Mắt phượng của Thuần Cổ Cô Nặc hiện lên ánh sáng sâu kín, trong giây lát, hắn liền đánh gãy ý tưởng này trong lòng, nữ từ này từ trước đến giờ đều là tàn nhẫn vô tình, nàng có thể đem sống chết củamột người đùa giỡn ở trong tay, đem quốc gia trở thành đò chơi của mình, dùng máu tươi để trải dài con đường bước lên ngôi vị đế vương của nàng, hắn làm sao có thể cho rằng nàng là một người nữ tử ôn nhu thuần khiết cơ chứ!
Nhất là người như nàng không nhớ chút nào về huyết mạch tình thân, nói giết liền giết, ngay cả may cũng không nhăn một chút, nhốt mẫu giết tỷ, có lẽ chỉ có người như nàng mới có thể làm được.
Lãnh khốc không nhớ tình thân như vậy, Đại hoàng nữ, Nhị hoàng nữ đều chết trong tay nàng, tuy rằng hắn không có tình cảm gì đối với Xích Lưu quốc này, cũng không có tình cảm gì với nữ tử này, nhưng hắn vẫn cản thấy Công Ngọc Hàn Tuyết là việc quá mức lãnh khốc vô tình, cho dù trong hoàng thất không có tình thân chân chính đi chăng nữa, nhưng tàn khốc thô bạo như vậy, vẫn khiến cho hắn phải kinh ngạc.
Nghĩ đến Vu Nhã Thiên Trúc kia, trong lòng Thuần Cổ Cô Nặc cũng chỉ có thể thật sâu thở dài, đó là một nam tử tuyệt thế vô song, nam tử này ngay cả hắn đều không thể không bội phục, phong hoa tuyệt đại, có thể triển khai hoàn toàn phong tư của mình khác vào trong lòng mỗi người. Nhưng nam tử như vậy lại bị Công Ngọc Hàn Tuyết nhốt lại không chút lưu tình, còn về việc nàng sẽ đối xử với nam tử này tàn khốc như thế nào, có lẽ cũng chỉ có mình Công Ngọc Hàn Tuyết biết.
Còn có những nam tử khác đang ở trong lao ngục, mắt phượng của Thuần Cổ Co nặc sâu thẳm, không hề liếc mắt nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết lần nữa, cho dù đang đứng như vậy, hắn vẫn có thể cảm giác được hơi thở mạnh mẽ trên người nữ tử này, cho dù nàng giả bộ như nhu nhược, hắn vẫn có thể nhìn đến trái tim âm lãnh của nàng như cũ.
Hơi thở lạnh lùng trên người Thuần Cổ Cô Nặc càng tăng thêm, khi nâng mắt nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết một cái, nghĩ đến sự thô bạo âm ngoan trong một năm này của nàng, nhíu mày thật sâu, tính tình của nữ tử này, hắn vẫn hiểu một phần.
Nghĩ đến nguyên nhân mà mình đến đây, phải cầu nàng.... nhìn nàng hơi nhắm mắt, che dấu tất cả suy nghĩ của mình, Thuần Cô Cổ Nặc căn bản không thể đoán được suy nghĩ hiện tại của nàng.
Giống như nghĩ đến điều gì, Thuần Cổ Cô Nặc nắm chặt tay, đem tất cả tất cả sự lạnh lùng trong mắt che dấu thật tốt, liền xoay người rời đi, lúc vừa bước ra khỏi thềm cửa, dừng chân lại, hơi nghiêng người, nói Công Ngọc Hàn Tuyết “Nữ đế nếu nghĩ muốn đưa Thuần Cổ Cô Nặc vào chỗ chết, thật ra không cần phải phí nhiều công sức.” nói xong, toàn thân mang theo sự lạnh lùng âm u rời đi.
Công Ngọc Hàn Tuyết nghe lời nói của hắn, đôi mắt sâu thẳm hơi hơi gợn sóng, hắn là Thuần Cổ Cô Nặc? Khối thân thể này của nàng muốn đưa hắn vào chỗ chết, như vậy vừa nãy nàng có nói lỡ lời, hay hắn muốn đến để chứng thật cái gì.
“Đứng lại” Công Ngọc Hàn Tuyết giống như nghĩ đến điều gì, lập tức chạy ra ngoài cửa đuổi theo, lạnh lùng ra lệnh với bóng dáng sắp đi xa kia, Công Ngọc Hàn Tuyết không có chú ý tới, trong lúc gấp gáp nàng ra lệnh, chứa đựng giọng điệu uy nghiêm của người chân chính ở trên cao, khiến cho người khác không tự chủ mà phải nghe theo.
Thuần Cổ Cô Nặc nghe mệnh lệnh vội vàng mà sắc bén vang lên sau lưng, dừng lại một chút, thu lại hàn khí trên người, ngẩng đầu nhìn chiếc lá đang rơi xuống, cả người như bị thứ gì đó đè nặng, mệnh lệnh của nàng, hắn không muốn nghe, nhưng không nghe không được, bởi vì tất cả của hắn đều nằm trong tay nàng, vì vậy mà hắn phải nhẫn, không thể vì tức giận mà bỏ mặc đất nước của mình.
Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn Thuần Cổ Cô Nặc yên tĩnh đứng ở nơi đó, trong hình ảnh lá rụng, gió thu thổi, y bào màu tím tung bay, tựa như một bức họa núi sông tĩnh lặng, tuyệt mỹ mà trầm lặng, nếu lúc này có nhiều loại hoa, nàng cũng có thể nói, phồn hoa như gấm, dù so sánh cũng không bằng một nửa nam tử này.
Hai chân Công Ngọc Hàn Tuyết bước đi trên con đường trải đá xanh, chậm rãi đến gần Thuần Cô Nặc, không nhanh không chậm, bước chân nhẹ nhàng giống như bước vào lòng người.