Trình Phóng chỉ vào lớp học ngoài cùng trên tầng hai.
“Từ nhỏ đến lớn, ông đây chưa bao giờ nghiêm túc học hành cả.”
Trình Phóng nói mà chớ hề ngượng mồm.
Anh quay đầu nhìn Minh Hạnh, ánh mắt thẳng tắp, chăm chú nhìn cô.
“Nhưng nếu ngày ấy, cô Minh dạy anh thì nhất định là tiết nào anh cũng nghiêm túc nghe giảng.”
Trình Phóng cười nói: “Chỉ cần đến trường ngắm cô Minh thôi, anh đã mãn nguyện cả ngày rồi.”
Tình yêu của độ mới lớn luôn nồng nhiệt và thể hiện rõ ràng, không chút che giấu như vậy.
Từ nhỏ Minh Hạnh đã được giáo dục rằng phải từ tốn, cẩn trọng, cô chưa từng giống như anh.
Trái tim đập loạn.
Những lời này của Trình Phóng… thật sự tình quá đỗi…
Trình Phóng không cảm thấy ngại.
Xung quanh lác đác vài người, anh trực tiếp nắm tay cô.
Minh Hạnh không dám động đậy vì sợ nếu cô cử động một chút, anh lập tức càn rỡ hơn.
Suy cho cùng thì đây vẫn là trường học.
Diện tích của Trung học Đường Lí không quá lớn, chỉ cần mười phút đã đi hết một vòng trường. Ngôn Tình Hài
Bên cạnh sân Thể dục có một rừng cây nhỏ, bên trong có nhiều cây hoa quế và cây cổ thụ.
Vào tiết trời này, lá cây xanh mướt, toả ra mùi hương thoang thoảng.
“Hẳn là hồi đi học, cô Minh là học sinh ngoan nhỉ?”
Không phải nói nhiều, chỉ cần nhìn dáng vẻ của cô là biết ngay.
Một lòng hướng đến việc học, ngồi lì trong lớp, nếu không có việc gì sẽ không ra ngoài.
“Làm học sinh ngoan chán lắm, anh nghĩ thôi đã nản gần chết.”
“Minh Hạnh muốn trải nghiệm cảm giác làm học sinh hư là như thế nào không?”
Trình Phóng thầm tưởng tượng dáng vẻ của Minh Hạnh khi mười mấy tuổi, còn là học sinh cấp ba.
Nhất định là cô siêu ngoan và nghe lời, ai nói gì cô đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, không phản bác.
Lỡ nói cái gì không đàng hoàng là cô nhíu mày trừng mắt ngay.
Cơ mà cái trừng mắt của cô cũng dịu dàng mềm mỏng, không hề có tác dụng răn đe nào.
Minh Hạnh kinh ngạc, chưa kịp nhận ra Trình Phóng định làm gì đã bị anh kéo vào rừng cây.
Giữa khu rừng và sân Thể dục chỉ có một bức tường văn hoá ngăn cách, lối đi trải sỏi, lá cây rơi đầy dưới đất.
“Em có biết rừng cây nhỏ này là nơi để làm gì không?” Trình Phóng dán lại, ôm lấy eo cô, khẽ cười hỏi.
Minh Hạnh biết chứ, nhưng cô không muốn trả lời.
Thấy cô như vậy, Trình Phóng đành tự hỏi tự trả lời: “Là nơi yêu đương vụng trộm đấy.”
“Đã hai ngày rồi anh chưa được hôn em,” Trình Phóng len lén ôm cô chặt hơn, cúi đầu nhìn cô, nói: “Cô Minh, cho anh hôn một cái nha.”
“Trình Phóng, bên ngoài có người.” Minh Hạnh khẽ nói, không dám lớn giọng.
Đằng xa, tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người vang lên rất rõ ràng.
Gần tường văn hoá này có khá nhiều học sinh đi dạo.
Mà rừng cây lại thưa thớt, chỉ cần thoáng nhìn một cái liền thấy được khung cảnh bên trong.
Trình Phóng nghiêng người, ôm trọn Minh Hạnh trong lòng.
Thân hình của anh cao lớn đến nỗi không ai có thể nhìn thấy người phía sau anh.
“Họ không thấy được đâu.” Hơi thở của Trình Phóng phả xuống chóp mũi cô, gần gũi vô cùng.
Tiếng chuyện trò đã kề sát bên tai.
“Các cậu có biết anh chàng chơi bóng rổ hôm nay rốt cuộc là ai không?”
“Chịu đấy, mình có hỏi Phùng Dục lớp 8 – 3 rồi mà cậu ta không chịu nói.”
Tiếng chuyện trò im bặt vài giây, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại.
Minh Hạnh ngừng thở, đến cử động cũng không dám.
Đúng lúc này, có người khẽ hỏi: “Có ai trong đó không?”
Tuy giọng của người đó rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Minh Hạnh nghe thấy.
Trái tim của cô nhảy lên, đồng tử rụt lại, sợ đến mức khoé môi cứng đờ, đuôi mắt cũng thấm ướt.
Nếu như bị học sinh nhìn thấy thì cô sẽ rất mất mặt.
Hơn nữa, bị truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng không tốt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Từng giây “tíc tắc”, chậm rãi gần như ngưng đọng, mỗi giây trôi qua đều vô cùng áp lực.
Minh Hạnh sợ hãi đến mức cả người cứng đờ, vểnh tai thấp thỏm nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
“Được rồi, họ đã đi rồi.” Trình Phóng không trêu cô nữa.
Đôi mắt của Minh Hạnh đỏ hoe, vừa rồi cô thực sự căng thẳng khôn cùng.
Cô đảo mắt nhìn ra ngoài, sau khi xác định không có ai thì nhíu mày, vung tay đẩy Trình Phóng ra.
Cô tức giận.
Lần này Trình Phóng không dùng sức nữa, bị Minh Hạnh đẩy ra.
Nhìn Minh Hạnh nghẹn họng, vừa trừng mắt vừa tức giận, muốn nói lại thôi.
“Anh sai rồi, anh sai rồi.” Trình Phóng cũng nhận ra lần này thật sự chọc giận cô rồi, thế là nhanh chóng lấy lòng.
“Chắc chắn không có lần sau.”
“Anh có biết mình đáng ghét lắm không hả…” Minh Hạnh không biết phải nói thế nào, mãi mới thốt được một câu như vậy.
“Đúng đúng đúng, anh đáng ghét nhất.” Trình Phóng liên tục gật đầu.
Anh cứ tưởng cô sẽ mắng chửi gì cơ,
Nhưng thôi chết rồi, sao cô tức giận cũng có thể đáng yêu như vậy nhỉ?
“Bé Minh Hạnh đừng tức giận mà, anh còn chưa hôn em nữa ấy.”
Trình Phóng cầm lòng không đậu, xoa xoa mặt cô, nựng hai gò má mềm mại trong tay.
Minh Hạnh mím môi, chẳng nói lời nào.
“Em về lớp đây.” Minh Hạnh khẽ nói, sau đó đi vòng qua Trình Phóng, cúi đầu quay lại khu phòng học.
Bước chân càng lúc càng nhanh.
Trình Phóng không đuổi theo cô.
Không ngờ bé mèo ngoan hiền ấy cũng có thể tức giận.
Trình Phóng giơ tay lên mũi, nhẹ hít một hơi.
Cmn, thơm thật sự.
Minh Hạnh đến cửa phòng học.
Đang tính đi vào thì cô sực nhớ ra, bèn giơ tay xoa mặt của mình.
Hơi nóng.
Nhất định là đỏ như gấc rồi.
Hơn nửa lớp đã trở về lớp học, lúc này đang tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau.
Minh Hạnh còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng của học sinh:
“Cô Minh ơi, em muốn tố cáo ạ!” Học sinh lên tiếng tên là Lâm Lâm, bình thường rất năng nổ, vừa lắm mồm vừa nhiều chuyện.
“Hồi nãy bọn em thấy có bạn đang lén lút hẹn hò, ở rừng cây gần tường văn hoá ấy ạ.”
Lâm Lâm liến thoắng, rồi lại thì thầm với người bên cạnh câu gì, sau đó nói với Minh Hạnh, “Cô ơi, bây giờ đến đó có thể chiêm nghiệm hiện trường đó.”
“Em nghĩ là bọn 8 – 2 kế bên đấy ạ.”
“Lâm Lâm, cậu thấy thật à?” Trong lớp có bạn hỏi cô bé.
“Mình thấy bóng thôi, chứ không rõ lắm.” Lâm Lâm do dự nói: “Nhìn cứ như hai người, nhưng cũng giống…”
“Thế rốt cuộc là có hay không?”
“Hay là chúng ta quay lại đó xem thử đi? Hồi nãy tớ hơi sợ nên chạy về lớp luôn.”
“Được rồi, đừng ồn nữa.” Nghe bọn nhỏ nói chuyện, Minh Hạnh căng như dây đàn, nghiêm mặt nói: “Hai ngày nữa sẽ đến kỳ thi, cả lớp nhớ thư giãn và ôn luyện thật tốt.”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Bài tập về nhà hôm trước, bạn nào làm xong rồi thì nộp cho cô xem thử.”
Cô vừa dứt lời, lớp học lập tức im bặt.
Ai nấy đều quay lại chỗ ngồi của mình, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Minh Hạnh trên bục giảng.
Làm bộ làm tịch mở vở ra,
Vội vã làm bài tập.
Minh Hạnh đành thôi, mở sách giáo khoa môn tiếng Anh ra, tìm chương mới nhất mà mình đang dạy.
“Cả lớp mở sách trang 130, đánh dấu những đoạn quan trọng sau đây và học thuộc lòng.”
Minh Hạnh nói: “Đoạn ba, đoạn năm và đoạn bảy.”
Những đoạn mà cô chọn đều ứng dụng ngữ pháp rất tốt, đối với học sinh, khi thuộc lòng những đoạn văn này sẽ rất có lợi trong phần thi viết.
“Bắt đầu từ sáng ngày mai, cô sẽ kiểm tra mỗi ngày, các em phải học nghiêm túc.”
Cuối cùng, Minh Hạnh dặn dò một câu.
“Cô Minh ơi, bọn em đánh thắng trận bóng rổ thì có thưởng gì không ạ?” Phùng Dục ngồi sau kích động hỏi.
“Có chứ.” Minh Hạnh cười cười, “Ngày mai các em sẽ biết.”
Trong khoảng thời gian tạm thay giáo viên chủ nhiệm, cô rất thích tặng vài món quà nhỏ cho học sinh, hoặc là thưởng gì đấy.
Dần dà, mọi người rất mong chờ, bất kể là học hành hay hoạt động ngoài giờ đều tích cực làm tốt.
Những món quà ấy vô thức đã tạo nên sự thay đổi, Minh Hạnh mong rằng học sinh có thể xem tiết tiếng Anh do cô giảng dạy là niềm vui chứ không phải nỗi khổ, bị ép phải học.
“Phùng Dục, cậu không biết xấu hổ hay gì? Có phải cậu thắng đâu?”
Lâm Lâm không nhịn được, nói cu cậu.
“Anh ấy đẹp trai hơn cậu, chơi bóng rổ giỏi hơn cậu, cậu còn cướp công của người ta.”
Phùng Dục cười nhạt, “Vậy thì sao? Cũng là lớp mình thắng chứ bộ.”
“Thế cậu phải khen thưởng cho người ta chứ.” Lâm Lâm lại nói.
“Chuyện nhỏ, tất nhiên là có thể rồi.” Phùng Dục sảng khoái đồng ý.
Vào hai ngày oi bức nhất, kỳ thi diễn ra như dự kiến.
Sau khi thi xong, học sinh được nghỉ hai ngày rồi mới quay lại trường nhận giấy báo điểm.
Lúc thành tích được công bố, Hiệu trưởng trịnh trọng tuyên dương Minh Hạnh.
Điểm thi tiếng Anh của lớp 8 – 3 đứng đầu toàn khối.
Ở địa phương nhỏ của họ, việc giảng dạy tiếng Anh vốn đã không bằng nơi khác, hơn nữa không có giáo viên giỏi, cộng thêm học sinh chẳng mấy hứng thú nên mỗi lần đến kỳ thi tiếng Anh, điểm số đều thấp lè tè.
Mặc dù chương trình học rất cơ bản, lại đơn giản vô cùng,
Nhưng cũng không cải thiện nổi.
Không ngờ rằng Minh Hạnh giảng dạy trong vòng một tháng đã biến lớp 8 – 3 yếu kém nhất khối trở mình thành lớp đứng đầu.
Thật sự khiến người khác rất bất ngờ.
Hiệu trưởng liên tục cảm thán, nếu Minh Hạnh có thể ở lại dạy thêm vài học kỳ nữa thì tốt biết bao.
Tiếc là sau mấy ngày nữa, cô phải đi rồi.
Nếu như giáo viên tốt thế này có thể ở lại Đường Lí, đây nhất định là may mắn của trường họ.
Sau khi trò chuyện với Hiệu trưởng xong, lúc Minh Hạnh trở về văn phòng, Hồ Du và một cô gái khác lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt không mấy thiện cảm.
“Không hổ là sinh viên trường 985, trình độ giảng dạy tốt thế cơ mà.
Có kinh nghiệm gì cũng chớ hề chia sẻ cho ai, giấu giấu diếm diếm.”
Con người Hồ Du nói chuyện không biết điểm dừng, nhất là khi tâm trạng không tốt, lời nói của cô ta càng cay nghiệt hơn.
Minh Hạnh dừng một chút, sau đó ngồi vào chỗ của mình, lạnh nhạt đáp: “Nếu cô muốn học thì tôi sẽ dạy cho cô.”
Hình như Hồ Du cực kỳ ghét cô, vẫn luôn đá xéo đá thẳng cô rất nhiều lần.
Minh Hạnh cũng biết việc này nên không mấy quan tâm đến lời của cô ta.
“Ai muốn cô dạy?” Hồ Du đập bàn, giấy bút trên tay “cạch” một tiếng, mặt mày cau có.
Sắc mặt không giấu được sự tức giận và ức chế.
Vốn dĩ cô ta đang chờ Minh Hạnh bẽ mặt, không ngờ lớp học yếu kém như vậy mà Minh Hạnh vẫn có thể vực dậy.
Nếu biết sớm thì lúc Hiệu trưởng hỏi ai đồng ý làm giáo viên chủ nhiệm, cô ta đã ôm khư khư nó rồi!
Chuyện Minh Hạnh có thể làm được, cô ta cũng có thể làm được.
“Cô Hồ, phiền cô ra đây một lát.” Bên ngoài có người gọi Hồ Du.
Hồ Du lạnh mặt, đứng dậy đi ra ngoài.
Chưa được vài phút, Hồ Du đã trở vào, mặt mày tái xanh vì tức giận.
Cô ta gõ xuống mặt bàn của giáo viên khác, nói: “Đi thôi, Hiệu trưởng bảo chúng ta qua đó có việc.”
Gọi riêng Minh Hạnh để khen ngợi, sau đó lại gọi tất cả bọn họ cùng qua đó, quá dễ dàng để nhận ra tình huống này là gì.
Hoá ra chỉ có Minh Hạnh là đặc biệt.
Sau khi họ rời khỏi phòng, Minh Hạnh nhận được tin nhắn WeChat của Kiều Kiều.
Kiều Kiều hỏi Minh Hạnh khi nào mua vé để cô ấy đón cô, nhân tiện tổ chức tiệc ăn mừng.
Nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, sắc mặt của Minh Hạnh dần trầm đi, đôi mắt cụp xuống, trông rất ảm đạm.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Cô thật sự phải đi rồi.
Dù đã biết trước đây chỉ là một chuyến đi ngắn hạn, nhưng giờ phút này… lòng cô lại hơi khó chịu.