• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn An Vân Quốc năm thứ 6.

Bão tuyết hiếm khi mới có năm nay gần như rơi suốt cả mùa Đông. Vân Đô vốn nằm chếch về phía Bắc lại gặp phải trận bão tuyết cả tháng càng khiến cho thời tiết lạnh lẽo ngoài sức tưởng tượng. Nhóm người họp chợ vào sáng sớm người nào người nấy mặc áo bông kín mín, kín đến nỗi gió lùa cũng không lọt để tránh bị trượt chân ngã lạnh. Lần lượt từng bước dẫm lên từng vũng nước nhỏ nhanh nhanh đi trở về nhà, phiên chợ sáng sớm vốn rất náo nhiệt lại có vẻ hơi vắng lạnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người bán hàng rong rao to cùng với tiếng roi giục ngựa chạy ngang qua.

"Mặc công tử đi thông thả, có thời gian nhớ quay trở lại!" Lão bản Tống Nhân Đường vẫy tay, lớn tiếng dặn dò với một vị công tử mặc trường sam màu xanh nhạt ở phía trước.

Thẩm Mặc quay đầu lại, nhẹ gật đầu cười để tỏ lòng biết ơn.

Nếu không phải do trời quá lạnh, mặt đất bị đống băng lại còn gặp phải bão tuyết cả tháng nay thảo dược trên núi còn lại chẳng có bao nhiêu, thì hắn cũng không cần phải xuống núi mua thuốc của cửa hiệu. Dù sao dược liệu được làm ra từ tay mình mới thấy yên tâm hơn, thảo dược không giống thì cách thức bào chế ra cũng khác nhau, thuốc từ của hiệu bào chế ra lại càng có sự khác biệt rất lớn.

Ướng lượng gói thuốc trong tay rồi nhét nó vào ống tay áo choàng để tránh bị gió tuyết thấm ướt, quay đầu lại nhìn tới bóng dáng sợ hãi rụt rè đi ở phía sau khẽ thở dài rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu khất cái đó đã đi theo hắn khoảng hai canh giờ. Thời tiết hôm nay quả thực rất lạnh, sáng sớm hắn xuống núi đi mua thuốc thì trông thấy tiểu khất cái đó trên người chỉ mặc một chiếc áo rất mỏng manh đứng ngoài cửa thành. Bên ngoài quấn một chiếc áo bông rách nát rõ ràng lớn hơn nó rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến sắp tím tái vì vậy liền cho nó mấy lượng bạc vụn, nếu không sáng sớm ngày mai e rằng trên đường lại có thêm một bộ "Xương chết cóng" rồi.

Nào ngờ nó vì vậy mà đi theo hắn luôn từ lúc đó, từ cửa thành cùng đi theo hắn vào trong thành, cho tới bây giờ từ tiệm thuốc đi ra. Thẩm Mặc tự nhận mình không phải là kẻ ác không có lòng thương người, nếu ở trong phạm vi khả năng cho phép có thể làm việc thiện giúp đỡ người thì hắn rất sẵn lòng, nhưng tiểu khất cái này cứ luôn đi theo hắn như vậy sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức mà cũng là điều mà hắn không mong muốn xảy ra nhất.

Bất tri bất giác đã ra khỏi Vân Đô, tuyết đọng ngoài thành so với lúc sáng sớm rơi xuống còn dầy hơn mấy phần. Dáng người Thẩm Mặc cao ráo như thế mà đi còn phải bước thấp bước cao cực kỳ khó khăn. Có lẽ có phần lo lắng cho người đi ở phía sau, vì thế hắn dừng bước quay đầu lại, đứa bé ấy quả nhiên vẫn còn đi theo mình, men theo bước chân của hắn đi từ từ theo mới đuổi kịp, búi tóc bị gió rét làm cho có chút xốc xếch gần như đã không còn hình dáng ban đầu nữa. Nó vẫn chỉ cúi đầu xuống, trong miệng thở ra khói trắng khiến cho mắt của Thẩm Mặc cũng thấy nóng hơn vài phần, thở dài xoay người đi tới phương hướng của đứa nhỏ.

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

Thẩm Mặc ngồi xổm người xuống, tay vệt nhẹ lên khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất của đứa nhỏ. Đôi mắt to sáng ngời trong suốt, sống mũi thanh thanh xinh xắn, bờ môi đỏ thẫm đến có chút không bình thường, nếu như lau đi vết bẩn trên mặt ắt hẳn đây là một đứa bé rất thanh tú.

Thẩm Mặc không dám nói lớn tiếng, trong lời nói cũng không hề quở trách mà chỉ lên tiếng hỏi nhỏ nhẹ.

Đứa nhỏ ăn xin nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt lại có sự trầm tĩnh lạnh lùng hơn hẳn người bình thường, mở miệng nói: "Hy vọng công tử không ghét bỏ mà thu nhận."

Dù đã sớm đoán được tâm tư của nó nhưng Thẩm Mặc vẫn hơi nhíu mày, trên núi Vân Liễm có hắn và Ngân nhi đã đủ rồi, nhiều năm qua hắn đã quen với cuộc sống chỉ có hai người, hơn nữa đứa nhỏ trước mắt này lai lịch không rõ, thoạt nhìn đúng thật là một tên nhóc ăn mày nhưng nghe cách nói chuyện của nó thì không hẳn đơn giản như vậy.

"Em bé à, dẫn ngươi về nhà thật sự có rất nhiều bất tiện, ta cho ngươi chút tiền để giúp ngươi sống qua hết mùa Đông này được không?" Thẩm Mặc nghĩ không ra lý do nào để cự tuyệt nó, chỉ đành ăn ngay nói thật.

Tiểu khất cái giống như cũng đoán được Thẩm Mặc sẽ không đồng ý, biểu hiện trên mặt vẫn không hề xao động nói, "Ta không phải là vì bạc, cũng không phải là muốn kiếm miếng cơm, nếu công tử không chịu đáp ứng với thỉnh cầu kế tiếp của ta thì ta cũng sẽ không theo công tử trở về đâu."

"Thỉnh cầu?" Thẩm Mặc vô cùng kinh ngạc, nó không vì bạc cũng không phải vì cơm no áo ấm mà đi theo mình chỉ vì có thỉnh cầu khác?

Tiểu khất cái gật đầu, ánh mắt trong suốt thản nhiên nhìn Thẩm Mặc, giọng lanh lảnh nói: "Ta muốn bái người làm thầy."

"Bái ta làm thầy?" Thẩm Mặc càng thêm kinh ngạc, dọc đường đi hắn chỉ có cho nó mấy lượng bạc rồi mua mấy gói thảo dược, sao đứa nhỏ này lại nói ra lời ấy?

Tiểu khất cái gật đầu, trên môi thoáng nở nụ cười, quỳ hai gối xuống đất rồi ngẩng đầu lên nói: "Ta biết rõ y thuật của công tử rất cao minh, một lòng chỉ muốn theo công tử học y. Nếu như công tử chịu thu nhận ta làm đồ đệ, ta nhất định sẽ không gây phiền hà gì đến cho công tử, ăn uống không nhọc lòng công tử phải lo, chỉ cần mỗi ngày công tử dành ra nửa canh giờ dạy ta y thuật là được rồi."

Tiểu khất cái nói chuyện không lớn lắm, bởi vì trời rét lạnh còn hơi run run, dường như chỉ một cơn gió rét thổi nhẹ cũng có thể vỡ nát, thành khẩn mong mỏi nhìn tới Thẩm Mặc.

"Sao ngươi biết ta biết y thuật?"

Tiểu khất cái rũ mắt xuống rồi lại ngước mắt lên, trong mắt vẫn là sự trong sáng trấn tĩnh, lạnh nhạt nói: "Khắp người công tử đều là mùi thuốc, nồng nhất chính là mùi thuốc trong tay, vả lại hai tay bởi vì quanh năm ngâm trong thuốc mà biến vàng. Vừa rồi công tử vào hiệu thuốc đó mua mấy thứ thảo dược đều là các phương thuốc vốn để điều chế thuốc. Nếu như một người không hiểu biết về y thuật thì có mua chúng về cũng chỉ vô dụng. Còn nữa, lão bản của hiệu thuốc gọi công tử là ‘Mặc công tử’, tuổi tác của công tử lại vừa vặn đúng 20, hẳn người chính là y sư Thẩm Mặc công tử ở trên núi Vân Liễm rồi."

Thẩm Mặc không nhịn được lần nữa quan sát tiểu khất cái mặc áo bông cũ rách ở trước mắt, đầu tóc xốc xếch, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút dơ dáy bẩn thỉu. Rõ ràng là cách ăn mặc vô cùng bình thường của một tên ăn xin, thế nhưng ánh sáng trong mắt nó lại lành lạnh điềm tĩnh, sự cương quyết có vẻ còn cao quý hơn so với người bình thường rất nhiều, khiến người khác không dám xem thường, hơn nữa sức quan sát cùng phản ứng nhanh nhẹn của nó quả thực rất hơn người, đứa bé này rốt cuộc là ai?

"Tên. . . .Của ngươi là gì?"

Tiểu khất cái chợt sững sờ, bờ môi run lên cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm nói: "Lê Tử Hà!"

Lê? Họ này ở Vân Quốc cũng không có nhiều, Thẩm Mặc vẫn cảm thấy rất hoài nghi về thân phận của người trước mắt mình. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng ăn nói rất khéo léo không tầm thường, thông tuệ khác thường, trong lời nói còn có phần khí thế gì đó không thể diễn đạt bằng lời. Tuy rằng tiếng tăm của hắn không nhỏ, nhưng cũng không có được mấy người nhận ra thân phận của hắn. Nhưng một tiểu khất cái lại có thể dựa vào một vài động tác và mấy câu nói liền đoán ra thân phận của hắn, còn không ngại khổ cực đi theo hắn muốn bái sư. . . .

Lê Tử Hà dường như cũng nhận ra sự lo lắng trong lòng Thẩm Mặc, vì vậy nói: "Công không cần lo nghĩ về thân phận của ta, ta chỉ là một tên ăn xin mà thôi. Ba năm trước đây ông nội qua đời nên ta vẫn luôn ở lại Vân Đô này, từ nhỏ ông nội đã dạy ta đọc sách viết chữ, cho nên sự hiểu biết mới có thể nhiều hơn những tên ăn mày khác một chút. Hôm nay muốn bái công tử làm thầy, cũng chỉ vì hy vọng mai sau có thể có chút triển vọng, xin hứa sẽ không mang đến cho công tử bất kỳ phiền toái nào."

Lời nói ấy ngược lại làm cho Thẩm Mặc thẹn đến mức đỏ mặt, so đo tính toán với một đứa bé chỉ mới hơn mười tuổi đầu, sự cảnh giác của mình cũng thật hơi quá rồi.

"Nếu công tử vẫn còn không tin, có thể theo ta đi đến vài nơi để hỏi. . . . ."

"Đứng lên đi." Không đợi Lê Tử Hà nói hết lời Thẩm Mặc đã tiến lên đỡ đứa bé đứng dậy, giúp nó vỗ vỗ tuyết dính trên hai gối rồi nói: "Ngươi thật lòng muốn học y?"

"Vâng." Lê Tử Hà kiên định gật đầu.

"Có thể nói ta thử xem, tại sao muốn học y?"

Lê Tử Hà cúi đầu, như có điều trầm tư, qua một hồi lâu vẫn chỉ im lặng không nói.

Thẩm Mặc lắc đầu nói: "Nếu ngay cả mục đích học y cũng không có, đơn giản chỉ muốn nổi bật hơn người vậy thì ngươi có thể chọn cho mình con đường khác."

Nhưng lúc này Lê Tử Hà lại ngẩng đầu lên, biểu hiện trên mặt vô cùng kiên nghị nói, "Ta không muốn nói những lời khoác như cứu vớt chúng sinh tạo phúc cho dân chúng gì đó, ta đã từng trơ mắt đứng nhìn rất nhiều người chết trước mặt mình. Học y, cứu chữa cho người khác cũng tốt, hay tự cứu mình cũng được, điều cuối cùng là cũng chỉ muốn thành toàn một tâm nguyện trong lòng, có lẽ lý do này không đủ vĩ đại, không đủ động lòng người nhưng đó chính là mục đích của ta."

Thẩm Mặc gật đầu, sự đánh giá quan sát trong mắt đã giảm đi rất nhiều, thay vào đó chính là sự tán thưởng không nói nên lời. Tuổi tác của Lê Tử Hà và Ngân nhi chỉ ngang hàng nhau, Ngân nhi tuy nói thông minh nhưng tính tình lại còn rất ham chơi, thường hay nghĩ tới làm thế nào để trốn việc đi tìm niềm vui. Còn Lê Tử Hà quả thực là thông minh khó ai bì được lại rất chững chạc, không nịnh hót, không làm ra vẻ, quan trọng nhất là nó biết nắm rõ tình cảnh của mình, hiểu được xem xét thời thế.

Mình thường xuyên xuống núi, có nó ở trên chân núi Ngân nhi cũng không đến mức xốc nỗi gây ra rắc rối gì lớn, bản lĩnh y thuật của mình có thể đào tạo ra một hai đệ tử ưng ý cũng chưa hẳn là một chuyện xấu. . . . . .

Nghĩ như thế trong lòng Thẩm Mặc liền có quyết định, vươn tay ta nhìn Lê Tử Hà nói: "Đi thôi."

Lê Tử Hà hơi ngỡ ngàng nhìn bàn tay của Thẩm Mặc, không biết đang suy nghĩ gì bỗng chốc lại hỏi: "Người thật sự đồng ý dẫn ta về?"

"Ừ." Thẩm Mặc cười nhẹ gật đầu.

Lê Tử Hà lại tiếp tục ngẩn ngơ, ngước mắt nhìn Thẩm Mặc thoáng nở nụ cười, để bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay Thẩm Mặc. Thẩm Mặc hơi nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này, ngươi bị bệnh sao không chịu nói sớm."

"Đừng gọi ta là đứa nhỏ." Lúc này Lê Tử Hà mới để xuống mặt nạ kiên cường mới vừa rồi ngụy trang cho mình, giọng có phần suy yếu nói: "Ta không muốn người khác bởi vì thương hại mới đưa ta về."

Những lời này khiến cho trong lòng Thẩm Mặc nổi lên từng đợt sóng nhỏ, sự kiêu ngạo của đứa bé này còn vượt xa nhiều so với tưởng tượng của hắn. Nó không màng cơ thể đang mang bệnh đi theo hắn suốt đoạn đường, còn có thể giữ vững ý chí rõ ràng mà thuyết phục hắn dẫn nó về nhà, là nên nói lực ý chí của nó quá mạnh mẽ hay là vì sự chấp niệm muốn học y của nó quá sâu?

Thẩm Mặc đưa gói thuốc cho Lê Tử Hà, cởi xuống áo choàng phủ lên người nó, rồi khom người bế nó lên để ngồi ở trên cánh tay mình.

Lê Tử Hà hơi ngọ nguậy trong lòng hắn, tuy rằng không phải chưa từng có ai ôm mình như thế, nhưng với người này trong hoàn cảnh này vẫn làm cho nó thấy có chút xấu hổ. Mùi thuốc trên người Thẩm Mặc phả vào mặt, cùng với sự ấm áp mơ hồ, đầu óc vốn đã muốn hôn mê, Lê Tử Hà từ từ thử thôi không giãy giụa nữa. Đi theo hắn hơn mấy canh giờ, nếu như bây giờ Thẩm Mặc thả mình xuống, chỉ sợ cũng đi không có nổi, còn có mùi hương trên người Thẩm Mặc khiến cho nó cảm thấy yên tâm mà nào giờ chưa từng có, chớp chớp đôi mắt, mê mê mang mang sắp chìm vào giấc ngủ.

"Tử Hà năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai. . . .Không phải, là 12. . . . . ."

"Phụ mẫu ngươi đâu?"

"Không biết."

"Ông nội là bị bệnh qua đời sao?"

"Vâng."

"Trong nhà không còn người thân nào khác?"

"Vâng. . . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK