người phục vụ trong quán Dương Phong. Nhìn vào số lượng bàn ghế trong quán, bình thường trung bình khách đến cũng không ít, chỉ là trong những ngày này việc kinh doanh không thuận lợi, không có khách đi ra ngoài ăn nhiều nên trông hơi tiêu điều.
Nếu mà kinh doanh tốt, thì sẽ không có mỗi một người phục vụ như vậy.
Thủy Dã Không tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, người phục vụ lễ phép đưa thực đơn ra.
Tiền nào thì của đó, không giống như các quán rượu cư ốc 1000 yên thì có thể giải quyết được đói khát, thức ăn trong quán Dương Phong đắt hơn nhiều, một món salad thôi đã là 1.000 yên rồi, nếu muốn chắc bụng, mỗi người tính ra phải mang trong mình 3000 yêu.
Thủy Dã Không nghĩ rằng với các dạ dày to chà bá lửa của mình chắc phải hơn 3.000 yên.
"Hai phần kem sô cô la, một phần cơm risotto kèm hải sản khô, salad, ngươi ăn gì?"
"Ta thấy món..." Cảm thấy tiếc tiền thay cho Thủy Dã, Hải Bộ Sa đã kêu một món tiện nghi rẻ nhất.
Đã trong quán rồi, còn ở trước mặt người phục vụ kêu những món như vậy để tiết kiệm tiền hay đại loại thế, điều này làm cho Thủy Dã Không cảm thấy lúng túng.
"Được rồi, xin hai vị vui lòng chờ một chút."
Người phục vụ hơi hơi cúi đầu, thu người đi ra phía sau bếp.
Cùng nhau ăn cơm với Thủy Dã Không, thật sự giống như là một giấc mơ, mặc dù những đám mây dày đặc bên ngoài cửa sổ mang một màu xám u ám, nhưng trong lòng Hải Bộ giống như có ánh mặt trời chói rọi, hy vọng rằng hôm nay sẽ không có mưa, bởi vì nếu vậy sẽ được đi công viên với Thủy Dã.
Trong khi chờ phục vụ, hai người nói chuyện về kỳ thi cuối cùng của ngày hôm sau, sắc mặt của Thủy Dã Không hơi khó chịu một chút, rồi hắn chắp tay lại nói: "Ta đi vào nhà vệ sinh một chút."
"Ầm ầm."
Vòi nước của nhà vệ sinh chảy ra ồ ạt.
Nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, Thủy Dã Không nhắm mắt lại hướng vào trái tim để kết nối với Mỹ Sa.
Mấy ngày qua, Mỹ Sa đều không chủ động liên lạc với hắn, đều là Thủy Dã Không lặng lẽ chia sẻ tầm nhìn rồi lén lút nhìn vào căn cứ, đối việc lần đầu tiên liên lạc với Mỹ Sa, Thủy Dã Không không thể không chú ý đến nó.
Nếu không phải là vấn đề gì quan trọng, Mỹ Sa cũng không chủ động kết nối.
"Chuyện gì vậy?"
Sau khi nhận được hồi đáp của Cốt nữ đại nhân, Mỹ Sa vui mừng khôn xiết, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, tổ chức lại ngôn ngữ.
"Cốt nữ đại nhân, ta hiện đang ở khu vực có căn cứ tại Tokyo." Mỹ Sa tiếp tục nói, "Là Vạn Phúc Tự ở Adachi, là người trong căn cứ đã đưa ta đến đây."
Mặc dù trò chuyện tâm linh chỉ có thể truyền thanh âm mình muốn nói đến Cốt nữ đại nhân, nhưng Mỹ Sa có thể cảm nhận được rằng Cốt nữ đại nhân đang lắng nghe giọng nói của cô, chỉ là không đáp lại.
Không thể được như cốt nữ đại nhân mà bám sát được, Mỹ Sa chỉ nói những gì cô ấy biết: "Cốt nữ đại nhân, bọn chúng đã phong tỏa Vạn Phúc Tự, đưa nhiều tù nhân lên đó."
"Còn có tàn dư của hội Tùng Diệp, cũng có những tù nhân bị xử tử hình cũng có mặt."
"Ta không biết vì cái gì, mà trong căn cứ lại mang nhiều tên tù nhân bị xử tử lên Vạn Phúc Tự như thế."
"Cốt nữ đại nhân, xin hãy cho ta biết bây giờ nên làm thế nào?"
Mỹ Sa biểu hiện y thể một đứa trẻ đang xin sự chỉ bảo của một người trưởng thành vậy.
