Muốn viết nội dung cũng không phải là vấn đề khó gì, dù sao từ nhỏ tới lớn cũng là con nhà quan, còn từng làm Hoàng hậu 3 năm, vấn đề là trước kia Lê Tử Hà và Phùng Tông Anh quá đỗi quen thuộc, về khoản chữ viết của nàng đều do một tay ông đích thân chỉ dạy, nếu không muốn để ông hoài nghi hay chú ý thì chỉ còn cách cố nén viết lệch sang kiểu chữ khác thôi. Cuộc thi công khai hôm đó cũng vì lo sợ bị ông nhận ra, nên mới buông bút trình bày phương thuốc bằng miệng.
Nhưng mà, loay hoay hơn nửa buổi tối, viết một tờ rồi lại xé một tờ, dù có thay đổi thế nào vẫn cảm thấy có thể nhận ra được bút tích ngày xưa ở trong nét chữ.
“Roẹt” Lê Tử Hà lại tiếp tục xé thêm một tờ vừa được viết xong, tự giễu cười một tiếng, Quý Lê đã qua đời 6 năm, coi như tìm được bóng dáng của mình ở trong nét chữ cũng không thể đại biểu cho cái gì, cần gì phải lo sợ không đâu? Huống chi, bản thân thực sự có lòng tin rằng họ còn nhớ tới mình sao?
Nghĩ như thế, Lê Tử Hà không còn lo lắng dư thữa nữa, liền chấm mực nhanh tay viết xuống, ngày mai Phùng Tông Anh chắc chắn sẽ lại tìm biện pháp "Hành hạ" mình, nghĩ tới đây, Lê Tử Hà không khỏi cười nhẹ lắc đầu. Đã nhiều năm không gặp, tính tình của Phùng gia gia vẫn không có thay đổi chút nào, nếu đổi lại là người khác, có thể đã sớm bị ông ta làm khó rồi, nhưng bản thân đối mặt với những trò hề không lớn không nhỏ kia ngược lại có một chút ấm áp len lỏi vào trong lòng. Cũng như khi còn bé mình cố ý tức giận với ông ấy, chuyên dành cho ông ta toàn những lời nói ác độc, làm ra đủ loại đủ kiểu phiền toái để cho ông ta chú ý tới mình, sau đó nghĩ đủ mọi cách để dỗ ngọt lại mình.
Hôm nay cục diện thế này, ở trong mắt Lê Tử Hà, cứ coi như hai người thay đổi vai diễn, cho dù chỉ có một mình nàng vào vai diễn, nàng cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Không có do dự hay băn khoăn, Lê Tử Hà càng gia tăng tốc độ nhanh hơn nữa, cả ngày không được nghỉ ngơi, mãi đến nhá nhem tối mới được ăn qua loa một bữa cơm ở Chưởng dược xử, sớm đã mệt nhoài người ra. Vừa ngã xuống giường liền chìm vào giấc ngủ thật say, nhưng tình cảm đã ngủ đông ở đáy lòng bị nàng nhiều lần dồn nén xuống, lúc này không chút lưu tình hiện ra ở trong mộng như đang lăng trì bóc lột trái tim của nàng.
Trong mộng nhìn thấy Quý Lê, nhìn thấy Diêu nhi, Quý Lê rất thích màu đỏ thẫm, mặc chiếc váy gấm đỏ rực nhìn mình trong chiếc gương đồng cao ngang người hài lòng khẽ cười, cao giọng nói: "Diêu nhi, em mau mau ra đây." Diêu nhi đẩy ra màn cửa phòng trong, trên người mặc một bộ màu xanh lá, cầm chiếc khăn tay che miệng cười to pha trò nói: "Tiểu thư, cái này gọi là lục diệp xứng hoa hồng!"
Trong mộng Quý Lê mặc một bộ trang phục tân nương chói mắt, Diêu nhi giúp nàng vẽ lông mày trang điểm, cười trêu nói: "Cuối cùng tiểu thư cũng gả đi, không còn ai bắt em mặc nam trang rong chơi ở trên phố nữa rồi." Quý Lê liếc xéo nàng, nhướng cao hàng lông mày nói: "Ngày mai ta sẽ bảo Khúc ca ca tới cửa đề thân, xem em còn có thể ung dung tự tại được bao lâu."
Mặt Diêu nhi chợt đỏ vọt lên rồi biến mất, cáu giận nói: "Đúng là phu quân cũng tương đối quan trọng, nhưng Diêu nhi cũng chỉ là một nha đầu nho nhỏ, sao có thể sánh bằng tâm can bảo bối như tiểu thư được, người vừa được xuất giá liền muốn đem Diêu nhi đuổi đi ra ngoài."
Quý Lê vội nịnh nọt nói: "Không dám không dám, Diêu nhi năm tới mới cập kê, cập kê rồi tiểu thư ta cũng không nỡ rời xa em, còn phải giữ em lại thêm vài năm nữa." Diêu nhi chỉ cười nhẹ giúp Quý Lê thoa phấn.
"È hèm, chỉ e là, tâm tư của Diêu nhi bé nhỏ sớm đã bay a….bay a… bay đến trong trái tim của Khúc ca ca rồi." Quý Lê chợt nghiêng người vòng qua Diêu nhi, nhảy ra khỏi ghế tránh ra thật xa, kéo qua chiếc khăn voan đỏ trên giường làm rào chắn, không chờ Diêu nhi nói liền giành nói trước: "Hôm nay ta chính là tân nương tử, làm hư trang phục hậu quả sẽ không tốt nha. . . . . ."
Hai cái má Diêu nhi sung huyết đỏ bừng lên, cuối cùng cười nói: "Ngày mai em nên gọi tiểu thư là gì ấy nhỉ? Vẫn gọi là tiểu thư? Hay là phu nhân? Hoặc là Thái tử phi?"
Quý Lê giũ bỏ xuống khăn voan đỏ, dung mạo vốn đã tinh sảo lúc này bởi vì thẹn thùng lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, giả vờ cả giận nói: "Tiểu thiếu nữ, xem ta xử lý em thế nào nè. . . ."
Trong mộng nến đỏ chập chờn, nhạc hỉ chấn động trời đất, tiếng cười rộn rã như chuông ngân, nhưng vào lúc này Lê Tử Hà lại kinh hoảng ngồi bật dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh. Trong lòng cười mỉa, hóa ra toàn thân mồ hôi lạnh này chính là bởi vì Diêu nhi mà có, mặc cho bản thân ngụy trang không thèm quan tâm như thế nào, bình tĩnh như thế nào, rốt cuộc vẫn bị đánh bại bởi một đêm khổ sở vì tình cảm mười mấy năm bị phản bội. Mặc dù trước đây đã có một Vân Tấn Ngôn phản bội rồi, hôm nay lại có thêm một Diêu nhi nữa, thật cứ như bị ai đó dùng sức nhéo một cái vào tâm can đau đớn không thôi.
Lê Tử Hà khoác lên y phục đứng dậy mở ra cửa phòng, ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ soi rọi trên mặt đất, hoa và cây ở ngoài phòng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, hương hoa của mùa hè thoang thoảng len lỏi vào chóp mũi, so với bóng đêm càng thêm mát lạnh say lòng người.
Lê Tử Hà nhanh chân bước đi trên con đường hành lang, hít thật sâu một hơi rồi mới ngồi xuống ở mép hành lang, bàn tay bị nhánh cây quẹt làm bị thương dường như cũng không hề hay biết, chỉ ngơ ngác nhìn theo bóng mờ chập chờn của hoa lá ở trên mặt đất, trong đầu vẫn vang vọng chỉ một câu nói lúc ban ngày nghe được, năm đó sự việc toàn gia Quý phủ bị tịch thu tài sản và tru vi cửu tộc, thật sự cùng Diêu nhi có liên quan sao?
Quay lại thời gian trước khi nàng "Chết", Vân đế lên ngôi 3 năm, nàng một mình cai quản cả hậu cung, cho đến khi nàng mang thai đứa bé kia, mấy tháng không thể thị tẩm, đại thần trong triều rối rít khuyên can nói phải bổ sung phía hậu cung. Từ cổ chí kim, hậu cung Đế Vương không thể nào chỉ có mỗi một mình Hoàng hậu, mặc dù buồn phiền hờn dỗi, nàng vẫn phải đồng ý phong cho Cố Lâm Nghiên – Con gái duy nhất của Cố tướng quân làm phi, khi đó nàng đã nghĩ rằng một phi tử dù sao cũng còn tốt hơn tuyển một nhóm tú nữ trong cả nước. Nào ngờ, ba tháng Nghiên phi vào cung cũng chính là thời điểm nàng bắt đầu thất sủng, Vân Tấn Ngôn lấy lý do dưỡng thai, đem nàng giam lỏng ở Hồng Loan điện, hầu như là không hề hay biết gì về tin tức ở bên ngoài, cho đến một ngày Diêu nhi với thần sắc hốt hoảng chạy đến báo cho nàng biết, Quý phủ bị xử mưu nghịch, tru vi cửu tộc, ba ngày sau xử trảm.
Câu nói ấy đối với nàng vào khi đó mà nói, giống như một đạo sấm sét giáng xuống giữa trời quang, Vân Tấn Ngôn đã tìm được lý do cho sự lạnh nhạt ba tháng, cũng tìm được lý do chuyên sủng mình Nghiên phi, thậm chí cũng tìm được lý do giam cầm nàng ba tháng. Tuy bản thân có muốn không tin tưởng, nhưng Vân Tấn Ngôn là dựa vào Quý gia ra sức ủng hộ mới thuận lợi đăng cơ, Nghiên phi được sủng ái, hiển nhiên là Vân Tấn Ngôn muốn mượn sức của Cố gia, về việc giam cần mình tháng ba, có lẽ là lo lắng tin tức bị tiết lộ.
Tâm cuồng loạn như phát điên đến tìm Vân Tấn Ngôn liên tục ba ngày, hắn không chịu nghe lời nàng giải thích, không chịu lộ diện, cuối cùng nàng phải quỳ suốt cả đêm ở Nghiên vụ điện, cho đến khi mất hết hy vọng.
Khi đó Quý Lê chỉ một lòng suy nghĩ tại sao Vân Tấn Ngôn lại phụ mình? Chứ không nghĩ tới nguyên nhân dường như chỉ trong một đêm mà Quý phủ sụp đổ tan tành, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như, thật sự có người âm thầm mưu tính sắp đặt, người mà nàng cần đối phó, không chỉ có vài người trước mắt này.
Khóe môi Lê Tử Hà gợi lên một nụ cười nhạt, "cạch" theo âm thanh đó dò được trên đường hành lang dài là một nhánh cây bị gãy, sương buổi sớm dính vào trên ngón tay hơi ẩm ướt, cho dù có bị dơ đôi tay cũng sẽ diệt trừ những ai đã từng tổn thương mình.
Vào sáng ngày hôm sau, Lê Tử Hà chủ động đi tìm Phùng Tông Anh, vô cùng cung kính đem "Quy củ" đêm qua viết giao cho ông. Phùng Tông Anh chưa vội đụng đến vẫn ung dung ngồi ở trước bàn, nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Lê Tử Hà mà hai hàng lông mày ông run run, biết sự lợi hại của mình nên bắt đầu chịu thua rồi hả? Chà chà, vốn cho rằng cần phải “hành hạ” thêm mười ngày nửa tháng nữa ấy chứ, mới đó mà đã dễ dàng khuất phục như vậy rồi? Thật là chẳng có thú vị gì hết.
Phùng Tông Anh cực kỳ nghiêm túc nhận lấy lật xem từng trang một, tâm tình vốn đang rối như tơ vò nhưng sau khi tầm mắt đọc đến phần sau thì dần dần trở nên sâu lắng thâm trầm, hai đường lông mày bạc trắng cũng chầm chậm xoắn lại cùng một chỗ, nhìn xem trang giấy trên tay rồi lại giương mắt nhìn tới Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà cúi đầu đứng ở một bên, cảm nhận được ánh mắt của Phùng Tông Anh, cũng không có ý định nhìn trả lại, không biết rốt cuộc là Thẩm Mặc và ông ta có hục hặc gì đến nỗi ông ấy cứ luôn nhắm vào nàng, nhưng thật lòng nàng không muốn có quá nhiều chung đụng với Phùng Tông Anh, nàng rất hiểu tính tình của ông ta, chỉ cần để cho "kế hoạch" của ông được như ý, chỉ cần bản thân tỏ ra yếu thế một chút thì sẽ xoa dịu được sự tức giận trong lòng ông, mai này ông cũng sẽ không quá mức làm khó mình.
Qua một hồi lâu thế nhưng Phùng Tông Anh vẫn không nói lời nào, cuối cùng đem tờ giấy bản thảo trên tay đặt lên mặt bàn rồi đứng dậy, hai tay chắp lại ở phía sau, cúi đầu xuống không thèm liếc mắt nhìn tới Lê Tử Hà thêm lần nào nữa liền bỏ đi.
Lê Tử Hà liếc mắt nhìn sang chữ của mình ở trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng thong thả chậm rãi bước đi của Phùng Tông Anh, cứ khom lưng mà đi về phía trước, phảng phất như ẩn hiện một loại cảm giác tang thương bất đắc dĩ. Trong lòng khẽ động, dù cho đã cố gắng che giấu, thế nhưng vẫn nhìn thấy được bóng dáng của Quý Lê từ trong những dòng chữ viết kia, cho nên mới có thái độ trầm mặc vừa rồi và sự mệt mỏi của lúc này sao. . . . . .
Lê Tử Hà vẫn đứng im tại chỗ, mãi đến khi nghe thấy có người gọi tên mình nàng mới hồi phục lại tinh thần, thấy người tới là y đồng cùng vào cung với nàng liền hỏi, "Chuyện gì?"
"Bên ngoài có người tìm đấy." Vẻ mặt của dược đồng nọ cười một cách vô cùng kỳ quái, lúc nói chuyện còn đánh giá nhìn lên nhìn xuống Lê Tử Hà mấy lần.
Lê Tử Hà vừa nghe giọng hắn nói chuyện liền nhận ra chính là người ngày hôm qua khơi lên đề tài về "Diêu phi", tuy rằng khó hiểu không biết ai đến tìm mình nhưng vẫn rất bình tĩnh gật gật đầu, sau đó tự mình bỏ đi ra ngoài.
"Nè, ở trong mấy người chúng ta, ngươi chính là người hòa đồng nhất nổi danh sớm nhất, biết ta là ai không?" Dược đồng kia chạy đuổi theo Lê Tử Hà, vỗ lên vai nàng nói.
Lê Tử Hà lắc nhẹ đầu thay cho câu trả lời.
Người nọ cũng không vì vậy mà mất hứng, vẫn cười cười ngỏn ngoẻn nói: "Ta tên là Ân Bình, Ân thái y là cha ta."
Lê Tử Hà nhíu lại chân mày, thì ra là hắn chính là Ân Bình. Ân thái y, đối với người này không có ấn tượng nhiều lắm, trong số nhưng ngự y có thể ở gần bên cạnh Quý Lê, từ trước đến giờ chỉ có Phùng Tông Anh.
Không thấy Lê Tử Hà trả lời, Ân Bình vẫn lẽo đẽo theo ở phía sau nịnh nọt nói: "Nghe nói ngươi xưa nay chỉ học y ở núi Vân Liễm với Thẩm y sư, làm thế nào mà lại có thể quen biết với con trai của Trịnh thừa tướng vậy? Hắn còn đặc biệt tới tận cửa tìm ngươi, hay là ngươi cũng giới thiệu cho ta quen biết với hắn một chút, không phải chúng ta đều là bằng hữu hay sao. . . . . ."
Lê Tử Hà vô cùng kinh ngạc, không ngờ Trịnh Hàn Quân đến tìm mình, đối với sự ồn ào của người ở phía sau có chút phiền não, chân càng bước nhanh hơn.
Trịnh Hàn Quân đang ngồi ở tiền thính đại điện Thái y viện nhàn nhã uống trà, Lý ngự y thì đứng hầu ở một bên, thầm than vị công tử này chỗ nào tốt không đi, cần gì phải chạy tới Thái y viện, mỗi lần hắn tới đây, chẳng phải lần nào cũng náo loạn đến gà bay chó sủa sao?
Trịnh Hàn Quân vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lê Tử Hà bước vào cửa, vội vàng buông ly trà trong tay xuống cười to nói: "Ha ha, cuối cùng đã đợi được huynh rồi!"
Nói xong còn cố làm ra vẻ thân mật giang rộng hai cánh tay muốn ôm lấy nàng nhưng Lê Tử Hà đã nghiêng người né tránh, khi trông thấy người đứng ở phía sau Trịnh Hàn Quân thì mặt liền biến sắc, trầm giọng nói: "Trịnh công tử, đã lâu không gặp."
"Ha ha, đúng vậy đúng vậy! À mà nè, sao huynh được ưu ái có thêm một người hầu nữa vậy?" Trịnh Hàn Quân cười nhạo nói.
"Trịnh công tử, tại hạ là Ân Bình, là Ân thái y. . . . . ."
"Được rồi được rồi, ta với Tử Hà huynh đã lâu không gặp, phải bận ôn lại chuyện xưa một chút, không phải các ngươi muốn ở lại đây cùng nghe chứ?" Trịnh Hàn Quân lớn tiếng cắt ngang lời nói của Ân Bình.
Lý ngự y bị vây trong sự khó hiểu hầu như gật đầu liên tục, kéo theo Ân Bình rồi nói với Trịnh Hàn Quân: "Nếu đã như thế, vậy chúng tôi lui xuống trước, Trịnh công tử và Lê. . . . . . À, Lê công tử cứ từ từ ôn chuyện."
Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, Lê Tử Hà mới chuyển ánh mắt về lại trên người đứng phía sau Trịnh Hàn Quân, tức giận nói: "Ngân nhi, sao muội lại vào cung làm gì chứ?"
Trên người Thẩm Ngân Ngân mặc bộ quần áo thị vệ màu đen, mũ sa đội đầu cũng màu đen rõ ràng lớn hơn rất nhiều, hầu như gần ché hết hơn nửa cái đầu, vừa nghe thấy Lê Tử Hà gọi tên mình, lập tức mặt mày hớn hở nhấc lên cái mũ, xông tới bắt lấy cánh tay của nàng nói: "Sư huynh, sư huynh, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!"
"Muội vào cung làm gì?" Thâm cung này nguy hiểm thế nào, một mình muội ấy sao có thể ứng đối?
"Sư huynh, huynh không nhớ Ngân nhi sao?"
Thẩm Ngân Ngân chu môi, hai mắt long lanh ngấn nước, Trịnh Hàn Quân nhìn thấy cũng có chút thương hại, giảng hòa nói: "Cô xem, sư huynh cô bận rộn như vậy, bất ngờ nhìn thấy cô nhất định là phải ngoài ý muốn rồi. . . . . ."
"Ai cần ngươi lo?" Thẩm Ngân Ngân không chút khách khí rống to quát lại cắt đứt lời nói của Trịnh Hàn Quân.
Khuôn mặt đang tươi cười của Trịnh Hàn Quân cứng đờ lại, hung hăng trợn mắt liếc xéo Thẩm Ngân Ngân, đàn bà con gái gì mà không có ai tốt cả, lúc có việc cần nhờ vả người ta thì lẽo đẽo suốt ngày theo ở phía sau nịnh bợ lấy lòng, khi đạt được mục đích rồi còn giang chân đá văng một cước cũng đã đành đi, còn muốn quay đầu lại giẫm cho một cước phun thêm một bãi nước miếng lên mặt nữa, coi như Trịnh Hàn Quân mình có mắt như mù đã nhìn lầm người!
"Ngân nhi, sư phụ xuống núi đi tìm muội đấy...Muội hãy mau về núi Vân Liễm đi." Lê Tử Hà cau lại hai hàng lông mày, không ngờ Thẩm Ngân Ngân lại tìm được đến tận trong cung này.
Thẩm Ngân Ngân phất tay trợn mắt nói: "Không đi! Không đi về đâu! Huynh gạt muội âm thầm xuống núi, nếu không phải buổi sáng ngày hôm đó bị muội phát hiện, có lẽ đã bị sư phụ nhốt ở trên núi rồi? Lần này muội mà trở về, không biết khi nào mới có thể gặp lại huynh."
"Cho dù không về núi Vân Liễm đi nữa, trong hoàng cung này cũng không cho phép muội ở lại, hãy mau theo Trịnh công tử xuất cung đi."
Xưa nay Lê Tử Hà đối với Thẩm Ngân Ngân luôn ăn nói nhẹ nhàng, rất ít khi nào tức giận, giọng điệu trách mắng như thế trong nháy mắt khiến cho hai mắt Thẩm Ngân Ngân đong đầy nước, nức nở nói: "Vậy. . . .Vậy, sư huynh hãy cho muội một câu trả lời chắc chắn đi. . . . Có được không?"
"Trả lời chắc chắn cái gì?"
"Chính là. . . . . ." Thẩm Ngân Ngân rũ mí mắt xuống, hai tay xoắn lấy góc vạt áo vò tới vò lui, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm nói, "Chính là chuyện vào cái đêm trước khi huynh xuống núi muội đã nói với huynh đó."
Trong lòng Lê Tử Hà cả kinh, vốn tưởng rằng ngày ấy sau khi say rượu nàng nói xằng nói bậy, không ngờ nàng vẫn còn nhớ rõ, nhìn sang Trịnh Hàn Quân bị Thẩm Ngân Ngân quát ngồi xụ ở một bên, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Sư huynh, đêm đó muội nói rằng muội thích huynh, muội muốn gả cho sư huynh!" Thẩm Ngân Ngân lên tiếng bổ sung thêm.
Trịnh Hàn Quân trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn tới Thẩm Ngân Ngân, là một cô gái, lại dám nói ra những lời này ở ngay trước mặt một nam tử?
Lê Tử Hà vội vàng nói: "Ngân nhi, đừng vội nói bậy, có chuyện gì đợi mai này có cơ hội rồi chúng ta ngồi xuống nói có được không? Hôm nay muội hãy cùng Trịnh công tử xuất cung trước đi, ta tìm cơ hội sẽ xuất cung đến tìm muội."
"Không muốn, không muốn! Sư huynh, huynh đã vào cung rồi, cho dù muốn xuất cung ít nhất cũng phải sau một năm! Hôm nay chỉ cần huynh cho muội một câu trả lời, muội xuất cung cũng được, trở về núi Vân Liễm cũng không thành vấn đề, mọi chuyện đều nghe sư huynh hết. . . . Muội. . . . . ."
"Ta chỉ xem muội là muội muội." Lê Tử Hà không chút do dự cắt đứt lời của Thẩm Ngân Ngân, mắt thấy nàng càng ngày càng kích động, tuy rằng không muốn làm thương tổn nàng, nhưng lúc này đang có mặt Trịnh Hàn Quân ở đây, không thể nói thẳng ra thân phận con gái của mình được, muốn ngăn cản không để cho Thẩm Ngân Ngân tiếp tục kéo dài thêm nữa, chỉ có thể làm cho nàng mau sớm xuất cung.
Nước mắt của Thẩm Ngân Ngân to như hạt đậu từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, cuối cùng cũng bộc phát kích động, giống như sợ Lê Tử Hà nghe không rõ, lớn tiếng hét lên: "Sư huynh, muội nói là muội thích huynh! Là loại thích mà nữ tử dành cho nam tử chứ không phải cái thình của muội muội đối với ca ca. . . . . ."
"Hì hì. . . . . ."
Chẳng biết từ lúc nào ở ngoài điện đã có dược đồng đang vây xem, nghe được câu nói này của Thẩm Ngân Ngân có người đứng xem náo nhiệt bật cười lên, Thẩm Ngân Ngân nuốt xuống câu nói kế tiếp, hai mắt đỏ bừng, tự cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, thật là mất mặt xấu hổ, cúi đầu chùi lau nước mắt rồi xoay người bỏ chạy.
Lê Tử Hà càng thêm luống cuống nhưng đã bị Trịnh Hàn Quân kéo lại, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, để ta đuổi theo cho."
Bước chân của Lê Tử Hà dừng lại, hiểu ý gật đầu, chỉ có thể dặn dò: "Làm phiền Trịnh công tử hãy chăm sóc tốt cho Ngân nhi! . . . . . ."
Trịnh Hàn Quân đã phóng người đuổi theo Thẩm Ngân Ngân, câu nói đó của Lê Tử Hà hắn căn bản không nghe được, trong lòng chỉ lo âm thầm khinh bỉ một phen, người ta dầu gì cũng là một cô nương, can đảm thổ lộ ở trước mặt như thế lại cự tuyệt một cách không khách khí như vậy, đúng thật là chẳng có phong độ gì cả. . . . . .