“Để anh nấu cơm.” Anh bỏ lại một câu rồi một mình đi vào bếp.
Đồ ăn trong nhà không được bao nhiêu, không thể nấu được nhiều món, chỉ xào sơ hai món là cùng.
Suốt buổi ăn thật yên tĩnh, không ai nói gì.
Đồ ăn cũng không vơi đi.
Bầu không khí áp lực đến mức khiến người ta không thở được, Minh Hạnh còn cảm thấy lạnh, mặc dù ngón tay đã ấm hơn một chút nhưng khi cầm đũa vẫn không có sức lực.
Cô ăn đại hai miếng, đồ ăn trong miệng nhạt như nước ốc.
Sau khi ăn xong, bà nội còn muốn hỏi han Minh Hạnh nhưng cô vẫn nhìn ra được, tinh thần của bà không được tốt.
Minh Hạnh không nỡ, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ, cuối cùng mới khuyên được bà về phòng nghỉ ngơi.
“Anh sẽ dọn phòng cho em trước để em nghỉ ngơi.” Trình Phóng vừa nói vừa dọn dẹp cái bàn bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tuyết rơi trễ, chắc ngày mai sẽ ngừng, khi nào tuyết ngừng rơi thì em về ngay đi.”
Ở đây nào có tốt lành?
Anh không hỏi bất cứ điều gì mà trực tiếp bảo cô trở về, khoảnh khắc nghe thấy, Minh Hạnh suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Cô gắng gượng mở to mắt, kìm nén lại.
Đúng là cô khó nói được gì về chuyện nhà anh, nhưng có một số điều cô vẫn muốn giải thích.
“Có phải mẹ em đã nói gì với anh rồi không?”
Minh Hạnh mím môi, âm thanh khe khẽ mà ẩn chứa sự khổ sở, “Mẹ em nói bậy thôi, anh đừng nghe mẹ em nói.”
Trình Phóng nghiêng người, trong góc khuất mà cô không thấy, ánh mắt của anh âm trầm, hàm cắn chặt, rất nhiều lần hơi há miệng nhưng không nói được gì.
“Dì ấy nói không sai.” Cuối cùng, Trình Phóng cũng cất giọng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được khổ sở.
“Có một người cha phạm tội giết người sẽ liên lụy đến con cháu ba đời, không chỉ ảnh hưởng thanh danh mà rất nhiều công việc cũng không được xét duyệt.”
Ngày đó, lúc nhận điện thoại, Trình Phóng đang xử lý chuyện của ba.
Trong nhà liên tục có người đến, điều tra đủ điều, lấy đủ thứ tài liệu, vì sợ tâm trạng của bà nội ngày càng sa sút nên đương nhiên là anh ôm đồm tất cả.
Anh bận nhiều việc đến nỗi đầu óc xoay mòng mòng, lúc nghe thấy những lời mà mẹ cô nói, thậm chí anh còn không thể phân tích ý tứ của dì ấy.
Lúc đó nghe thấy, anh lại cảm thấy dì nói rất đúng.
Từng câu từng chữ đều rất đúng, khiến anh không phản bác được.
Những kỳ thị và hoang mang mà anh đã chịu suốt mấy năm nay, tương lai sẽ khiến Minh Hạnh cũng phải đối mặt, khiến cả gia đình phải cùng nhau đối mặt với nó.
Trong mấy ngày sau khi người đó qua đời, anh cảm nhận được sự xa lánh khác thường của mọi người, tự thấy càng ngày càng không chịu đựng nổi.
Trước đây, anh thấy chuyện này cũng chẳng sao.
Nhất là sau khi ở bên Minh Hạnh, trong lòng anh chỉ tràn đầy suy nghĩ về tương lai.
Nhưng nhiều chuyện ập xuống như thế, quả thực có thể đánh đổ ý chí của một người, khiến anh không thể suy nghĩ được gì, chỉ quanh đi quẩn lại những lời dạy dỗ của người ta một cách máy móc.
Anh khiến người khác cảm thấy xấu hổ, cũng khiến Minh Hạnh khó xử.
Trình Phóng cúi đầu, không dám nhìn cô.
Bây giờ Minh Hạnh chạy đến đây, nhất định là cô đã giấu ba mẹ, hoặc là xảy ra mâu thuẫn với họ rồi.
Trước mặt bất kỳ ai, vào bất kỳ lúc nào, Trình Phóng anh đều có thể mặt dày không biết xấu hổ, chỉ riêng Minh Hạnh thì…
Anh không muốn cô phải đối mặt với những xúc cảm khó lòng chịu đựng và chỉ trích đó…
Cũng không muốn cô và gia đình xảy ra bất hòa.
“Trước đây anh không dám nói với em rằng ông ấy phạm tội gì.”
Trình Phóng thấp giọng nói: “Anh cũng không dám để em nghe thấy những lời nặng tiếng nhẹ của người khác.”
“Nhưng chúng đều là sự thật, những lời họ nói đều là sự thật.”
Nói xong, anh dừng lại một hồi lâu, bàn tay siết chặt, đầu ngón tay đâm vào da thịt, dấy lên cơn đau mơ hồ.
“Cho nên —”
Câu tiếp theo, dẫu thế nào cũng không thốt ra được.
Minh Hạnh nâng mắt nhìn anh, từng bước tiến về phía trước, trong lòng đau khổ tột cùng.
Cô cắn môi dưới, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh, nghẹn ngào cất giọng:
“Cho nên anh không cần em nữa ư?”
Chỉ có Minh Hạnh mới biết bản thân lúc này đau khổ đến nhường nào.
Từ lúc anh không nghe máy nữa, trong lòng cô đã bồn chồn bất an, liên tục nghĩ xem anh đã gặp phải chuyện gì, anh ra sao rồi, lúc nhìn thấy anh thì nên nói gì.
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến, chia xa một người lại là chuyện đau khổ đến vậy.
Đương nhiên, trên đời này không có ai xa ai là không sống được, nhưng sau khi cô suy nghĩ cẩn thận từng lần một, cô đã không thể rời xa Trình Phóng.
Buổi tối đi ngủ, không có anh ôm, cô sẽ không ngủ được, ngày nào không được gặp anh, cô sẽ da diết nhớ nhung, bất kể là lúc anh trêu chọc hay là nói chuyện nghiêm túc…
Cô đều muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Chỉ một câu ngắn ngủi, hoàn toàn đánh đổ quyết tâm khó khăn lắm mới hạ xuống được của Trình Phóng.
Cổ họng của anh nghẹn ứ, một chữ cũng không thốt ra được,
Chỉ biết dùng cách yên lặng để thể hiện sự cam chịu.
Bây giờ, Trình Phóng anh bạc nhược biết bao.
Người cha phạm tội giết người vừa qua đời, anh cũng vừa trở về từ ngoài trời tuyết, cả người vừa bẩn vừa ướt, toát ra mùi hôi thối đặc trưng của kiểu thời tiết này.
Giống như lời của mẹ cô nói vậy, sao anh có thể xứng với cô đây?
Nhiều hơn tất thảy những gì tệ hại, đương nhiên anh cũng muốn mang những điều tốt đẹp đến cho cô lắm chứ…
Minh Hạnh hít mũi, gắng gượng kìm nén cảm xúc.
Sợ rằng mình sẽ vỡ oà, một khi bật khóc sẽ không thể nói được câu nào rành mạch nữa.
Nếu cô còn chưa nói rõ ràng, anh đã muốn đuổi cô đi thì cô biết làm sao bây giờ?
Minh Hạnh nói: “Đó là ba của anh, không phải anh kia mà.
Trình Phóng, từ trước đến nay em chưa từng gộp chung chuyện này với nhau.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, vừa dịu dàng vừa đáng thương.
“Bây giờ anh rất giỏi giang, anh có thể thi cao điểm hơn cả em.
Sau này anh sẽ càng trở nên tốt hơn, tương lai của anh sẽ xán lạn vô bờ, có rất rất nhiều công việc mà anh có thể lựa chọn, không nhất thiết phải là việc liên quan đến Công an hay Chính trị.”
“Vả lại, ba mẹ em chỉ không chấp nhận anh vào lúc này thôi, tương lai họ sẽ nhìn thấy một Trình Phóng cực kỳ ưu tú.”
Thật đấy!
Da mặt của cô vốn rất mỏng, đây là lần đầu tiên mà cô nói ra nhiều suy nghĩ trong lòng mình đến vậy.
Càng nói, cô càng nức nở.
Hệt như con dao khoét vào tim của Trình Phóng,
Nhưng anh vẫn không quay đầu lại.
Đèn trong phòng chớp nháy, nửa khuôn mặt của anh khuất trong bóng tối, vẫn lạnh như băng, không hề quan tâm đến cô.
“Anh lấy chậu than đặt vào phòng cho em, lúc đốt em nhớ mở cửa sổ.”
Trình Phóng lạnh nhạt mở lời rồi sải hai bước lớn, cúi người bưng chậu than lên.
Sau đó, anh đi vào phòng của Minh Hạnh nằm ở phía trước, mở cửa đặt chậu than xuống, rồi lại mở cửa sổ ra.
Minh Hạnh lẳng lặng đi sau lưng anh.
Nhìn anh lạnh lùng cất giọng, nhìn dáng vẻ mặc kệ người khác của anh, lòng cô vừa khổ sở vừa tuyệt vọng.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân.
Bên ngoài có gió luồn qua khe cửa, thổi vào phòng, tạo nên âm thanh rất nhỏ, như thể kích thích trái tim cũng nhẹ nhàng rung động.
Trình Phóng đi ra, chuẩn bị đóng cửa.
Minh Hạnh theo sau lưng anh, bỗng giơ tay, nhẹ nhàng câu ngón tay mình vào ngón tay anh.
Bước chân của Trình Phóng cũng vì đó mà ngừng lại.
“Em không biết Đường Lí lạnh như vậy, vừa không mang đủ quần áo, vừa đứng ngoài trời rất lâu.”
Minh Hạnh nhìn sườn mặt của anh, mím môi rồi mềm giọng nói: “Anh sờ thử xem, bây giờ tay em lạnh hết cả rồi.”
Đầu ngón tay của cô đặt trong lòng bàn tay của anh, xúc cảm lạnh lẽo rõ mồn một.
Nếu anh cẩn thận một chút sẽ nghe ra được, lúc cô nói chuyện, giọng nói cũng run lên vì lạnh.
Thứ duy nhất mà anh không thể chịu nổi chính là điều này.
Hễ Minh Hạnh lộ ra sự yếu đuối, trái tim của anh liền xót xa.
Anh vô thức nắm tay cô.
Cả bàn tay của cô thực sự rất lạnh.
Trình Phóng không biết cô đến đây từ lúc nào, vừa rồi nhìn thấy cô cũng chưa hỏi.
Anh dắt tay cô lại, ấn cô ngồi xuống giường rồi lấy chăn ra, bao bọc người cô.
Lúc cúi đầu mới phát hiện, mũi giày của cô đã bị tuyết tẩm ướt.
Trình Phóng lại ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, thấy tất và lòng bàn chân đều ướt sũng, lòng bàn tay của anh bao lại, quả thực còn lạnh hơn tay của cô.
Tuyết rơi nên nước bị đông lạnh, máy nước nóng không dùng được, nếu nấu nước cũng không kịp nóng ngay, Trình Phóng chỉ có thể ôm cô trong lồng ngực của mình.
Anh kéo hai chân của cô vào lòng, đồng thời xoa xoa đôi tay cho cô.
Minh Hạnh không nói gì, chỉ dõi theo động tác của anh, ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Vừa bao bọc vừa xoa cho cô khoảng mười mấy phút, Trình Phóng nắm tay và chân của cô, hỏi: “Em thấy đỡ hơn chút nào không?”
Minh Hạnh lắc đầu.
Rõ ràng tay chân của cô đã nóng hổi.
Mặt mũi cũng bị chăn bọc đến ửng hồng, cô mở to mắt, lẳng lặng nhìn anh, từ tốn nói: “Mấy tối hôm rồi, em đều không thể ngủ ngon.
Ngày nào em cũng nhớ anh.”
“Trình Phóng, em thích anh lắm…”
Minh Hạnh mở miệng bộc bạch những lời này là chuyện trước đây chưa từng có.
Bất kể là tình cảm nào cũng cần sự biểu đạt, một khi nói ra đều sẽ khiến lòng ai càng thêm rung động khó kiềm chế được.
Cảm xúc trong đôi mắt của Trình Phóng thay đổi vài lần, anh vươn tay ôm lấy cô, tay đặt trên cổ của Minh Hạnh, ấn chặt vào lòng mình.
Ai mà chịu nổi?
Anh tự nhủ, bản thân không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm nữa rồi.
Minh Hạnh vùi mặt trong cổ của Trình Phóng, nhẹ nhàng cọ cọ, nước mắt thấm ướt cổ anh.
“Anh đã nói là sẽ không bỏ mặc em kia mà.
Nếu anh khổ sở, hãy nói cho em, em khổ cùng anh, chứ đừng bỏ mặc em, cũng đừng đuổi em đi.”
Còn nữa, đừng nói chia tay.
May mắn rằng hôm nay, cô không nghe được hai chữ đó.
Nếu anh thực sự nói như vậy, cô không biết mình sẽ khổ sở đến độ nào nữa.
“Được rồi, em đừng khóc,” Giọng nói của Trình Phóng cũng trở nên nghẹn ngào, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Anh sai rồi, là anh khốn nạn.”
Bây giờ anh phải làm sao đây?
Trái tim thì không nỡ hạ quyết tâm, bản thân thì đang trong tình cảnh tệ hại và khó lòng chịu đựng, bên nào cũng không thể giải quyết ổn thoả.
Trình Phóng thả lỏng tay ra.
“Đã trễ lắm rồi, em ngủ trước đi, người anh vừa hôi vừa bẩn, cách xa anh một chút thì hơn.”
Minh Hạnh vẫn giữ chặt anh không buông.
“Sáng mai anh còn muốn đuổi em đi nữa không?” Minh Hạnh không có được câu trả lời chắc chắn của anh, trong lòng rất bất an, sợ sáng mai anh lại bắt cô trở về.
“Anh đừng đi, người ngợm của em cũng bẩn mà… Anh đi rồi em sẽ không ngủ được.”
“Thật đấy.” Minh Hạnh gật đầu chắc nịch, sợ anh không tin.
Cô biết bây giờ tâm trạng của anh không tốt, nhất định đầu óc suy nghĩ không thông, cho nên cô không cần so đo hay truy cứu anh nhiều như vậy.
Chỉ cần anh chấp nhận cho cô ở bên cạnh, từ từ vượt qua tất cả là được rồi.
“Trình Phóng…” Minh Hạnh lại thì thầm gọi tên anh.
“Ừm.” Trình Phóng đáp, sau đó cởi áo khoác, xốc chăn trùm lên hai người rồi nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô, dỗ dành: “Ngủ trước đã.”
Minh Hạnh vẫn nắm chặt tay của anh, không chịu buông ra.
Có vẻ cô cũng rất mệt, chưa đầy năm phút sau khi nằm xuống và nhắm mắt lại, trong lòng Trình Phóng đã vang lên tiếng hít thở đều đặn.
Anh cúi đầu nhìn cô, khổ đau suốt bao ngày qua như vơi đi phần nào, mảnh ghép còn thiếu trong lòng anh từng chút từng chút được lấp đầy.
Nhưng sự hoang mang và nỗi bất an cũng theo đó mà đến.
Ngoài sân, tuyết đã rơi thành một lớp dày, dần bao trùm màn đêm.