Thủy Dã Không vục mặt vào bồn nước, nhắm mắt lại rồi đi vong quanh trong phòng.
Sự xuất hiện đáng mong đợi của Mỹ Sa, sự tồn tại siêu thường của Mỹ Sa được định sẵn là một mối quan tâm lớn, nhất định sẽ đến một nơi không ai chú ý.
Nhưng tại sao Mỹ Sa lại ở cùng với tù nhân bị xử tử, hơn nữa lại là Vạn Phúc Tự.
Vạn Phúc Tự- chính mình đêm đó đã sử dụng mộc phân thân, từ rừng cây của Vạn Phúc Tự mà hiện hình ra, đó là người cảnh sát đã chết trong Vạn Phúc Tự, mộc phân thân cuối cùng được lưu lại làm thành thuật che mắt đó là tấm linh vị bằng gỗ cũng ở Vạn Phúc Tự.
Phạm nhân cùng Mỹ Sa sẽ bị xử quyết tại Vạn Phúc Tự.
"Không phải chứ."Thủy Dã Không từ từ mở mắt ra, một ý tưởng hình thành trong đầu hắn.
Ý tưởng thật điên rồ, nhưng trực giác của Thủy Dã Không nói với hắn rằng ý tưởng điên rồ này là sự thật.
Sau khi dựa vào căn cứ về người chết ở Vạn Phúc Tự, thì linh hồn sẽ có một cơ hội nhất định để được củng cố lại, nó sẽ trở lại thế giới trong bảy ngày đầu tiên.
Bây giờ là vài tuần sau cái chết của những nạ nhân vừa rồi, nếu những người trong căn cứ đã đoán ra, thì trong vài tuần qua, những người trong căn cứ đã thực hiện các thí nghiệm có liên quan, nhưng chắc chắn không ai biết, đầy đều là hỏa mù mà Thủy Dã Không tung ra để làm cho bọn họ bị rối loạn, vì vậy bọn họ càng thêm tin tưởng vào ý tưởng mình đang thực hiện, nếu như một người bình thường chết đi mà linh hồn trở nên mạnh mẽ như vậy, thì sự tồn tại siêu nhiên trong cơ thể của Mỹ Sa không phải sẽ rất mạnh hơn nữa sau khi chết đi ư?
Mỹ Sa giống như một Meme bí ẩn, mười năm trước Mỹ Sa chỉ là một cô bé bình thường như những người khác, cha mẹ người thân đều nói không phải Mỹ Sa từ lúc sinh ra mà trở nên siêu phàm, mà là Mỹ Sa đã trải qua một điều gì đó mới trở thành Cốt nữ, Mỹ Sa không thừa nhận mình là cốt nữ, và người trong căn cứ cũng không vội vàng hỏi cô.
Nếu vì thế mà cô biến thành cốt nữ rồi có sức mạnh siêu nhiên như vậy thì nó giống như một loại bệnh truyền nhiễm, nó có thể truyền sức mạnh phi thường cho người bình thường, điều đó chứng tỏ rằng sức mạnh phi thường có thể được truyền đi, điều đó có nghĩa là sau khi những người bình thường bị giết bởi những sinh vật siêu nhiên, sức mạnh bí ẩn sẽ lây nhiễm cho con người, và linh hồn sẽ có thể dựa vào nó sau khi chết.
Đây có phải là một thông điệp muốn truyền đi.
Thủy Dã Không hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, giọng nói hắn bình thản rồi ra lệnh: "Hãy làm theo cái mà ngươi muốn."
"Tuân lệnh."
Sau khi phát ra mệnh lệnh, Thủy Dã Không cắt đứt liên lạc.
Sắc mặt hắn trong gương còn tối hơn cả những đám mây bên ngoài cửa sổ.
Lòng tham của con người thật kinh khủng, nó đã thoái hóa đến mức như một con thú.
Để có được sức mạnh phi thường, con người lộ ra vẻ mặt đen tối xấu xa của mình, giống như những con chó giải khuây cho con người, sau đó thì chúng sẽ bị giết khi chúng thua trong một trận đấu nào đó hoặc là chỉ là chủ nhân muốn giết chúng, thậm chí chúng còn không biết lý do tại sao chúng bị giết.
Thủy Dã Không cảm thấy đau lòng cho những người phải chịu án tử hình ở quảng trường, trong xã hội hiện đại một người bị kết án tử hình thì đó là một chuyện bình thường, đó chắc chắn phải là tội ác đi cùng với sự căm phẫn.
Nhưng điều làm cho Thủy Dã Không cảm thấy chấn động đọ là bí mật về lực lực siêu phàm, căn cứ vào việc người có thể hóa thành quái thú, nếu bí mật của hắn bị phát hiện, sự tham lam của con người sẽ lại nổi lên, rồi hắn cũng sẽ không khác gì một con chó.
Tưởng tượng về một tương lai như vậy làm cho Thủy Dã cảm thấy bất an lo lắng.
Quay lại chỗ ngồi, biểu hiện của Thủy Dã Không đã bình tĩnh trở lại, đồ ăn đã có sẵn trên bàn, Hải Bộ Sa vẫn đang đợi Thủy Dã Không đi ra, trên tay cô đang cầm dao và nĩa.
"Ta đi lâu quá rồi." Thủy Dã Không cười một nụ cười gượng gạo.
Thịt bò trong đĩa được nướng một nửa, trứng gà đỏ được đổ chảy trong món ăn, giống như màu máu đỏ tươi, bên ngoài thì nó lại có màu đen rồi chúng tụ lại với nhau, tạo thành một màu đỏ đỏ đen đen.
Thủy Dã Không đưa mắt nhìn về phía Hải Bộ Sa, trên khuôn mặt thanh tú của cô hiện ra một nỗi lo lắng, bởi vì cô chưa bao giờ đến một nhà hàng nước ngoài như thế này bao giờ, dao nĩa cũng chưa bao giờ sử dụng.
Hải Bộ Sa vụng về cầm dao và nĩa, thấy Thủy Dã Không đang nhìn cô, Hải Bộ xấu hổ cười ngượng, cô thật ngốc, thậm chí cả dao và nĩa cũng không biết sử dụng.
Thủy Dã Không dùng dao nĩa giúp Hải Bộ lấy thịt và nhẹ nhàng đặt nó vào đĩa của Hải Bộ: "Ăn đi, ta sẽ giúp cắt thịt."
Đó không phải là một lời uy hiếp.
Không thể nào nước đến chân mới nhảy được.
Thủy Dã Không quyết định không ngồi yên chờ chết, hắn không muốn một ngày nào đó sẽ bị mất đi cuộc sống này, mất đi nụ cười của Hải Bộ Sa. Hắn có thể đội trời đạp đất dựa vào chính năng lực của mình, hà cớ gì hắn lại phải lo sợ nơm nớp như con rùa lui trong xó cửa!
Cứng thì cứng, ai sợ ai.
...…
Vạn Phúc Tự
Một số tù nhân da đen, tóc vàng bị bịt mắt đứng trước những bức tượng Phật hùng vĩ đã được xây dựng lại.
Bức tượng Phật bị phá hủy bởi những gai xương của Mỹ Sa đã được chính phủ tái lập để thực nghiệm vài tuần trước.
"Mỹ Sa tiểu thư, đây là những tên đầu sỏ còn sót là của hội Tùng Diệp, sẽ là tám thế hệ của tiểu bang, thế hệ thứ năm của tổ chức Ngũ Đại..."
Khi nghe thấy các thành viên của hội Tùng Diệp, đôi mắt Mỹ Sa tràn đầy thù hận.
"Các tù nhân khác ở phía bên kia đại dương cũng có tội và độc ác, người đầu tiên từ bên trái, đột nhập vào nhà hàng xóm và dùng ta đả thương để chặn chân nam chủ nhà, ngay cả khi nam chủ nhà khóc lóc quỳ gối trên mặt đất, hắn vẫn làm nhục nữ chủ nhà, sau đó dùng búa đánh chết cả hai người... "
"Người thứ hai thực hiện một vụ nổ súng ở trường tiểu học, rồi cũng giết chết..."
"Vị trí thứ ba..."
Người hướng dẫn sắc mặt không hề thay đổi tay cầm cuốn sổ đọc vô số tội ác của bọn phạm nhân.
Mỹ Sa từ từ đi về phía trước, các gai xương bắt đầu mọc ra phía sau lưng, mười ngón tay giống như những con dao dài.
"Ha ha ha!"
"Ầm ầm ầm!!"
Trời đang mưa to trên bầu trời Tokyo.
"Thật tuyệt đẹp." Một nhà khoa học nhìn chằm chằm vào sự biến đổi của Mỹ Sa. "Đây là một diện mạo mới mà chúng ta chưa bao giờ được tiếp xúc."
"Bí ẩn, mạnh mẽ, hấp dẫn mê muội."