An Thường từ chức không quá thuận lợi.
Viện trưởng căn bản không đáp ứng: "Hiện tại người trẻ tuổi học tu sửa văn vật vốn cũng không nhiều, nguyện ý tới hang cùng ngõ hẽm thì càng thiếu, cháu đi rồi, chú đi đâu tìm người?"
An Thường trầm mặc nửa ngày.
"Những cái văn vật kia cứ đặt ở trong nhà kho không cần tu sửa, dù sao cũng tốt hơn là sửa lại nhưng không sửa tốt."
"Cháu thế nào lại sửa hư? Tay nghề của cháu rất tốt." Viện trưởng nói: "Cháu không phải tiến qua tổ văn vật ở Cố Cung sao? Lúc cháu quay về Ninh Hương công tác, trưởng trấn còn cùng người khác thổi phồng cháu nửa ngày."
An Thường một trận chột dạ.
Tiểu Uyển tránh tại cửa ra vào, đứng nghe hồi lâu.
Lúc An Thường ra tới, Tiểu Uyển trốn ở bên tường, nhỏ giọng gọi: "Chị An Thường, chị thật muốn từ chức a?"
Viện trưởng ở trong phòng gọi: "Chú cũng không có đáp ứng a! Biên chế vẫn giữ lại cho cháu, dù sao chú cũng không mướn được những người khác."
An Thường cười cười, dùng khẩu hình nói: "Cháu muốn từ."
Tiểu Uyển bồi tiếp cùng cô hướng phòng làm việc đi: "Vì cái gì a? Chị có thiên phú như vậy, có khi em đều cảm thấy, lúc em nhìn chị đốt lấy lò hương, chui đầu vào tu văn vật là một loại hưởng thụ."
An Thường chợt nhớ tới câu kia của Nam Tiêu Tuyết: "Có thiên phú hay không, căn bản giấu không được."
Vô luận đó có phải hay không ảo tưởng của cô, trong nội tâm cô rõ ràng nhất, lúc Nam Tiêu Tuyết độc vũ, cô ấy cũng không cần bất luận cái gì phối nhạc trang trí, vậy mà đã đủ để cho lòng người rung động.
Kia mới là người chân chính có thiên phú.
Cũng vĩnh viễn sẽ không hiểu được người đã từng tự cho là bản thân có thiên phú, cuối cùng lại bị dẫm nát ở dưới lòng bàn chân của kẻ khác.
Nghề tu văn vật này, tổ đồ sứ cùng tổ tranh chữ cũng xem như là khác ngành nghề, cách nhau cả ngọn núi. An Thường không biết nên thế nào nói với Tiểu Uyển, chỉ nói: "Chị muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Tiểu Uyển: "Viện trưởng cũng không thường đến đây. Chị đi rồi, trong quán chẳng phải chỉ còn lại mình em?"
"Vậy sẽ càng thanh tĩnh?"
"Em sợ hãi."
"Sợ cái gì?"
"Em sợ... quỷ."
An Thường cười cười, chụp vai Tiểu Uyển: "Yên tâm đi, kiến quốc về sau động thực vật cũng không thể thành tinh, huống chi văn vật loại này lúc đầu cũng không có sinh mạng."
Cô lại bàn giao Tiểu Uyển: "Nhớ phải giúp chị tưới cây lựu."
"Yên tâm đi, em khẳng định chiếu cố tốt nó, nói không chừng thời điểm nó kết quả, chị lại trở về."
An Thường nghĩ, cô chỗ nào sẽ còn trở lại.
Bất quá bây giờ câu nói này đối với Tiểu Uyển có chút tàn nhẫn, cô nuốt xuống, không nói.
Chỉ gọi Tiểu Uyển: "Em đi mau đi, chị đem đồ vật thu dọn liền đi."
An Thường nhanh chóng thu hồi thuốc màu, mô hình bằng bùn. Cô rửa sạch sẽ bút lông sói, để nó nhỏ giọt cho khô, trình tự làm đến mức quen thuộc.
Chỉ là lúc đem Đại Tống thanh men ngọc xuân bình bỏ vào hộp gấm màu lục, An Thường cảm giác giống như mình đang đem một vị phong thái toả sáng tuyệt thế thời cổ mỹ nhân giấu đi.
Trong nội tâm cô hơi buồn phiền, đóng lại hộp gấm, cô vỗ nhè nhẹ lên chiếc hộp.
Giống như im ắng nói "thật có lỗi".
******
An Thường quả nhiên không lại nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết. Một đám người cùng đồ vật hiện đại vết tích, thanh trượt, camera ở Ninh Hương biến mất triệt triệt để để, tính luôn cả nữ nhân đứng dưới ánh sáng đèn lồ ng chập chờn, hiện ra linh động đỏ nhạt nốt ruồi lệ.
Đại khái thật chỉ là một giấc ảo mộng.
Chuyện từ chức nói có chút lâu, làm trễ nãi một ngày. Ngày hôm sau, An Thường đi Tô gia a bà xưởng nhuộm hỗ trợ.
Vải in hoa văn nhuộm xanh hiện tại đã không còn là thứ hiếm thấy, theo thủy trấn vùng sông nước gặp may mà thành sản phẩm nổi tiếng trên mạng. Bất quá hiếm có địa phương nào còn giống Ninh Hương, hết thảy toàn bộ đều làm bằng thủ công. Bởi vì sản lượng làm ra cực thấp nên số lượng bán ra không được bao nhiêu, dần dần người hỏi tới cũng ít đi.
Ninh Hương hết thảy mọi thứ đều là như vậy, mộc mạc mà lạc hậu.
Tô gia a bà quả nhiên rất thích An Thường, liền khen: "Tay thật là khéo a!"
An Thường cười cười.
Điểm giống nhau giữa nhuộm vải cùng với tu sửa văn vật chính là đều yêu cầu người ta phải có sự kiên nhẫn, ngồi phải vững. Thời gian An Thường ngâm hai tay trong chảo nhuộm rất lâu, lúc lấy đến xem, lòng bàn tay liền nhăn nhúm lại thành hoa văn, tựa như những nếp nhăn giữa lông mày của mấy vị lão thái thái.
Mà tầng kia thật mỏng màu thuốc ăn vào ngón tay cô, tuy mỏng manh lúc ẩn lúc hiện thế nhưng tẩy rửa thế nào cũng không sạch.
Rất nhanh đã tới đầu tháng bảy, quả nhiên thời tiết càng ngày càng nóng, độ ẩm lên cao khiến người ta cảm giác như mình bị ngâm ở trong buồn bực hơi nước nguyên ngày.
Ban đêm tắm rửa cũng bằng không, vừa lau khô, toàn thân lại ra mồ hôi ẩm ướt.
Dạng này thời tiết đem hết thảy mọi vật đều thẩm thấu. Cây cỏ đều bị chuyển sang màu xanh sẫm thay cho màu xanh tươi mát vốn phải có trong những ngày hè. Tựa như bụi cỏ ẩn giấu từng cái câu chuyện. Chỉ là bây giờ An Thường đã và sẽ không đi qua trêu chọc bọn chúng.
Thời tiết càng ngày càng nóng ướt, theo sau là ảo mộng về Nam Tiêu Tuyết cũng biến mất. Bệnh mẩn ngứa sau lưng ngược lại dịu đi, giống một loại bệnh chứng dần dần lành lại.
Tô gia a bà nói: "Cháu dùng vải xanh may mấy bộ áo không tay đi, mùa mưa dầm cháu có thêm mấy cái để mặc thay đổi, giống như khi cháu còn bé."
"Dạ, để cháu trả tiền."
"Cháu trả tiền, bà liền không làm." Tô gia a bà nói: "Gọi Văn Tú Anh mời bà uống rượu."
"Bà cũng thường cùng bà ngoại cháu uống rượu?"
Tô gia a bà cười: "Thế nào không uống, lúc cháu đi làm việc, lúc cháu ngủ, chúng ta đều trộm uống."
An Thường mặc hạ: "Không cần lại giấu cháu."
Giấu cô, cô cũng không biết bà ngoại rốt cuộc có bao nhiêu khó chịu.
Áo không tay vừa làm xong, An Thường mặc lên thử một chút, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh nộn nộn, trắng đến kinh người.
Tô gia a bà khen: "Chúng ta Ninh Hương cô nương chính là tươi ngon mọng nước!"
Dạng này kiểu áo là không thích hợp Bội thành, Bội thành ánh nắng quá mạnh, một hồi liền muốn đem cánh tay người nhuộm thành một tầng dấu đỏ.
Khi An Thường nghĩ những chuyện này, bất giác lại ngắm nhìn về hướng Bắc.
Như vậy Bội thành, là chỗ ở của đại minh tinh Nam Tiêu Tuyết.
Đó là lần duy nhất An Thường nghĩ tới Nam Tiêu Tuyết, những lúc khác, suy nghĩ đều bị cô cường ép đ è xuống, giống bệnh mẩn ngứa vùng thắt lưng không còn lộ vết tích.
Cho đến một ngày, An Thường tiếp vào Mao Duyệt điện thoại: "A a a a a a a a a a a a a a!"
An Thường che lỗ tai.
Mao Duyệt: "Nữ thần của tớ công bố rồi! Cô ấy thật muốn tới Ninh Hương chụp thực cảnh vũ kịch rồi!"
An Thường trầm mặc.
Mao Duyệt lại nói: "Hơn nửa năm trước tớ nói cho cậu việc này, cậu còn nhớ không? Lúc ấy trên mạng liền có người truyền Nam tiên muốn chụp thực cảnh vũ kịch, ở Ninh Hương của các cậu, cô ấy muốn khiêu chiến phong cách chưa từng thử qua trước đó, sau lại không ai nhắc tới chuyện này, tớ còn tưởng rằng cô ấy thất bại."
An Thường nghĩ thầm: Đại khái cũng bởi vì Mao Duyệt từng đề cập với cô về việc này, len lỏi vùi sâu vào tiềm thức của cô, thế nên cô mới có thể mơ ước ra một giấc ảo mộng giữa mình cùng Nam Tiêu Tuyết.
"Cô ấy khi nào tới?"
"Ngày mai! Ngay tại ngày mai!"
An Thường lại cùng Mao Duyệt trò chuyện đôi câu về chuyện khác, cúp điện thoại.
Trong lòng không thể nói là cái gì cảm giác.
Cô đã cáo biệt tu sửa văn vật, cô nên đối với Nam Tiêu Tuyết miễn dịch a?
Nhìn thấy chân nhân thì như thế nào chứ?
Nam Tiêu Tuyết lạnh lùng như vậy, tất nhiên không bằng phong thái mị hoặc như trong tưởng tượng của cô.
Cô có thói quen tự sắp xếp cho bản thân làm việc thêm giờ, lúc trước là ở nhà bảo tàng, hiện tại là ở xưởng nhuộm.
Về nhà sớm, cũng không có chuyện để làm.
Cô liền ngồi ở trong sân vườn, trông coi mấy cái chảo nhuộm, đêm yên tĩnh, giống như có thể nghe được bên trong ừng ực ừng ực bốc lên bọt khí thanh âm. Những cái kia bọt khí ngay cả âm thanh đều vang thành màu lam.
Thật ra không cần cô ngồi canh, vải tại trong vạc đều nhuộm một màu giống như nhau, bất quá có cô ở đây, tổng giống như có thêm một tầng giá trị.
Vải nhuộm xong treo lên thật cao cây trúc. Trong đêm, lam hoa vải nhuộm rũ xuống tựa như tấm màn sân khấu, để người cảm thấy an toàn, ngồi ở bên trong, giống như có thể che lấp đáy lòng chứa nhiều bí mật.
An Thường bật đèn pin đọc sách, ánh đèn vừa nhoáng một cái, chiếu rõ ràng những ngón tay bị ăn màu mà chuyển thành lam nhạt.
Cô không dám nhìn những cái kia liêu trai chí dị tiểu thuyết nữa. Cô xem tiểu thuyết trinh thám, thấy lông tơ trên cánh tay dựng đứng, cô đưa tay khẽ vỗ, lại cảm thấy mồ hôi có chút dính.
Rất dài mùa mưa dầm khi nào mới qua đâu?
An Thường thu hồi đèn pin, khóa cửa, đi ra xưởng nhuộm.
Ninh Hương liền lớn cỡ bàn tay, lúc trước cô từ nhà bảo tàng về nhà, là từ bên phải cầu đá, hiện tại từ xưởng nhuộm về nhà, là từ bên trái cầu đá mà đi.
Cho nên lần này cái cô nhìn thấy đầu tiên, không phải là chính diện màu xanh sườn xám nữ nhân, mà là thướt tha bóng lưng.
An Thường trong lòng nhảy dựng —— Mao Duyệt không phải nói, Nam Tiêu Tuyết ngày mai mới đến a?
Nam Tiêu Tuyết nghe tới tiếng bước chân, cô quay đầu.
Ánh mắt An Thường mất không chế rơi xuống mỏng manh bờ môi.
Kia là đôi môi mà cô đã hôn lên ở trong ảo tưởng, bạc tình lạnh lùng, vậy mà lại bị môi của cô nhiễm nóng. Chính cô đã ở trên cánh môi kia cắn một ngụm, cảm giác đau đớn ngược lại hóa thành sự tê dại mà chui vào trong nội tâm của cô.
Mà lúc này, mẩn ngứa sau lưng lại ngứa lên rồi, giống như chứng bệnh của cô trở về cùng với sự xuất hiện của Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết nhìn chăm chú trước mặt trẻ tuổi nữ nhân.
Gọi thiếu nữ cũng không thích hợp, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy xưng hô "Nữ nhân" lại càng không hợp. Ánh mắt kia quá mức sạch sẽ mà mát lạnh, ăn mặc một bộ vải xanh màu áo, hiện tại thành phố lớn đâu còn người nào mặc dạng này kiểu áo.
Còn có cái kia non mềm miễn cưỡng lộ ra hai cánh tay, thành phố lớn cũng đâu còn người nào có dạng này da thịt? Năm tháng quá cẩu thả, ma sát tàn phá hết thảy mọi thứ trên thân người.
Không giống An Thường, như thế thanh non, luôn cảm thấy hai cánh tay kia ở trong mưa dầm mà sáng lên, tựa như ngó sen non trong hồ, dẫn dụ để người cắn một cái, liền sẽ chảy ra thấm ngọt dòng nước.
Dòng nước chày xuôi ở giữa răng môi, giống như nụ hôn đã từng phát sinh kia.
Mà An Thường cũng không tính gầy còm, cánh tay cũng có một điểm nở nang.
Nam Tiêu Tuyết ánh mắt lại rơi xuống trước ngực An Thường, càng rộng thùng thình cái áo, ngược lại đem đường cong làm nổi bật lên rõ ràng, vươn thẳng đồi núi, cái vạt áo cứ như vậy mà vểnh lên, lộ ra một vòng eo non mềm tựa cánh tay, lại hết sức mơ hồ mới có thể nhìn rõ.
Nam Tiêu Tuyết đột nhiên cảm giác được bản thân mình gầy đến có chút nhạt nhẽo.
Cô nuốt xuống yết hầu, cảm thấy mình có chút nhập diễn, thật có rồi suy nghĩ đăm chiêu của yêu tinh, đối với trắng nõn "Thư sinh" xuất hiện trong đêm mà cắn một cái.
Có d*c vọng là chuyện tốt, đây chính là điều mà nhân vật bây giờ của cô cần, nhưng cái này d*c vọng bị bóng đêm mài ra quá mức chân thành, để cô đối với bản thân sinh ra chút bất mãn.
Nghiêm túc sao Nam Tiêu Tuyết? Ba mươi năm trong cuộc đời, lần đầu ở bên ngoài nhảy múa mà nổi lên tham niệm, đối phương lại là một cái bình thường không có gì lạ tiểu cô nương.
Ánh mắt rơi trên người An Thường liền mang theo chút dò xét ý vị.
An Thường rụt về sau nửa bước.
Nam Tiêu Tuyết đứng tại trên cầu đá, ánh mắt rơi vào cánh tay cô, bộ ng ực, cùng hơi lộ ra một đoạn eo, nếu gương mặt cô không phải lạnh lùng rõ như vậy, thật giống như cái đồ lưu manh.
Bất quá bây giờ giấu trong lòng xúc động ý nghĩ muốn hôn người ta là cô, nếu nói người ta là đồ lưu manh, ít nhiều có chút không công bằng.
Chỉ là gương mặt của Nam Tiêu Tuyết lạnh lẽo như vậy, nếu hiện tại cô vì chứng thực mà hỏi một câu "Cô đến cùng có phải hay không cùng tôi hôn qua?"
Có thể hay không thành bệnh nhân tâm thần thật?
Ngay khi cô trở nên do dự, Nam Tiêu Tuyết vừa nghiêng đầu, liền đi rồi.
Danh Sách Chương: