Mới ba ngày sau, Giang An Ngữ đã gửi tin nhắn lên nhóm lớp, ai rảnh hay ai muốn đi đều có thể báo danh với cô.
Trong vòng ba ngày, Giang An Ngữ hẹn được gần mười người.
Nhiều hơn so với dự tính.
Trong đó, quan trọng nhất là Trình Phóng cũng đồng ý tụ họp với họ.
Mọi người hẹn nhau vào một buổi chiều thứ Sáu.
Sau ngày thứ Sáu là cuối tuần, học sinh bọn họ đều được nghỉ, vả lại chiều thứ Sáu cũng chỉ có mấy môn phụ, không có môn chính.
Cũng tiện cho họ về thăm giáo viên mà không sợ phải làm phiền các thầy cô.
“Tính đến nay thì chắc cô Từ cũng giảng dạy được ba năm rồi nhỉ?” Giang An Ngữ vừa đi vừa trò chuyện cùng các chị em bạn dì, họ cùng nhau kể lại những câu chuyện hồi cấp ba, chẳng ai thèm để tâm đến Trình Phóng.
Hệt như xem anh là không khí vậy.
Sau khi lên lầu, cả nhóm mới trộm liếc nhìn Trình Phóng vốn dĩ đứng phía bên kia lúc này đã đi rồi.
Bấy giờ họ liền tụm lại thì thầm với nhau:
“An Ngữ, sao cậu cũng gọi cái tên không ra gì kia đến chung thế?”
“Đúng đấy, cậu ta có phải hạng tốt lành gì đâu.” Một người khác phụ họa.
Tiếng xấu của Trình Phóng dội vang cả Đường Lí, vả lại chuyện trong nhà anh còn thế kia, vì mang quá khứ như vậy nên ai cũng sợ anh, ai cũng không muốn tiếp xúc nhiều với anh.
Dù anh sở hữu một gương mặt rất điển trai đi nữa.
“Đừng nói vậy chứ,” Đương nhiên là Giang An Ngữ không đồng tình với lời của họ, cô còn giải thích: “Trình Phóng chưa từng làm chuyện xấu.”
“Cậu ta mà chưa làm chuyện xấu á? Đánh nhau, trốn học, quậy phá, còn chuyện gì chưa làm nữa đâu!”
Các bạn học khác cũng không nhịn nổi, khuyên Giang An Ngữ, “Cậu phải nhìn nhận rõ ràng vào, đúng là vẻ ngoài của cậu ta điển trai thật đấy, nhưng rác rưởi vẫn là rác rưởi thôi.”
Đều là con gái với nhau, một chút tâm tư của cô, dù không nói ra thì họ vẫn có thể nhìn thấu được.
Giang An Ngữ còn định nói gì đó, trùng hợp trông thấy cô Từ đang bước xuống lầu, mọi người dừng chủ đề đang nói để tươi cười sang chào hỏi cô.
Đã một thời gian dài không gặp lại, họ kéo tay cô Từ, kể biết bao là chuyện trên trời dưới đất.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Mỹ thuật.
Bình thường, Minh Hạnh khá thích vẽ tranh, cô vẽ cũng tạm nên việc phụ trách dạy tiết Mỹ thuật cho mọi người vẫn nằm trong khả năng.
Hôm nay, Minh Hạnh giảng cho mọi người về bài tập tiết trước mà lớp được làm.
“Có vài bạn hoàn thành tốt hơn nhiều so với dự kiến của cô.”
Minh Hạnh đứng trên bục giảng, tay lật từng bức vẽ, đồng thời đọc từng cái tên để tuyên dương.
“… Phùng Dục.” Lúc Minh Hạnh đọc đến cái tên này thì cả lớp, cộng luôn người được gọi tên đều kinh ngạc.
“Bức vẽ này của em Phùng Dục rất đẹp,” Minh Hạnh cầm bức vẽ lên giơ ra cho cả lớp cùng chiêm ngưỡng, cười nói: “Chỉ cần nhìn sơ cũng biết được đây là cậu ấy.”
“Hình thái cũng được vẽ rất có hồn.”
Đã lớn chừng này nhưng từ trước tới giờ, Phùng Dục chưa từng được giáo viên khen ngợi dù chỉ một lần, đây chính là lần đầu tiên.
Cu cậu ngồi tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao, đôi mắt bối rối ngó nghiêng ngó dọc, không khó để nhìn ra cậu hơi mất tự tin.
Con người luôn có tính mặc cảm và sợ bị bắt nạt, cậu cũng thế, hồi trước bị Trình Phóng dạy dỗ một trận, bây giờ đã không dám cãi Minh Hạnh nữa rồi.
Cho nên lần trước, trong tiết mỹ thuật, Minh Hạnh kể cho họ một vài câu chuyện, Phùng Dục lắng nghe rất nghiêm túc, sau đó vẽ theo.
Nhưng cậu không ngờ bức tranh của mình lại được tuyên dương.
Cả lớp ngẩng đầu nhìn bức tranh của Phùng Dục vẽ, sau đó quay lại nhìn cậu ta, hình như là đang ngẫm xem người trong tranh có giống với người thật hay không.
Khiến cho Phùng Dục càng thêm ngượng ngùng.
Tiết tiếp theo là tiết Thể dục, tiếng trống trường vừa vang lên, cả lớp liền ùa ra ngoài ong vỡ tổ.
Minh Hạnh dọn dẹp xong xuôi rồi quay về văn phòng, chuẩn bị chấm bài buổi sáng đã thu.
Hôm nay là thứ Sáu, các giáo viên đã dạy xong đều ra về, trong văn phòng không một bóng người.
Minh Hạnh vừa ngồi xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Cô ngẩng đầu nhìn qua.
Trình Phóng đẩy cửa đi vào, cong môi cười khẽ, vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm Minh Hạnh.
Sau một hồi lâu, anh mới mở miệng, “Chào cô giáo Minh.”
Minh Hạnh sửng sốt, bàn tay đang cầm sách vở không khỏi siết chặt.
“Cậu, sao cậu lại…”
Sau một tuần giặt đồ cho Trình Phóng, Minh Hạnh cho rằng cuối cùng mình cũng thoát được anh rồi.
Ngày nào cô cũng cẩn thận đi sớm về trễ, vả lại vừa về đến nhà là trốn vào phòng ngay.
Nhờ nỗ lực trốn tránh Trình Phóng như vậy, nên mấy ngày cô không hề gặp phải anh.
Nhưng không ngờ rằng, anh sẽ đến trường học.
Trình Phóng vẫn nhìn cô, không nói gì, Minh Hạnh lại càng thêm hoảng, ánh mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc để tránh né.
Rốt cục cô vẫn nhịn không được mà hỏi: “Cậu… có chuyện gì à?”
Trình Phóng lắc đầu, “Không có.”
“Vậy cậu đến đây làm gì?” Đã sắp được nghỉ ngơi nên tâm trạng của Minh Hạnh khá tốt, nhưng bây giờ lại thấy anh thế này, chút ‘tốt’ ấy liền biến mất sạch.
Trình Phóng bước hai bước đến trước mặt cô, mặt mày sáng sủa, nói: “Vì rất nhớ cô đấy.”
Chắc vì trước đây anh quá hung dữ, nên cô không có ấn tượng tốt về anh.
Đương nhiên, anh cũng biết cô đang tìm mọi cách để trốn mình.
Minh Hạnh sửng sốt, lồng ngực tức khắc hoảng loạn.
Ngón tay của cô siết nhăn tờ giấy.
“Minh Hạnh, cô trốn tôi làm gì?” Trình Phóng hỏi.
Nghe xong câu hỏi, Minh Hạnh cũng suy nghĩ.
Chuyện này không cần nói thừa biết mà, sao anh còn phải tới gặp riêng để hỏi vậy chứ.
Tuy Trình Phóng đang cười, nhưng ngữ điệu từng câu lại rất trầm nặng.
“Tôi chỉ có một mình bà nội là người thân, mà người ở trấn trên luôn xem tôi là tai hoạ —”
“Tôi sợ người khác bắt nạt bà tôi.”
Sợ người ta nhân lúc anh không ở đó mà lợi dụng bà.
Sợ bà lớn tuổi còn phải làm việc quá sức.
Trình Phóng giải thích cho thái độ trước kia của mình.
Bởi vì nguyên nhân đấy, nên anh mới đuổi cô đi.
Nghe anh nói xong, Minh Hạnh chớp mắt trả lời: “Là tôi đã làm phiền bà.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để không gây thêm phiền phức.”
Minh Hạnh cảm thấy Trình Phóng nói rất có lý.
Cô cũng cảm thấy như vậy, cũng sợ mang thêm phiền phức cho bà.
Ánh mắt của Trình Phóng không khỏi khựng lại.
Rõ ràng vừa mới đây thôi, cô vẫn còn sợ hãi, thế mà bây giờ lại tràn đầy sự chân thành tha thiết, đôi mắt long lanh ánh nước, khiến người đối diện không có cách nào nặng lời với cô.
Anh vừa nhìn cô vừa mỉm cười, ánh mắt càng thêm càn rỡ, “Dạo này lớp của cô giáo Minh sao rồi?”
“Trong lớp có đứa nào cãi lời không? Tôi doạ nó giúp cô.”
Ngữ điệu của Trình Phóng ngập mùi trêu chọc.
Thấy Minh Hạnh không nói lời nào, anh lại hỏi: “Không thì bây giờ có gì cần tôi giúp cũng được.”
Minh Hạnh nhíu mày, “Tôi không cần cậu giúp.”
Trình Phóng: “Thấy dạo này cô bận rộn quá, hay là tôi giúp cô để cô được về nhà sớm một chút.”
Dứt lời, Trình Phóng còn bảo: “Dù không học Đại học nhưng mấy bài tập cấp hai này, tôi vẫn biết làm đấy.”
“Cậu —” Sắc mặt của Minh Hạnh không tốt cho lắm.
Cô chưa kịp nói gì đã bị Trình Phóng cắt ngang, “Cô giáo Minh đừng đuổi tôi đi mà.”
“Tôi sẽ không quấy rầy cô, chỉ ở bên cạnh nhìn thôi, được không?”
Minh Hạnh không vui thì thầm: “Có gì đẹp đâu mà nhìn.”
Câu này chui vào tai Trình Phóng một cách rõ ràng.
“Có cô đó.” Anh cười trả lời.
Người thiếu niên chẳng hề che giấu tâm tư, vừa ngông cuồng vừa tự đại, ánh mắt của anh như dính cứng vào người cô vậy, không dời đi dù chỉ một chút.
Minh Hạnh vừa xấu hổ vừa bực mình.
Những lời này của anh không những khó hiểu, mà còn khiến người khác không thể phản bác.
Sao anh có thể vô sỉ trước mặt người khác như vậy chứ, Minh Hạnh không biết mình nên nói gì nữa.
Trước giờ cô chưa từng gặp ai vô sỉ như anh, đã không biết xấu hổ còn lì lợm la liếm.
Tất cả những câu phủ định hay bác bỏ đều vô dụng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện, sau đó có vài giáo viên đi về hướng văn phòng.
Thời điểm họ đến gần cửa, Trình Phóng lùi ra sau hai bước, khẽ cúi chào với Minh Hạnh, tuy dáng vẻ khiêm tốn nhưng khuôn mặt lại cười cười nhìn cô, trong mắt như còn suy nghĩ sâu xa.
“Cô giáo Minh, gặp lại sau.”
Trình Phóng xoay người rời khỏi văn phòng.
Nhưng vừa đi ra đã có người gọi với, “Trình Phóng, tớ tìm cậu lâu lắm rồi, hóa ra cậu ở đây à?” Giang An Ngữ chạy chậm đến, vô thức nhìn thoáng vào văn phòng.
“Cô ấy là giáo viên mới tới nhỉ.”
Ánh mắt của Giang An Ngữ lộ ra sự kinh ngạc, không khỏi ngắm thêm lần nữa, khen: “Xinh quá đi thôi.”
Cô ấy chưa từng gặp được ai xinh đẹp mỹ miều đến thế.
“Hồi nãy tớ nghe cô Từ bảo, cô giáo mới tới là sinh viên của Đại học An, thành tích tốt lắm.”
Nói đoạn, Giang An Ngữ thở dài, thoáng vẻ thất vọng.
“Tớ cũng muốn thi vào Đại học An, nhưng với thành tích của tớ chắc không đủ tiêu chuẩn rồi.”
Xuyên qua cửa sổ, ở nơi rất xa có một Trình Phóng vẫn luôn nhìn Minh Hạnh, ánh mắt chưa từng dời đi.
“Cô ấy giỏi như vậy à?”
“Ừ,” Giang An Ngữ gật đầu, “Là người vô cùng ưu tú.”
Trình Phóng hơi thất thần, Giang An Ngữ còn nói đó nhưng anh không hề nghe thấy.
Mãi đến khi cô ấy gọi anh và tiếng, anh mới hoàn hồn.
Giang An Ngữ bảo: “Trùng hợp thời gian vẫn còn sớm, nhóm chúng ta tìm một chỗ nào đẹp đẹp ngồi chơi đi.”
Trình Phóng lắc đầu, anh vốn chẳng có tâm trạng tụ tập.
“Không đi.”
Anh nhẹ nhàng nhảy một cái, ngồi trên lan can, gác một chân lên, trông lười biếng mà nhàn rỗi.
“Tôi còn chờ người.” Anh nói.