Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết hơi híp lại.
An Thường cảm thấy toàn thế giới chỉ có một mình cô biết, thời điểm Nam Tiêu Tuyết híp mắt lại có bao nhiêu giống hồ ly tinh, ánh trăng tiên khí đều biến mất hết, vải gấm sườn xám từ từ rơi xuống, lộ ra mị hoặc câu nhân.
Bề ngoài thì trong trẻo lạnh lùng, xương cốt lại tỏa ra yêu dã quyến rũ, ai có thể nghĩ tới thần nữ cùng yêu tinh chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh.
Nam Tiêu Tuyết bình thường càng thanh lãnh cao ngạo bao nhiêu, lúc này càng phiêu tán mị khí câu dẫn trêu chọc bấy nhiêu. Đỏ nhạt nốt ruồi lệ dưới mi mắt khe khẽ run, dung mạo càng thêm câu hồn.
An Thường nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ: "Cô rửa tay chưa vậy?"
Nam Tiêu Tuyết khẽ giật mình.
An Thường xoay người bỏ chạy.
Vừa chạy vừa ở trong lòng chửi bản thân mình: Hỏi cái gì mà ngu quá vậy? Nam Tiêu Tuyết đang câu dẫn cô, coi như chỉ là ở trong sự tưởng tượng, nhưng sự chú ý của cô lại là việc người ta có hay không rửa tay qua?
Trên đời đại khái không có ai so với cô càng thêm ngu ngốc.
Nam Tiêu Tuyết đứng tại chỗ, nhìn xem bóng lưng An Thường càng chạy càng nhanh, chỉ chốc lát sau liền mất dạng.
Cô cúi đầu xuống, lòng bàn tay chỉ còn ba viên bánh đậu, ở trong ánh sáng chập chờn tản ra mùi vị thơm ngọt.
Cô dùng giấy dầu hơi bao bọc lại, nắm chặt bánh đậu trở về khách sạn.
"Về rồi?" Thương Kỳ nhìn món đồ trong tay cô: "Cầm cái gì đấy?"
Nam Tiêu Tuyết đưa cho cô nhìn.
"Sáng nay An Thường đưa cho em?"
Thương Kỳ nói: "Gọi là cái gì nhỉ? Chị nhớ hình như là một cái tên rất kỳ cục..."
"Bánh đậu."
"À, đúng, trí nhớ em tốt vậy." Thương Kỳ hỏi: "Ăn ngon không?"
"Có chút ngấy." Nam Tiêu Tuyết đem bánh thả trên bàn: "Chị nếm thử."
Thương Kỳ vừa muốn đưa tay sang lấy, lại bị Nam Tiêu Tuyết nhanh tay thu về.
"Chị vẫn là đừng ăn, dầu nhiều, mập."
Tuổi tác đều đã xấp xỉ trên dưới ba mươi, cũng là lúc bản thân suy nghĩ có nên thay đổi thói quen sinh hoạt hay không.
Thương Kỳ giật giật hóp bụng: "Vậy em còn ăn."
Thể trọng đối với nghệ sĩ chính là điều trí mạng.
Nam Tiêu Tuyết tựa vào ghế sofa: "Em đây là tìm linh cảm."
Đắm mình vào mùa mưa dầm ở Ninh Hương, len lỏi qua khắp các con ngõ nhỏ hẹp, thưởng thức các loại món ngon ở thủy trấn, ngắm nhìn thuyền ô bồng lướt nhẹ trên mặt sông.
Sau khi tiếp nhận bộ vũ kịch này, cô liền ngâm mình bên trong bầu không khí rêu xanh ẩm ướt nơi này.
"Vậy em tìm thế nào rồi?" Thương Kỳ nghiêm mặt hỏi: "Nửa tháng nữa, Kha Hành sẽ tới."
Nam Tiêu Tuyết hơi nhíu mày lại.
"Chị cảm thấy..." Thương Kỳ xoay ghế làm việc sang một bên, nhìn chằm chằm quan sát Nam Tiêu Tuyết: "Cảm giác mà em tìm được, xem như tạm ổn."
"Nói thế nào?"
"Động tác cùng thân thể tư thái, càng ngày càng mị."
Nam Tiêu Tuyết khiêu khích một chút, cuối người, tóc ở đầu vai buông xuống, chuyển động đuôi mắt nhìn cô.
Thương Kỳ thẳng thừng khoát tay: "Đừng đừng đừng, chị chống cự không nổi."
Nam Tiêu Tuyết cúi đầu mỉm cười:
"Không phải chỉ là diễn à?"
"Dĩ nhiên là diễn." Thương Kỳ nói: "Thần nữ biến thành yêu tinh, cũng không dễ dàng diễn ra."
"Còn có một chút vấn đề."
Thương Kỳ lại liếc nhìn cô một cái: "Chờ thời điểm Kha Hành đến cùng em hợp múa, em không sợ áp lực càng lớn hơn sao?"
Nam Tiêu Tuyết giương lên tuyết trắng cái cằm: "Thì đã sao?"
Thiên phú hơn người để Nam Tiêu Tuyết thản nhiên lộ ra một cổ kiêu căng ngạo khí.
Thương Kỳ gật đầu: "Được, em có quyết tâm là được."
"Bây giờ mà không được, mình liền rút."
Nam Tiêu Tuyết ánh mắt lạnh căm: "Ở tại chỗ của em, không được phép nói ra hai từ "Không được."
******
Thương Kỳ đi rồi, Nam Tiêu Tuyết tắm rửa trở lại ngồi bên cạnh bàn, nghiêng người dựa vào góc bàn, nhặt lên một quyển tiểu thuyết.
Thời cổ xưa mà họ thật dám viết ra những cái này liêu trai chí dị tiểu thuyết.
Cái gì mà điên loan đảo phượng, cái gì mà phiên vân phúc vũ, cổ áo rơi xuống dây lưng lỏng ra, lộ ra ướt đẫm da thịt bên trong, quả thực đem thức tỉnh ngụ ngôn phát huy trở thành hoàng sắc tiểu thuyết.
Nếu là hiện tại, những vị văn nhân này chắc chắn phải bước qua ải khóa văn để thẩm vấn.
Nam Tiêu Tuyết ngưng mi.
Thường ngày cô không quá ham thích nhìn những thứ này, đều khiến người ta nghĩ tới chuyện cũ không vui, chỉ là hôm nay...
Nam Tiêu Tuyết giữ lại cuốn tiểu thuyết, đuôi mắt liếc nhìn trên bàn bánh đậu.
Ngón tay câu lấy, mở ra, ngọt ngấy mùi vị nhanh chóng tản ra. Cô không yêu thích đồ ngọt, thói quen ăn uống thanh đạm sau nhiều năm trở thành nghệ sĩ.
Lúc nãy cô đã đánh răng qua, không hiểu vì sao lại cầm lấy một viên, đút vào trong miệng.
Cô cảm nhận bánh đậu đang hòa tan bên trong, lẫn vào một chút vị ngọt xen lẫn vị dầu, trong đầu lại ở dư vị mà nghĩ đến mùi vị trong veo của cô gái trẻ tuổi.
Tối nay mưa phùn tựa như tơ bạc, rơi vào đầu vai An Thường hóa thành sương mù, mộc mạc khuôn mặt núp ở bên trong, hai con ngươi trong suốt giống như dòng sông ở Ninh Hương.
Sạch sẽ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Nam Tiêu Tuyết đối với An Thường.
Lần đầu tiên cô tới Ninh Hương liền gặp phải tiểu cô nương này, Nam Tiêu Tuyết ở trên cầu, cô nương ở dưới cầu, hai người cách con sông lẳng lặng nhìn nhau.
Ánh mắt nhìn qua có chút ngẩn người hoảng hốt.
Nam Tiêu Tuyết thấy qua rất nhiều dạng người, xinh đẹp có, thông minh có, tài hoa hơn người cũng có, trong mắt tất cả mọi người đều có chung một loại đồ vật, đó là d*c vọng.
D*c vọng mỗi người lại khác biệt nhau, nhưng tất cả đều muốn có được thứ mình mong muốn.
Thần nữ tiên khí lung lay như Nam Tiêu Tuyết cũng có d*c vọng, cô muốn mình là người múa tốt nhất, muốn đám người kia phải ngưỡng vọng ngước nhìn, muốn có một ngày khi cô rời khỏi sân khấu, vô số người biết được "vũ đài không còn Nam Tiêu Tuyết" nữa, họ sẽ chẳng bao giờ nguyện ý bước chân vào rạp hát thêm một lần nào.
Ai đã từng ngắm qua biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước.*
Nhưng mà An Thường màu mắt quá mức yên lặng, giống như cái gì cô cũng không muốn tranh giành, cái gì cũng không muốn, cô mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã cùng dòng nước nơi này hòa làm một thể, an bình thanh tĩnh. Giống như đời này cô cũng không muốn bước chân ra khỏi nơi này, dù chỉ là nửa bước. Từ đây thế sự rối bời cũng không có quan hệ gì đến cô.
Nam Tiêu Tuyết nhìn xem cặp mắt kia, thầm nghĩ: Ngược lại không làm cho người ta chán ghét.
Lúc này điện thoại di động reo.
Nam Tiêu Tuyết liếc mắt nhìn màn hình, thần sắc lộ ra chút mệt mỏi.
"Vâng, mẹ."
"A Tuyết, chú Lôi để mẹ hỏi con một chút, sinh nhật muốn cái gì lễ vật?"
"Không cần."
"Biết con cái gì cũng không thiếu, nhưng tóm lại là một phần tâm ý."
"Vậy mọi người cứ tự xử lý đi."
Nam Tiêu Tuyết cúp điện thoại.
Khuôn mặt Lôi Khải Minh vừa mới ở trong đầu cô lộ ra, Nam Tiêu Tuyết lập tức nhắm mắt lại, đem gương mặt kia xua tan.
Cô lại nhặt bánh đậu đút vào trong miệng, vị ngọt ngào dâng lên, mùi vị ngón tay An Thường lại lộ ra.
Cô đương nhiên sẽ không đối với An Thường nghĩ tới các loại lạ lùng tâm tư.
Chỉ là cô nhận ra, làn da của cô gái trẻ tuổi chính là loại mùi vị này, sạch sẽ mà trong veo, so sánh với vị ngọt từ viên bánh đậu cổ truyền kia, hương vị tươi mát càng thêm nổi bật.
Nam Tiêu Tuyết cảm thấy bản thân thật giống một con yêu tinh.
Cô lại đối với một "thư sinh" ngơ ngẩn thẫn thờ mà nổi lên tham luyến. Rõ ràng cô đã xây dựng phòng tuyến tâm lý thật lâu trước khi ngậm lấy ngón tay kia, vậy mà lúc này còn muốn nếm thử lại lần nữa.
Yêu tinh là muốn hút hết tinh huyết con người, mà cô, chỉ muốn hút đi sự sạch sẽ của một nữ nhân vô dục vô cầu.
Làm sao lại có một người ngu ngốc đến vậy cơ chứ?
Vì để chuẩn bị cho vở vũ kịch sắp diễn, Nam Tiêu Tuyết để Nghê Mạn mua một cuốn liêu trai chí dị tiểu thuyết, nội tâm cô đối với những câu chuyện này căn bản là không tin.
Nhưng vào đêm hôm đó, cô khoác lên mình bộ sườn xám màu xanh và phiêu đãng ở bờ sông, gương mặt cô bị tia sáng từ chiếc đèn lồ ng mờ ảo soi rọi, vậy mà còn có người thực sự xem cô tựa như một giấc ảo mộng.
Dạng người như An Thường tựa như bị thời đại vứt bỏ, chỉ có thể hòa nhập ở đồng dạng cũ kỹ trấn cổ miền sông nước.
******
Sáng sớm hôm sau, lúc An Thường đi qua bờ sông , phát hiện bầu không khí có chút nghiêm trọng.
Một cái trẻ tuổi nữ nhân đứng tại bờ sông, đầu cuối xuống, những người xung quanh âm thầm nhìn cô.
Ngón tay cô cuộn tròn, đốt ngón tay dùng sức đến hơi trắng bệch.
"Nam tiểu thư."
Miệng cô gọi tên Nam Tiêu Tuyết, nhưng ánh mắt chỉ dám nhìn cây cầu đá kia.
"Nam tiểu thư."
Nam Tiêu Tuyết quay đầu, một khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình, tựa như sương giá không buồn cũng chẳng vui, hai tay khoanh lại thay cho ngôn ngữ, lại lộ ra nồng đậm không kiên nhẫn, tựa như cô gái kỳ lạ kia đang làm phiền cắt đứt đi sự tưởng tượng của cô về bộ vũ kịch sắp tới.
"Tôi biết vấn đề ở chỗ nào, xin cô lại cho tôi thêm một cơ hội."
Nam Tiêu Tuyết nhướng đuôi lông mày: "Vậy cô nói một chút, đoạn quay thử vừa rồi vấn đề nằm ở chỗ nào?"
An Thường nhìn thấy chiếc camera đặt bên cạnh chân của cô gái kia. Thì ra là người quay phim.
"Tôi...": Cô gái nghẹn lời.
Nam Tiêu Tuyết tầm mắt nhìn về nơi xa, giọng nói của cô ngày càng băng lãnh: "Trước khi cô rời đi đoàn đội của tôi, tôi cho cô hai lời khuyên."
"Thứ nhất, không được nói dối, thiên phú có hay không, căn bản giấu không được."
"Thứ hai, đừng đối với người khác nói ra hai từ cầu xin khi sự tình đã không thể khoan nhượng hay cứu vãn. Đợi đến khi tuổi tác cô lớn một chút, lòng tự tôn so với sự tưởng tượng của cô càng thêm quan trọng."
Nam Tiêu Tuyết quay đầu đi khi vừa dứt lời, cũng không lại để ý.
Lúc này nắng mai tỏa ra nhàn nhạt vầng sáng, không khí cũng nhờ đó mà lộ ra chút ấm áp, nhịp sống vùng sông nước vẫn an tĩnh hệt như ngày xưa. Chim chóc nhảy nhót cất tiếng hót ở đầu cành liễu, chẳng mảy may phát hiện nơi này có một cô gái đang lặng yên - không một tiếng động sụp đổ.
Duy chỉ có An Thường lẳng lặng nhìn xem, hốc mắt cô gái đỏ lên, hơi vung tay rồi bỏ đi.
Thương Kỳ vỗ tay một cái: "Được rồi, mọi người bắt đầu làm việc nào."
Nam Tiêu Tuyết nghiêng mắt nhìn cô, liếc một cái: "Cái kiểu cách làm người đại diện của chị hay thật đấy, người cũng không dám đuổi đi, ngược lại để em tự mình xử lý mấy loại việc này."
Thương Kỳ cười nói: "Chị khuyên cô ấy, cô ấy khóc lóc kể lể ba giờ, nào có lợi hại như em, lời nói lạnh nhạt, hai ba câu là có thể đem người đuổi đi, tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian."
Nam Tiêu Tuyết hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.
"Ngạo mạn".
Đây là lần thứ ba An Thường đối với Nam Tiêu Tuyết sinh ra cái ấn tượng này.
Ỷ vào thiên phú của bản thân mà buông lời tàn nhẫn với tất cả mọi người, căn bản là không có sự đồng cảm nào đối với người khác.
Nhưng lẽ nào sự cố gắng của người bình thường lại không đáng được tôn trọng?
An Thường cũng không phải là một người thân thiện, thế mà lúc này cô lại đi mau hai bước, đuổi kịp cô gái trẻ tuổi kia.
"Hi."
Cô gái quay đầu, mắt đỏ hoe, mặt mày đều lộ ra nét bướng bỉnh, vừa thấy cũng là dạng người có lòng tự tôn cực mạnh, thế nào lại bị buộc đến mức phải mở miệng nói lời "Cầu xin."
Còn bị Nam Tiêu Tuyết châm chọc một phen.
Trong nắng sớm, cô gái trẻ nhìn thấy một người có tướng mạo thanh nhã hướng mình chào hỏi. Nhìn qua cũng trạc tuổi cô, đôi môi ngậm lấy ý cười như hòa tan bớt sự thanh lãnh trên khuôn mặt.
"Muốn đi uống rượu không?"
"Cô là ai a?" Tâm tình cô đang ở trong sự kích động, ngữ khí có phần công kích.
Cô gái kia lại tốt tính cười cười: "Tên tôi là An Thường, cô hẳn là nhìn thấy tôi mỗi ngày băng qua cây cầu này đi làm, tôi làm công tác tu sửa văn vật ở nhà bảo tàng."
Cô gái trẻ cảm nhận được sự thiện ý, hít hít cái mũi, ngữ khí hòa hoãn chút: "Tôi là Mẫn Thấm."
"Cô nói uống rượu, đi đâu uống?"
An Thường cười nói: "Đi bên này, trong thôn có một cái quán rượu, tôi dẫn cô đi."
Cô cũng không phải đối với Mẫn Thấm đồng tình, mà nhiều hơn là sự đồng cảm.
Bởi vì cô cũng đã trải qua đồng dạng xấu hổ.
Mẫn Thấm hỏi: "Cô không cần đi làm à? Cái giờ này lại bồi tôi đi uống rượu."
An Thường: "Công việc của tôi do tôi bố trí, không có sự ép buộc cứng nhắc về thời gian."
Cô dẫn Mẫn Thấm đi vào quán rượu: "Chú Lâm."
"An Thường? Sao cháu lại tới giờ này, sáng sớm liền thèm rượu?"
"Cháu dắt bạn tới."
Một chữ "bạn" liền để nội tâm Mẫn Thấm trở nên ấm áp.
=================
Chú thích:
1. Hai câu: "Ai đã từng ngắm qua biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước." được dịch từ câu thơ " Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ."
Được trích từ bài thơ "Ly tứ kỳ 4" có từ thời nhà Đường.