Trong lòng như có một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, quanh quẩn trong đầu đều là khuôn mặt Thẩm Ngân Ngân nhìn nàng tươi cười, còn có khuôn mặt của Vân Tấn Ngôn 6 năm qua đã bị nàng niêm phong cất vào chỗ sâu nhất ở trong đầu. Đôi mày kiếm đậm đen, ánh mắt long lánh sáng, luôn mỉm cười nhìn nàng, dung mạo anh tuấn ôn nhu đã từng khiến cho nàng gần như si mê. Chừng ấy năm qua dồn hết tâm trí để cho ký ức của mình đối với hắn phai nhạt đi, lòng như mặt nước hôm nay bỗng trỗi dậy, hóa ra vẫn còn rõ ràng như người đang ở ngay trước mắt.
Bên tai lại văng vẳng vang tiếng tiêu quen thuộc, bay bổng quanh quẩn bên tai, đáng tiếc không thể xoa dịu tâm tình của nàng vào lúc này. Lê Tử Hà bỗng dưng đứng lên, đẩy cửa phòng lao nhanh ra đi xuyên qua bên trong viện, nhìn chung quanh bốn phía tìm kiếm, cũng chẳng có lý do gì, chỉ là hôm nay muốn tìm cho ra cái người thổi tiêu ấy. Có lẽ gió đêm ở trong việc có thể làm cho ngọn lửa đang bốc cháy ở trong lòng nàng giảm bớt đi, cũng có lẽ trong quá trình tìm kiếm như thế có thể làm cho nàng tạm thời quên đi những chuyện đã xảy ra vào tối nay. Quanh quẩn trong viện một hồi, bên tai không còn nghe thấy tiếng tiêu nữa, thậm chí ngay cả mục đích đi ra khỏi phòng của mình cũng không nhớ, cứ ngu ngơ mà không ngừng đi qua đi lại, cho đến khi bên tai vang lên tiếng gọi khẽ.
"Tử Hà."
Lê Tử Hà ngớ ra, rốt cuộc dừng bước nhìn tới hướng vừa phát ra âm thanh. Thẩm Mặc đã thay đổi trường sam xanh nhạt thường ngày, đang mặc một bộ hắc y đơn giản, còn nhíu nhẹ đầu lông mày đứng ở trước cửa căn phòng nhỏ của nàng.
Lê Tử Hà có chút hoảng hốt, cũng không có suy xét tại sao Thẩm Mặc tiến cung, tại sao lại có mặt ở nơi này, mà cứ như nhìn thấy được vị cứu tinh, vội vàng lao nhanh về phía trước: "Sư. . . . . ."
Lời vừa ra tới khóe miệng liền bị nghẹn lại, mùi thuốc trên người Thẩm Mặc làm cho nàng tỉnh táo được đôi chút. Thẩm Mặc hẳn là tới tìm Thẩm Ngân Ngân, chỉ cần mình nói cho hắn biết tình huống của Thẩm Ngân Ngân là tốt rồi, không cần phải hoang mang, vì vậy hít sâu một hơi lấy lai bình tĩnh rồi nói: "Ngân nhi bị Hoàng thượng triệu đi rồi."
"Ừ." Thẩm Mặc cũng không có vẻ gì bất ngờ mà chỉ hờ hững gật đầu.
Lê Tử Hà nhíu mày khó hiểu, hoàng cung là một nơi ăn thịt người như thế nào, bản thân Thẩm Mặc cũng không muốn đến, lúc này hay tin Thẩm Ngân Ngân có thể sẽ bị vây ở chốn thâm cung thế nhưng hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, không nhịn được hỏi, "Không muốn nghĩ cách cứu muội ấy sao?"
"Ta đã từng nói, Ngân nhi nên có trách nhiện với những chuyện mình làm, con đường này chính là do con bé tự chọn, ta tất nhiên sẽ không can thiệp."
"Nhưng mà muội ấy vẫn còn nhỏ. . . . . ."
"Con bé cũng có thể xuất giá được rồi." Thẩm Mặc ngắt lời nàng, vẻ mặt lạnh nhạt, thật giống như thật không hề có dự định đi cứu Thẩm Ngân Ngân.
Trong lòng Lê Tử Hà chợt suy sụp, không hiểu do đâu chợt có chút hờn dỗi, "Người đã biết trước là muội ấy sẽ vào cung, nhưng chỉ âm thầm đứng nhìn muội ấy, vì sao không ra tay tương trợ? Người thừa hiểu muội ấy chỉ là nhất thời hồ đồ sai lầm vào trong cung, nếu đã không có ý định ra tay tương trợ, vậy tại sai hôm nay còn tới nơi này?"
Thẩm Mặc rũ mắt xuống, quay lưng lại trầm mặc không nói.
Thì ra sống chung với nhau 3 năm, mình chưa hề có một chút, dù chỉ là một chút cũng chưa từng hiểu rõ về con người này, Lê Tử Hà chợt cảm thấy gió đêm rét lạnh thổi thẳng vào tận tim. Thẩm Mặc nhìn như ôn hòa nhưng có vẻ cố chấp, nhìn như thiện lương nhưng đối với Thẩm Ngân Ngân tình như cha con nhưng lại có chút lạnh nhạt, nhìn như thờ ơ nhưng nàng lại cảm thấy thực tế chính là máu lạnh.
"Ngươi muốn làm gì?" Nghe thấy tiếng bước chân của Lê Tử Hà, Thẩm Mặc quay đầu lại, thấy nàng gấp rút bước đi, trong hành vi cử chỉ còn toát lên vẻ phiền muộn, liền mở miệng gọi nàng lại.
Lê Tử Hà dừng bước nhưng không quay đầu lại, năng giọng nói: "Đệ tử sẽ phụ trách chuyện do mình gây ra!"
Thẩm Mặc nghẹn lời, không giải thích được là giận hay buồn, cho dù là đối với Thẩm Ngân Ngân, hắn đã tận hết trách nhiệm của người làm thầy, nuôi dưỡng con bé thành người, dạy dỗ y thuật và đạo lý làm người. Hắn nhận thấy bấy nhiêu đấy đã đủ rồi, bất kể là ai, không thể cả đời cứ phải đi theo dựa dẫm vào người khác, chỉ có thể tự mình bị té đau mới có thể đi tốt được con đường của chính mình. Nhưng mà, đối với tên đồ nhi trước mặt này, hắn luôn không kiềm chế được mà chú ý quá nhiều, như hôm nay. . . . . .
Nghĩ đến đây, Thẩm Mặc càng thêm phiền muộn, cái đêm mưa đó hắn đứng ở ngoài cửa sổ phòng của Lê Tử Hà, tiếng lòng giống như bị ai đó chạm nhẹ vào một cái, gần như không cách nào khống chế được đến nỗi muốn được nhìn thấy Lê Tử Hà đã lâu không gặp một chút nhưng cuối cùng đã dằn lại được. Cũng tự nhắc nhở với mình không được dành cho nàng quá nhiều tình cảm, chỉ có thể lặng lẽ quan sát nàng, chừng ấy năm qua giống như đã hình thành thói quen như khi còn ở núi Vân Liễm, thỉnh thoảng muốn nhìn xem vẻ mặt nghiêm túc trên gương mặt non nớt của nàng, muốn nhìn thấy được sự quạnh quẽ cô đơn trong đôi mắt của nàng. . . . . .
Loại trạng thái này cực kỳ không bình thường, Thẩm Mặc không giải thích được tại sao mình lại để ý đến Lê Tử Hà như vậy, chỉ biết là bản thân không nên như thế, thay đổi sống cuộc sống ẩn dật, đối với đồ đệ hắn chỉ cần truyền thụ y thuật là được.
Lê Tử Hà bước nhanh đi tới tiền sảnh, thấy phòng của Phùng Tông Anh còn lập lòe ánh nến, hai mắt lập tức sáng lên bước nhanh lên phía trước gõ cửa: "Đại nhân, Lê Tử Hà cầu kiến."
"Khụ, vào đi."
Trong giọng nói già nua của Phùng Tông Anh có chút mệt mỏi, Lê Tử Hà không nghĩ ngợi nhiều được nữa, vội đẩy cửa ra, vừa mới vào cửa liền quỳ xuống, trịnh trọng nói: "Cầu xin đại nhân giúp Tử Hà một lần."
Phùng Tông Anh để bút lông trong tay xuống đặt nhẹ lên nghiên mực, giũ giũ tờ giấy vừa mới viết xong, nhướng mí mắt hỏi: "Chuyện gì?"
"Đại nhân có thể đồng ý với Tử Hà trước được không?"
Phùng Tông Anh để tờ giấy xuống, nghiêm túc quan sát Lê Tử Hà, không nghĩ tới tiểu tử này cũng có lúc bị kích động như vậy, tuy nói là đồ đệ của Thẩm Mặc, có phần khiến cho người ta chán ghét, nhưng những ngày qua cũng chăm chỉ nghe lời, về khoản chữ viết kia, càng viết càng tốt, trực tiếp làm cho ông dường như quên mất rằng mình đã từng quậy trong nhà một phen rối tung lên. Phùng Tông Anh cảm thấy đây là cơ hội báo thù ngàn năm khó có được, nhướng nhướng hai hàng lông mày nói: "Tại sao ta phải đồng ý với ngươi trước? Ngươi nói trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư muội của Tử Hà. . . .Bởi vì một chút hiểu lầm mà vào cung, hiện tại, bị Hoàng thượng. . . . .Triệu đi thị tẩm, nhưng sư muội. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì?" Phùng Tông Anh vốn còn muốn trổ tài thừa nước đục thả câu, nhưng khi nghe được lời Lê Tử Hà nói, lông mày đều dựng đứng lên, vỗ “Bùm” một cái thật mạnh lên mặt bàn, tiếng vang vô cùng lớn.
"Là sư muội không tốt, không biết quy củ trong cung, nếu lỡ mạo phạm thánh giận. . . . . ."
"Nè, nè, đợi một chút, ngươi nói sư muội gì đó, hiện là tú nữ chưa chính thức nhập vào danh sách?"
"Đúng vậy."
"Còn quỳ cái gì mà quỳ, đi theo ta." Phùng Tông Anh đanh mặt lại, hai tay chắp ở sau lưng, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Lê Tử Hà kinh ngạc nhìn phản ứng của Phùng Tông Anh, nhưng cũng không nhiều lời, nhanh chân bước đi theo phía sau, đi về hướng tẩm cung của Vân Tấn Ngôn. Đối với việc có nên nghĩ cách cứu Thẩm Ngân Ngân hay không Lê Tử Hà đã rất do dự, thậm chí từng nghĩ bỏ mặc. Bản thân chỉ là một tên y đồng nhỏ nhoi, không có khả năng đến tìm Hoàng đế đòi người, cũng không muốn vì chuyên này mà rước họa vào thân, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mặc nàng mới nhận ra, thì ra mình vẫn không thể ngoảnh mặt đứng nhìn, Thẩm Ngân Ngân chưa từng làm hại gì nàng, nàng cũng không muốn mắc nợ thêm bất kỳ ai nữa.
Tẩm cung Vân Tấn Ngôn ở phía bên phải Thái y viện, thường ngày nếu không có tới điện của phi tần, người được gọi đi sẽ trực tiếp bị đưa đến Long Tuyền cung. Phần lớn thị vệ trong cung đều biết Phùng Tông Anh, không hề làm khó dễ liền trực tiếp cho qua.
Càng đến gần Long Tuyền cung, lòng Lê Tử Hà vốn rối rắm không yên cũng dần dần bình tĩnh lại, có lẽ do lạnh đến không còn cảm giác gì nữa, cúi đầu đếm bước đi tới, dù cho nhắm mắt cũng có thể vẽ ra lại con đường này.
Phùng Tông Anh nổi giận đùng đùng vững bước đi ở phía trước, thái giám gác đêm bên ngoài cung vừa trông thấy ông mặt liền biến sắc, nhướng cao cổ hắng giọng nói: "Phùng viện sử cầu kiến."
Phùng Tông Anh trợn mắt nhìn tên thái gián nọ, cầu kiến? Một chữ cũng chưa thốt ra khỏi miệng, lại còn dám nói mình cầu kiến!
Mặc dù nghe âm thanh cũng có thể nhận ra, Lê Tử Hà nhanh chóng ngước mắt lên nhìn lướt qua tên thái giám ấy, không phải Hách công công?
Không lâu sau có cung nữ ra mở cửa, thấy là Phùng Tông Anh liền cung kính khom người hành lễ, thức thời lui xuống. Phùng Tông Anh tỏ ý bảo Lê Tử Hà đứng ở bên ngoài chờ rồi tự mình bước vào cửa.
Lê Tử Hà đứng ở ngoài cửa, gió lạnh luồn vào vạt áo, sương đêm ngấm vào da thịt, khiến cho nàng run rẩy từng cơn, nhưng cũng không có tâm tình nào để ý, dây thần kinh toàn thân như căng lên, nghe được rất rõ ràng mọi động tĩnh bên trong phòng.
Phùng Tông Anh vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, liếc mắt tới chiếc giường phía bên trái phòng trong, thấy có một cô gái đang ngồi bó hai gối không nhúc nhích ở chỗ đó, thấy ông vào cửa liền ló lên nửa cái đầu ngay sau đó lập tức rụt trở về, đứa nhỏ này chính là sư muội của Lê Tử Hà? Vừa nãy cũng không hỏi rõ rõ rốt cuộc Lê Tử Hà nhờ ông đến làm cái gì, nhưng cái tên Vân Tấn Ngôn thấy sắc phụ nghĩa kia, tú nữ còn chưa vào cung liền nôn nóng kéo lên giường, dù là cô gái khác, hôm nay ông cũng phải đánh cho hắn một gậy!
"Phùng gia gia, muộn thế này rồi mà còn đến tìm trẫm, có chuyện gì sao?"
Vân Tấn Ngôn mặc Long bào minh hoàng, mái tóc dài đượn quấn gọn vào mũ, dạ minh châu trên mũ vô cùng bắt mắt, Phùng Tông Anh cứ thế xông vào, ngay cả hành lễ cũng không thèm làm, nhưng hắn lại không hề tỏ ra tức giận, dời tầm mắt khỏi quyển sách trên tay ngước lên ôn tồn hỏi.
"Ta muốn dẫn tú nữ kia đi." Phùng Tông Anh thổi bay bay hàng râu mép, không hề khách khí la ầm lên.
"Phùng gia gia!" Giọng của Vân Tấn Ngôn bỗng dưng chuyển sang lạnh lẽo, "Trẫm kính trọng gọi người một tiếng gia gia, miễn đi ngự tiền hành lễ, nhưng không có nghĩa là người có thể muốn làm gì thì làm, bất cần tới lễ phép."
"Há, ngươi mà cũng biết lễ phép? Tú nữ còn chưa nhập vào danh sách, hết lần này tới lần khác bao nhiêu là hoàng hoa đại khuê nữ, ngươi ra lệnh một tiếng liền đưa tới cung mình, không sợ người ta nói ngươi cướp đoạt dân nữ?" Phùng Tông Anh mỉa mai nói, biết rõ cách nói chuyện của mình sai đến không tuân theo chuẩn mực, nhưng vẫn không giảm đi khí thế, bởi vì ông căm thù cái con người này, con người vô cùng đáng ghét, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế có xuống đây cũng đừng hòng bảo ông có sắc mặt tốt với hắn!
"Phùng gia gia phải chăng nên chú ý lại cách dùng từ hay không?" Vân Tấn Ngôn hơi mỉm cười nhưng trên mặt lại không hề có chút ôn nhu nào.
"6 năm trước ta đã bảo ngươi cứ trực tiếp giết chết ta là xong rồi, ngươi kiên quyết muốn giữ lại, ta còn sống thì ta sẽ không quản được cái miệng của mình, hoặc là ngươi hạ độc ta câm đi, hoặc là ngươi cứ giống như 6 năm trước. . . . . ."
"Phùng gia gia!" Vẻ tươi cười trên mặt của Vân Tấn Ngôn đã cứng lại, cắt ngang lời nói của Phùng Tông Anh, "Hôm nay, là vì tú nữ này?"
"Không sai, ngươi. . . . . ."
"Phùng gia gia có biết tú nữ này là người phương nào không?"
Phùng Tông Anh cứng họng, bản thân quá nóng lòng, chưa hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành liền xông tới đây. Vân Tấn Ngôn trước mắt, không còn là tên tiểu tử cẩu thả của năm đó nữa, tuy rằng nể mặt phần tình cảm ngày xưa mà đối xử với mình vẫn vô cùng kính trọng, có đôi khi còn mặc cho mình vô lý chống đối, nhưng nếu như nghiêm túc nghĩ lại, không phải mình cậy già lên mặt là được lấn lướt qua mặt.
Vân Tấn Ngôn để quyển sách trong tay xuống, khẽ cười nói: "Phùng gia gia không cần lúc nào cũng đối nghịch với trẫm, chuyện tuyển tú này, không phải do trẫm tự mình ra quyết định xằng bậy, trẫm biết người không vui, nhưng quấy rối ở chỗ này cũng chỉ vô ích."
"Ta nhất định phải đưa tú nữ này đi, những tú nữ khác, ngươi thích chọn ai thì cứ tự nhiên, ta không có nhiều thời gian rỗi rãnh để ý." Phùng Tông Anh nhìn thấy hậu cung của Vân Tấn Ngôn sắp tới giai lệ như mây, quả thật mất hứng. Trong lòng cái tên này hoàn toàn không còn hình bóng của nha đầu nhà mình nữa rồi, nhưng cũng không có ngốc đến nỗi muốn đi ngăn cản Hoàng đế bổ sung hậu cung, người cũng chết rồi, có tranh giành nữa thì có ích lợi gì? Hôm nay nếu đã tới đây, cứ coi như giúp Lê Tử Hà một lần vậy.
"Phùng gia gia ngay cả tú nữ này là người ở phương nào cũng không biết, vậy sao yêu cầu trẫm thả người?" Vân Tấn Ngôn đang vuốt ve vật gì đó ở trong tay, vừa cười nhẹ vừa nói.
Phùng Tông Anh cứng họng cả buổi, nhìn lướt qua cô gái đang ngồi ở trong phòng, thấy cô bé ấy đã bước xuống giường, rụt rè cẩn thận trốn ở phía sau tấm bình phong sợ sệt nhìn mình. Thật là già nên hồ đồ rồi, ngay cả tên tuổi của tú nữ này cũng không hỏi đã vọt tới đây!
Ngay sau đó vỗ đầu lớn tiếng gọi: "Lê Tử Hà, ngươi vào đây!"