Mục lục
Phiêu Miễu Chi Lữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Cường vẫn bình thản đi vào đại điện. Nếu trong đại điện có chín vị cô nương trẻ tuổi khảo nghiệm hắn, hắn còn cẩn thận một chút nhưng trong đại điện chỉ có chín lão phu nhân, hắn biết không có bao nhiêu lợi hại. Tại tu chân giới, chỉ cần tu đến Nguyên Anh kỳ thì nhìn không ra tuổi lớn nhỏ, đạt không tới Nguyên Anh kỳ mới chậm rãi già yếu. Hắn không chút phản ứng, hỏi: " Thỉnh giáo các vị lão nhân gia, phải khảo nghiệm thế nào?" Hắn tỏ ra rất lễ phép.

Chín lão phu nhân này địa vị trong hoàng cung phi thường cao, chỉ cần nhìn thấy nữ thị vệ đối với họ có thái độ cung kính thì đã biết. Lão phu nhân cầm đầu nói: " Tiểu tử, đừng khẩn trương, chúng ta không có ác ý, chỉ là khảo nghiệm đơn giản, không cần phải đánh đánh giết giết." Bà ta khẽ gật đầu, chín người liền vây quanh Lý Cường.

Lý Cường nghĩ thầm: " Có ai mà thèm khẩn trương? Nói giỡn sao, chuyện này mà cũng khẩn trương, ta đây không phải đã vì khẩn trương nhiều lần mà chết." Hắn không rõ họ muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng đứng yên.

Chín lão phu nhân cúi đầu niệm gì đó. Lý Cường kỳ quái cực kỳ, họ đang làm cái gì đây? Dần dần tiếng niệm trở nên cao hơn, hắn đột nhiên hiểu được, họ đang niệm chú ngữ. Lý Cường trong lòng cảm thấy mê hồ, cảm giác có chút muốn hôn mê. Hắn đột nhiên cả kinh, nhớ tới Lam Tưu công chúa cũng tinh thông loại chú ngữ cổ quái này, tinh thần vội vàng tỉnh lại, rất nhanh vận chuyển chân nguyên, thần chí lập tức tỉnh táo lại. Lý Cường có chút do dự, nếu thả ra phi kiếm, những lão phu nhân này căn bản là không có khả năng ngăn cản, tùy tiện giết người cũng không phải là thói quen của hắn, hắn cảm thấy hơi khó khăn.

Đây không phải là để người khác đánh hắn còn hắn thì không thể hoàn thủ hay sao? Lại có chuyện không may xui xẻo như vậy. Hắn bất đắc dĩ hỏi: " Các vị lão nhân gia, còn bao lâu nữa mới xong?"

Tiếng gầm đột nhiên trầm thấp xuống, mỗi lão phu nhân trên tay đều cầm một viên hạt châu màu trắng, sương mù dần dần từ trong hạt châu phiêu tán ra. Lý Cường không dám dùng pháp bảo, hắn chỉ tùy tiện xuất ra một kiện, thì mấy lão thái thái này cũng không ai còn sống, điều này làm cho hắn không nhịn được, thở dài nói: " Ta van mấy lão nhân gia, làm ơn nhanh lên một chút được không? Ai!"

Chín lão phu nhân trong lòng khiếp sợ tới cực điểm, họ đã đem ra hết toàn lực, nhìn bộ dáng thản nhiên của Lý Cường, họ quả thực không thể tin.

Thật ra loại mê tâm chú ngữ này đối với loại cao thủ như Lý Cường thì không có hữu dụng, hắn đã vượt qua Nguyên Anh kỳ, nếu trước mắt hắn còn đang ở Nguyên Anh kỳ, vậy có thể nói không chắc. Mê Tâm chú ngữ là một loại bàng môn bí thuật, chỉ dùng để thử nghiệm tâm thần, nhưng tu vi của Lý Cường lại rất cao, loại bàng môn bí thuật này căn bản không đối phó được với hắn. Lý Cường cảm thấy nhàm chán, phân ra tâm thần lắng nghe chú ngữ này, chậm rãi hắn đã có một chút đầu mối.

Loại chú ngữ này và âm luật có liên quan, Lý Cường đối với sự biến hóa của âm luật cũng đã rất có nghiên cứu, tại Thiên Lại Thành hắn đã học được không ít, sau đó tại Phật tông di chỉ hắn cũng đã có tiếp xúc thêm, hắn lặng lẽ dùng tâm niệm bắt chước chú ngữ. Chín lão phu nhân chỉ đọc qua một lần hắn đã nhớ kỹ, hoàn toàn không biết Lý Cường đang học trộm. Rất nhanh hắn đã hoàn toàn nhớ hết, trong lòng hắn chợt nổi lên ý tưởng vui đùa, nhịn không được cũng bắt đầu niệm chú ngữ, cùng với chú ngữ của họ bất đồng, chính là hắn đem chân nguyên lực cho vào trong chú ngữ.

Chú ngữ được xuất ra với chân nguyên lực, thanh âm rất có lực xuyên thấu, chính lão phu nhân kinh hãi thất sắc, may mắn họ đối với chú ngữ rất hiểu rõ, nếu không nhất định sẽ bị Lý Cường mê hoặc. Lão phu nhân cầm đầu sợ hãi kêu lên: " Dừng lại, dừng!"

Lý Cường cười nói: " Ai, rốt cuộc chấm dứt rồi, ta thông qua chưa?"

Lão phu nhân kinh nghi vô cùng nhìn hắn chằm chằm, một hồi lâu mới hỏi: " Tiểu tử, ngươi làm sao biết đoạn chú ngữ này?"

Lý Cường cười nói: " Các ngươi niệm nhiều lần như vậy, nghe riết cũng thuộc rồi a."

Lời này quả thật có chút dọa người, chín lão phu nhân nhìn nhau, vẻ mặt đều khiếp sợ. Lão phu nhân cầm đầu ấp a ấp úng nói: " Không…không có khả năng, điều này..điều này…khó có thể tưởng tượng…"

Họ từ khi bảy, tám tuổi đã bắt đầu học tập chú ngữ, thẳng đến bốn mươi tuổi mới nắm giữ được ảo diệu, vậy mà tiểu tử trước mắt này dĩ nhiên cũng trong thời gian ngắn lại học xong, làm họ cảm thấy không thể tư nghị.

Lý Cường phi thường lễ phép lại hỏi: " Lão nhân gia, ta thông qua khảo nghiệm rồi chứ?"

Chín lão phu nhân không nói được gì, họ đã hoàn toàn thất bại. Lão phu nhân cầm đầu ra dấu, họ lặng yên rời khỏi đại điện. Lý Cường hơi ngạc nhiên, cười nói: " A a, đùa quá trớn rồi."

Chung quanh hắn một mảnh yên tĩnh, hắn đứng trên đại điện, trong lòng kỳ quái: " Người chạy đi đâu hết rồi? Thật đáng cười, hoàng thượng triệu kiến rồi lại không thấy, lại tới mấy lão thái thái kỳ lạ làm cái gì khảo nghiệm, kết quả lại không tỏ vẻ gì, thật sự giống như là gặp quỷ a."

Hắn nghiêng tai lắng nghe, từ phía sau đại điện truyền đến tiếng bước chân, chỉ lát sau xuất hiện mười người thị nữ, khom người thi lễ rồi mời hắn đi vào. Lý Cường nói: " Sao hoàng thượng các ngươi lại phiền toái như vậy, lần này có thể gặp được chưa?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Mười thị nữ hoảng sợ không biết làm sao trả lời, trong đó có một người cơ trí, nói: " Mời đại nhân đi theo chúng ta."

Hắn thở dài, không có cách nào tức giận với đám thị nữ này, không thể làm gì khác hơn là đi theo các nàng.

Đi tới một tòa lầu gỗ thật tinh xảo, thấy nữ đồng hồi nãy đứng ở cửa, chỉ nghe nàng nói lớn: " Khách quý tấn kiến!"

Lý Cường một bước tiến vào phòng, nhìn tới nhìn lui đánh giá, có nữ thị vệ quát: " Còn không bái kiến hoàng thượng!"

Phòng không lớn, không tới ba mươi thước, trong phòng có một cái đài cao chừng nửa người, chiếm hơn nửa diện tích căn phòng, trên đài đang có hai người đang khoanh chân ngồi, trong đó có một người là Lam Tưu công chúa, ở bên cạnh nàng là một lão phụ nhân mặc hoa phục, bốn phía có mười nữ thị vệ xinh đẹp. Lý Cường có chút sững sờ, hắn không nghĩ tới hoàng thượng của Lạp Đô quốc lại là nữ nhân. Lý Cường làm một động tác thi lễ thường thấy ở Tây đại lục, cười nói: " Ra mắt nữ hoàng, chào Lam Tưu công chúa."

Người trong phòng choáng váng, chưa thấy qua người nào đỉnh đạc không chút sợ hãi như vậy.

Lam Tưu công chúa nhỏ giọng nói thầm vài câu bên tai nữ hoàng, nữ hoàng mỉm cười, gật đầu nói: " Ngươi thật là lợi hại, có thể làm cho cửu mỗ không có cách nào. Tiểu tử đến đây ngồi đi."

Thái độ của bà ta vô cùng hòa ái. Những nữ thị vệ bên cạnh cũng sợ ngây người, hoàng thượng cũng mời hắn đến ngồi, đây là chuyện các nàng chưa từng gặp qua. Lý Cường cũng không khách khí, phóng lên không trung khoanh chaan chuyển qua đài cao ngồi xuống. Chiêu thức ấy làm cho mọi người lại cả kinh.

Nữ hoàng khen: " Hảo bản lãnh."

Lam Tưu công chúa cũng cười nói: " Lý đại ca rất lợi hại, lần này nếu không có hắn bảo vệ, nữ nhi sẽ gặp nguy hiểm."

Lý Cường thuận miệng khách sáo vài câu, hắn cũng không thèm để ý nữ hoàng của Lạp Đô quốc có tính toán gì không, nơi này cũng chỉ là một nơi dừng chân dọc đường của hắn, hắn đã chuẩn bị rời đi, chỉ là vì lễ phép mới đến bái kiến hoàng thượng mà thôi.

Người trong phòng đều cũng nhìn ra hắn vô cùng thản nhiên lộ ra thần thái mê người phóng khoáng, không ai cảm thấy hắn thất lễ, ngay cả nữ hoàng cũng rất khoan dung với hắn. Nói chuyện một hồi, nữ hoàng đối với hắn càng tò mò, lại hỏi thân thế và tuổi tác của hắn, hắn trả lời với vẻ nửa thật nửa giả. Tình huống chân thật hắn không thể nói ra, nói ra cũng không ai tin tưởng. Nữ hoàng tựa hồ hết sức hài lòng, hạ chỉ để Lý Cường ở lại An Khuyết Lâu. Lam Tưu công chúa vừa nghe đến An Khuyết Lâu, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng, nàng muốn nói gì đó nhưng do dự một chút rồi lại nén xuống.

Do một đám nữ thị vệ và thị nữ tiền hô hậu ủng, Lý Cường bị đưa đến An Khuyết Lâu. Hắn mơ mơ hồ hồ đi vào tiểu lâu bố trí hào hoa này, ngẫm lại không đúng, hắn kéo một thị nữ, vừa muốn hỏi thì thị nữ kia vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng, ngã ngay vào trong lòng ngực hắn. Lý Cường lại càng hoảng sợ, vội vàng buông tay. Hắn không biết quy củ của nơi này, nếu vị khách quý có thể vào ở trong An Khuyết Lâu thì thị nữ nơi này phải vô điều kiện phục tùng yêu cầu của khách quý.

Thị nữ bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng, Lý Cường xấu hổ gãi gãi đầu, hỏi: " Ai, xin lỗi, xin hỏi An Khuyết Lâu này là địa phương nào?"

Một thị nữ trả lời: " Đại nhân, An Khuyết Lâu là nơi ở của khách nhân tôn quý nhất trong hoàng cung, xin mời ngài nghỉ ngơi, có yêu cầu gì đại nhân cứ nói." Trên mặt nàng hiện ra vẻ chờ mong ngượng ngùng.

Lý Cường căn bản không có lý giải ý tứ lời nói của nàng, hắn nói: " Ai nha, ta không muốn ở nơi này, hãy đưa ta trở lại Khách Quý lâu đi, ta còn có chuyện muốn làm."

Thị nữ đáp: " Đại nhân, ngài ở chỗ này là do chỉ ý của hoàng thượng, không thể tùy tiện đổi chỗ được đâu."

Lý Cường tâm niệm chợt lóe, chẳng lẽ là bị giam lỏng? Kỳ quái, nữ hoàng giam lỏng mình có mục đích gì? Hắn hướng ngoài cửa đi đến, hai nữ thị vệ lập tức ngăn cản đường đi, tươi cười nói: " Đại nhân, xin mời dừng lại, trong nội cung không thể đi lung tung được a."

Ai có thể đánh vào hai khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười, hai nàng ngăn cản đường đi, Lý Cường không thể phát tác. Hắn không thể làm gì khác hơn là cười nói: " Hai vị tiểu muội muội, hãy hỗ trợ một chút được không?"

Nữ thị vệ nhất thời mặt đỏ tới mang tai, cả người run rẩy, tiểu oan gia này thanh âm thật sự là quá dễ nghe. Nguyên lai Lý Cường lại không có chút phong độ dùng tới Chấn Âm Pháp.

Hai nữ thị vệ tránh đường ra, nói: " Được..phải giúp ngài thế nào…"

Lý Cường mừng thầm, nói: " Đưa ta về Khách Quý lâu."

Nữ thị vệ vừa muốn cất bước, thị nữ trong lâu liền kêu lên: " Các ngươi làm gì a?"

Nữ thị vệ bừng tỉnh, một trái một phải liền nắm lấy cánh tay hắn kéo lại. Lý Cường chỉ đành cười khổ, hắn không thể động võ, mấy vị tiểu cô nương yếu ớt này không thể nào chống lại dù chỉ một ngón tay của hắn. Nữ thị vệ cầu khẩn: " Đại nhân…đại nhân, chúng ta chỉ là thị vệ nho nhỏ, nếu đại nhân đi, chúng ta sẽ thảm lắm."

Nếu là mạnh bạo thì hắn không sợ, hắn sợ nhất là công phu mềm dịu này. Hai nữ thị vệ trẻ trung xinh đẹp hạ giọng cầu khẩn làm cho hắn không biết làm gì khác hơn là phải trở lại tiểu lâu. Nể mặt mũi của Lam Tưu công chúa, hắn cũng không có ý cường bạo rời đi, nghĩ thầm hay là chờ thêm một chút, thật sự không được rồi đi cũng chẳng muộn.

Trong phòng này cũng có một đài cao chừng một thước, hắn khoanh chân ngồi xuống, tính toán đợi đến khi trời tối sẽ lặng lẽ bỏ đi.

Nhắm mắt lại, ngoài cửa tiến đến một đám thị nữ, trên tay cầm khay đặt rất nhiều đồ vật, đó là do hoàng thượng ban thưởng. Có thị nữ nhắc hắn tạ ơn, hắn dương dương nói: " Mấy người các ngươi ai thích thì cứ tạ ơn, đừng có gọi ta, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Hắn nói xong thì nhắm mắt lại, hai tay thủ ấn, trên người đột nhiên toát ra kim quang, làm đám thị nữ cả kinh không dám nói thêm gì nữa, lặng lẽ lui xuống. Lý Cường dùng thần thức thấy hết tất cả, trong lòng thầm buồn cười, rốt cuộc cũng đuổi được các nàng ra ngoài.

Hắn lặng lẽ mở mắt, phát hiện tình huống không ổn, hắn ngồi trên đài, mười mấy thị nữ thì vẫn đứng quanh bốn phía, đang chuyên chú nhìn chằm chằm hắn. Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối hẳn, trong phòng lại sáng rực vì được chiếu sáng bằng Minh Tinh Thạch, đặc sản của Thản Bang đại lục.

Lý Cường thở dài, điều này thật là bất hảo. Hắn đứng dậy, đi tới cửa. Đám thị nữ lập tức khẩn trương, vây hắn lại chính giữa, thương cảm nhìn hắn.

Lý Cường làm ra vẻ như không có gì, đi tới ngoài cửa, trong miệng giải thích: " A a, đi ra hít thở một chút, trong phòng ngột ngạt quá."

Đám nữ thị vệ bên ngoài cũng bị kinh động. Lý Cường nhìn mười mấy cô nương xung quanh, mỉm cười: " Thật là xin lỗi, không để cho mọi người nghỉ ngơi." Rồi hắn đột nhiên bay lên tới không trung. Đám cô nương này hoàn toàn choáng váng, các nàng giờ mới biết hắn có thể bay trên cao.

" Lão Đại, chờ một chút!"

Lý Cường ở không trung phát hiện Lam Tưu công chúa đã tới, hắn không thể làm gì khác là rơi trở xuống, reo lên: " Ai, ta nói công chúa đại nhân, chờ nàng đã nửa ngày, nàng cũng không đến nói một tiếng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, nói nghe một chút xem, nếu không ta thật sự phải đi rồi."

Đối với Lam Tưu công chúa hắn có một phần kính trọng trong tim, lúc ở Nam Khẩu Quan hắn đã có ấn tượng mãnh liệt, hơn nữa nàng còn mạo hiểm giúp hắn đi tìm kiếm Hải Hồn Mã Não, phần nhân tình này hắn sẽ không quên.

Trên mặt Lam Tưu công chúa toát ra vẻ ngượng ngùng, lại cười nói: " Lão Đại, mời vào nói chuyện được không?"

Đối với hắn mặc dù nàng càng ngày càng không hiểu được, nhưng nàng nắm chắc một chuyện là rất tin cậy hắn.

Lam Tưu công chúa đi vào phòng, ngồi lên đài, phân phó thị vệ và thị nữ lui ra, rồi mới nói: " Lão Đại, ước chừng đã đoán ra vài phần, thật xin lỗi, ta cũng không nghĩ đến mẫu thân lại làm như vậy." Vẻ đỏ ửng trên mặt càng nhiều hơn, nàng chậm rãi cúi đầu, vô ý thức vặn vẹo mấy ngón tay của mình.

Lý Cường vào nhà cũng không có ngồi lên đài, chỉ đi qua đi lại, cũng không chú ý vẻ mặt của nàng, hắn đang nghĩ làm sao cáo biệt, vừa đi vừa nói chuyện: " Ân, ta đoán nữ hoàng bệ hạ muốn ta lưu lại làm quan? Nàng biết đó, ta đối với việc làm quan không có hứng thú một chút nào, ai! Ta là người tự do tự tại, thật sự không thích hợp lưu lại, xin mời công chúa đại nhân trở về nói tốt dùm vài câu, ta cũng không muốn làm huyên náo khiến mọi người không vui."

May là lúc này bên cạnh không có người ngoài, nếu không sẽ bị hắn làm cho tức chết, thật sự là nói chuyện hoàn toàn trật lất vấn đề.

Sắc mặt của Lam Tưu công chúa trắng xanh, tựa hồ có chút dễ dàng, tựa hồ lại có vẻ khó chịu. Nghe hắn nói vậy nàng cảm thấy chết lặng, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, làm quan? Nếu vậy sao lại để cho hắn đến An Khuyết Lâu? Nói giỡn sao, nội cung dễ tiến vào như vậy? Nhưng trong lòng nàng cũng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Nàng nói: " Lão Đại, ngươi đi đi. Ở bên mẫu thân ta sẽ giải thích, tốt nhất đi ngay tối hôm nay, nếu đợi ngày mai thì không tốt đâu."

Nàng tự mình cũng không rõ, vị nam tử thần bí này làm cho nàng có một loại cảm giác nói không nên lời, mặc dù không muốn cưỡng lưu hắn, nhưng trong lòng lại thấy một tia khổ sở, chẳng lẽ trong lòng hắn mình không hề lưu lại một chút gì hay sao?

Lý Cường gật đầu đa tạ: " Cảm ơn công chúa. Có lẽ sau này chúng ta còn có thể gặp lại, nếu Lạp Đô quốc có việc thì công chúa có thể tìm Thiên Lại Thành nhờ trợ giúp, ta còn một nhóm huynh đệ ở lại Thản Bang đại lục, cũng có thể tìm bọn họ, gặp lại sau." Hắn không nói thêm nữa, thân hình chợt lóe, đã vô ảnh vô tung.

Lam Tưu công chúa ngơ ngác ngồi trên đài, nàng cảm thấy đột nhiên rất thương tâm.

Bóng người nhoáng lên, thoáng một cái Lý Cường lại trở về trong phòng, cười nói: " Úc, ta hồ đồ rồi, quên một việc.."

Lam Tưu công chúa thấy hắn quay trở lại, trong lòng vui vẻ, như đang chờ đợi cái gì, nàng hỏi: " Cái gì?"

Lý Cương bỏ xuống một Huyền Ngọc Hạp, cười nói: " Bên trong có ba viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, còn có ba trái Lạp Thiên Nhan Quả, tặng cho nàng. Được rồi, ta đi." Không đợi nàng trả lời, hắn lại biến mất vô tung.

Lam Tưu công chúa đương nhiên biết Thiên Nhan Quả, đó là tiên quả trong truyền thuyết của Tây đại lục, nữ nhân ăn vào thì dung nhan không bao giờ thay đổi. Nàng đột nhiên có chút oán hận hắn, đi thì đi đi, còn quay trở lại làm gì, cố tình làm cho người ta không buông ra được. Nước mắt nàng không tự chủ được đã chảy xuống.

Tại Khách Quý Lâu đèn chiếu sáng rực, Triệu Hào và một đám huynh đệ đang trò chuyện, mọi người đều đang đợi Lý Cường quay lại. Nạp Thiện và Thản Ca đánh cuộc, đố nhau tối nay Lý Cường có trở về hay không, Thản Ca kiên trì nói lão Đại nhất định sẽ trở về. Nạp Thiện nằm trên mặt đất, chân bắt chéo, hai tay gối lên đầu, cười xấu xa: " Lão Thản, nếu ngươi thua, hắc hắc, ngươi nghĩ nên làm gì đây? Đừng để ta nói nga, muốn ta nói ra điều kiện…hắc hắc!"

Thản Ca nửa người dựa vào vách tường, ngón tay vẽ trên nền nhà, nhíu mày nói: " Hừ hừ, ta thất bại? Lão Đại làm người như thế nào ta rất rõ, huynh ấy nói sẽ không ở lại đây, không giống như một sắc quỷ như ngươi thì có thể còn khó nói. Điều kiện thì tùy ngươi nói, thua tuyệt đối không phải là ta." Hắn ra dáng rất khẳng định.

Triệu Trì hắc chắc cười, nói: " Thản Ca, ngươi không nói lại hắn đâu, đừng thèm so đo."

Mị nhi vẫn theo thói quen ở trên không trung bay tới bay lui, nàng đột nhiên rơi vào bên người Thản Ca, hỏi: " Các huynh đang nói cái gì? Trở về, quay lại hay không thì có quan hệ gì với sắc quỷ?"

Thản Ca cười hắc hắc, chỉ Nạp Thiện: " Đi hỏi đầu bóng lưỡng ca ca của muội, hắn là rõ ràng nhất."

Nạp Thiện kêu to: " Ngươi là kẻ đáng chết, đừng có dạy hư bảo bảo của chúng ta, cẩn thận mọi người đánh chết ngươi!"

Còn đang ồn ào, Lý Cường phiêu phù từ bên ngoài tiến đến. Thản Ca liếc mắt nhìn thấy, vui vẻ quát to một tiếng: " Ha ha! Ngươi thua rồi, lão Nạp, haha! Hahaha!" Hắn rất khó thắng được một lần nên hưng phấn dị thường.

Nạp Thiện nhảy dựng lên, thân thiết đi tới: " Lão Đại, mới sớm vậy đã về rồi."

Thản Ca đứng bật dậy, kéo Nạp Thiện, cuống quýt hỏi: " Ngươi nói sao đây? Ngươi xem…không phải lão Đại đã về rồi sao? Ngươi thua rồi!"

Vẻ mặt Nạp Thiện xấu xa, cười: " Ân, đúng vậy! Là ngươi thắng, lão Nạp ta cho tới bây giờ cũng không thắng được, hắc hắc, bất quá ngươi đã nói, tùy tiện ta ra điều kiện, bây giờ nói cho ngươi, ai thua thì người đó làm đại gia. Ân, cháu ngoan! Đại gia bây giờ bận rồi, lần sau chúng ta hãy nói đi, haha! Hahaha!"

Thản Ca choáng váng, tên hỗn đản này quá giảo hoạt, thua thì không nói, còn muốn chiếm thêm tiện nghi của người khác. Hắn tức giận đến dậm chân, Triệu Hào nói: " Được rồi, đừng có náo loạn nữa, nghe coi sư tôn nói cái gì."

Nạp Thiện vội vàng nắm lấy đầu vai hắn, nhỏ giọng nói: " Huynh đệ, đừng có xem là thật, lần sau nhất định ta sẽ bồi thường, a a, nhất định bồi thường."

Thản Cả bị hắn chơi xỏ, căn bản là không thể tranh qua được tên đầu trọc giảo hoạt này.

Mị nhi bay lên ôm lấy cổ Lý Cường, ra vẻ làm nũng. Lý Cường nói: " Mọi người lập tức chuẩn bị, chúng ta toàn bộ đi ngay. Khố Bột, ngươi đi thông tri Không Hậu mấy người, Triệu Hào, bảo mọi người thu xếp thật nhanh rồi tập hợp, còn ai không thể bay được thì lập tức đeo phi dực vào, chúng ta đi từ trên không trung."

Hồng Thiêm kinh nghi nói: " Sư thúc, phát sinh chuyện gì, sao lại gấp như vậy?"

Lý Cường nói: " Sau này hãy nói, nhanh lên một chút, nếu để thị vệ hoàng cung tới, thì không tốt đâu."

Cảnh Phong quái dị kêu lên: " Tiểu phong tử, ngươi gây ra đại họa gì phải không? Không sao cả, cấm quân nơi này không chịu nổi một kich, tùy tiện đi ra vài người còn không giết cho họ hoa rơi nước chảy, ngươi sợ cái gì a."

Lý Cường cười khổ nói: " Nếu đánh nhau có thể giải quyết vấn đề, ta còn bỏ chạy hay sao? Phong tử, ngươi có đi hay không? Không đi thì ngươi cứ ở lại chỗ này."

Cảnh Phong giơ hai tay, luôn miệng nói: " Ta đi! Ta đi! Ta ở lại chỗ này để làm chi, ta cũng không phải muốn làm con rể của người ta a.."

Lý Cường đột nhiên ngẩn ngơ: " Làm con rể?" Hắn rốt cuộc hiểu được thần sắc cổ quái xấu hổ của Lam Tưu công chúa.

Điều này làm hắn càng thêm nóng nảy, hắn đối với Lam Tưu công chúa chỉ có kính trọng, nhưng không có tình yêu nam nữ, bây giờ hắn mới biết An Khuyết Lâu chính là Phò Mã lâu.

Lý Cường lập tức nói ngay: " Hồng Thiêm, ngươi đưa mọi người tới chỗ Truyền Tống Trận trước, ở Thiên Lộ thảo nguyên thì chắc ngươi đã biết. Mạt Bổn, ta mang ngươi về nhà."

Nạp Thiện kêu lên: " Ta cũng đi, lão Mạt, lần trước đã nói ta sẽ cũng ngươi đi về nhà mà."

Lý Cường không rảnh dây dưa với hắn, nói: " Ta chỉ có thể mang theo một người, ngươi dùng phi dực theo không kịp đâu, hơn nữa phi dực cũng không thích hợp phi hành đường dài."

Cảnh Phong đột nhiên tiếp lời nói: " Ta mang theo hắn cùng đi."

Nạp Thiện vô cùng mừng rỡ, vừa cúc cung vừa bái lia lịa, lễ tiết của quê hương hắn đều dùng tới làm cho Cảnh Phong đắc chí ha ha cười to.

Không Hậu đi đến, lẳng lặng thi lễ với Lý Cường, đứng ở một bên nghe phân phó. Lý Cường nói: " Không Hậu, các ngươi theo ta đi Thiên Đình Tinh, còn có ai không muốn đi thì cứ lưu lại, ai nguyện ý cùng đi?"

Không Hậu và Khô Độ không chút suy nghĩ liền nói: " Lão Đại, các đệ tử nguyện ý đi trước."

Lý Cường gật đầu: " Tốt, hết thảy hành động nghe hai người bọn họ đó." Hắn chỉ Triệu Hào và Hồng Thiêm. Không Hậu và Khô Độ lui qua một bên, hướng hai người thi lễ, tỏ vẻ nghe theo sự an bài.

Lý Cường vừa về đến thì cả Khách Quý lâu liền náo loạn. Động tĩnh của bọn họ thật sự là quá lớn, rất nhanh đã có thị nữ phát hiện tình huống không đúng, lập tức chạy đi báo cáo. Nữ Hoàng vo cùng giận dữ, hạ lệnh lập tức phong tỏa cửa cung, phái ra cấm vệ vây quanh Khách Quý lâu. Đợi đến khi cấm vệ quân đến nơi thì đã không còn một bóng người.

Triệu Hào là người cuối cùng bỏ đi, hắn ở trên không trung nói vọng xuống: " Xin hãy bẩm báo hoàng thượng, cảm ơn đã khoản đãi chúng ta, cáo từ." Nói xong hắn cũng đã bay đi.

Lý Cường mang theo Mạt Bổn, Cảnh Phong mang theo Nạp Thiện, bốn người bọn họ đi đầu tiên. Trong lòng Mạt Bổn thắc thỏm bất an, hắn không biết sau khi trở về làm sao đối mặt với gia đình đã tan nát. Dọc theo đường đi hắn chết lặng chỉ điểm phương hướng, thần sắc có vẻ càng ngày càng bối rối. Lý Cường và Mạt Bổn coi như là sinh tử chi giao, hắn khuyên nhủ: " Mạt Bổn, ngươi phải đối mặt sự thật mới xua tan tâm ma trong lòng, nếu cửa này không qua được, thì đối với sự tu chân sau này nguy hại rất lớn."

Mạt Bổn khổ sở nói: " Ai…thật là sợ a…"

Cảnh Phong đang híp mắt, hắn nghe Nạp Thiện kêu hãm, tiểu tử này đã có thói quen được người ta mang theo bay trên trời. Hắn đang khoe khoang khi mình và lão Đại ở Hắc ngục đã chiến đấu trong biển máu như thế nào, tự mình anh dũng ra sao, còn nói đến chuyện tại Nam Khẩu Quan làm sao chiến đấu cùng mấy vạn quân đội, nói đến mức nước miếng văng tùm lum, độc nhãn cũng tỏa ánh sáng. Cảnh Phong cười hắc hắc, nói: " Thật hay giả vậy? Theo mắt ta nhìn thì ngươi không có dũng cảm thế đâu."

Nạp Thiện cả giận nói: " Mẹ kiếp! Ngươi là lão phong tử, lão Nạp ta…" Hắn đột nhiên câm mồm, nhưng đã không còn kịp, chỉ nghe Cảnh Phong cười lạnh: " Lão phong tử? Nói hay lắm!" Đột nhiên hắn buông lỏng tay.

Nạp Thiện không hổ là người của Hắc ngục, tùy cơ ứng biến đã là bản năng, hắn biết mình đã nói chuyện không đúng thời cơ, liền chụp ngay quần của Cảnh Phong, Cảnh Phong đột nhiên buông tay thì hắn cũng không rơi xuống. Hắn gọi to: " Phong tử, ngươi nếu làm ta ngã chết, lão Đại sẽ liều mạng với ngươi đó."

Cảnh Phong không nghĩ tới Nạp Thiện lại nói như vậy, nói: " Thật vậy? Ngươi không có bản lãnh, lại không có thể lực, tiểu phong tử dựa vào cái gì mà liều mạng cho ngươi?"

Thật ra Nạp Thiện không có nói sai, Lý Cường chắc chắn sẽ vì hắn liều mạng, nhưng Cảnh Phong cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn rớt xuống chết, hắn chỉ là muốn hù dọa Nạp Thiện mà thôi.

Nạp Thiện kêu lên quái dị: " Mau đỡ ta lên! Quần của ngươi sắp rách rồi! Lão Đại! Cứu mạng a!"

Cảnh Phong sợ đến chụp ngay lấy hắn, che miệng hắn lại, mắng: " Ngươi là hán tử sao? Tự nhiên rồi kêu cứu mạng!"

Nạp Thiện thở dốc nói: " Không kêu thì ngươi buông ta xuống dưới sao? Dù sao ngươi vẫn là cao nhân tiền bối mà lại hẹp hòi như vậy, làm cho người ta không phục a."

Cảnh Phong bị hắn nói đến không nói được ra lời, tiểu tử này nói chuyện không khác gì lão Đại hắn, lời lẽ sắc bén làm người ta không sao chịu nổi.

Xa xa, một tòa thành thị nhỏ cận kề con sông lộ ra, đã là giữa trưa, những luồng khói đang bay lên, gió mát thổi qua, hết thảy đều có vẻ yên lặng trầm tĩnh. Lý Cường nâng Mạt Bổn, cảm giác được cả người hắn đang run lên, trong lòng lập tức hiểu được, hỏi: " Mạt Bổn, đây là nhà của ngươi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK