• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường lái xe đi đón Nam Tiêu Tuyết, Nghê Mạn nhỏ giọng nói: "Vừa nãy em nghe Tuyết tỷ nói muốn đi sân bay, em sợ mất mật, còn tưởng rằng..."

"Còn tưởng rằng nàng muốn bay về Ninh Hương tìm An Thường hả?" Thương Kỳ cong khóe môi: "Nàng sẽ không."

"Sao chị biết nàng sẽ không?" Nghê Mạn nói thầm: "Kỳ tỷ, vừa nãy ngồi nghe toàn bộ hành trình, trông chị bình tĩnh đến lạ, làm em vô cùng ngạc nhiên."

"Nàng chắc chắn sẽ không." Thương Kỳ giữ chặt tay lái: "Bởi vì, nàng là Nam Tiêu Tuyết."

Trong mắt Nam Tiêu Tuyết chỉ có một mục tiêu, đó chính là sân khấu. Một khi nàng đã rời khỏi Ninh Hương rồi, thì sẽ không quay đầu lại.

***

Nguyên nhân Nam Tiêu Tuyết muốn đi sân bay, là do đêm nay viện trưởng muốn dẫn nhóm diễn viên trẻ ra ngoài ăn một bữa cơm. Địa điểm sẽ do các cô gái chọn, là một tiệm đồ nướng ở gần sân bay, tuy có hơi xa hơn chỗ khác, nhưng đồ ăn lại cực kỳ ngon.

Viện trưởng tất nhiên là sẽ mời nàng rồi, bình thường những chuyện như thế này nàng sẽ từ chối, nhưng hôm nay lại gật đầu.

Thường Kỳ mang theo Nghê Mạn cùng nhau đi tới, mục đích là muốn xem xét đánh giá một chút, liệu có mầm giống nào tốt để ký hợp đồng hay không.

Hiện tại, Thương Kỳ đang quản lý phòng làm việc cá nhân của Nam Tiêu Tuyết, tuy rằng danh nghĩa là trực thuộc công ty giải trí lớn nhất của quốc nội, nhưng kỳ thật cũng không khác những phòng làm việc độc lập cho lắm. Dù gì thì với danh tiếng và địa vị của Nam Tiêu Tuyết, ắt hẳn tiếng nói sẽ có trọng lượng rất lớn.

Phòng làm việc của nàng cũng có ký kết với vài diễn viên múa khác, mở rộng quy mô.

Thương Kỳ chạy đến trước cửa viện kịch múa đón Nam Tiêu Tuyết, rồi chạy đến quán đồ nướng gần sân bay, nhìn nhìn: "Chậc, đúng là rất sôi nổi."

Người trẻ tuổi đi ra ngoài ăn thường chỉ quan tâm khẩu vị chứ không để ý hoàn cảnh, ngồi dưới mái che lụp xụp cũng có thể thoải mái cười nói. Không khí náo nhiệt ở nơi này không hề phù hợp với dáng vẻ mặc sườn xám cao ngạo của Nam Tiêu Tuyết. Thậm chí cả bộ quần áo công sở màu xám của Thương Kỳ cũng quá mức nổi bật.

Thương Kỳ giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, nhưng thực ra đang nghiến răng nói: "Công ty phải chi trả cho phí giặt ủi quần áo của chị đó, dù gì cũng là vì em mới đến đây."

"Chị đến đây để tia người săn nhân tài, tưởng em không biết à?"

Nam Tiêu Tuyết thả lại một câu xong không hề mở miệng nói chuyện nữa, tự bản thân ngồi trong một góc. Nàng vô cùng khắt khe với chính mình, tuyệt đối không ăn đồ nướng cũng không uống bia, trước mặt chỉ có một ly nước lọc, khiến cho người ta nghi hoặc tại sao nàng lại đến làm gì.

Nhưng nàng vẫn muốn tới.

Nàng yên lặng nhìn một lượt những gương mặt đang tươi cười đầy vẻ thanh xuân. Những cô bé này đều nhỏ hơn An Thường 2, 3 tuổi; nhưng gương mặt của An Thường lại không bị sự khắc nghiệt của xã hội mài qua. Vì từ lúc ở đại học đã được giáo viên đặc biệt tuyển thẳng vào công tác, cho nên vẫn giữ được nét trẻ trung bằng tuổi với những cô bé ngồi đây.

Nàng lại nghĩ: bây giờ An Thường đang làm gì nhỉ?

***

Lúc này An Thường mới bước xuống khỏi xe buýt. Cột biển báo bên lề đường đứng lặng im như một bù nhìn, lại còn là loại cũ kỹ rách rưới, toàn thân lộ ra hương vi mài mòn của thời gian.

Trước kia, Nam Tiêu Tuyết đi Hải Thành tham dự dạ tiệc, cô đã ngồi xổm ở nơi này hai tiếng để chờ nàng quay lại. Hiện tại, trong lòng cô có thể chắc chắn rằng, bất kể mình ngồi ở đây bao lâu, thì Nam Tiêu Tuyết vẫn sẽ không trở về.

Sau trận mưa đêm qua, tảng nắng bừng lên sáng hôm nay đã hong khô đoạn đường Nam Tiêu Tuyết rời đi. Từ sau lúc đó mưa vẫn chưa hề rơi lại, mặt đường khô mát, mỗi bước chân hạ xuống chấn động những làn bụi mờ mịt.

An Thường một thân một mình lẳng lặng bước đi. Lần trước ngồi xe cùng với Nam Tiêu Tuyết quay về, lúc đó cảm thấy con đường này tựa như sẽ không bao giờ đi đến cuối. Nhưng bây giờ chỉ mỗi mình bước đi, lại rất nhanh đến nhà.

Đẩy cửa gỗ, tiếng kêu cót két quen thuộc vang lên, chân còn chưa bước vào đã bị một người vù đến, lực đẩy khiến cô phải lùi về một bước. Văn Tú Anh một tay nắm lấy cô lôi vào: "Con! Đứa nhỏ này muốn khiến người ta lo lắng đến mức nào chứ? Cả ngày hôm nay đã chạy đi đâu?"

"Con... đi dạo."

"Vậy sao lại tắt điện thoại?"

"Hết pin ạ." Cuống họng An Thường khô khốc: "Bà ngoại, cho con uống một ngụm nước rồi nói tiếp được không? Con khát quá."

Nói xong bước đi về phía nhà bếp, toàn thân lộ ra sự mệt mỏi không thể che giấu. Văn Tú Anh cùng đi theo cô, muốn nói rồi lại thôi, chỉ nhìn An Thường rót một cốc nước đầy từ trong bình ra, ực một hơi tất cả chảy vào cổ họng.

Sau đó cô lau lau khóe môi, tiếp tục rót một ly đầy.

Văn Tú Anh hỏi: "Bộ dạng này, cả ngày hôm nay không uống nước à?"

An Thường không đáp lời.

Văn Tú Anh: "Con nói thật với ta, rốt cuộc là đã đi đâu."

An Thường vẫn im lặng không nói.

Văn Tú Anh quá nóng ruột, vội kéo cháu gái. Cô vội vươn tay che chở cho ly nước đầy ụ thứ ba vừa được rót ra, dẫu thế, nước trong ly vẫn bị vơi đi phân nửa.

Tuy đã uống nhiều vậy nhưng cổ họng cô vẫn có cảm giác vô cùng khô trọi, dạ dày đã căng đầy không thể uống nữa, vệt nước trên bàn tay chậm rãi chảy xuống, cô đặt ly xuống bàn.

Văn Tú Anh: "Đứa nhỏ này, sao con với lại lầm lầm lì lì y như mẹ con vậy? Cứ như vậy sao ta không lo lắng cho được?"

"Không có gì đáng lo đâu ạ."

"Sao có thể không có? Mẹ con, con bé..."

Tự sát. Đây chính là một từ cấm kỵ chẳng khác gì cái tên Voldemort trong nhà này.

"Con sẽ không giống mẹ đâu."

"Sao con có thể chắc chắn chứ?"

"Là vì con biết cuộc đời mẹ như thế nào, và cũng hiểu rõ đạo lý Tề đại phi ngẫu."

An Thường nhớ rõ tiểu học năm đó, cô đã học qua thành ngữ này.

Vào thời Xuân Thu, nước Tề là một nước lớn, nước Trịnh là một quốc gia yếu hơn. Quân chủ nước Tề muốn gả nữ nhi mà mình cưng chìu nhất cho thái tử của nước Trịnh. Nhưng khi sứ giả đến truyền đạt ý chỉ, vị thái tử kia lại cự tuyệt: "Mỗi người đều có duyên lành phù hợp, nước Tề quá lớn, công chúa cũng không phải là người thích hợp với ta."

Các học sinh đều cười thái tử ngu ngốc, chỉ có An Thường bé nhỏ ngồi im, sắc mặt bình tĩnh. Thật ra, trước khi học được thành ngữ này, cô đã có phần hiểu được đạo lý ấy. Mẹ cô lên Bội Thành học tập, gả vào một gia đình được xem là "hào môn". Cũng không có tình tiết cẩu huyết lâm li bi đát gì, chỉ đơn giản là không thể thống nhất quan điểm về tiền bạc cuộc sống với nhau, cho nên tình cảm ban đầu dần dần cũng bị hao hụt không còn gì cả.

Mẹ cô buồn rầu quay về Ninh Hương, chưa được bao lâu thì cha cô đã có đối tượng mới.

Mẹ cô hờn dỗi, không báo với ông về việc bà đã mang thai con của hai người, một mình ở Ninh Hương mang nó chào đời. So với cô, mẹ cô lại còn mang khí chất nghệ sĩ đậm đà hơn, tâm hồn tuy đẹp nhưng lại nhạy cảm yếu ớt, bị cơn trầm cảm sau sinh tra tấn hai năm ròng. Cuối cùng, vào một buổi chiều Văn Tú Anh bế An Thường đi ra ngoài chơi, mẹ cô ở nhà dùng một lưỡi dao nhỏ cắt cổ tay tự sát.

An Thường kỳ thật chưa từng nhìn thấy hiện trường, Văn Tú Anh vừa ngửi được mùi máu tươi tanh nồng trong không khí, lập tức liền có dự cảm xấu, trực tiếp che kín đôi mắt của cháu gái.

Người duy nhất nhìn thấy cảnh tượng đó chính là Văn Tú Anh, cho nên từ bấy về sau bà không còn muốn ra ngoài nữa. Có lẽ chính bà cảm thấy đi ra ngoài dù chỉ một chốc lát, cũng sẽ tạo cơ hội cho ông Trời đánh xuống ngôi nhà này một cảnh tượng tàn khốc như vậy.

Văn Tú Anh yên lặng thở phì phò, An Thường rốt cuộc không đành lòng, đi đến ôm lấy hai vai bà ngoại: "Xin lỗi bà, là do con không ngoan."

Văn Tú Anh thở dài một tiếng: "Con thực sự nghĩ ta già cả mờ mắt, cái gì cũng không biết sao?"

"Biết gì ạ?"

"Con thích Nam tiểu thư, có đúng không?"

An Thường hạ mi mắt, tạm thời buông bà ra, tựa người vào nền gạch men trắng toát của bàn bếp, chỉnh lại lời của Văn Tú Anh: "Từng thích."

"Hả?"

"Là từng thích."

"Ý của con là bây giờ không thích nữa à?"

An Thường yên lặng xoay người, cầm nửa ly nước còn lại lên uống cạn: "Là bây giờ không nên thích nữa."

"Ninh Hương rất dễ tạo cho con người ta một loại ảo giác, tựa như khoảng cách của con và Nam lão sư rất gần. Tuy vậy, nàng vừa đi con đã hiểu, khoảng cách thực sự giữa con và nàng, chính là xa vời vợi, không thể nào chạm đến được."

Cô không phải chưa từng nghĩ sở hữu ánh trăng.

Năm đó gặp được Nhan Linh Ca, cô đã bất chấp dũng cảm một phen, cho rằng không phải câu chuyện nào cũng sẽ đi vào lối mòn xưa cũ.

Nhưng mà, cô sai rồi.

Hiện tại, khoảng cách giữa cô và Nam Tiêu Tuyết còn xa hơn rất nhiều so với Nhan Linh Ca, khoảng không khác biệt ở giữa là thứ cô không bao giờ có thể lấp đầy. Cô nói với Văn Tú Anh: "Cho nên, con sẽ không suy nghĩ quá nhiều nữa, nàng rời khỏi, con ở lại, chuyện này đã trôi qua rồi."

Tựa như mùa mưa dầm vừa rồi, đã đi qua là đi qua.

"Đơn giản như vậy à?"

An Thường nhếch môi: "Muốn nó đơn giản, nó sẽ đơn giản."

Tuy nói là thế, nhưng khi tiếng đập cửa vang lên, mắt cô vẫn theo phản xạ giật một cái.

Có lẽ do cô vẫn chưa tắm rửa.

Có thể trên cơ thể cô vẫn còn vương lại hương khí của Nam Tiêu Tuyết.

Thời gian Nam Tiêu Tuyết rời đi quá ngắn, rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác, chỉ cần mở cánh của này ra, thì có thể lập tức nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của nàng.

Nhưng, cô lấy lại lý trí rất nhanh, đi đến mở cửa.

Bên ngoài là thư ký ghi chép thuộc đoàn phim: "An Thường, sao cô không mở điện thoại?"

"À, hết pin rồi, có chuyện gì vậy?"

"Đạo diễn Mâu tìm cô, nói hôm qua đạo diễn Điền vừa mới bổ sung vài cảnh quay phụ, muốn nhờ cô cho ý kiến về địa điểm nào thích hợp, cô có thời gian đến phim trường một chốc không?"

"Được, tôi đến liền."

Văn Tú Anh đi đến nắm cổ tay cô: "Lát nữa con bé mới rảnh." Rồi nói với An Thường: "Ăn cơm trước đã."

An Thường cười cười, hỏi vị thư ký kia: "Đạo diễn Mâu có gấp lắm không?"

"Cô vẫn chưa ăn cơm à?" Người kia cười: "Cũng không đến mức quá gấp gáp, cô cứ dùng cơm xong rồi tới cũng chưa muộn."

"Được."

Người kia rời đi.

Văn Tú Anh kéo An Thường vào nhà chính ngồi xuống: "Con từ hôm qua tới giờ cũng không có ăn uống gì ra hồn, con muốn sao, định tu tiên hay gì? Cũng không sợ chính mình té xỉu."

Bà đem món ăn đã hâm nóng trong nồi ra, lại đổi ý: "Vẫn là không nên ăn cá, để ta đi xào cái trứng cho con."

An Thường cong môi cản bà: "Sao vậy, còn sợ con thất thần bị hóc xương cá ạ?"

Văn Tú Anh lẩm bẩm rồi ngồi xuống: "Kia cũng không dám chắc."

An Thường lớn lên ở vùng sông nước, từ nhỏ đã quen ăn cá, lúc này thuần thục nhanh gọn tách hết xương lẫn trong thịt cá, nhanh chóng lùa cơm vào trong miệng. Văn Tú Anh la: "Ăn từ từ, không sợ mắc nghẹn sao."

"Con đói." Hai bên má An Thường phình lên, gọi bà: "Bà ngoại."

Rồi lại bị hai hạt cơm ương bướng trôi vào cổ họng khiến cho sặc đến ho sù sụ.

Văn Tú Anh vỗ vỗ lưng cô: "Đã bảo ăn chậm một chút rồi."

An Thường nuốt hết cơm vào bụng rồi mới nói: "Bà yên tâm, con sẽ ăn uống thật tốt." Lại nói thêm: "Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi."

Văn Tú Anh lại thở dài: "Con vui vẻ thì ta mới có thể yên tâm được."

Sau khi ăn xong, An Thường đi vào phim trường. Thoáng cái đạo diễn Mâu đã nhìn thấy cô, ngoắc ngoắc: "An Thường, bên này."

"Đạo diễn, xin lỗi, tôi đến muộn."

"Không có gì, cũng không vội vã như vậy, dù sao đêm nay cũng không quay được." Đạo điễn cười ha hả, hỏi: "Cơm chiều ăn món gì a?"

"Cá."

"Đây là lộc Trời ban cho những người sống ở đây."

Đợi hai người thương lượng xong, đạo diễn vô cùng tự nhiên nói: "Cô gọi cho Nam lão sư đi."

An Thường khẽ giật mình: "Hả?"

"Những màn ảnh quay cảnh vật này sẽ được chèn vào cảnh quay của Nam lão sư, vẫn giống lúc trước vậy, nên cùng nàng thảo luận một chút xem có thống nhất ý kiến hay không." Đạo diễn hỏi: "Cô có Wechat của nàng không? Gọi giọng nói là được rồi."

Không có.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trong đầu cô đã diễn tập qua rất nhiều lần cảnh biệt ly.

An Thường cảm thấy đối với những chuyện liên quan đến Nam Tiêu Tuyết, cô luôn nghĩ nhiều quá mức – có Wechat của nàng, luôn sợ người khác cảm thấy hai người quá mức thân mật; không có Wechat của nàng, lại sợ người khác nghĩ cả hai có xích mích gì.

Đành phải đổi sang một lý do khác: "Điện thoại của tôi hết pin rồi, đang sạc ở nhà, hay là..."

Đạo diễn Mâu nhanh chóng móc ra điện thoại của mình, trực tiếp kéo đến wechat của Nam Tiêu Tuyết: "Dùng của tôi gọi đi."

An Thường chưa kịp quay đi, cúi đầu thoáng nhìn. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy wechat của Nam Tiêu Tuyết. Ảnh đại diện là một chữ "Nam" viết theo thể trâm hoa tiểu khải (1), làm cho người ta chắc mẩm rằng theo sau nó là một câu thơ vô cùng hay ho, "Nam phong tri ngã ý" (2).

An Thường thoáng do dự, không nhận lấy: "Nàng cũng đã quay về Bội Thành rồi, lỡ như người ta đang bận thì sao?"

"Không sao đâu cô cứ gọi đi, lỡ như nàng bận thật thì sẽ không tiếp thôi."

Đạo diễn Mâu lại tiếp tục đẩy đẩy điện thoại đến trước mặt cô: "Cầm đi.'

***

Bội Thành, tiệm thịt nướng.

Nam Tiêu Tuyết ngồi một lát, rồi đứng lên bước ra bên ngoài.

Người trẻ tuổi căn bản vẫn là như vậy, có thể ban đầu còn lén lút liếc nhìn Nam Tiêu Tuyết vài lần, nhưng một khi ăn uống no say, thì cũng không có ai chú ý đến việc nàng đã đi ra ngoài.

Chỉ có Thương Kỳ nán lại một lát rồi đi ra tìm nàng. Ra đến bên ngoài, nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đứng một mình gần cửa, xoa xoa một phần cánh tay của chính mình. Tiệm ăn này quá khuất, bây giờ lại chỉ có bàn của các nàng, nên không cần phải đeo khẩu trang làm gì cho rườm rà.

Bóng lưng thon gầy ẩn trong lớp vải đen tuyền của sườn xám, nàng đang nhìn lên mặt trăng trên cao, tư thái phiêu dật tựa như có thể bất chợt xòe cánh thành tiên bay về trời.

Thương Kỳ bước đến hỏi: "Tay làm sao vậy?"

Sợ nhất là Nam Tiêu Tuyết bị thương khi đang luyện tập. Thân thể này đã chịu qua nhiều đau đớn, nếu lại bị thương một lần nữa, sợ là sẽ hoàn toàn bị phế.

Cũng may, Nam Tiêu Tuyết chỉ nhướn mày đáp: "Bộ chị không biết là thời tiết của Bội Thành khô khan đến muốn mạng người hay sao?"

Hơn một tháng trước mới đến Ninh Hương, cảm thấy tại sao lại có một nơi ẩm ướt đến như vậy, trên người vận bộ sườn xám màu xanh ngọc bịch, thực sự chả khác gì những bức tường đá mọc đầy rêu xanh. Nhưng rồi cũng không biết tự bao giờ đã quen với những màn hơi mưa mờ mịt ẩm ướt, cứ như những làn khói lượn lờ lúc nào cũng quấn quanh ôm lấy thân thể cô.

Quay về Bội Thành, thế mà lại không thể thích nổi cái khí trời khô ráo này, tựa như tất cả lượng nước trong cơ thể đã bốc hơi qua từng lỗ chân lông, rồi lại không biết còn định mang theo điều gì khác nữa.

"Làn da đều thô ráp."

Thương Kỳ hỏi: "Em là đang nhớ Ninh Hương, hay là nhớ người kia?"

Nam Tiêu Tuyết liếc cô ấy.

Thương Kỳ lại hỏi: "Vì sao đêm nay lại đến đây?"

"Nhìn những tiểu cô nương trẻ trung kia."


"Có người trông giống cô ấy à?"

Nam Tiêu Tuyết lắc đầu: "Không phải như vậy."

Nàng ngoái đầu nhìn vào bên trong: "Chị nhìn thử đi, có cái gì bọn họ có mà em lại không?"

Thương Kỳ nghĩ không ra. Về cơ bản, Nam Tiêu Tuyết có được tất cả rồi, từ tài hoa, nhan sắc, tiền tài, địa vị, gia thế.

"Là cuộc sống." Nam Tiêu Tuyết nói: "Điều mà tất cả những người trẻ ngoại trừ em có được, chính là cuộc sống chân thật, em đến vì muốn nhìn rõ việc này."

Thương Kỳ yên lặng không đáp lời.

Quả thật, Nam Tiêu Tuyết đã đem tất cả hiến tế cho sân khấu. Những người khác có lẽ chỉ thấy được hào quang của nàng, nhưng Thương Kỳ lại biết rất rõ, mỗi một phút giây của Nam Tiêu Tuyết đều biến hành những giọt mồ hôi vương trên sàn nhà phòng tập luyện.

Những người cùng độ tuổi nàng có bạn bè, có người yêu, cuộc sống là đi làm, liên hoan, du lịch,... Còn Nam TIêu Tuyết, mỗi ngày của nàng chính là một thân quần áo tập luyện, giờ giờ chôn mình trong phòng tập, mồ hôi rơi xuống, rồi lại bốc hơi bay mất, trống rỗng, không sót lại thứ gì.

Thương Kỳ biết rõ trên người Nam Tiêu Tuyết có bao nhiêu vết thương, đôi khi tự cô cũng cảm thấy nữ nhân này đúng là không bình thường, vì dường như không có loại chấn thương bệnh tật nào có thể ép sập nàng.

Đột nhiên, điện thoại Nam Tiêu Tuyết vang lên. Nàng lấy ra nhìn, thấy là cuộc gọi đến từ đạo diễn Mâu.

Thương Kỳ nói: "Em bắt máy đi, chắc là thương lượng chuyện cảnh quay thôi."

Nam Tiêu Tuyết nhận cuộc gọi: "Alo."

Đầu bên kia thoáng chốc im lặng, phảng phất có thể nghe được tiếng không khí bị cô đặc một nửa chậm rãi trôi qua. Bằng tốc độ ánh sáng, Nam Tiêu Tuyết lập tức biết được người đang cầm điện thoại là ai. Nàng không hề lên tiếng, để mặc cho người kia bảo trì yên lặng.

Qua khoảng tầm 10 giây, giọng nói của An Thường truyền đến: "Alo."

An Thường là loại người che giấu tâm tình khá tốt, vẫn là giọng nói nhạt nhẽo và thái độ vô cảm đó. Nếu không có 10 giây im lặng kia, thì ngay cả Nam Tiêu Tuyết cũng không thể nắm bắt được sơ hở của cô.

Thương Kỳ muốn tránh đi, lại bị Nam Tiêu Tuyết dùng ánh mắt ngăn lại, khẩu hình nói: "Lưu lại."

Thương Kỳ đành phải đứng tại chỗ, nghe An Thường nói tiếp: "Nam lão sư, tôi và đạo diễn Mâu tìm chị thương lượng một chút chuyện cảnh quay."

Cô khách khí gọi một tiếng "Nam lão sư", gần như đem tất cả những cảm xúc tâm tình gạt sạch không chừa.

Nam Tiêu Tuyết hạ giọng, nói cực kỳ nhẹ: "Em nói đi."

Những phút kế tiếp đều là nói về việc công, tận đến khi An Thường nói: "Ờm, chỉ có chi tiết nhỏ này thôi, còn lại đều không có gì thay đổi."

Nam Tiêu Tuyết khẽ mím môi.

Thương Kỳ không đoán được nàng định nói câu gì. Vì mình đang đứng đây nên cô đoán Nam Tiêu Tuyết cũng sẽ không nói câu gì mà "Chị nhớ em" các kiểu, chắc cũng chỉ câu hỏi han bình thường "Hôm nay em ổn không?" này nọ thôi.

Nhưng ai ngờ, Nam Tiêu Tuyết cái gì cũng chưa nói chưa hỏi, chỉ ngừng một lát rồi dùng giọng điệu vô cùng bình thản đáp: "Ừa."

An Thường: "Vậy, bai."

"Ok."

Cuộc gọi kết thúc.

Nam Tiêu Tuyết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn từ lúc còn trong trạng thái gọi điện đến lúc màn hình chuyển lại thành khung chat đơn điệu. Thương Kỳ thấp giọng nói: "Có đôi khi chị cảm thấy, em thật là tàn nhẫn với bản thân."

"Vậy còn em đối với em ấy thì sao?"

Thường Kỳ sững sờ.

"Thương Kỳ, em không thể nào mở miệng hỏi em ấy hôm nay thế nào, có tốt không. Sợ rằng khi em ấy nói có, em sẽ rất hụt hẫng. Lại càng sợ em ấy nói không, vì em không thể làm gì cả."

"Cuộc đời của em, đến lúc này, đã không còn con đường nào khác nữa rồi."

Cuộc đời "Nam Tiêu Tuyết" của nàng là thuộc về sân khấu, thuộc về những điệu múa điệu nhảy, thuộc về khán giả, chỉ là không hề thuộc về chính nàng.

"Em chỉ có thể chọn không hỏi bất kỳ điều gì, kiên quyết thuyết phục bản thân, em ấy không muốn cùng em quay về Bội Thành, từ đầu chí cuối em ấy luôn là người tỉnh táo lý trí hơn em. Em ấy thuộc về Ninh Hương, ở nơi đó, cuộc sống của em ấy sẽ vô cùng an lạc."

"Vậy, nếu em ấy lại tìm em thì sao?"

Nam Tiêu Tuyết lắc đầu: "Chị nghe ngữ khí ban nãy của em ấy rồi đó, chắc chắn sẽ không."

Về nhà, cơ thể ám đầy mùi đồ nướng, trước khi tắm rửa, Nam Tiêu Tuyết lại đứng đối diện tấm gương nhìn vào phần lưng của mình. Lúc trưa, do tập múa mà chảy quá nhiều mồ hôi, khiến những nét vẽ vốn sắc nét bị nhòe phai đi ít nhiều.

Có một số sự việc sự vật chính là như vậy, bất kể chúng ta có cố gắng níu giữ đến mức nào, thì vẫn là không thể được.

Nàng không hề do dự ngâm mình vào bồn tắm lớn, những nét mực xanh đậm nhạt to nhỏ trên đầu vai nàng dần dần phai đi, càng lúc càng mờ nhạt. Và rồi những bọt xà phòng, nước cuộn xoáy nước nhỏ, cứ thế cuốn trôi đi tất cả.

***

Từ sau cái ngày Nam Tiêu Tuyết rời đi, Ninh Hương cũng không còn rơi một hạt mưa nào nữa. Sáng hôm nay lúc An Thường rời giường ra ngoài thì trông thấy Văn Tú Anh ngồi trong sân vườn phe phẩy quạt hương bồ: "Mùa mưa dầm năm nay, coi như là hết rồi."

Cô đi đánh răng, xoay lưng lại nhìn vào gương, vén chiếc áo thun rộng thùng thình vì đã bị giặt quá nhiều lần lên, ngắm nghía tấm lưng của chính mình.

Thật thần kỳ, những nốt mẩn ngứa vốn nổi thành một vòng nơi thắt lưng, cũng đã biến mất theo cái ngày Nam Tiêu Tuyết rời đi, những đốm đỏ li ti đã không còn hiện hữu, bây giờ nhìn lại chỉ có vài tàn dư còn sót lại.

Ngoài ra, một thứ khác cũng biến mất chính là dấu hôn sau tai, cô lại có thể tiếp tục cột kiểu tóc cao quen thuộc.

Lúc đang cùng nhau ăn sáng, Văn Tú Anh hỏi: "Mấy người trong đoàn phim hôm nay cũng rời đi hết à?"

An Thường cắn một miếng bánh bao: "Dạ."

"Chốc nữa con có đi tiễn bọn họ không?"

"Có ạ."

Sau khi ăn xong bữa sáng, An Thường rời nhà đi đến trước nhà nghỉ, trông thấy nhân viên và các diễn viên múa đã bắt đầu lần lượt mang đồ lên xe. Có vài người quen hơi thân sẽ dừng lại ôm cô một cái: "Sau này nhớ đến Bội Thành chơi nha."

An Thường cười đáp ứng: "Được."

Các nàng còn nói: "Lúc ở Ninh Hương thì cảm thấy chán, cả một ly trà sữa cũng không có để uống, nhưng mà bây giờ phải đi, lại không nỡ chút nào. Sau này nếu có thời gian chúng tôi lại về đây chơi ha."

An Thường: "Tất nhiên, lúc nào cũng được."

Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu rõ, khái niệm "sau này nếu có thời gian" từ miệng những người trưởng thành, bất kể lúc nói có bao nhiêu thật lòng thật dạ, căn bản chính là vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được.

Cuộc sống trôi nhanh như dòng nước xiết, luôn đẩy con người chạy về phía trước, rất nhiều chuyện dù không tình nguyện nhưng vẫn phải làm. Mà một khi đã đặt mình vào dòng nước không ngừng đó, có những lời hứa hẹn sẽ dần bị quên lãng.

"Quên lãng"

Hai chữ này thoáng xuất hiện cũng mang đến cho An Thường một chút an ủi.

Sau khi đoàn phim rời đi, An Thường đi đến phường nhuộm của Tô a bà. Nhấn vò, đập vải, Tô a bà cười hỏi: "Hôm nay sao lại dốc sức như vậy?"

An Thường có hơi áy náy: "Từ hôm nay trở đi, con không thể tới đây phụ bà nữa rồi."

"Đứa trẻ ngoan, chỗ này của bà vẫn còn đủ người, con cứ việc đi làm việc mình cần làm đi."

***

[Nhà bảo tàng]

Tiểu Uyển nghe được một vài tiếng động liên tục, nghĩ thầm tên trộm nào to gan như thế, ban ngày ban mặt mà còn dám mò vào đây. Rồi lại ngờ ngợ không biết có phải là mèo hay chồn gì không. Cô đi qua thăm dò, chợt hai mắt sáng lên: "Chị An Thường?"

An Thường đang bận rộn tổng vệ sinh phòng làm việc, ngẩng mặt lên cười cười: "Chị đã nói với chú rồi, từ chiều hôm nay trở đi chị sẽ quay lại đây làm việc."

"Thật ạ?" Tiểu Uyển mừng rỡ nhảy vào: "Làm sao chị lại nghĩ thông rồi?"

An Thường cũng không biết giải thích như thế nào.

Có lẽ là trong những lần triền miên, cô nhìn thấy thân thể đầy vết thương của Nam Tiêu Tuyết.

Có lẽ là vì sự dứt khoát của Nam Tiêu Tuyết, kiên định rời khỏi quay về với sân khấu của nàng.

Có lẽ là khi cô đang hạ bút họa lên từng cánh hoa xanh ngọc bích nơi bả vai nàng.

Rõ ràng là Nam Tiêu Tuyết kiên quyết dũng cảm đến vậy, cô không thể nào cứ mãi nhụt chí không tiến về phía trước được.

Đêm đó, một lần nữa cầm lên bút lông sói, An Thường phát hiện cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Nam Tiêu Tuyết nằm nhoài trước mặt cô, lộ ra cả tấm lưng trắng mịn như tuyết đêm, mang đến cho cô thật nhiều thật nhiều cảm hứng.

Nhịn không được khẽ liếc về phía giường. Nơi đó trỗng rỗng, ngay cả làn khói hương trầm cũng dường như không có điểm tựa, vừa bay lên đã nhanh chóng nhòe nát tan biến trong không khí.

An Thường chớp mắt, một lần nữa tập trung tinh thần. Cứ hễ cô bắt đầu tiếp xúc với cổ vật, thì tựa như thời gian được tua nhanh đi gấp nhiều lần. So sánh với mấy trăm mấy ngàn năm tuổi thọ của chúng nó, vài tiếng đồng hồ có vẻ quá mức nhỏ bé.

Vừa cúi xuống hạ từng nét bút đầu tiên, ngẩng đầu lên, hai tháng cứ thế trôi qua không dấu vết. Khoảng thời gian giữa hè trong cô mơ hồ không ấn tượng, chén hạt khiếm thảo tươi cô nấu cho Nam Tiêu Tuyết ngày ấy tựa như đã hút đi hết tất cả thời gian còn lại của mùa hạ, đảo mắt ngoảnh lại đã là trời thu mênh mông.

Chiếc lá vàng đầu tiên rơi xuống, chạm khẽ vào mặt sông kéo theo từng làn sóng gợn liên tiếp, như những áng thơ tô điểm cho mùa thu. Thế rồi, Ninh Hương chào đón một vị khách mới, không phải đoàn phim đoàn kịch nào cả, mà chính là Mao Duyệt.

An Thường đi ra trạm xe đón cô bạn, Mao Duyệt vừa nhảy xuống xe liền há miệng thật ra đớp từng ngụm không khí trong lành: "Ninh Hương thật tốt quá! Ngay cả kì nghỉ lễ Quốc khánh cũng không có khách du lịch nào cả."

Nơi đây là một thị trấn lạc hậu chậm rãi, ở ngoài kia dẫu có vài chục năm trôi qua, thì ở đây thời gian vẫn như đã bị đóng băng, hoàn toàn bất động.

An Thường thay Mao Duyệt kéo hành lý, ngửi được khí tức phong trần mệt mỏi trên người Mao Duyệt.

Cô cảm giác mình thực sự điên rồi.

Vì sao khi ngửi được hương vị bất đồng với Ninh Hương, một loại mùi vị của những thành phố lớn, lại khiến cô lập tức nhớ tới Nam Tiêu Tuyết vậy? "Quên lãng" trong tưởng tượng là như thế này sao?

------

(1) Chữ khải 楷書 (khải thư hay chính thư 正書) là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

Tiểu khải là chữ khải thư viết nhỏ, Trâm Hoa Tiểu Khải là một tự thể do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra. Tương truyền Vệ Phụ Nhân là thầy của Vương Hi Chi. Gia tộc họ Vệ nhiều đời theo nghiệp chữ nghĩa, văn chương và có nhiều người là thư pháp gia nổi tiếng đương thời.

He he, tháng 9 đi qua với vô vàn những sự vụ chấn động, hầu như không hôm nào ngủ dậy là không có chuyện mới để hóng, dần dà tui bị cuốn vô đến mức không thể gõ ra được cái gì =))) Chúc mọi người tháng 10 rực rỡ, ai cũng bảo tháng 10 tháng của tình yêu, hy vọng tất cả đều có một tháng 10 vui vui vẻ vẻ :"> 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK