Bóng dáng của chàng trai khuất sau màn đêm, yên lặng một lát, anh mở miệng nói: “Anh không đánh nhau, chỉ là thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ thôi.”
Minh Hạnh không biết mình có nên tin vào lý do này của anh hay không, cô chỉ thấy rằng, vất vả lắm mới tìm được một cơ hội để anh tạo ấn tượng tốt với gia đình, không ngờ bỏ lỡ như vậy.
Cũng may đó là buổi hẹn của bà nội dễ tính, nếu đổi lại là bố mẹ cô thì cô thực sự thấy khó càng thêm khó.
Ai lại chẳng hi vọng người mình thích được gia đình mình chấp nhận và chúc phúc kia chứ?
Minh Hạnh cũng vậy, cô cũng chờ đợi ngày ấy đến.
Minh Hạnh lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh.
Cân nhắc một hồi, cô không nói gì nữa, chỉ xoay người trở về.
“Về thôi, đồ trong hộp cơm nguội hết rồi.”
Thức ăn được đặt trong hộp giữ nhiệt, thật ra với thời tiết này cũng không lo nguội, nhưng nếu để trong hộp lâu quá sẽ sinh mùi ôi.
Không thể ăn những món này tại nhà bà đã là một chuyện đáng tiếc rồi, sợ còn để ôi sẽ lãng phí công sức của bà nội mất.
Trên đường về nhà, Trình Phóng kể lại chuyện đã xảy ra hồi chiều cho Minh Hạnh nghe.
“Mấy thằng trộm điện thoại bây giờ táo tợn thật, móc thẳng vào túi xách luôn.”
Trình Phóng không thấy thì thôi, nhưng lúc đó trùng hợp bắt gặp, nhất thời anh không nhịn nổi, lập tức đuổi theo.
Tên trộm chạy rất nhanh.
Anh phải vượt qua hai con đường mới bắt được nó.
Kết quả là làm rớt điện thoại của mình đến mức hỏng luôn rồi.
Lúc đó, anh nhìn thời gian, biết bản thân sẽ đến muộn, định bụng đi mượn điện thoại để gọi cho Minh Hạnh, không ngờ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô.
Nói một hồi, hai người về đến cửa nhà.
“Lấy thức ăn ra trước rồi bỏ vào chén đã.” Minh Hạnh không nói gì khác, chỉ xoay người đi vào phòng bếp, cầm vài cái chén ra rồi cẩn thận đổ đồ ăn vào.
Công dụng của hộp giữ nhiệt khá tốt, lúc canh được đổ ra vẫn còn nóng hổi, trong nháy mắt, mùi thơm toả ra khắp nhà.
Trình Phóng ngồi xuống trước bàn cơm, cầm đũa bắt đầu ăn từng miếng.
Tuy thoạt nhìn có rất nhiều đồ ăn, nhưng anh ăn cũng nhanh, không bao lâu sau đã vơi chén.
Đây là tâm ý của bà nội Minh Hạnh, mặc dù anh không thể có mặt, nhưng vẫn ăn sạch sẽ.
Đèn trong phòng sáng sủa, Minh Hạnh nhìn Trình Phóng đang cúi đầu ăn cơm, bấy giờ cô mới để ý đến nửa bên quần áo của anh đều dính bẩn, thậm chí ống tay áo còn có vết rách.
Vậy mà anh dám nói là không đánh nhau…
Sau khi ăn xong, Trình Phóng đặt chén xuống rồi bắt đầu thu dọn chén đũa.
Lúc anh cầm chén, rõ ràng tay trái hơi run lên.
Minh Hạnh nhìn sang, phát hiện ở cổ tay trái của anh có một vết cắt, không biết nó có bị thương đến gân cốt hay không.
“Anh bị thương ở đâu vậy?” Minh Hạnh mím môi, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Đau lắm không anh?”
“Không sao.” Trình Phóng cắn chặt răng một cách rõ ràng, né tránh ánh mắt của cô.
“Anh bất cẩn bị rạch phải thôi.”
Anh đã nói như vậy, Minh Hạnh cũng đành thôi.
“Anh đi tắm trước đi.” Minh Hạnh lấy chén đũa từ trong tay anh, ra hiệu để cô dọn là được.
Bây giờ người anh vừa dơ vừa thúi, nên tắm sớm thì hơn, buổi tối còn phải nghiên cứu việc chọn nguyện vọng nữa.
Trình Phóng yên lặng gật đầu, sắc mặt không mấy tự nhiên.
Mặc dù nói là nghiên cứu việc chọn nguyện vọng, nhưng Minh Hạnh lại cầm sách, thất thần cả đêm.
Trình Phóng nghe điện thoại, đi ra ngoài khoảng mười phút, lúc trở vào thì thấy Minh Hạnh đang tựa người trên bàn, lấy tay gối đầu như thể đang ngủ.
Trình Phóng khẽ khàng tiến vào, đứng sau lưng cô, yên lặng nhìn cô một lát.
Minh Hạnh không hề ngủ.
Có lẽ là gối đầu khiến một tay bị tê nên cô bèn đổi tay khác.
Ánh đèn phủ xuống, sắc mặt của cô hơi trầm, không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì mà ngây ngẩn cả người.
Đến việc Trình Phóng đi vào từ phía sau mà cô cũng không biết.
Trình Phóng lại đi đến hai bước.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt chùng xuống, trầm giọng nói: “Hạnh Hạnh, nếu tâm trạng của em không tốt thì cứ mắng anh đi.”
Minh Hạnh ngẩn người, nghĩ bụng thế mà mình lại không hay biết lúc anh vào.
Cô vẫn nằm bò trên bàn như cũ.
Trong lòng như bị thứ gì đè ép, cô muốn gắng gượng hít thở nhưng lại không thở được, như thể trái tim bị gì đó bóp nghẹt.
Minh Hạnh mở mắt ra, con ngươi ươn ướt, cô không nói gì, chỉ nâng mắt nhìn Trình Phóng như vậy.
Ánh mắt vô cùng buồn bã.
Một phút cứ thế trôi qua.
Trái tim của Trình Phóng đau như rỉ máu.
Thà cô nói anh, mắng anh còn hơn là lộ ra dáng vẻ này, yếu ớt đến nỗi anh chẳng dám chạm vào.
“Không phải đâu,” Rốt cuộc Minh Hạnh cũng mở miệng, rầu rĩ nói: “Em chỉ không muốn người nhà em có thành kiến với anh thôi.”
Thật ra anh không hề làm sai, chỉ là gặp chuyện ngoài ý muốn, chẳng ai mong như vậy cả.
Nhưng cô vẫn rất khó chịu.
Cô sợ người nhà của mình sẽ càng có thành kiến với anh hơn.
Nếu vậy thì cô phải giải thích thế nào đây?
Không ai lại muốn gây gổ, phản nghịch với gia đình của mình.
Vậy mà mấy tháng trở lại đây, mối quan hệ giữa cô và ba mẹ đã bị đẩy lên một mức độ căng thẳng nhất định.
“Vì vậy anh sẽ càng nỗ lực để trở nên tốt hơn,” Giọng nói của Trình Phóng hơi trầm, “Anh phải khiến Minh Hạnh nở mày nở mặt.”
Nếu không vì Minh Hạnh thì Trình Phóng vẫn chỉ là một tên côn đồ không hơn không kém, gây chuyện đánh nhau, hứng chịu ánh mắt xem thường của tất cả mọi người.
Vì có Minh Hạnh, anh mới có thể liều mạng học tập.
Nói trắng ra là nếu không vì điều kiện mà cô đặt ra trước đây, e là cả đời này anh sẽ không đụng vào hai chữ “học tập”.
Càng không đi theo con đường này.
Anh biết quá khứ của mình có bao nhiêu nỗi bất kham.
Những nỗi bất kham đó khiến anh không có cách nào ngẩng đầu trước mặt người nhà của cô.
Một Trình Phóng như vậy làm sao xứng được?
Dù bây giờ anh thi được số điểm như thế, nhưng đối với anh thì đây chỉ mới là khởi đầu của mọi việc.
Con đường sau này hãy còn rất dài, mà anh lại chưa có đủ sự tự tin.
Anh phải cố gắng nhiều hơn nữa, anh muốn trưởng thành nhanh gấp mấy lần người bình thường, chỉ có như thế, anh mới đủ năng lực để chở che cho Minh Hạnh.
Yên lặng một lát.
Trình Phóng nói: “Anh định ghi danh vào ngành Tài chính.”
Trình Phóng đã có quyết định này từ lâu, trước khi kết quả thi Đại học được công bố.
Dạo trước Lộ Tuyển ngỏ ý mời anh ghi danh vào khoa Vật lý của anh ấy, tham gia nghiên cứu, Trình Phóng suy nghĩ một hồi, đúng là anh có hứng thú, cũng cảm thấy rất tốt.
Nhưng nghiên cứu khoa học là một con đường vừa dài vừa gian nan, không ai biết được phải đi bao lâu, điểm dừng cuối cùng là ở đâu cả.
Trình Phóng không dám đánh cược.
Vì vậy, dù cho anh có hứng thú đi nữa, anh vẫn từ bỏ.
Những gì anh có thể lựa chọn chính là hướng về một lối đi kiếm được nhiều tiền hơn.
Anh biết như vậy rất thực dụng, nhưng anh vốn chỉ là một người thô tục thực tế mà thôi.
Anh học vì Minh Hạnh, chứ không vì chính mình.
“Anh muốn kiếm thật nhiều tiền để khiến Minh Hạnh tự hào.”
Nghe anh nói xong, đôi mắt của Minh Hạnh dần trở nên ướt đẫm.
Ngoài khổ sở ra thì trong lòng cô còn có sự cảm động.
Cô không nghĩ rằng trên thế gian này sẽ có một người, mà tất cả sự lựa chọn của anh ấy đều suy tính vì cô trước tiên.
Thật ra cô không muốn Trình Phóng từ bỏ nhiều thứ như vậy vì mình, nhưng cô có thể lường trước, cũng hiểu được mỗi một quyết định mà Trình Phóng đưa ra, anh đều đã cân nhắc thật lâu.
Dù cô có nói gì cũng không thể thay đổi.
Minh Hạnh cụp mắt, gắng gượng khịt mũi như dằn lại cảm xúc, nhưng nước mắt cứ chực tuôn.
Cô giơ tay ôm lấy cổ của Trình Phóng, vùi mặt trong hõm vai anh.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng lướt qua da dẻ của Trình Phóng, ngứa ngáy.
Bàn tay của anh đặt sau gáy Minh Hạnh, vỗ về như thể vuốt lông một chú mèo con.
“Chờ hai ngày nữa anh điền nguyện vọng xong, sau đó đến nhà ra mắt ông bà, cả ba mẹ của em nữa.” Trình Phóng nhẹ giọng dỗ dành, “Anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Minh Hạnh khẽ “vâng” một tiếng.
Lát sau, điện thoại của Minh Hạnh đổ chuông.
Cô nhìn sang, là mẹ cô gọi đến.
Minh Hạnh cảm thấy kỳ lạ, dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của ba mẹ thì khoảng thời gian này, hẳn là nên ngủ rồi mới đúng.
Sao lại bất ngờ gọi điện cho cô thế nhỉ?
Minh Hạnh hơi thấp thỏm, ra hiệu im lặng với Trình Phóng rồi nhận máy.
“Hạnh Hạnh, con ngủ chưa?” Đầu dây bên kia, Chương Thục Hoa hỏi.
“Vẫn chưa ạ.”
“Hồi tối hôm nay mẹ gặp chút chuyện ngoài ý muốn.” Buổi tối, Chương Thục Hoa vốn định đến nhà ông bà, cùng họ ăn cơm nhưng cuối cùng vẫn không thấy đến.
“An ninh chỗ trường học gần đây không tốt, mẹ đang đi trên đường thì bị trộm điện thoại.”
Thời điểm nghe thấy câu này, Minh Hạnh sửng sốt.
Chương Thục Hoa dừng một lát rồi nói tiếp: “May là mẹ gặp được một thằng bé nhiệt tình, nó đã đuổi theo tên trộm, giúp mẹ lấy điện thoại lại.”
“Chỉ có điều điện thoại bị va đập nên mở không lên nguồn, mẹ phải đem đi sửa đến tận bây giờ.”
Chương Thục Hoa thở dài, nói: “Tiếc là thằng bé kia đi nhanh quá, mẹ không kịp nói cảm ơn với nó.”
Nếu hôm nay không có cậu trai đó thì cái điện thoại này nhất định một đi không trở lại.
Điện thoại thì chẳng đáng bao nhiêu, quan trọng là những ảnh chụp, video này nọ bên trong mà thôi.
Đó là những kỷ niệm đáng giá, nếu thực sự làm mất sẽ không tìm về được nữa.
“Được rồi, mẹ chỉ muốn dặn dò con là sau này đi trên đường, nhớ phải chú ý mà thôi, đừng bất cẩn.”
Chương Thục Hoa cứ huyên thuyên về mấy cái này, nhưng Minh Hạnh cầm điện thoại đã hoàn toàn ngẩn ra, không hề nghe thấy những gì bà nói sau đó.
Cũng khá trễ rồi nên Chương Thục Hoa không nói quá nhiều, bà nhìn thời gian rồi ngắt điện thoại.
Giao diện cuộc gọi tối om mà Minh Hạnh vẫn ôm điện thoại bên tai, ngơ ngác chờ đợi, không hề cử động.
“Em sao vậy?” Thấy cô nghe điện thoại xong thì ngẩn người, Trình Phóng chợt cảm thấy kỳ lạ.
“Trình Phóng!” Minh Hạnh bỗng ngẩng đầu, háo hức gọi tên anh.
Trình Phóng còn chưa phản ứng, cô đã đứng dậy, nhào vào lòng anh.
Trình Phóng không kịp đề phòng, vô thức sợ cô bị đập vào nên dùng bàn tay để lót dưới cằm của cô.
“Trình Phóng à!” Minh Hạnh lại gọi tên anh lần nữa, ngữ điệu càng thêm kích động.
Vừa rồi cô còn buồn như đưa tang, tự dưng lại vui vẻ hẳn lên khiến Trình Phóng không load nổi.
Minh Hạnh lấy điện thoại, mở một tấm ảnh rồi đưa ra trước mặt Trình Phóng, hỏi: “Chiều nay anh đã giúp người này lấy điện thoại lại đúng không?”
Trình Phóng lắc đầu, “Anh không để ý, không nhớ lắm.”
Con hẻm rất nhỏ, anh chỉ lo đuổi theo tên trộm, sau đó còn đánh nhau với nó, bị thương ở tay nên sau khi trả lại điện thoại cho người nọ, anh liền rời đi, làm gì có tâm trạng để ý người nọ trông như thế nào.
“Mẹ em vừa mới gọi điện, nói là suýt chút nữa điện thoại của mẹ đã bị trộm mất, may mắn có người giúp mẹ lấy về.” Giọng nói của Minh Hạnh cao hơn, nhìn Trình Phóng, nói: “Chắc là anh rồi!”
Nghe vậy, Trình Phóng cũng nghệch ra.
Anh nhìn tấm ảnh một hồi, sau đó cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là dì trong ảnh.
“Mẹ em còn nói muốn cảm ơn anh nhưng không kịp.” Minh Hạnh thấy mây đen trong lòng như tan biến hết.
Cô thầm nghĩ, sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức không chân thực.