"Ta sai rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. "
Âm thanh của Quy Điền ngày càng nhỏ hơn.
"Này!"
Thủ Võ Hùng lôi Quy Điền lên rồi ném xuống đất, đôi mắt hắn long lên, thu hồi lại con dao gọt hoa quả.
Quy Điền nằm tê liệt trên mặt đất như một con lợn chết, ông ta đang ướt sũng máu me thở một cách khó khăn, cố gắng đứng dậy.
"Mẹ kiếp." Thủ Võ giơ chân lên, tung một cước đá vào bụng Quy Điền, một cước đá này vẫn không xả hết được nổi tức giận trong hắn, hắn xoay người ngồi lên trên bụng của Quy Điền, hai tay liên tục vung nắm đấm vào mặt Quy Điền..
"Nói đi, trong chiếc Mitsubishi là ai?"
"Mit............cái gì........ shi........................................................
"Giấy phép thuộc Osaka( Đại Bản) xe Mitsubishi mang biển số 36-21."
"Không............không quen biết........"
Quy Điền cũng không biết ai là chủ sở hữu của chiếc xe Mitsubishi này.
Thủ Võ Hùng cau mày lại, cơn giận trong lòng hắn đang hừng hực như lửa cháy.
So với việc bị đội nón(cắm sừng!). thì việc này lại càng khó chịu hơn, hắn không biết ai đã làm cho hắn bị cắm sừng, thậm chí còn không biết mình đội mấy sừng!
"Ta.... Ta sẽ không bao giờ làm những việc đó nữa." Quy Điền thu nhỏ người, cứ như sao Kim dần dần biến mất. "Cũng sẽ không làm khó ngươi nữa...."
Thủ Võ Hùng như hoàn toàn được giải thoát mình, những lời của Quy Điền còn chưa kịp kết thúc, hắn tàn nhẫn đập đầu Quy Điền bằng đôi chân của mình.
"A!"
Các cuộc đánh đập diễn ra liên tục trong bãi đậu xe.
"Có phải rất tuyệt đúng không, được cưỡi lên trên người vợ của ta thật sự rất thích đúng không."
Bàn chân của Thủ Võ ấn vào lòng bàn tay của Quy Điền.
"Không............Không có........................
"Đặt sừng lên đầu ta, đặt sừng lên đầu ta."
Thủ Võ tiếp tục đá vào mặt Quy Điền, máu cùng nước bọt trộn lẫn hết trên mặt đất.
Hắn cũng muốn thu tay lại, nếu không thì "sức mạnh tâm linh" sẽ giảm xuống, chứ không thì Quy Điền có mười cái mạng cũng không đủ để hắn thỏa cơn giận.
"Hụ hụ...." Quy Điền ôm đầu, chịu đựng đau đớn bởi các trận đánh của Thủ Võ.
"Cuộn!"
"Cuộn!"
Thủ Võ Hùng lấy một tay của Quy Điền lên, một chân đá lên bụng của ông ta.
Thủ Võ không tiếp tục đánh ông ta nữa, liên tục la hét gào rống hết lần này đến lần khác vào mặt Quy Điền.
3. Sau khi Quy Điền lăn qua lăn lại vài vòng trên mặt đất, ông ta chật vật đứng lên và chạy về phía chiếc xe riêng của mình.
"Ta thề, ta thề...."
Nụ cười nịnh nọt lộ ra trên khuôn mặt của Quy Điền, ông ta chạy trối chết cố sức tiến vào cửa xe và trốn thoát, sau khi lên xe, ngay lập tức khóa trái cửa lại.
Thông qua gương ở bên trái và bên phải của chiếc xe, Quy Điền nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Thủ Võ Hùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc xe, dường như năng lượng đều tập trung ở cả hai mắt.
Khẽ cười.
Khuôn mặt của Thủ Võ Hùng nở một nụ cười khiến Quy Điền bất an.
"Mẹ nó, mẹ nó." Cầm vô lăng, dung khăn tay lau hết máu mũi, Quy Điền cuống quits nhấn ga phóng xe nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Nụ cười của Thủ Võ Hùng làm rung chuyển tâm trí của Quy Điền, trái tim của ông ta bị choáng ngợp, gần như ngừng đập.
Chạy ra khỏi bãi đậu xe, Quy Điền
"Ta phải cho ngươi chết, ta phải cho ngươi sống không bằng chết." Quy Điền nghiêm mặt hung tợn, khuôn mặt ông ta vặn vẹo tràn ngập những ý tưởng điên rồ khác.
Ông ta bất ngờ bị đánh bởi Thủ Võ Hùng.
Hơn nữa lại còn bị cái tên phế vật bất tài vô dụng kia thi nhau đấm đá, lại còn quỳ ở trên mặt đất, cầu nguyện mở lòng thương xót, giống như một con chó.
Trở về rồi ông ta muốn trả thù!
Ngay lúc cầm vô lăng, Quy Điền bỏ lại phía sau nỗi kinh hoàng khi bị đánh, ông ta phóng ga chạy thật nhanh phát điện lên như một con sói!
Nhưng nếu để ông ta xuống xe bây giờ liều mạng đánh với Thủ Võ Hùng, hoặc là quay xe đi vào lại, thì Quy Điền một trăm phần trăm cũng không dám, chỉ khi nào Thủ Võ Hùng vẫn ở trong công ty, thì ông ta mới có ngàn vạn cách đày đọa Thủ Võ sống không bằng chết, thú vị chứ? Trực tiếp đá ông ta đến Hokkaido, tiền lương tháng này của hắn xem như bỏ, phải làm cho hắn cửa nát nhà tan!
Vợ và con gái hắn, Quy Điền không ngại thay hắn nuôi dưỡng.
Không được, như vậy vẫn chưa đủ, phải sắp xếp gán một tội danh cho hắn, hay là gián điệp kinh tế nhỉ?
"Để đó rồi ta xem!" Quy Điền đạp mạnh chân ga, vù vù phóng ra bãi đậu xe như một mãnh hổ.
Cho dù muốn trả thù gì đi chăng nữa, trước tiên phải chạy trốn khỏi nơi này đã, Thủ Võ Hùng điên thật rồi, không chừng còn có thể làm điều kinh khủng hơ.
Quy Điền không cam lòng đập mạnh tay vào tay lái, ta với vợ của ngươi, chứ với ngươi thì có mối quan hệ gì đâu chứ?!
"Bíp bíp!!"
Tiếng còi xe kêu lên một cách dữ dội mạnh mẽ, gây sự chú ý cho người đi bộ và tất cả các xe ở hai bên đường, có rất ít phương tiện bấm còi liên tục điên cuồng như vậy trên đảo quốc.
Chủ sở hữu của chiếc Subaru này có chuyện gì khẩn cấp sao?
Tất cả những chiếc xe trên đường đang nhường đường cho ông ta, con đường chật hẹp ngay lập tức được mở rộng.
Sau khi phần đường được mở rộng ra, Quy Điền chạy nhanh hơn, càng ngày càng nhanh, chỉ có tốc độ điên cuồng mới thỏa mãn cảm xúc lúc này của ông ta ông ta phóng như một con sói.
Dần dần, trong tầm nhìn nếu nhìn ngang không thể nhìn thấy một chiếc ô tô nào đang đi trên đường, ông ta dường như ở trong một thế giới không có người, nhưng Quy Điền người luôn luôn thận trọng, không phát hiện ra cảnh bất thường này, ông ta tiếp tục ép vào vào chân ga, ép một cách mạnh mẽ.
Tốc độ của Quy Điền đột nhiên tăng lên, ông ta lái xe đến phía xa ở nơi không có ai, toàn bộ xe và người đang đi bộ bay vù vù vì tốc độ quá nhanh!
"Bùm!!!"
Một vụ va chạm!
Một tiếng va chạm lớn phát ra từ đường phố bên ngoài tòa nhà văn phòng, một chiếc xe Subaru đang chạy rất nhanh ngay lập tức đâm thẳng trực diện vào công trường đang xây dựng.
Bình xăng trong chiếc xe đang bốc khói, ngọn lửa khủng khiếp đột nhiên phụt lên ngay lập tức chiếc xe phát nổ.
"A, a, a, a!!"
Quy Điền ngồi trong xe tỉnh dậy trong ảo giác, ông ta hoảng sợ nhìn lên ngọn lửa đang bao vây lấy cơ thể mình, kinh hoàng nhìn ngọn lửa đang dần nuốt chửng cơ thể mình.
