Chỉ chốc lát sau, Nam Tiêu Tuyết quay trở lại, đặt một chén rượu lên bàn. Chất lỏng trong suốt sóng sánh trong chén, An Thường kinh ngạc hỏi: "Chị đi lấy rượu à?"
"Ừm, không phải nãy em nói nồng độ không cao sao? Nếm thử một chút."
Bàn tay xinh đẹp của nàng giữ lấy chén rượu, khẽ dừng lại.
"An Thường."
"Dạ?"
Nam Tiêu Tuyết cười cười, kề chén rượu lên, khẽ bĩu môi.
Vừa nãy chị ấy muốn nói gì sao?
Nàng không nói gì, An Thường cũng không truy vấn.
Hai câu nói "chị muốn em làm thế nào", "em muốn chị làm thế nào" cuối cùng vẫn là một chướng ngại vật ngăn cách giữa cả hai, vô cùng chua chát.
Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị đi thật đây."
An Thường: "Được."
Nàng đứng lên, mắt miết lên chén dĩa đặt trên bàn, An Thường lại nói: "Để đó đi đừng đụng tới, chút hồi em sẽ dọn, chị cứ đi về trước đi, em ngồi một chốc rồi sẽ về."
"Vậy chị đi thật nha?"
An Thường ngưỡng mặt lên cười cười: "Dạ."
Nam Tiêu Tuyết xoay người đi ra ngoài.
An Thường nhìn chằm chằm vào chén rượu nhỏ, tai nghe được tiếng bước chân của người kia, vào giây phút cô cảm thấy mình chuẩn bị tâm lý tốt rồi, mới ngước mắt lên nhìn vào tấm lưng kia.
Sau lại hốt hoảng cúi đầu xuống, vươn tay cầm lấy chén rượu. Rõ ràng mới sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa xuất hiện, nhưng vì sao đôi mắt của cô lại bị bóng lưng của nàng làm đau đớn khôn thôi?
An Thường nhìn chằm chằm vào chén rượu. Vừa rồi cô kể cho người kia nghe một đoạn về "hoa đào nhưỡng", rồi Nam Tiêu Tuyết lại đột nhiên đứng lên đi rót rượu, có lẽ cũng mang một ý tứ nào đó khó nói.
Nam Tiêu Tuyết vẫn chưa tẩy trang, nhưng đi qua một đêm lớp trang điểm đã nhạt phai đi nhiều, màu son môi cũng không còn đậm như trước. An Thường chăm chú nhìn phần thành chén vừa nãy Nam Tiêu Tuyết chạm môi, nhưng thực không thể nhìn ra được dấu vết son môi của nàng vương lại trên chất men kia.
Cô xoay chén rượu một nửa vòng, đối mặt với bên chén vừa nãy Nam Tiêu Tuyết chạm qua. Sau đó cầm lên hớp một ngụm.
Uống rượu làm gì là vì có ý tứ khó nói? Cũng chỉ là một cách để né tránh thôi. Có mấy lời, cô vĩnh viễn sẽ không thể nói ra thành lời, mà Nam Tiêu Tuyết cũng thế.
An Thường nhúng ngón tay vào phần rượu trong chén, rồi chậm rãi viết ra vài dòng trên mặt bàn gỗ đầy dấu hiệu của thời gian bào mòn. Cô đang viết xuống câu Nam Tiêu Tuyết đã bịt tai nói với cô trong tiếng sấm vang trời.
Cũng là câu cô từng tỉ mỉ viết lên lưng Nam Tiêu Tuyết.
Bây giờ lại viết một lần nữa, rồi dùng tay xóa đi.
An Thường đứng lên trả tiền rồi rời khỏi quán rượu.
***
Đến tối, Nam Tiêu Tuyết đi vào phim trường thì gặp được Kha Hành. Kha Hành cười cười: "Tuyết tỷ, còn hai đêm nữa thôi."
Nam Tiêu Tuyết gật đầu một cái.
Kha Hành: "Cảm giác thế nào?"
"Em đang nói về chuyện nào?"
Kha Hành cười cong khẽ khóe môi, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
An Thường không ở trong phim trường. Đạo diễn Mâu đến tìm Nam Tiêu Tuyết để bàn về cảnh quay, Nam Tiêu Tuyết vờ như lơ đãng hỏi một câu: "Hôm nay hình như An tiểu thư còn chưa đến nhỉ?"
"Vâng, còn có hai ngày nữa là cũng xong hết rồi, những việc cần hỏi thì hôm qua cô ấy đã cho ý kiến hết rồi. Tôi thấy cô ấy cũng rất vất vả, nên mới nói với người ta mấy hôm còn lại muốn đến thì đến. Còn nếu cảm thấy quá mệt thì cũng không cần có mặt."
Nam Tiêu Tuyết nhìn ông ta, ánh mắt thâm sâu làm đạo diễn Mâu giật mình sờ sờ mũi: "Tôi vừa nói sai gì à?"
Nam Tiêu Tuyết lắc đầu: "Không có, cứ chốt như vậy đi, tôi đi chuẩn bị quay phim."
Nàng đã nói với An Thường, nàng không thích từ biệt. Đối với nàng thì việc từ biệt không có ý nghĩa, lãng phí thời gian và tâm tình mà thôi.
Hiện tại nàng cũng không thích từ biệt, nhưng lại với nguyên nhân khác.
Thương Kỳ đi tới: "Lại giận dỗi rồi à?"
Nam Tiêu Tuyết từ trên cao liếc nhìn cô ấy: "Đã bảo đây không phải loại quan hệ có thể giận dỗi rồi."
"Vậy tại sao người kia bây giờ vẫn chưa tới?"
"Em ấy không có việc gì để làm ở đây, sẽ không cần xuất hiện thôi."
"Chị đến định thông báo với em, ngày mai chúng ta xuất phát sớm, bay cùng chuyến bay với Kha Hành. Chưa kể, chị còn thần thông quảng đại, tìm được một vé ở khoang thương gia."
"Thật lợi hại nha."
"Chuyện."
Nam Tiêu Tuyết cụp mắt xuống suy nghĩ. Ở bất kỳ mặt nào Thương Kỳ cũng là một người đại diện vô cùng lợi hại, chuyện gì người khác làm không được thì cô ấy cũng có thể giải quyết gọn ghẽ.
Nam Tiêu Tuyết ngẩng đầu, phát hiện Thương Kỳ đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
"Sao vậy?"
"Chị cảm thấy, hình như em có chuyện gì đó muốn nói với chị."
Nam Tiêu Tuyết lắc đầu: "Không có."
"Được rồi, chị đi đây."
Định nói gì? Định hỏi Thương Kỳ có thể hô biến ra một tấm vé nữa hay không, để mang An Thường về cùng với mình, như thế sao?
Lần trước khi đi tham gia lễ trao giải, trong đêm gọi An Thường cùng đi, còn có thể tính là một lần làm càn trong những giấc mộng hoang đường ở Ninh Hương. Tuy vậy, hiện tại nếu nói ra những lời như thế, sẽ có cảm giác quá mức điên rồ.
Đừng như vậy, Nam Tiêu Tuyết.
***
Ngay lúc Nam Tiêu Tuyết cho rằng An Thường sẽ thật sự không đến phim trường, thì người kia lại xuất hiện. Nam Tiêu Tuyết vừa quay xong một cảnh diễn đôi với Kha Hành, đang đi hướng ra bên ngoài khu vực quay thì vô tình lướt mắt nhìn thấy An Thường đứng lẫn trong đám người.
Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi lại vô cùng tự nhiên lướt đi. Giống như việc các nàng đã làm mỗi ngày ở phim trường này. Bởi vì hai ngày này phải cố gắng diễn tốt hết phần nhân vật chính, nên thời gian quay mỗi cảnh đều kéo dài hơn một chút, bên hậu cần lại chuẩn bị cà phê cho mọi người.
An Thường không có việc gì làm, nên hỗ trợ nhân viên phân phát cà phê cho mọi người. Cô cầm một ly cà phê đen đi về hướng Nam Tiêu Tuyết, con ngươi buông thõng, khách khí gọi một tiếng: "Nam lão sư."
Nam Tiêu Tuyết nhịn không được khẽ nhếch môi, ánh mắt vuốt theo đường nét ngũ quan cô. Cứ thế cho đến khi An Thường hỏi: "Chị rốt cuộc có muốn hay là không?"
Giọng điệu có phần thân mật gần gũi hơn, khiến cho Nam Tiêu Tuyết nheo mắt: "Em muốn chị cần, hay muốn chị không cần?"
"Không cần, vậy thôi."
Cô xoay người định rời đi thì có một lực kéo cô lại. Nghiêng mắt nhìn về phía sau, ngón tay Nam Tiêu Tuyết nhỏ nhắn mềm mại, túm lấy một phần góc áo bông in hoa xanh của cô.
Mọi người ở phim trường bị deadline dí đến mức không có bất kỳ ai rảnh để ý đến không khí mập mờ ái muội của hai người.
An Thường quay người lại nhìn.
Nam Tiêu Tuyết xòe lòng bàn tay trắng muốt ra: "Nếu là em cho chị, chị sẽ không thể nào không cần."
An Thường đưa ly cà phê qua, không nói thêm gì liền quay đi. Nam Tiêu Tuyết nhìn vào mặt trong của ly cà phê, ở khoảng không gian trắng muốt phía trên phần cà phê, có một dòng chữ viết tay xinh đẹp nho nhỏ: "Chút nữa gặp chị."
***
Đến lúc tan làm thì đã không còn thấy bóng dáng An Thường trong phim trường nữa. Nam Tiêu Tuyết đi cùng mọi người đến cửa ra vào thì nói: "Mọi người về trước đi, tôi đi dạo một lát."
Ai nấy cũng hiểu Nam Tiêu Tuyết có thói quen đi dạo khắp Ninh Hương tìm cảm giác.
Nghê Mạn có hơi lo lắng: "Tuyết tỷ, có hơi trễ rồi."
"Không sao đâu."
Nàng chào tạm biệt mọi người, mũi chân hướng về nhà của An Thường. Nàng băng qua cầu đá cao vút, dưới mái hiên của hành lang dưới chân cầu, quả nhiên, An Thường đang ngồi ở đó. Cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, hai chân buông thỏng tự do, mũi giày trắng bệch liên tục đong đưa tới lui.
Nam Tiêu Tuyết đi qua, bắt kịp lúc mũi chân người kia đang đà hất lên, mũi giày thêu của nàng chạm vào mũi giày thể thao của cô.
An Thường ngẩng lên nở nụ cười: "Chị đến rồi."
Thần sắc ấy, ắt hẳn tiểu cô nương đã chờ rất lâu rồi. Nhưng lại không muốn để lộ ra việc mình rất chờ mong nàng, nên khống chế thành một cái mỉm cười nhạt.
Nam Tiêu Tuyết chợt vươn tay nắm chặt vai cô, kéo vào trong lòng mình.
An Thường khẽ giật mình, nhưng cũng không giãy giụa, vươn tay ôm eo Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết ôm trọn lấy cô, một tay đặt lên sau ót người kia, tư thái dáng vẻ đầy sự thương yêu nuông chìu. An Thường thoáng động đậy mặt, cọ cọ vào vải sườn xám của nàng.
Từ lúc ý thức được thời khắc chia tay đến gần, đây là lần duy nhất An Thường làm hành động cảm tính như vậy, chỉ là một giây thoáng qua, vô cùng yếu ớt.
Sau đó cô nhanh chóng đứng lên, nét vui vẻ trèo lên gương mặt: "Đi thôi, về nhà em."
Bước hai bước, gặp Nam Tiêu Tuyết không có đi theo, mới khó hiểu quay đầu nhìn lại. Nam Tiêu Tuyết xòe lòng bàn tay ra. Cô cười cười, gương mặt mang vẻ thẹn thùng, quay trở về nắm lấy tay nàng.
Hai người nắm tay nhau đi trong màn sương mù, giữa bóng đêm dày đặc và màn mưa bụi lất phất, đó là đêm thứ hai trước khi hai người chính thức ly biệt.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Tại sao vừa nãy em lại đến muộn?"
Rõ ràng thời gian đã ít ỏi như vậy rồi.
An Thường: "Đợi chút chị sẽ biết."
Cô đẩy cái cửa chính kêu cót két nhà mình ra, nhẹ chân nhẹ tay dẫn Nam Tiêu Tuyết vào phòng bếp.
"Nấu một món ngọt cho chị ăn, được không?"
"Giờ này mà ăn món ngọt?" Nam Tiêu Tuyết thán một tiếng: "Em đúng là kẻ thù của diễn viên múa mà."
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng vẫn bước theo An Thường, nhìn người kia lấy ra một tô đầy những viên tròn tròn màu vàng nhạt trơn nhẵn.
"Hạt súng tươi?"
"Dạ, mới thu hoạch, chẳng phải chị nói chị chưa từng ăn qua sao?" An Thường tiếp: "Nấu chè nhanh lắm, tí xíu là ăn được rồi."
Nam Tiêu Tuyết giờ mới phản ứng: "Đêm nay em đến muộn, là vì mua cái này à?"
Năm nay trời nóng, cho nên hạt súng non sẽ được thu hoạch chậm hơn so với năm rồi. Hiện tại vẫn chưa là lúc được bán ra thị trường với số lượng lớn. Lần trước ngẫu nhiên nhắc tới, An Thường nói qua giai đoạn ăn hạt súng tốt nhất chính là vào đoạn giữa hè đầu thu, khi mà Nam Tiêu Tuyết đã rời đi rồi.
Hôm nay không biết cô chạy đi đâu, tìm đến rất nhiều nơi, mới có được một chỗ.
Cô lấy một cái nồi nhỏ đặt lên bếp, đun một nồi nước trong.
Nam Tiêu Tuyết đứng sau lưng An Thường, chẻ tóc dài của cô thành hai nửa phủ xuống đầu vai, lộ ra cái ót. Phần gáy của An Thường trông như của một đứa bé, có tóc con lưa thưa mềm mại, chạy một đường lên đến mép tóc.
Nam Tiêu Tuyết co ngón trỏ lại, nhu hòa cạo cạo một chút, không biết sau cổ người kia có còn vương lại tí mồ hôi nào không. An Thường bị nàng đụng chạm nên cảm thấy hơi nhột, nhưng vẫn không né, tùy nàng muốn làm gì thì làm.
Nước vừa sôi, cho vào ít đường phèn, kiên nhẫn đợi nó tan ra rồi mới cho hạt súng non vào, không thể nấu quá lâu, nước vừa sôi lên lần nữa, những bọt khí bắt đầu ùng ục xuất hiện thì phải lâp tức múc ra làm lạnh.
An Thường làm từng công đoạn vô cùng cẩn thận, bên nói với Nam Tiêu Tuyết: "Nếu không thì hương vị sẽ không tốt, sẽ khiến hạt súng bị cứng lại."
"Ừm."
An Thường vói tay lấy một hủ thủy tinh, có lẽ trước kia chứa gì đó, dùng hết mới lấy đựng mật hoa quế tự làm. Cô múc một chút ít cho vào trong chén. Sau đó mới đưa đến trước mặt Nam Tiêu Tuyết: "Chị nếm thử xem."
Nam Tiêu Tuyết bưng chén nhỏ lên. Nàng sinh ra xinh đẹp, lúc múc từng muỗng nhỏ chậm rãi ăn cũng vô cùng đẹp mắt. Từng hạt súng non nhỏ tròn kề lên bờ môi đỏ mọng căng tràn của nàng, như từng hạt trân châu đáng yêu.
An Thường ôm một chút chờ mong, lại lẫn một chút tâm tư, hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
Nam Tiêu Tuyết chân thành nói: "Rất ngon."
Hương vị của hạt súng không có gì để chê, ngọt ngào dịu nhẹ, mềm mại dễ ăn. Phức tạp duy nhất, chính là tâm tình mà một chén chè này mang lại cho hai người.
Một mặt, An Thường nguyện ý vì một câu thuận miệng của nàng mà chạy đông chạy tây tìm cho bằng được, tâm ý rõ ràng như vậy có thể nào là không quan tâm nàng cơ chứ?
Một mặt khác...
Nam Tiêu Tuyết đặt chén xuống, cảm thấy cổ tay cũng nặng nề theo.
Một chén chè nhỏ xíu như vậy, nhưng lại chẳng khác gì đang thay mặt An Thường nói một câu "Tạm biệt" – món ăn đáng lẽ nên được thưởng thức vào ngày đầu thu, Nam Tiêu Tuyết lại có thể ăn được vào cuối mùa mưa dầm, cũng gọi là rời đi Ninh Hương mà không còn gì tiếc nuối.
Ngay cả tư cách tiếc nuối cũng không có, thậm chí không còn cái cớ nào để quay đầu.
An Thường nghiêng tới, choàng tay ôm eo nàng từ phía sau. Nam Tiêu Tuyết hé miệng, hơi thở tràn ngập mùi vị của hoa quế: "Không sợ bà ngoại em nhìn thấy hả?"
"Tầm giờ này bà không dậy đâu."
Nam Tiêu Tuyết xoay người, tay giữ chặt phần gáy của An Thường, đầu lưỡi càn quét vào. An Thường không có ý kháng cự, hôn trả tấn công ngược lại.
Các nàng tại trong phòng bếp ngập hương vị khói lửa, hôn nhau. An Thường đã từng cảm thấy, những hương vị có liên quan đến Nam Tiêu Tuyết luôn có phần chua chát: quả quýt, nước chanh, cà phê nguội lạnh, ...
Nhưng mà nụ hôn hiện tại lại rất ngọt ngào, là mùi vị của đường phèn và hoa quế trong khoang miệng Nam Tiêu Tuyết. Hai người hôn nhau say đắm, Nam Tiêu Tuyết chuyển sang tư thế tay chống xuống mặt bếp ốp men trắng, chén chè hạt súng gần hết được đặt ngay sát ngót út của nàng.
An Thường cảm thấy không thể ở lại trong này, vì nếu còn ở lại sẽ làm cho bản thân sinh ra ảo giác, rằng đây mới là cuộc sống hàng ngày của hai người, giống như rằng hôm nay, ngày mai, ngày mốt, hay ngày kia cũng sẽ như thế.
Tựa như ly biệt sẽ không bao giờ đến, tựa như tương lai của hai người luôn có nhau.
An Thường và Nam Tiêu Tuyết rửa tay sạch sẽ, cô gọi nàng: "Chị vào đây."
Hai người rón ra rón rén chui vào phòng ngủ của An Thường, lúc này trời đã hửng sáng. Nam Tiêu Tuyết ngồi xuống mép giường gỗ khắc hoa văn, An Thường đứng bên cạnh không động đậy, Nam Tiêu Tuyết vươn tay kéo cô qua.
Nàng cầm theo tay cô đặt lên nút cài sườn xám, rồi khẽ bung ra.
Thực tế thì hành động này khá vô nghĩa, vì mấu chốt chính là khóa kéo sau lưng nàng. Tuy vậy, một khi bung nút cài ra, cổ áo rộng mở hé lộ cái cổ thon dài. Khuôn mặt Nam Tiêu Tuyết trời sinh lạnh lùng, kết hợp với tư thái này tạo ra sự tương phản thị giác quá lớn.
Chưa kể, mị lực lớn nhất của Nam Tiêu Tuyết còn đến từ cảm giác mâu thuẫn luôn tồn tại trên người nàng, nàng ngạo mạn lại chân thành tha thiết, cấm dục mà mị hoặc, từng sợi tơ trái ngược đan xen chằng chịt vào nhau, tạo thành một Nam Tiêu Tuyết vô cùng sinh động.
An Thường nhìn nàng, bặm bặm môi, tay giơ lên chạm vào từng chiếc cúc áo trên lớp vải bông nhuộm xanh của mình. Quần jeans cũng được cởi ra, bên trong, vẫn như lần trước, áo ngực và quần lót là một bộ.
Chóp tai cô phất lên một mảng hồng ngượng ngùng, nhưng miệng vẫn không vơi đi khí phách: "Chị hiểu đây là ý gì phải không?"
Cô có chuẩn bị trước. Đồ lót đồng bộ và chén chè hạt súng kia, đều đang nói lên câu từ biệt ly. An Thường hy vọng Nam Tiêu Tuyết lưu lại dấu vết trên cơ thể mình.
Nhưng Nam Tiêu Tuyết lại rủ mắt xuống: "An Thường, chị không thể."
"Chị có thể." An Thường nói: "Có cần em ký cho chị một bản hợp đồng không? Chuyện này sẽ không bị tuồn ra ngoài cho bất kỳ ai, sẽ không mang đến phiền phức nào cho chị cả."
"Chính là vì em không muốn mang lại phiền phức gì cho chị..." Nam Tiêu Tuyết nắm nàng: "Tiểu cô nương, lại đây ngồi xuống trước."
"Chị không thể, nhưng là..."
Nàng hơi xoay cổ, đẩy tóc dài của An Thường ra, hành động y như lần trước, nụ hôn khẽ rơi vào sau tai cô. Chỉ có điều, lần trước là chốt hạ, còn lần này chỉ mới là khai mạc.
Da dẻ An Thường trắng nõn, mao mạch xanh tím nơi cổ như những biển báo giao thông, chỉ dẫn Nam Tiêu Tuyết tùy ý lần theo rải những nụ hôn liên tiếp.
Nhưng mà từ đầu đến cuối chỉ hôn, không nói thêm gì cả.
An Thường nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình. Nam Tiêu Tuyết cúi người, môi mỏng mát lạnh, vậy mà lại có thể dẫn xuất ra hết những sự nóng bỏng nhất cô từng cảm nhận.
Những lần trước, cô chậm rãi kiên nhẫn đốt lửa trên người Nam Tiêu Tuyết, dày vò khiến nàng khó chịu bao nhiêu, thì hiện tại cô bị nàng trả lại hết tất cả. Cô kéo tay Nam Tiêu Tuyết, nhưng nàng lại nhẹ nhàng rút ra, một tay chống đầu nằm nghiêng bên cạnh cô, tay kéo chăn mỏng phủ lên người cô.
Hơi thở của An Thường bất ổn khó kiềm, đúng thật là, cảm giác không được thỏa mãn cùng cực, sự trống rỗng đó khiến cho một người không thể bình tĩnh nổi.
Nam Tiêu Tuyết chống đầu nằm nghiêng, tóc đen ba nghìn trải xuống như thác nước, che đi mảng lớn da thịt trắng như tuyết, lấp ló lượn lờ dưới suối tóc dày đặc, phong cảnh xinh đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Nàng kiên nhẫn ngắm nhìn thần sắc của An Thường, không có ý định làm chuyện gì khác.
An Thường nhắm mắt lại: "Vì sao lại xấu xa như vậy chứ?"
Không muốn mình, nhưng vẫn trêu chọc mình.
Nam Tiêu Tuyết thở dài, An Thường xoay đầu nhìn thẳng vào nàng, rõ ràng đang cố chấp chờ đợi một đáp án. Lòng bàn tay Nam Tiêu Tuyết phủ lên mi mắt cô, dường như nàng cũng không đành lòng nhìn ánh mắt như vậy: "Bởi vì, chị muốn em nhớ đến chị thật lâu."
An Thường trầm mặc. Cô kéo tay Nam Tiêu Tuyết, hoán đổi vị trí của cả hai.
Cô đã trở thành một nhà phục chế lành nghề, không cần phải lọ mọ dò đường nữa. Hiện tại, Nam Tiêu Tuyết là tác phẩm nghệ thuật của riêng cô, bản thân cô đã quá rành đường rõ bước đi khám phá từng nơi.
Lần này không phải là từ phía sau, hai người đối diện, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau. Cô nhìn thấy rõ rạng hồng như ánh tà dương phủ lên đôi gò má nàng, nốt ruồi đỏ bé xíu quen thuộc, hàng mi mỏng liên tục rung động như cánh bướm đang bay.
Đêm nay, An Thường có hơi làm càn, cô muốn nhìn rõ từng cung bậc cảm xúc của nàng, Nam Tiêu Tuyết là một tiên nữ vốn không thuộc về thế giới này, nhưng lại nguyện ý vì một phàm nhân như cô mà trầm luân.
Vừa nãy An Thường lên án Nam Tiêu Tuyết xấu xa, nhưng bây giờ cô mới là người hư hỏng hơn; tuy ngoài miệng không hỏi một câu, nhưng từng hành động cử chỉ đều đang chất vấn Nam Tiêu Tuyết: chị sẽ luôn nhớ đến em chứ?
Dường như Nam Tiêu Tuyết hoàn toàn biết rõ cô đang nghĩ gì, thanh âm nàng nhuộm đẫm hơi mưa hòa lẫn với mồ hôi, xen lẫn với làn hương vị ngọt ngào của chè hạt súng:
"Chị sẽ luôn nhớ đến em."
An Thường im lặng, nhỏm dậy, ngồi co chân bên cạnh Nam Tiêu Tuyết.
Cô không ngờ Nam Tiêu Tuyết sẽ nói ra thành lời.
Hai chữ "biệt ly" tồn tại như những nét chữ mờ trên bảng tập viết của trẻ con. Lớp giấy mỏng che phía trên bị một câu của Nam Tiêu Tuyết miết xuống lộ ra từng đường dọc ngang in hằn.
Nam Tiêu Tuyết xoay người, nằm xuống gối đầu nhét đầy hạt kiều mạch của An Thường, dường như đang tạm nghỉ sau một hồi vui hoan kịch liệt. An Thường vô cùng tinh tường, rõ ràng đêm nay Nam Tiêu Tuyết đều luôn lảng tránh ánh mắt của cô.
Cô kéo chăn phủ lên vòng eo thon nhỏ của Nam Tiêu Tuyết, ánh mắt lạc trên vùng lưng trắng nõn của nàng. Tựa như một vùng tuyết trắng dưới ánh trăng, An Thường dùng đầu ngón tay như bút, viết xuống bốn chữ.
Đó là bốn chữ mà trong đêm mưa ầm ĩ, Nam Tiêu Tuyết dùng hết sức lực bịt kín lỗ tai cô, mới có thể nói ra.
Đó là bốn chữ mà vào buổi sáng tinh mơ, cô chấm ngón tay vào rượu hoa đào, viết xuống mặt bàn gỗ cũ kỹ của quán rượu nhỏ, sau đó lại xóa đi.
"Sơn hữu mộc hề."
Ý nghĩa là gì? Hai câu thơ
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi
Lòng duyệt quân hề quân bất tri.
(Núi có cây, cây có cành
Lòng mến thương người, người không hay) (1)
Các nàng không có sự đơn thuần của cổ nhân, yêu thích nhau là bí mật cả hai người đều biết rõ, nhưng lại nhiều lần xoay vòng mới dám lưu luyến biểu đạt.
Mưa vẫn còn tí tách rơi xuống.
Nam Tiêu Tuyết đã nằm không biết bao lâu, nhưng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, giọng nói vô cùng tỉnh táo: "Chị phải đi rồi."
Không hề ngủ lại, đây cũng là một sự ăn ý không nói ra giữa hai người.
Nam Tiêu Tuyết mặc lại sườn xám, quay lại đưa lưng về phía An Thường. An Thường cẩn thận giúp nàng kéo dây kéo lên. Nam Tiêu Tuyết xoay người lại, bàn tay vỗ về đỉnh đầu An Thường một cái, đầu ngón tay rời đi nồng đậm lưu luyến.
Không hiểu sao, An Thường cảm thấy, câu nói luôn nằm vướng mắt giữa cổ họng Nam Tiêu Tuyết, chực chờ thoát ra rồi lại không thể nói thành lời, chính là: "Có muốn đi cùng chị hay không?"
Nhưng Nam Tiêu Tuyết chắc chắn cô sẽ không đáp lời. Sự im lặng nặng nề bao phủ xung quanh hai người, cho đến khi Nam Tiêu Tuyết rời khỏi phòng ngủ của cô.
***
Ngày cuối cùng của hai người dường như bị một bàn tay vô hình tác động trôi qua nhanh hơn. An Thường sống một ngày này trong mơ hồ hoảng hốt.
Cô biết mình ăn cơm với bà ngoại, nhưng lại không nhớ mình đang ăn gì.
Cô biết mình xế chiều đi giúp Tô a bà, nhưng không nhớ mình đã làm gì.
Cho đến khi trời tối hẳn, cô đến phim trường, nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành. Đây là đêm cuối cùng trước khi hai người rời khỏi Ninh Hương, cảnh quay không còn quá nặng nề.
Nam Tiêu Tuyết có rất nhiều thời gian chờ giữa những cảnh quay. An Thường cách nàng một khoảng không đầy người qua lại, về cơ bản mà nói thì cô có rất nhiều cơ hội bước đến bắt chuyện với nàng.
Dù gì thì bây giờ người người đều tranh thủ nói câu "chúc mừng" với Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành, nếu cô cũng làm thế thì sẽ chẳng có gì kì lạ.
Nhưng An Thường không muốn.
Cứ như thế kéo dài đến khi sắc trời dần tỏ hơn.
Phó đạo diễn sắp xếp nhân viên tặng hoa cho Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành: "Nam lão sư, Kha lão sư, khánh công vui vẻ!"
Hoa là cố ý đi đến Hải thành đặt mua, sắc hoa rực rỡ nổi bật giữa không gian vô cùng đơn sơ của Ninh Hương. Kha Hành cười vô cùng xinh đẹp, Nam Tiêu Tuyết vẫn như cũ, sắc mặt nhạt nhẽo.
"Chụp một tấm ảnh đi nào."
Tất cả mọi người tụ vào cùng với nhau, Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành được vây ở trung tâm.
"An Thường, vào chụp chung đi."
An Thường vội vã phất tay: "Không cần không cần đâu, tôi cũng không phải là người của đoàn phim mà."
Nói xong xoay người định trốn đi chỗ khác. Nhưng mà những người ở đây luôn rất trẻ trung, tính tình sáng sủa hướng ngoại, ngay lập tức có người chạy đến kéo lấy cô: "Cứ đến đi, khoảng thời gian này cô giúp chúng tôi rất nhiều rồi còn gì."
An Thường không quá quen với việc lôi kéo, không biết trốn thoát làm sao, cứ thế bị túm vào bên cạnh nhóm người đang chờ chụp ảnh.
Trong toàn bộ quá trình, ánh mắt Nam Tiêu Tuyết luôn nhìn về phía trước, không có động tác hay biểu lộ dư thừa nào khác, cũng không biết nàng muốn An Thường bước đến, hay là không.
Thợ chụp ảnh tinh chỉnh tốt góc độ: "Mọi người chuẩn bị nha, bắt đầu đếm ngược..."
"Anh Lưu, mau chạy lại đây."
Tiếng đếm ngược càng ngày càng nhanh chóng vội vã. An Thường bị người bên cạnh khoác tay, toàn thân cứng ngắc. Trước giờ cô không thích chụp ảnh, cười kiểu gì cũng vô cùng gượng ép kỳ cục, lại còn ở ngay lúc chưa chuẩn bị tốt thì bị ống kính máy ảnh chụp lấy những biểu cảm khá kỳ quặc.
Người kia cuối cùng cũng thả tay An Thường ra: "Cảm ơn cô giúp chúng tôi cả tháng nay, Ninh Hương thực sự rất đẹp."
An Thường: "Cũng cám ơn cô đã yêu thích Ninh Hương."
Nam Tiêu Tuyết ôm bó hoa trong lòng, nhan sắc nổi bật chói lòa, nhắc nhở cô rằng quá trình đóng máy đã trở thành sự thật. Nam Tiêu Tuyết liếc nhìn An Thường, đưa hoa qua cho Nghê Mạn cầm, không tự mình ôm lấy nữa.
Khác với phim điện ảnh và phim truyền hình, không khí ly biệt ở nơi này cũng không quá mức ưu sầu. Vì mọi người ở đây căn bản đều thuộc về cùng một đoàn múa cổ điển, bộ kịch tiếp theo còn có thể lại hợp tác với nhau, không có tính biến động nhiều như diễn viên phim.
Nhóm diễn viên múa vây quanh Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành, đa phần là đang nói những câu vui vẻ chúc mừng. An Thường đứng bên ngoài đám người, thầm đến từng phút giây trôi qua.
Chuyến bay của Nam Tiêu Tuyết là vào 9 giờ 30 sáng, từ 7 giờ đã phải bắt đầu rời khỏi Ninh Hương, chạy về phía Hàng Thành. Tính từ lúc này, thì còn tầm khoảng 2 tiếng nữa. Nam Tiêu Tuyết như trời cao trăng sáng được nhiều người vây quanh như vậy thì còn lại bao nhiêu thời gian dành cho cô đây?
Với tính cách của An Thường, thì cô vốn nên tránh đi nơi náo nhiệt này. Nhưng hiện tại cô lại chủ động tiến lên gọi: "Nam lão sư."
Nam Tiêu Tuyết ngước mắt lên nhìn cô. Tất cả mọi người quay đầu nhìn cô.
An Thường vốn dĩ hướng nội, không thích trở thành tâm điểm của mọi người, lại càng không có thói quen bị nhiều người để ý đến vậy, chóp mũi rất nhanh thấm ra những hạt mồ hôi li ti.
Nhưng cô vẫn cố chấp đứng đó, không xoay người bỏ đi, mở miệng hỏi: "Có thể cho tôi mượn khoảng thời gian còn lại của Nam lão sư hay không?"
Nam Tiêu Tuyết nghe xong, khóe môi nhếch lên một biên độ rất khó thấy được.
An Thường đi đến, đám người tự động tách ra nhường đường cho cô.
Tim cô đập như sấm nổ, nhưng vẫn can đảm nắm tay Nam Tiêu Tuyết, nhẹ giọng hỏi một câu: "Đi nha, Nam lão sư?"
Nam Tiêu Tuyết gật gật đầu. An Thường nắm chặt Nam Tiêu Tuyết đi ra khỏi vòng vây của đám người, đi thẳng một đường ra khỏi phim trường.
Những người bị hai người bỏ lại phía sau vô cùng nghi hoặc: "Tình huống này là sao?"
"Có lẽ muốn dẫn Nam Tiên đi xem Ninh Hương một lần cuối cùng?"
"Chắc vậy, nói tới thì, nụ hôn đầu tiên của Nam Tiên vẫn là nhờ công của An Thường."
"Ha ha, may mắn đây chỉ là quay phim thôi, chứ nếu là thật sự, thì chắc chắn An Thường sẽ bị người hâm mộ của Nam Tiên trên khắp cả nước đuổi giết cho xem."
An Thường dắt tay Nam Tiêu Tuyết ra khỏi phim trường, ngày càng xa khỏi bầu không khí khiến cô trở nên bạo dạn hơn.
Cô có thể nắm tay Nam Tiêu Tuyết đi ra khỏi vòng vây của mọi người, thế thì tại sao cô lại không thể nắm lấy Nam Tiêu Tuyết đi đến nơi nào khác được chứ?
Ví dụ như, tương lai của hai người.
Cô một mực nắm tay Nam Tiêu Tuyết đi ra khỏi phạm vi ánh đèn sáng rực của phim trường, để bóng tối dần bao phủ, giống như rằng cả thế gian này chỉ còn có hai người tồn tại mà thôi.
Cô xoay người đối mặt với Nam Tiêu Tuyết, mở miệng.
---
Tuần mới vui vẻ nhá mọi người. Sao Thủy nghịch hành rồi nên đừng manh động, làm gì cũng nên suy nghĩ kỹ ha, đừng ra quyết định quá lớn khi chưa đủ hiểu về tình huống. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ.
(1) Đây là hai câu cuối trong bài ca dao "Việt nhân ca" của nước Sở thời Xuân Thu.
Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Dịch nghĩa
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.