• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y đồng tại Thái y viện, ngoài Lê Tử Hà ra, trong mười một y đồng còn lại, thường ngày nói nhiều nhất thích náo nhiệt nhất cũng chỉ có mỗi mình Ân Bình. Nghe nói hôm đó Ân Bình bị mang ra khỏi Nghiên Vụ điện, vốn nên đánh chết, may mắn được Ân Kỳ kịp thời chạy tới cầu tình với Hoàng thượng, nhờ vậy mới cứu được nửa cái mạng của hắn, nhưng hắn không thể nào ở lại Thái y viện được nữa. Trong số y đồng vắng đi hắn cũng được yên tĩnh không ít, những y đồng khác Lê Tử Hà vốn cũng không thân thuộc gì, sau việc này họ càng đối với nàng chỉ đứng xa mà nhìn chứ không dám tiếp cận.

Lê Tử Hà mỗi ngày vẫn đưa thuốc tới cho Nghiên phi, muốn đợi xem nàng ta dự tính lôi kéo mình rốt cuộc là vì cái gì. Thời gian còn lại thì đi theo Phùng Tông Anh và Lý ngự y chẩn bệnh học y.

Ngày hôm đó, không dễ gì mới được rảnh một ngày, dự tính đến thăm Thẩm Ngân Ngân một chút, mấy ngày gần đây muội ấy không có sai người đến tìm mình, không phải đã gây ra phiền phức gì rồi chứ?

Tú nữ ở Phúc Tú cung sau khi vào cung trong vòng một tháng nếu được chấp nhận chỉ còn bước cuối cùng nữa là tham gia điện tuyển. Tuy rằng tú nữ không thể tùy ý đi lại, càng không thể quá mức thân mật với nam tử khác, nhưng Lê Tử Hà lấy thân phận y đồng để ra vào Phúc Tú cung người khác cũng không thể nói gì được.

Thời điểm mặt trời lặn, ánh trời chiều chiếu về phía Tây rọi ra một mảng ửng đỏ, vẩy vào làm cho Phúc Tú cung thêm mấy phần sắc màu ấm. Thường giờ này, một ngày bận rộn của tú nữ cũng nên xong rồi, Lê Tử Hà bước đến gõ cửa phòng của Thẩm Ngân Ngân.

Bầu không khí vốn đang an tĩnh dường như bị tiếng gõ cửa này dọa sợ, bên trong đột nhiên vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ, chính là âm thanh đồ sứ rơi xuống đất, cộng thêm tiếng bàn ghế di chuyển rồi đỗ ngã xuống, Lê Tử Hà không khỏi nhíu lại hai hàng chân mày, vào lúc này cửa phòng được mở ra, nét mặt Thẩm Ngân Ngân thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng, có vẻ hoảng hốt lo sợ nhìn Lê Tử Hà cười cười nói: "Sư.......Sư huynh, là huynh à."

Lê Tử Hà gật đầu, vòng qua cánh tay đã cứng ngắc của Thẩm Ngân Ngân, vào đến trong phòng thì nhìn thấy Trịnh Hàn Quân đang ngồi ở cạnh bàn, cũng có chút ngượng ngùng lúng túng nhìn tới Lê Tử Hà cười cười.

"Trịnh công tử tới đây, lệnh tôn không quản nữa sao?" Lê Tử Hà mặt lạnh nói.

"Ha ha, quản! Đương nhiên quản chứ! Ta chính là lén chạy đến đây đó, ngươi nhưng tuyệt đối đừng có đi nói lại nha!" Trịnh Hàn Quân cười nịnh nọt nói, đứng lên ý bảo Lê Tử Hà ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lê Tử Hà làm ngơ coi như không thấy quay đầu nhìn Thẩm Ngân Ngân nói: "Muội không biết thân là tú nữ thì không được quá mức thân mật với nam tử khác hay sao? Nếu để bị ghép vào tội danh của hậu cung, muội muốn lấy hoàng cung này làm mộ?"