Trên con đường quốc lộ mênh mông trống trãi, ông ta nhanh chóng mở cửa xe rồi vội vã tiến vào phía trước công trường.
Các công nhân xây dựng trên công trường bị thu hút bởi vụ tai nạn, nhưng nhìn chiếc xe đang bốc cháy một cách dữ dội như vậy, họ đều sợ hãi núp vào.
"Phía trước của chiếc xe đã bị biến dạng hoàn toàn, những người bên trong chắc không thể sống được."
"Xem chừng có ai đó đang vẫy tay, quá đáng sợ."
"Cứu người...."
"Có gì đó đang kêu cứu, đừng đặt mình vào chỗ nguy hiểm."
"Sắp nổ tung rồi!"
Một số công nhân xây dựng đã hét lên hét một cách thảm thiết trên mặt đất, một tiếng nổ mạnh vang lên trên công trường.
[Hồ tiên đại nhân, ta giết người rồi.]
Thủ Võ Hùng quay đầu nhìn lại vụ nổ, hắn có chút sợ hãi nhưng cũng có phần hạnh phúc, trong cơ thể có một chút nhẹ nhõm nào đó mà như hồ tiên đại nhân nói.
Hắn cố gắng kìm nén sự phấn khích của cơ thể, nhưng vẫn không thể nhịn được mũi bàn chân thi nhau cào cấu trên mặt đất.
................
Thủy Dã Không tự nhiên nghe thấy tiếng lòng của Thủ Võ Hùng, những thay đổi của Thủ Võ Hùng trong những ngày này đều nằm trong sự quan sát của hắn.
"Ngàn vạn lần cũng không thể để hắn biến tướng."
Sự thay đổi của Thủ Võ Hùng đã đạt được sự kỳ vọng của Thủy Dã Không, một người càng đau khổ càng bị đẩy vào chân tường, thì sẽ đấu tranh càng mạnh mẽ.
Không chết trong im lặng, mà bùng nổ trong im lặng.
Tả Điền Thực Y đang cắn bút viết bối rối hỏi: "Ngươi nói cái gì đấy?"
Cô mặc đồng phục học sinh như một nữ sinh trung học cơ sở, mái tóc dài được buộc sau đầu, cả người trông rất nhẹ nhàng khoan khoái.
"Không có gì."
"Thần thánh là bí ẩn, nhất định lại phải suy nghĩ về một cái gì đó rất xấu."
Híp mắt than thở một câu, Tả Điền Thực Y chắp hai tay ra phía sau, đẩy mái tóc dài lên rồi buộc một kiểu tóc đuôi ngựa mới mẻ.
Nhiệt độ ở Tokyo vào cuối tháng Hai kỳ thật không nóng lắm, nhưng that không thể chịu nổi dưới không gian hẹp của căn phòng cho thuê chật hẹp này, bên trong phòng thật ngột ngạt, huống chi nó lại nằm ở tầng cao nhất như vậy sẽ càng nóng hơn, nếu là mùa hè, chắc giống như một chiếc máy hấp luôn quá.
Cô hất tóc lên, để lộ cái cổ mịn màng, khi duỗi hai tay ra sau lưng, bộ đồ lót dưới bộ đồng phục của trường cũng được nhìn thấy qua tấm vải mỏng.
Thủy Dã Không nhìn thoáng qua, tim hắn đập nhanh.
Hắn sờ mũi, đứng dậy bằng hai chân: "Trời hơi nóng, ta đi lấy hai ly nước uống."
Có bị gì không vậy, trước kia sao không phát hiện ra tiểu nha đầu này có một điểm kỳ lạ như vậy trên người.
Trong ấn tượng trước kia thì trừ bỏ khuôn mặt xinh đẹp ra, thì còn lại không có một chỗ nào xuất chúng.
"Thật sự luôn...."
Vừa rồi vô tình nhìn thấy khoảnh khắc đó, người của Thủy Dã Không bây giờ thực sự đang rất nóng, hắn cần uống một chút nước để hạ nhiệt.
Đợi cho đến khi Thủy Dã Không quay trở lại, Tả Điền Thực Y cúi đầu xuống, hai má phập phồng, tay trái ấn nắp bút bi liên tục.