Trong lúc mấy người lính gác đang do dự, đã có rất nhiều nữ tử xông qua cửa thành, mà Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn những việc này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thắng lợi, ý định xuất kỳ bất ý của nàng đã giúp nàng giành được cơ hội.
“Sao lại thế này?”
Công Ngọc Hàn Tuyết mắt thấy mình sẽ đi qua cửa thành, bỗng nhiên một đám thị vệ mặc áo đen xuất hiện, tên dài lắp trên cung giương lên về phía trước như đang chờ lệnh, giống như chỉ cần ai có can đảm bước về phía trước, liền bắn chết ngay lập tức.
Trước trước tính mạng của bản thân, một đám nữ tử bỗng trở nên nhất gan, không dám la lối nữa, vừa nãy các nàng nhìn cũng chỉ có mười mấy người, không nghĩ bây giờ còn xuất hiện một đám binh lính đông nghìn nghịt, các nàng không kìm được cảm thấy sợ hãi.
“Vị thị vệ đại ca này, chúng ta cũng chỉ muốn nhìn thấy Liên U công tử, sẽ không náo loạn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, khó được một lần Liên U công tử xuất hiện bên ngoài, chúng ta chỉ nghĩ muốn được liếc nhìn hắn một cái, dù chết cũng nhắm mắt.”
………..
Lưu Sơn nhìn một đám nữ tử này, trong đầu hiện lên lời nói của Liên U công tử, hét lớn “Nếu ai dám bước tiếp về phía trước một bước nữa, sẽ như nữ tử này.”nói xong, liền rút đao ở bên hông ra chém vào cổ một nữ tử đang đứng gần đó.
Cổ nữ tử phun máu, trong nháy mắt liền ngã ở trên mặt đất, ánh mắt mở thật to, chết không nhắm mắt.
Thân thể tất cả nữ tử có mặt ở đó run lên, có tiếng hét tiếng la, một lúc sau tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng, cùng so với việc được ngắm mỹ nam, các nàng càng yêu quý tính mạng của mình hơn.
Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu mi lại, nàng tất nhiên biết sẽ không dễ dàng như vậy, không nghĩ ngoài cửa thành còn mai phục mấy trăm binh lính, mới đầu nhìn qua có vẻ là binh lính, nàng lại cảm giác có hơi thở của sát thủ, quả nhiên là vì chờ các nàng xuất hiện.
Mấy người Lang Nhị giấu mình trong đội ngũ cẩn thận đam ánh mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, chờ nàng ra lệnh, hai tay Công Ngọc Hàn Tuyết nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt, hai mắt đột nhiên hiện lên sự sức bén.
Hơi liếc mắt ra lệnh với mấy người các nàng, Lang Nhị lập tức dùng sức đẩy mạnh nữ tử trước mặt.
“A”
“A”
Liền xảy ra hiệu ứng như quân bài Domino, một đám nữ tử bắt đầu ngã xuống.
Lưu Sơn trào phúng nhìn đám nữ tử ngay cả đứng cũng không vững bày, mà động tác trên tay của những binh lính mặc áo đen đứng đằng sau hắn cũng chậm rái thả lỏng.
Ánh mắt Công Ngọc Hàn Tuyết thay đổi, động tác trên tay thay đổi, Lang Tam Lang Tứ lập tức bay người tấn công về phía mấy trăm thị vệ mặc áo đen, Lang Tam bay lên xoay tròn, ngân châm trong tay hơi lòe lòe dưới ánh sáng mặt trời, chứng tỏ trên châm có bôi độc dược hung hiểm. Kim luân trong tay Lang Tứ xoay tròn tấn công về phía bọn thị vệ áo đen, hiện trường trong nháy mắt trở nên xơ xác tiêu điều vô cùng.
Lang Nhị và Lang Ngũ giúp Công Ngọc Hàn Tuyết tránh thoát mưa tên, bay về phía trong thành.
“Mau, mau, ngăn các nàng lại.” Trong lòng Lưu Sơn kinh hãi, nghĩ mầ sợ, việc này liên quan đến con đường làm quan và tính mạng của hắn đều đó.
“Nếu các ngươi không ngăn được các nàng, hãy chờ cả nhà toi mạng đi.” Lưu Sơn hét lớn, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hơi thở Công Ngọc Hàn Tuyết biến đổi, trên không trung quay đầu lại, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Sơn, tựa như nhìn một người chết, cổ tay áo vừa động, một cái lưỡi dao sắc bén nhanh như tia chớp cắm phập vào trái tim hắn, nháy mắt bị mất mạng, khi hắn chết còn nhìn chằn chằn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, giống như không dám tin.
“Đi giúp Lang Tam Lang Tứ đi, ta không có việc gì.” Sau khi đã vào được thành, Công Ngọc Hàn Tuyết nhàn nhạt nói.
Đợi sau khi Lang Tam Lang Tứ gia nhập trận đánh, Công Ngọc Hàn Tuyết khép hờ mắt, di thế đọc lập, thê lương cứng cỏi như tùng nhưng cũng cũng mềm mại, yếu ớt như liễu.
Một trận gió nhẹ thổi qua, cùng với một mùi hương sâu kín, Công Ngọc Hàn Tuyết nghiêng người một chút, xoay tròn với một tư thế quỷ dị, sợi tóc vung, không cần nhìn đằng sau, tay dùng lực, vũ khí hoa tường vi trong tay liền cắm vào lòng tay người mới đến.
“Ta đang đợi ngươi.” Công Ngọc Ngọc Hàn Tuyết cười nhẹ nhìn người vừa đến đã bị thương kia, nhanh nhẹn đứng dậy, thái độ thản nhiên.
“Nữ đế Công Ngọc Hàn Tuyết, ngươi biết võ công?” Khê Liên U đem chuôi hoa nhẹ nhàng nhổ ra, mặt mày trầm tĩnh như nước, dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ dùng ánh mắt tao nhã tràn đầy y cười kia nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, nhẹ dàng nói.
“Liên U công tử, hình như ngươi che dấu rất sâu, cũng là để chờ có một cơ hội như thế này, không phải sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết hờ hững nhìn Khê Liên U, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, trong giọng nói không giấu được sự trào phúng.
Đôi mắt sâu thẳm tựa như mộng ảo của Khê Liên U hiện lên ánh sáng phức tạp, bình tĩnh nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết nói “Ngươi nếu đã biết, hãy từ bỏ việc phản kháng đi, ngươi có thể bằng vào tốc độ nhanh mà chiếm lợi thế, nhưng ngươi không có nội lực.”
Công Ngọc Hàn Tuyết đứng trong không khí, gió thu thổi bay làm váy hồng nhạt của nàng, khiến cho nàng như được bao phủ trong một tầng hào quang, khí chất tuyệt nhiên, vẻ đẹp thanh khiết không nói nên lời.
Khê Liên U có chút kinh ngạc, cảm giác như nữ tử trước mặt không phải là nữ đế Công Ngọc Hàn Tuyết mà hắn từng quen biết. Nhưng quả cầu thủy tinh lại xác nhận đó chính là nàng, hơn nữa khuôn mặt cũng hoàn toàn giống nhau, thì chính là nữ đế thật, tuyệt đối không sai được.
Đôi mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết trong sáng như nước, ý cười như có như không nhìn về phía Khê Liên U, nhàn nhạt nói “Liên U công tử không phải là quá mức tự tin chứ, dựa vào cái ngươi cho rằng ta nên từ bỏ, ta nghĩ người nên từ bỏ chính là ngươi mới đúng” sau khi nói xong, trong mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết bắt đầu ngưng tự ý lạnh và sát ý.
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ tự xưng mình là người tốt, người không xúc phạm đến ta ta không động đến người, nếu người động chạm đến ta a tất nhiên sẽ không nương tay, nếu Khê Liên U thật sự là người ngăn cản con đường của nàng, nàng không ngại giết chết hắn, nàng có thể không biết võ công, nhưng không có nghĩa nàng sẽ thất bại trước hắn, nếu không nàng cũng sẽ không để cho mấy người Lang Nhị rời xa nàng, nàng đứng một mình ở đây, chính là đang đợi hắn đến.
Ở trong mắt của nàng, không bao giờ để cho mình ở trong thế yếu hơn, con đường duy nhất nàng phải đi là con đường cao nhất của cường giả (kẻ mạnh).
Ánh sáng trong mắt Khê Liên U khẽ đổi, nhẹ nhàng ra vài từ “Ngươi sẽ hối hận.” có chút thở dài thay nàng, lại chứa vài phần buồn phiền.
“Thật vậy sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết lạnh nhạt cười, trong lòng hừ lạnh, con mắt thâm thúy như bóng đêm, bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt, tràn đầy sự sắc bén lạnh lẽo, bỗng nhiên nàng nhún chân nhẹ một cái, hơi nghiêng người về phía trước, cổ tay áo không gió tự bay, thân hình nhanh như chớp, tấn công về phía Khê Liên U.
Khê Liên U khé lắc mình né tránh, hồng y phiêu phiêu, một chút liền nắm được cổ của Công Ngọc Hàn Tuyết.
Thân mình của Công Ngọc Hàn Tuyết bị chế ngự, nàng không giận mà cười hỏi “ Liên U công tử, vì sao phải giết ta.”
Trong mắt Khê Liên U bỗng hiện lên ánh sáng lạnh, tay càng dùng sức hơn, nói nhẹ “Không phải ta muốn giết ngươi, mà là thiên hạ muốn giết ngươi.”
Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết thở dài, quả nhiên thân thể này không được mọi người chấp nhận, nhưng nếu àng đã tiếp nhận thân thể này, vô luận chủ nhân của thân thể này trước kia đã từng làm cái gì, vô luận không được mọi thích cỡ nào, nàng cũng phải cố gắng sống sót.
Tuy rằng bị Khê Liên U chế trụ, Công Ngọc Hàn Tuyết càng tỏ ra cao ngạo lạnh như băng, trong mắt hiện sự sắc bén, nói “ Khê Liên U, Nhị Hoàng nữ còn sống đúng không, ngươi vì giúp nàng đoạt thiên hạ.”