Thẩm Ngân Ngân vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ngân nhi lại gây thêm phiền phức cho sư huynh rồi.... ..."

Trịnh Hàn Quân bất mãn trừng mắt liếc Lê Tử Hà, cao giọng nói: "Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm là được. Hôm nay là do ta đến tìm Ngân Ngân, không có liên quan hệ gì tới nàng ấy cả, ngươi đừng mắng nàng ấy."

Thẩm Ngân Ngân nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Hàn Quân giận dữ nói: "Huynh đừng có nói chuyện với sư huynh ta kiểu đó." Sư huynh là con gái mà, nói chuyện với con gái phải nên mềm mỏng nhẹ nhàng chứ.... ...

Trịnh Hàn Quân tức tối trong lòng, cơn tức giận nghẹn ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nuốt xuống được, cuối cùng hung hăng liếc xéo Lê Tử Hà một cái, bản thân cảm thấy vô cùng buồn bực xoay mặt đi không thèm nhìn tới ai.

Lê Tử Hà khẽ lắc đầu, nhưng cũng ngồi xuống cạnh mép bàn hỏi thăm Thẩm Ngân Ngân: "Mấy ngày nay ở Phúc Tú cung có tốt không?"

"Dạ." Thẩm Ngân Ngân chỉ trả lời đơn giản, không biết nên làm thế nào đối mặt với "Sư huynh" đột nhiên thay đổi thân phận này.

"Đã quen với cuộc sống trong cung chưa?"

"Dạ."

"Có ma ma hoặc tú nữ khác làm khó dễ muội không?"

"Không có."

Lê Tử Hà gật đầu, xem ra lệnh bài của Trịnh Dĩnh cũng rất có tác dụng, tú nữ ở đời trước, trước khi bắt đầu điện tuyển liền tranh đến ngươi chết ta sống. Thẩm Ngân Ngân sống ở chốn này để hở nhiều nhược điểm như vậy mà vẫn chưa có người nào dựa vào đó tới sinh sự, hơn phân nửa là sợ thế lực của Trịnh Dĩnh rồi. Đơn giản chỉ nhìn vào tên Trịnh Hàn Quân này không có chút nào kiêng kị ra vào Phúc Tú cung thì cũng có thể hiểu được một hai.

"Còn có......" Lê Tử Hà dừng một chút, cuối cùng thở dài nói: "Mà thôi, ta đi trước đây, hãy nhớ kỹ nhưng lời ta đã căn dặn. Trịnh công tử, cũng đi luôn chứ?"

Trịnh Hàn Quân nghe vậy liếc mắt nhìn sang Thẩm Ngân Ngân, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm Lê Tử Hà thì "Hừ" một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi trước, Lê Tử Hà đi theo ở phía sau.

Vốn muốn hỏi Thẩm Ngân Ngân, Thẩm Mặc có tới tìm muội ấy hay không, mình đã gặp hắn ở Thái y viện mấy lần, hắn cũng nên tới xem Thẩm Ngân Ngân mới phải, nhưng có mặt của Trịnh Hàn Quân ở đó cho nên không tiện mở lời hỏi. Còn nữa, dù cho võ công Thẩm Mặc có lợi hại như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng qua lại tự nhiên trong cái hoàng cung này được, mình còn gặp mặt được mấy lần, hay chỉ là do trùng hợp.... ...

"Trịnh công tử!"

Đi tới một vườn hoa nhỏ tương đối hẻo lánh nằm cạnh Phúc Tú cung, Lê Tử Hà lên tiếng gọi lại Trịnh Hàn Quân.

"Có chuyện gì?" Trịnh Hàn Quân quay đầu lại khó chịu hỏi, lần nào bị vạ lây cũng đều là vì Lê Tử Hà, trước kia còn cảm thấy hắn thú vị, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn thật cảm thấy phiền lòng.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Lê Tử Hà khẽ cười nói: "Tử Hà cũng không muốn quanh co lòng vòng, hay là cứ thẳng thắn nói hết một lời cho xong, Trịnh công tử thực sự có tình ý với Ngân nhi?"

"Cái.....Cái gì có tình ý....." Mặt Trịnh Hàn Quân đỏ bừng lên, ậm à ậm ờ chỉ thốt ra được câu đó rồi cúi đầu bức một chiếc lá trên cành cây nhỏ ngay bên cạnh.

"Ồ, hóa ra là Tử Hà hiểu lầm, nếu đã như thế vậy Tử Hà xin đi trước." Lê Tử Hà hơi chắp tay chào xoay người định rời đi.

"Nè......" Trịnh Hàn Quân có chút nóng nảy, vội gọi Lê Tử Hà lại, nhưng lại lắp la lắp bắp hỏi: "Ngươi.......Ngươi hỏi ta cái này làm gì?"

Lê Tử Hà cười khẽ xoay người lại nói: "Tử Hà đã có nói, có lời thì sẽ nói thẳng. Lần này Ngân nhi vì ta mới vào cung, nếu để cho muội ấy bị cuốn vào chốn hậu cung đó là điều mà ta không hề muốn thấy mà có lẽ cả bản thân Ngân nhi cũng không đồng ý. Ánh mắt Tử Hà vụng về, lầm tưởng Trịnh công tử đối với Ngân nhi là có tình ý, vốn muốn tác hợp cho công tử cùng Ngân nhi, nhưng nếu như đó là sự hiểu lầm cũng không sao, Tử Hà sẽ nghĩ biện pháp khác."

Nét mặt Lê Tử Hà đượm vẻ buồn bã, nói xong lời ấy rồi định bước đi, Trịnh Hàn Quân quýnh lên vội vàng kéo nàng lại, gấp giọng nói: "Không có, không có hiểu lầm! Đó là thật á!"

"Nói vậy, công tử có bằng lòng tới chỗ Hoàng thượng thỉnh cầu về Ngân nhi không?" Lê Tử Hà thoáng nở nụ cười, tình yêu hồn nhiên trong sáng của tuổi ngây thơ làm cho người ta cảm thấy ánh trời chiều cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Bằng lòng, dĩ nhiên là bằng lòng rồi, chuyện này để cha ta đi là chính xác và đáng tin cậy nhất! Nhưng mà Ngân Ngân....."

"Việc này xin Trịnh công tử hãy yên tâm. Tự Tử Hà sẽ thu xếp. Nhưng xin Trịnh công tử sau khi xuất cung cần phải đi núi Vân Liễm một chuyến để đề thân."

"Ừ, ừ, chuyện này tất nhiên rồi." Trịnh Hàn Quân vui sướng nhướng mày, trả lời vô cùng sảng khoái nhưng nghĩ tới đến núi Vân Liễm không phải cũng là đến tìm Thẩm Mặc sao? Cái người giống như pho tượng Bồ Tát này có vẻ còn khó nói chuyện hơn cả cha mình.... ...

"Trịnh công tử có điều gì khó xử sao?" Lê Tử Hà thấy nụ cười Trịnh Hàn Quân chợt sượng lại liền lên tiếng hỏi.

Trịnh Hàn Quân vội vàng khoát tay, "Không có, nào có khó xử gì đâu, ta phải mau xuất cung đây, huynh chờ tin tốt của ta!" Không phải chỉ là một Thẩm Mặc thôi sao, vì Ngân Ngân, chỉ bị mất chút thể diện thì có xá là gì!

Lê Tử Hà an tâm gật đầu, ngay từ lần đầu tiên Trịnh Hàn Quân tới Phúc Tú cung tìm Thẩm Ngân Ngân thì nàng đã nhận ra phần tình cảm của Trịnh Hàn Quân dành cho Thẩm Ngân Ngân. Thời điểm Thẩm Ngân Ngân hỏi nàng nên thế nào thì nàng liền có ý nghĩ này. Tuy rằng nàng không giỏi có mắt nhìn người, nhưng cũng có thể phân biệt được lòng dạ của một con người có chính trực hay không. Trịnh Hàn Quân này tuy là con trai độc nhất của Trịnh Dĩnh, nhưng không hề có sự xa hoa dâm đãng của những gia đình phú quý thường hay có, chất phác chính nghĩa thật vô cùng hiếm có, cùng với một Thẩm Ngân Ngân tính tình đơn thuần thật đúng là xứng đôi.

Về phần Thẩm Ngân Ngân, vừa mới mở cửa thì có vẻ thẹn thùng, sự vô lý sau đó dành cho Trịnh Hàn Quân, thật ra thì, nếu nhưng quan hệ với Trịnh Hàn Quân chỉ duy trì ở mức tình cảm bạn bè bình thường, có thể nào lại tùy tiện mở miệng chỉ trích? Có điều phần tình cảm này, nếu không phải mình đến bất ngờ bắt gặp e rằng vĩnh viễn nàng cũng sẽ không phát hiện ra.... ...

Trịnh Hàn Quân muốn thuyết phục Trịnh Dĩnh đến chỗ Vân Tấn Ngôn đòi người chuyện này không phải dễ. Muốn đến núi Vân Liễm đề thân cũng không đơn giản. Thậm chí muốn Thẩm Ngân ngân tâm cam tình nguyện gả cho hắn, cũng phải một phen trầy da tróc vẩy. Nhưng nếu như mọi chuyện có được dễ như trở bàn tay thì làm sao biết trân trọng?

Lê Tử Hà lắc đầu cười khẽ, còn đến hơn nửa tháng, nếu Trịnh Hàn Quân thật sự có lòng vậy cũng đủ rồi.

Trời đêm của ngày mùa Thu luôn tới sớm lại còn rất nhanh, lúc Lê Tử Hà trở lại Thái y viện thì bầu trời đã đầy sao. Chuyện của Thẩm Ngân Ngân cuối cùng cũng có chút chuyển biến, tâm tình Lê Tử Hà hiếm khi có được thoải mái như lúc này, chân bước nhẹ vào đại sảnh, vừa mới bước vào được một chân thì nghe được có người gọi lại ở phía sau: "Lê y đồng!"

Lê Tử Hà quay đầu lại nhìn thì thấy Ngụy công công ở cạnh Vân Tấn Ngôn đang hối hả chạy tới, nhìn thấy được nàng trên mặt vui vẻ không thôi.

Lê Tử Hà bấm tay tính toán, thời gian vừa đúng ba ngày, Ngụy công công đến tìm Phùng Tông Anh để chẩn bệnh?

"Lê y đồng!" Ngụy công công gọi lại Lê Tử Hà, vội vàng tiến lên nói: "Lê y đồng, xin dừng bước."

Lê Tử Hà vô cùng kinh ngạc, ông ta chỉ gặp qua nàng có vài lần mà đã nhớ được diện mạo của nàng, nhưng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ ôn hòa hỏi: "Công công, có chuyện gì?"

"Hoàng thượng triệu kiến, cảm phiền Lê y đồng theo lão nô đi một chuyến." Vẻ mặt Ngụy công công có phần sốt ruột, lời nói ra cũng rất khách khí, vươn một bàn tay ra ý mời Lê Tử Hà đi theo ông.

Lê Tử Hà gật đầu, không nói thêm lời nào, cùng ông bước đi về phía trước.

Loài hoa Túc Dung này, gặp nóng bốc thành hơi sau đó hiệu lực của thuốc từ từ phát ra, lư hương trong điện đó giờ cứ bảy ngày đổi một lần. Ngày nàng đến Cần Chính Điện, hôm đó đúng lúc là đầu tháng, cũng may có chuẩn bị đã đổi đi Diễm Tiên Thảo trong tay áo thành hoa Túc Dung lại còn không chút do dự bỏ vào trong đó. Sau ba ngày hiệu lực của loài hoa sẽ bị tan hết, chắc chắn Vân Tấn Ngôn sẽ thấy khắp người khó chịu, phiền chán bất an, kế tiếp tinh thần sẽ hoảng loạn, đắm chìm trong thế giới huyền ảo ngủ mê man không tỉnh.

Lê Tử Hà suy nghĩ cẩn thận lại quá trình đầu độc của mịnh, xác định hành động của mình không có khả năng bị người khác phát hiện, vậy việc hắn ngã bệnh nhưng yêu cầu một tên y đồng nho nhỏ như mình đến đó làm gì?

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, không hay đã đến Cần Chính Điện, Ngụy công công cất giọng thông báo: "Lê y đồng diện kiến."

Ngay sau đó cửa Cần Chính Điện được mở ra cho Lê Tử Hà tiến vào.

Cửa điện "cót két" mở ra, ba mùi hương trong lư hương thoang thoảng tỏa ra ngoài điện. Lê Tử Hà chỉ mới đứng ở ngưỡng cửa điện đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, hiệu lực của hoa Túc Dung trong không khí vẫn còn chưa tản đi hết.

Hoa Túc Dung này Lê Tử Hà chỉ thấy có ở trên núi Vân Liễm của Thẩm Mặc, y thư trong hoàng cung tuy nhiều nhưng không thấy nhắc tới nhiều loại dược liệu ở trên núi Vân Liễm, ngược lại y thư ở chỗ của Thẩm Mặc tuy ít nhưng lại rất tỉ mỉ. Riêng về loại dược thảo hại người này, Thẩm Mặc chưa bao giờ nhắc đến với nàng, may nhờ lúc đó Thẩm Ngân Ngân nghiên cứu lam nhan thảo đã lén lấy ra một quyển dược thư từ phòng của Thẩm Mặc, Lê Tử Hà mới biết thì ra một mảng lớn hoa Túc Dung trồng ở trước viện đó lại còn có tác dụng này.

Hiệu lực của hoa Túc Dung ở trong không khí sẽ làm cho lượng máu chảy tăng nhanh, mạch đập cũng nhảy đập nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều, tất nhiên người thường cũng không thể nào nhận ra. Lê Tử Hà học y, cộng thêm lúc này lại đặc biệt chú ý, dĩ nhiên chỉ cần ngửi là sẽ nhận ra ngay.

Có lẽ do nàng đánh giá cao sức nóng của lư hương, hiệu lực của loài hoa này sợ rằng phải qua tối nay mới tan.

Vân Tấn Ngôn ngồi ở trước bàn đọc sách đang cầm một cây bút, hình như là đang phê duyệt tấu chương, Lê Tử Hà tiến lên hành lễ: "Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"

Vân Tấn Ngôn không ngước lên nhìn cũng không lên tiếng, Lê Tử Hà chỉ có thể tiếp tục quỳ, thầm nghĩ lực ý chí của Vân Tấn Ngôn quả nhiên rất mạnh. Phần lớn thời gian cả ngày hắn đều ở trong Cần Chính Điện này, ở một mình một nơi có tác dụng của hoa Túc Dung suốt mười mấy canh giờ, nếu là người thường đã sớm ngủ mê man không dậy nổi rồi, nhưng hắn lại giống như không hề xảy ra vấn đề gì, còn có thể xử lý chính sự, sờ sờ loài hoa Túc Dung còn lại chút ít trong tay áo, đêm nay trước khi rời đi vứt hết chỗ còn lại này là được rồi.

Trời đêm của thời tiết mùa Thu đúng là rất lạnh, nhưng Vân Tấn Ngôn từ trước đến giờ không thích mở cửa để mình hiện ra sờ sờ trước mắt người khác vì vậy không gian luôn được đóng kín. Lư hương tỏa ra khói nhẹ lượn lờ, khiến cho trong điện như có cảm giác ấm áp mơ hồ không rõ, Lê Tử Hà đã quỳ trên đất nửa canh giờ, thế nhưng người ngồi ở bàn đọc sách vẫn không hề có động tĩnh. Lê Tử Hà có thể rõ ràng cảm nhận được, trôi nổi giữa hai người không phải là sự yên tĩnh, là phiền não, mà trên người Vân Tấn Ngôn còn tỏa ra cái loại phiền não sâu kín lắp đầy cả Cần Chính Điện.

Quả nhiên, chưa tới một khắc, Vân Tấn Ngôn đột nhiên ném đi cây bút lông trên tay, nện xuống mặt đất vang lên tiếng giòn tan, cây bút lông nhảy tưng lên mấy cái, lưu lại vài giọt mực vừa vặn lăn đến trước gối Lê Tử Hà, cán bút tròn trịa được tô son, ngòi bút thấm ướt mực đen, ánh mắt Lê Tử Hà sững sờ chỉ nhìn chằm chằm cây bút lông nọ nhưng không nhúc nhích.

"Ngươi nhặt bút lên, tới đây." Vân Tấn Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn tới Lê Tử Hà lạnh giọng sai bảo.

Lê Tử Hà nhặt bút bằng hai tay, cố chịu đựng cơn đau đớn nơi hai đầu gối, khom người dâng lên cho Vân Tấn Ngôn.

"Tới đây viết cho trẫm mấy chữ có được không?" Giọng nói của Vân Tấn Ngôn bỗng chuyển sang dịu dàng, êm ái vang lên ở bên tai.

Lê Tử Hà khom lưng lĩnh mệnh: "Nô tài tuân chỉ."

Đứng thẳng người đi tới trước bàn đọc sách, trông thấy trên bàn sách của Vân Tấn Ngôn không phải là tấu chương mà là một trang giấy trắng. Phía trên hiện đầy từng đốm đen, hiển nhiên là do nước mực nhỏ xuống giấy nhuộm dần ra, nhưng không thấy có một chữ nào ở trên đó.

"Hoàng thượng muốn viết chữ gì?" Lê Tử Hà cung kính nhẹ giọng hỏi, lặng lẽ liếc mắt nhìn sang Vân Tấn Ngôn, mày rậm nhíu lại, sắc mặt hơi tái, hô hấp dồn dập, ánh mắt có chút mê loạn, thầm nghĩ dược lực của loài hoa Túc Dung này, cho dù lực ý chí có siêu phàm hơn người thường đi nữa, muốn chống chọi với nó cũng không phải dễ dàng.

"Tục danh của Trẫm." Vân Tấn Ngôn vỗ trán ngả người sang một bên, giọng nói cũng có chút mệt mỏi rã rời.

Lê Tử Hà hơi ngạc nhiên nhưng không nhiều lời, hắn bảo nàng viết cái gì thì cứ làm theo là được, hỏi nhiều cũng không hay.

Ba chữ Vân - Tấn – Ngôn này đã từng in dấu tận đáy lòng hòa vào trong máu. Lê Tử Hà cố kiềm lại bàn tay hơi run run, áp chế xuống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, hít sâu mấy hơi nhấn chìm hận ý vào trong lòng, nhất định phải không mang theo bất kỳ chút tình cảm nào cứ tùy ý viết ra ba chữ kia, dù rằng một thời nó từng là tình yêu của nàng, nhưng cũng là nỗi hận cả đời.

Nín thở, cầm bút như múa, viết liền ra một mạch ba chữ.

Vân Tấn Ngôn bỗng dưng sững người, châm rãi vươn tay nâng niu vuốt lên ba chữ ấy rồi dừng lại ở hai chữ "Tấn Ngôn".

Lê Tử Hà để bút xuống, coi như không có gì nhìn lướt qua ba chữ kia, đang định rời khỏi bàn đọc sách thì trước mắt đột nhiên tối sầm, cánh tay chợt bị kéo lại, mùi Long Tiên Hương đã từng quen thuộc phả vào mặt, mặt mũi Vân Tấn Ngôn đỏ bừng, ánh mắt rời rạc mê ly, rõ ràng nhìn tới Lê Tử Hà nhưng hai mắt lại vô hồn, khóe miệng mang theo ý cười như có như không nỉ non gọi: "Lê nhi.... ..."

Lê Tử Hà muốn hất ra nhưng bởi vì chênh lệch về thể lực cho nên không cách nào vùng ra được. Vân Tấn Ngôn từng bước tiến tới gần, bước chân Lê Tử Hà cũng theo đó cấp tốc lui về phía sau, bước chân chênh vênh nhưng đầu óc thì vô cùng rõ ràng, lời nói lẫn hành động của Vân Tấn Ngôn lúc này có lẽ là do dược lực của loài hoa Túc Dung gây ra, tâm trí bị mê hoặc, nhìn thấy chữ của nàng viết đã lầm tưởng nàng là Quý Lê.......

"Lê nhi.... ..."

Trong nháy mắt đã tới góc tường, Lê Tử Hà không còn đường để lui, Vân Tấn Ngôn gắt gao giữ chặt cánh tay của nàng, lôi kéo như muốn ôm nàng vào lòng, Lê Tử Hà dùng khuỷu cánh tay còn lại chống ở trước ngực hắn, dùng sức đẩy hắn ra. Vân Tấn Ngôn rõ ràng là muốn buông tay Lê Tử Hà nhưng cánh tay vừa mới nới lỏng liền chồm tới ôm lại. Hai tay Lê Tử Hà được giải thoát, một tay lần tìm tới song cửa sổ đẩy mạnh nó ra, tay còn lại giơ lên tát một cái thật mạnh, tiếng giòn tan vọng khắp đại điện hết sức chói tai, kế tiếp chính là sự yên tĩnh đến dọa người, yên tĩnh nhưng không có chút mảy may hơi thở của sự tức giận nào.

Hơi lạnh ngoài cửa sổ thổi vào trong điện, không khí vốn đang ấm áp trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Hai tay Vân Tấn Ngôn cứng đờ giữa không trung đột nhiên chán nản rũ xuống, Lê Tử Hà vội quỳ xuống lớn tiếng nói: "Nô tài thấy cử chỉ hành đông của Hoàng thượng có vẻ khác thường, không còn cách nào khác chỉ đành mạo phạm thánh thể, xin Hoàng thượng giáng tội!"

Vân Tấn Ngôn giống như bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, trên sắc mặt trắng bệch chỉ còn lại năm dấu tay đỏ tươi, hai mắt ảm đạm mà ngơ ngác nhìn Lê Tử Hà, cuối cùng nhíu mày dời tầm mắt đi lắc lắc đầu nói: "Đi xuống đi."

Ánh nến trong điện bập bùng, chiếu đến long bào vàng rực của Vân Tấn Ngôn cũng phải tối đi mấy phần, rọi ra trên mặt đất bóng dáng nghiêng ngả của hắn, chập chờn theo bước chân hơi loạng choạng của hắn càng lúc càng xa.

Lê Tử Hà đang quỳ trên mặt đất, nghe Vân Tấn Ngôn nói vậy lập tức đứng dậy cáo lui, khi đi ngang qua cạnh lư hương, vẫn âm thầm lặng lẽ lấy hoa Túc Dung trong tay áo nhanh chóng vẩy vào đó.

Ngoài điện bầu trời đầy sao sáng, gió lạnh thổi từng cơn, dọc theo hành lang đều có thắp đèn lồng làm cho con đường cũng dễ đi hơn, Lê Tử Hà cúi đầu rảo chân bước nhanh rời đi. Chỉ mới ba ngày, thời gian ấy vẫn chưa đủ để làm cho Vân Tấn Ngôn nảy sinh cảm giác lệ thuộc vào loài hoa Túc Dung này. Cho dù có bị hôn mê, chỉ cần rời khỏi Cần Chính Điện tới một nơi khác tu dưỡng mấy ngày, dựa vào lực ý chí hơn người của hắn là có thể hoàn toàn khỏe lại. Loại tình huống hôm nay, chỉ cần mở cửa sổ để Vân Tấn Ngôn được tỉnh táo một chút là được rồi.

Về phần một cái tát kia, Lê Tử Hà chà chà bàn tay hiện vẫn còn hơi tê tê của mình, nàng chính là cố ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK