Ánh mắt Công Ngọc Hàn Tuyết hơi đổi, chính là cơ hội này, nàng ra tay nhanh như chớp, bắt lấy tay của Khê Liên U văng người hắn ra đằng sau, hoa tường vi trong ống tay áo như một lưỡi đao sắc bén ngay lập tức bắn về phía Khê Liên U.
Sau khi Khê Liên U bị hất văng ra, lộn một vòng trên cao, nhẹ nhàng đạp đất, cho dù chật vật như vậy, vẫn toát lên vẻ thanh cao mỹ lệ, tựa như bức họa mộng ảo.
Trong mắt Khê Liên U ẩn ẩn hiện lên sự kinh ngạc, dường như tuyệt không nghĩ đến Công Ngọc Hàn Tuyết còn có bản lãnh như thế.
“Công Ngọc Hàn Tuyết, vì ngươi, muôn dân trăm họ đều phải chịu đâu đớn, cho nên ngươi không xứng đáng được làm nữ đế.” Khê Liên U nói xong, liền không giám chủ quan lần nữa, lãnh khí toàn thân phát tán ra ngoài, trời đất gió cuống mây tan, lá cây xa xa cũng bị hơi thở lạnh thấu xương kéo đến, phát ra tiếng ào ào.
Đôi mắt Công Ngọc Hàn Tuyết lóe lên, thân mình bỗng nhiên thay đổi quỷ dị, tránh thoát tấn công mạnh mẽ của Khê Liên U, chỉ sau mấy chiêu, chân của Khê Liên U bỗng hơi lảo đảo, đầu bỗng cảm thấy choáng váng không thôi, sắc bén nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết nói “Ngươi đã làm gì với ta?”
“Liên U công tử, ngươi không biết rằng đây là chất độc mới nhất mà ta mới điều chế ra sao?” Đây chính la chất độc cao nhất, còn lợi hại hơn chất mà nàng điều chế ở hiện đại, tất cả là nhờ những vật liệu hiếm có ở Qủy cốc.
Công Ngọc Hàn Tuyết vuốt vuốt tóc của mình, đạm mạc liếc nhìn về phía Khê Liên U khó khăn đứng thẳng mà phải tựa vào tường, lạnh nhạt nói “Liên U công tử, thiên hạ sẽ vì sự tồn tại của ta mà cảm thấy hạnh phúc, chứ không phải bất hạnh, xin ngươi hãy nhớ kỹ điều này.” nói xong, Công Ngọc Hàn Tuyết nâng những bước chân thanh nhã đi vào trước mặt Khê Liên U, lạnh lùng nhìn hắn chỉ chống đỡ được một chút đã ngất xỉu….
Nhìn Khê Liên U sau một lúc lâu mới ngã xuống đất, trong mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết hiện lên sự thưởng thức, có thể chống đỡ được lâu như vậy mới ngã xuống, là một nhân vật lợi hại, nàng biết độc của mình rất khó giấu giếm được một người khôn khéo hư Khê Liên U, cho nên nàng phải dùng trí, chỉ có một mình nàng chống lại hắn dễ dàng khiến cho hắn khinh địch, mà nàng lợi dụng lúc hắn khống chế được mình, nàng có thể có cơ hội hạ độc trên người hắn.
Có lẽ nếu có một lần như vậy nữa, nàng khó có thể thành công.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mùi hương sâu kín thơm ngát, thấm vào tận ruột gan, Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn Khê Liên U ngã trên mặt đất, có chút hoảng hốt, không thể không thừa nhận, nam tử này cực kỳ xinh đẹp, trách không được có thể trở thành hoa khôi đầu bảng, làm cho nhiều người điên cuồng vì hắn như vậy.
Công Ngọc Hàn Tuyết ngửi được mùi hương sâu kín trên người hắn, lắc đầu thở dài, Khê Liên U quá khinh địch, nếu không cũng sẽ không một mình xuất hiện, nhìn mấy người Lang Nhị đang ở đằng xa kia, Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu chặt lông mày, Khê Liên U thật sự không có coi thường mấy người lang thần, mấy người thị vệ mặc áo đen kia tuyệt đố là những tên sát thủ đứng đầu, vài trăm người quấn lấy khiến mấy người Lang Nhị không có thời gian nghỉ ngơi.
Con mắt xinh đẹp của Công Ngọc Hàn Tuyết híp lại một đường, nâng Khê Liên U từ trên mặt đất dậy, nam tử này thân như lan ngọc, dáng người cao to, khoảng tầm một thước tám, mà Công Ngọc Hàn Tuyết cũng chỉ tầm một thước năm, sáu.
Công Ngọc Hàn Tuyết có chút khó khăn đỡ lấy Khê Liên U, đem chủy thủy đặt ở trên cổ hắn, lạnh lùng quét mắt nhìn đám thị vệ mặc áo đen kia, lớn tiếng nói “Tất cả dừng tay cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn.” Ánh mắt Công Ngọc Hàn Tuyết lóe lên, nàng có thể khẳng định những người này là do Khê Liên U tìm tới, như vậy bọn họ nhất định sẽ nghe lệnh của Khê Liên U.
Tuy giọng nói của Công Ngọc Hàn Tuyết không lớn, nhưng cũng rơi vào tai bọn họ, thị vệ áo đen lúc này mới nhìn đến vị chủ mà bọn họ coi như thần kia đang bị nữ đế đế ác độc khống chế, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, bọn họ đều rõ ràng thủ đoạn ác đọc của nữ đế này.
Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn phản ứng của bọn họ, cảm thấy thực vừa lòng, không nghĩ đến chỉ một người nam kỹ mà cũng có bản lĩnh lớn như vậy, những ánh mắt của mấy người thị vệ mặc áo đen nhìn Khê Liên U, làm cho nàng hiểu được, bọn họ tuyệt đối trung thành với Khê Liên U.
“Người này là chủ tử của các ngươi đúng không, hiện giờ hắn chẳng những trúng độc do ta tự điều phối, mà còn đang nằm dưới chủy thủy của ta, chỉ cần một ý muốn của ta, lền có thể khiến hắn toi mạng, các ngươi không tin thì có thể xem.” Công Ngọc Hàn Tuyết lạnh lùng nói, nàng biết khi đối mặt với kẻ địch, ý chí càng phải mạnh hơn so với đối phương, đây là kinh nghiệm mà nàng đã học học được rất sớm từ kiếp trước.
Người đứng đầu trong đám thị vệ áo đen, lòng bàn tay hơi run lên, nhưng phải cố gắng kiềm chế không dám biểu hiện.
“Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ, các ngươi mau lại đây.”
“Vâng.” Mấy người Lang Nhị lập tức đạp không bay về bên cạnh Công Ngọc Hàn Tuyết.
Trong hậu cung Xích Lưu quốc
Cô Nặc hiên
Một nam tử đóng giả người sai vặt lén lút nhìn xung quanh, xác định khôngó người, lúc này mới dám tiến vào bên trong phòng, nhìn cái người nam tử lạnh như băng kia, khuynh quốc tuyệt sắc, cả người như được bao phủ một tầng khí lạnh, tựa như một lưỡi dao sắc bén lạnh băng, trong lòng cảm thấy bất bình thương tiếc thay cho điện hạ.
“Điện hạ….” Gã sai vặt ghé vào bên tai cái người được gọi là điện hạ nói thầm vài câu.
Thuần Cổ Cô Nặc đứng dậy đi đến bên cửa, mắt phượng nhưng tụ ý lạnh, nhìn về hướng ngoài cung, gió thổi tóc đen nhè nhẹ bay lên như đang múa, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo vô tình.
“Có phải không? Nàng đã trở lại” Mắt phượng của Thuần Cổ Cô Nặc hơi nheo lại, nhờ ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn rõ được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành nhưng lạnh như băng, khí tức sắc bén khó có thể ngăn chặn tản ra xung quanh.
“Điện hạ, hiện giờ nếu nàng muốn bình yên trở về đây sẽ phải chịu vô số sự cản trở, điện hạ có thể nhân cở hội này về nước.” Gã sai vặt cung kính nhưng cũng lo lắng nói.
“Tử Hưng, ngươi có biết vì sao Công Ngọc Hàn Tuyết đem nhốt Vu Nhã Thiên Trúc lại, nhưng mà lại để ta ở nơi này, không có một người thị vệ trông coi hay không?” Giọng nói của Thuần Cổ Cô Nặc lạnh như băng không chút tình cảm, tựa như hàn băng ngàn năm, ánh sáng trong mắt lại sâu thẳm như đầm sâu tăm tối.
“Chủ tử, nếu như vậy, chúng ta nhân cơ hội này trờ về nước đi.” Tử Hưng nhìn điện hạ nhà mình, trong lòng vô cùng lo âu, chỉ biết nói ra suy nghĩ mau chạy thoát khỏi đây ở trong lòng ra.
Thuần Cổ Cô Nặc cười lạnh như băng, dáng người trong trẻo nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng quay đầu lại đi về hướng phong ở, đem lá thư trên bàn cất kỹ, nói với Tử Hưng “Tử Hưng, ngươi vẫn là xem thường nàng, nàng sở dĩ làm như vậy, đó là đã có mười phần nắm chắc là ta sẽ không rời đi.”
“Điện hạ, vì sao vậy?” Tử Hưng không rõ, từ mười mấy tuổi hắn đã đi theo điện hạ rồi, cũng đã được vài năm, nhưng hắn vẫn mãi không hiểu được những suy nghĩ trong lòng của điện hạ.
“Tử Hưng, ngươi không cần biết điều đó, ngươi phải biết che dấu tốt bản thân đừng để lộ dấu vết trước mặt nàng, nếu không ngay cả ta cũng không thể giữ an toàn cho ngươi.” Thuần Cổ Cô Nặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Hưng, hờ hững nói.
Tử Hung có chút lạnh cả người, đúng vậy, nữ đế kia vui buồn thất thường, theo đồn đại lại tàn nhẫn vô tình, hắn rất dễ dàng xúc động, nếu không phải Tử Viễn có việc, cũng không đến lượt hắn ở lại bên người điện hạ, hắn nhất định không thể gây thêm rắc rối cho điện hạ.
Lại nói, mấy người Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi trong xe ngựa, các nàng còn mang theo Khê Liên U đang bị hôn mê nữa, đàng sau là mấy trăm thị về mặc áo đen đang đuổi theo.
“Chủ tử, cũng là ngươi lợi hại.” Lang Tứ không thể không bội phục trí tuệ và mưu kế của chủ tử, nếu Liên U công tử ở trong tay bọn họ, thì hơn mấy trăm tên thị vệ mặc áo đen kia không thể không nghe lệnh của chủ tử, bây giờ bọn họ chính là bị chủ tử coi như thị vệ cùng nô lệ mà sai khiến.
Bằng mắt thường có thể trong thấy xe ngựa đang lộc cộc tiến vào trong cửa cung, dọc đường đi coi như là không có nhiều khó khăn.