Mục lục
Phiêu Miễu Chi Lữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Lý Cường trợn mắt há hốc mồm nhìn người nọ đang đứng ở trong phòng.

Người nọ vừa xuống tới đã đưa mắt nhìn quanh, chỉ nghe hắn hi ha cười nói: " Nguyên lai tầng dưới cùng là như thế này a, vậy mà cứ làm cho lão nhân gia ta suy đoán cả buổi trời. Ân, ba tiểu tử kia khẩn trương cái gì, di…phi kiếm bay tứ tung, để làm gì vậy? Muốn chém lão nhân gia ta a? Haha…! Vui thật! Thật là vui!" Hắn tựa hồ phi thường vui vẻ hưng phấn.

Người nọ hoàn toàn trần truồng, mái tóc dài màu đen xõa dài phiêu sái trên vai. Khi hắn nghiêng đầu qua, nhìn thấy đó là một gương mặt thiếu niên thật ngây thơ, nhìn qua thấy còn muốn nhỏ hơn Lý Cường rất nhiều, lông mi dài, đôi mắt tròn tròn như cười, chiếc mũi cao cao, làn da cực kỳ trắng nõn, nếu không phải hắn lộ rõ thân thể thì rất dễ làm cho người ta hiểu lầm hắn là một cô gái.

Thiên Hoành thì không thấy hắn đáng yêu một chút nào, biết hắn tu luyện nguyên anh, căn bản là không thể nào nhìn vẻ bề ngoài mà đoán được tuổi.

Cảnh Phong cũng rất khẩn trương, chỉ riêng Lý Cường cảm thấy rất tò mò, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Tán Tiên thực sự, không nghĩ ra lại là một mỹ thiếu niên như thế này.

Lý Cường thu hồi phi kiếm, tiện tay lấy ra một bộ quần áo từ trong thủ trạc, nói: " Uy! Trước tiên hãy mặc xong quần áo, không cần phải nóng nảy đánh nhau trước đâu."

Người nọ nhìn Lý Cường cảm thấy rất hứng thú, trong lòng phi thường giật mình, hắn nhìn ra thời gian tu chân của Lý Cường quả thật rất ngắn nhưng lại có được tu vi cao như thế, thật sự làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.

Người nọ đột nhiên cười nói: " Lão nhân gia ta đã biết rồi, trong ba người các ngươi, ngươi là người giảo hoạt nhất, hắc hắc, đợi lát nữa mới thu thập ngươi. Kỳ quái a, trong ba người công lực của ngươi kém cỏi nhất, nhưng hai người bọn họ đều nghe lời ngươi, ân, lão nhân gia ta thích người thông minh."

Hắn mở bộ quần áo mặc vào, tiện tay xé bỏ ống tay áo vì cảm thấy vướng víu, sau đó mới mặc vào người, rồi lại ngắm nghía một phen, rồi lại bới tóc lên cao giắt lên búi một cây trâm.

Sau khi mặc xong quần áo rồi búi tóc tươm tất, nhìn hắn đã trở nên rạng rỡ hơn.

Người nọ phủi phủi quần áo, vặn vẹo thân thể, nói: " Ân, nhiều năm rồi không có mặc quần áo, thật sự là không quen nữa. Ba tiểu tử kia, lão nhân gia ta thật sự cảm thấy ngứa tay, haha, trước tiên hãy đánh một trận rồi hãy nói,haha…tiếp chiêu!"

Hắn nói đánh là đánh, đưa tay ra đón lấy phi kiếm của Cảnh Phong.

Cảnh Phong vốn được gọi là phong tử, khi nghe đánh nhau là mắt liền sáng lên, đối thủ cho dù là Tán Tiên hắn cũng không chút sợ hãi, quát lên: " Được! Lão phong tử chơi với ngươi!"

Đột nhiên trong phòng như có cá lội khắp nơi, bốn phương tám hướng đều tiến tới tấn công người nọ.

Thiên Hoành biết bất hảo, kêu lên: " Tiền bối sẽ không ngại vãn bối gia nhập chứ! Xem kiếm!" Hắn chẳng những xuất phi kiếm còn đem cả Không Âm Xoa phát ra âm thanh, tiến thẳng đối thủ.

Người nọ hì hì cười nói: " Ba người các ngươi cùng lên đi, miễn cho nói là lão nhân gia ta ỷ lớn hiếp nhỏ!"

Lý Cường phất tay, Hấp Tinh kiếm phát ra vô số ngân mang, cũng đã công tới.

Người nọ lắc đầu nói: " Ai, vậy cũng nhiều màu sắc a, bất quá cũng chẳng là gì!"

Hắn căn bản là không có động thủ, trên người đột nhiên xuất ra một tầng thanh quang, một tiếng vang ầm ầm phát ra, phi kiếm của ba người đều bị trở lui, tay hắn giống như gà mổ thóc, điểm vài cái thì kiếm quang đang ngập cả phòng đột nhiên biến mất.

Cảnh Phong và Thiên Hoành cuống quýt lui về phía sau, âm ba của Không Âm Xoa cũng đã tiêu tán vô tung, Lý Cường biết không thể làm gì được nữa, đột nhiên thu Hấp Tinh kiếm vào trong cơ thể.

Tay của Lý Cường như bắn đạn, bảy, tám đóa hoa tử sắc bay ra.

Người nọ liếc mắt nhìn thấy, chợt hoảng sợ, nhẹ nhàng tránh ra một bên: " Di…tại sao lại là Huyễn Tật Thiên Hỏa, lão nhân gia ta thật sự là gặp quỷ a."

Một đạo thanh quang từ trên tay hắn bay ra, đạo thanh quang này từ trên không trung đã hóa thành một bóng khí màu xanh, bao bọc quanh tử hoa, chợt nghe " ba ba" một chuỗi tiếng thanh thúy, Thiên Hỏa đã bị hắn diệt rớt.

Hắn cười nói: " May là lão nhân gia ta tu được Thuần Âm Huyền Khí, hắc hắc, bằng không đã bị hại rồi."

Lý Cường kêu lên một tiếng đau đớn, nên biết Thiên Hỏa và Tử Viêm Tâm đã dung hợp, Thiên Hỏa bị tiêu diệt hắn cũng bị ảnh hưởng nên đã bị thương nhẹ.

Thân ảnh người nọ đột nhiên xuất hiện ở phía sau Cảnh Phong, Thiên Hoành và Lý Cường đồng thời kêu to: " Mau tránh!"

Cảnh Phong căn bản là không kịp tránh, bị người nọ một cước đá bay. Thiên Hoành xuất ra kiếm quang, liều mạng bắn về phía người nọ.

Chỉ thấy người nọ cười vang lên, vung ra một bàn tay trắng nõn, dùng cứng đối cứng cắm thẳng vào trong vòng kiếm quang " Binh!" Một chưởng đã đem Thiên Hoành bắn ra thật xa.

Lý Cường xuất thủ ấn, cấp tốc gia tăng bốn tầng điệp gia, quát to: " Có bản lĩnh thì hãy tiếp chiêu! Còn không thì cút!"

Một đạo ánh sáng màu hồng bay ra, người nọ cũng là quá khinh địch, khi đã vung tay lên mới phát hiện không đúng, một kích này đã ngưng tụ phân nửa công lực của Lý Cường, cho dù là mạnh như Tán Tiên cũng phải cẩn thận ứng phó.

Cùng thời gian hai cỗ kình lực chạm vào nhau.

Thiên Hoành và Cảnh Phong hoàn toàn choáng váng, khi tiếng nổ phát ra ngay cả bảo tháp cũng chớp động không thôi. Lý Cường và người nọ đồng thời bay ra ngoài.

Người nọ không hổ là Tán Tiên, tại giữa không trung đã ổn định thân hình, Lý Cường thì không có thực lực như vậy, hắn văng thẳng lên vách tường, đập mạnh đến nỗi kim quang của Lan Uẩn chiến giáp phải lóe ra. Hắn cảm thấy vô cùng khó thở, đối thủ thật sự là quá lợi hại.

Người nọ ha ha cười to, dùng sức vỗ tay nói: " Tốt! Tốt! Tốt! Lúc này mới thấy có chút bộ dáng. Nhìn không ra tu vi không cao nhưng lại có nhiều cổ quái như vậy, lão nhân gia ta thích a." Nhìn hắn tựa hồ như đối với Lý Cường càng ngày càng cảm thấy có hứng thú.

Lý Cường đang nghĩ đến chuyện thả Hỏa Tinh ra thiêu hắn, nhưng sau khi nhìn thấy được tu vi cao thâm khôn lường của hắn, trong lòng lại do dự, sợ hắn thu mất Hỏa Tinh, vậy thì nguy rồi.

Con mắt hắn vừa chuyển động, đột nhiên cũng cười nói: " Uy! Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì a? Ngươi không phải là thật muốn đánh chết chúng ta đó chứ. Coi như là ngươi lợi hại đi, ngưng chiến! Ngưng chiến! Ta không muốn tiếp tục đánh nữa, nếu thiếu đi chúng ta ngươi cũng không chắc rời khỏi được chỗ này a."

Người nọ dường như cũng nghĩ đánh nhau với ba tiểu bối thế này cũng không có gì hay ho, hắn cũng không có nghĩ sẽ thương tổn ba người họ, nhưng chỉ vì khi còn ở tầng trên hắn bị Lý Cường chọc tức đến muốn chết, hắn chỉ là muốn dạy cho họ một bài học mà thôi.

Hắn cười hì hì niểng đầu, ánh mắt quét tới quét lui trên cơ thể ba người, bộ dáng của hắn thật sự là thiên chân vô tà( vô cùng ngây thơ, đơn thuần), ánh mắt trong như nước, thật là minh triệt khiết tịnh(trong sáng), ba người Lý Cường biết được hắn không có hảo ý nhưng vẫn bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc.

Thiên Hoành thắc thỏm bất an, nói: " Tiền bối, Huyền Khí bên ngoài không có chúng ta phá vỡ, ngài cũng sẽ bị vây ở chỗ này thôi…"

Ý của hắn chính là muốn người nọ không thể đả thương họ, bằng không mọi người không ai thoát được.

Người nọ lắc đầu, trong lòng ba người đều nhảy lên, nghĩ thầm, nếu hắn không sợ Huyền Khí, hiện tại mọi người sẽ không được yên ổn.

Người nọ trầm ngâm một hồi, đột nhiên vỗ tay cười nói: " Haha, ta có chủ ý rồi, haha…các người sẽ làm người hầu của lão nhân gia ta a! Còn ngươi, tiểu tử thông minh ngươi, ngươi sẽ làm khai sơn đại đệ tử của ta…haha..ta thật sự quá thông minh a…cứ quyết định như vậy đi!"

Ba người Lý Cường nhất thời ngây ra như con gà gỗ, người này lại có thể chỉ một câu nói mà đã quyết định luôn tương lai của ba người họ.

Chỉ nghe hắn nói tiếp: " Đồ nhi ngoan, mau tới bái sư, haha..lão nhân gia ta cuối cùng cũng có đồ đệ rồi. Ân, nói cho các ngươi nghe, lão nhân gia ta gọi là Kỳ Quân Sát, tự xưng Lão Quái Đạo. Hì hì, bây giờ hẳn là còn rất ít người biết được."

Cảnh Phong lửa giận bốc cao ba trượng, mắng: " Ta phi! Làm người hầu của ngươi? Ngươi cho là, lão phong tử ta là cái gì…ta…ách…" Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị Kỳ Quân Sát chế phục.

Cơ hồ đồng thời, Kỳ Quân Sát cũng đã khống chế Thiên Hoành, nhìn Lý Cường cười nói: " Còn là đồ nhi ngoan của ta thông minh! Biết người biết ta a. Hì hì, lão nhân gia ta thích. Hai người các ngươi đừng có lộn xộn, cẩn thận lão nhân gia ta không khống chế được mình, đào nguyên anh các ngươi ra mà chơi đó!" Nghe vậy cả Thiên Hoành và Cảnh Phong cũng lập tức im lặng bất động luôn.

Trong lòng Lý Cường cấp tốc tính toán, hắn biết sanh ngạnh nhất định là không được, có trốn cũng không thoát, ở chỗ này căn bản là không có biện pháp đối phó hắn, thực lực của hắn thực sự là quá mạnh mẽ, cho dù có Phó Sơn đại ca ở đây, sợ rằng cũng khó chống lại.

Lý Cường vẫn cúi đầu, chậm rãi suy nghĩ cho thông suốt, hắn cũng cười hì hì nói: " Ân, muốn ta bái sư, không khó…bất quá, ta có điều kiện, nếu không có chết cũng không chịu!" Trong lòng hắn lại mắng: " Mẹ kiếp! Cái gì mà chết cũng không chịu? Như thế nào lại nghe giống như là dân nữ bị cưỡng bức vậy chứ? Mụ nội nó, hôm nay thật sự là đáng chê cười quá!"

Kỳ Quân Sát cười to nói: " Nói đi! Lão nhân gia ta còn cái gì làm không được. Haha, tiểu tử ngươi làm lão nhân gia ta càng xem càng thích, nói mau! Nói mau!"

Thiên Hoành và Cảnh Phong nhìn nhau, không biết Lý Cường tại sao lại khuất phục hắn, bọn họ nào biết được rằng, Lý Cường xuất thân là một thương nhân ở trên địa cầu, tùy cơ ứng biến là thói quen thâm căn cố đế, nếu không ở dưới tình huống có thể liều mạng, thì tuyệt sẽ không sanh tính ương ngạnh làm gì.

Chỉ thấy Lý Cường cười hì hì nói: " Điều kiện thứ nhất…"

Kỳ Quân Sát kêu lên: " Chậm đã, chậm đã! Tổng cộng ngươi có mấy điều kiện, trước tiên phải nói cho rõ ràng, đừng có nói kiểu một, hai, ba rồi cứ tiếp tục như thế a, lão nhân gia ta cũng là một người thông minh đó, đừng có ở trước mặt ta mà giở trò."

Lý Cường bật cười: " Đương nhiên rồi, ngài thật thông minh! Có ai dám ở trước mặt ngài mà giở trò chứ."

Kỳ Quân Sát nghi hoặc nói: " Ân? Sao nghe không được tự nhiên chút nào. Được rồi, nói thử điều kiện xem sao."

Lý Cường giơ lên một ngón tay, như là vô tình, ngón tay giơ thẳng lên trời chính là ngón giữa, nói: " Ân, ta có thể bái ngài làm thầy, nhưng ngài phải thả hai người bọn họ, đây là điều kiện thứ nhất…"

Thiên Hoành kêu lên: " Lão đệ…ngươi…"

Kỳ Quân Sát vung tay phong bế miệng của Thiên Hoành, nói: " Còn điều kiện thứ hai?"

Lý Cường lại giơ lên ngón vô danh, hai ngón tay cũng hướng lên trời, nói: " Thứ hai, ta còn có nhiều chuyện muốn làm, muốn ngài đi với ta, còn nếu không ngài có thể định ra một chỗ, khi ta xong việc sẽ tìm ngài."

Kỳ Quân Sát suy nghĩ một chút mới nói: " Tại sao lại giống như ngươi làm sư phụ, còn lão nhân gia ta làm đệ tử, cảm giác thật không đúng a, thật sự là phiền toái…Được, được, được, nghe theo ngươi! Lão nhân gia ta hiện giờ cũng chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, đi với ngươi cũng được, đừng có chậm trễ nữa, mau nhanh bái sư đi."

Lý Cường lắc đầu, nhịn cười nói: " Còn một điều cuối cùng, nói xong sẽ bái sư…ta có rất nhiều bằng hữu, sau này không cho ngài làm họ bị thương, dù là bất cứ ai." Hắn thu hồi ngón tay, rồi nắm chặt nắm tay lại, tay kia ôm tại khuỷu tay, nắm tay bỗng nhếch lên. Đáng tiếc chính là nơi này không ai hiểu cách ra dấu đó của hắn, Lý Cường vốn đang trút sự uất ức trong lòng qua cách biểu hiện đó.

Kỳ Quân Sát cười to: " Haha, tốt! Đều nghe theo ngươi, người hầu ở đâu mà tìm không được, đồ nhi ngoan thì có thể khó tìm, haha, mau bái sư đi."

Trong lòng Lý Cường cảm thấy uất ức bất phục, không chút cam lòng quỳ xuống làm một lễ bái sư, miệng nói: " Sư tôn tại thượng, xin nhận lễ của đệ tử."

Kỳ Quân Sát mừng rỡ mặt mày hớn hở, luôn miệng nói: " Đồ nhi ngoan đứng lên! Đứng lên, haha…"

Trong lòng Lý Cường cảm thấy tức tối, vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, nói: " Sư tôn, lão nhân gia tu vi cao thâm, những luật lệ của tu chân giới chắc lão nhân gia biết rõ, bái sư là phải có lễ gặp mặt, xin đưa cho đệ tử!" Hắn vươn tay ra, trực tiếp đòi lễ vật, không có một chút bộ dáng nào của người tu chân.

Cảnh Phong nhịn không được bật cười, mặc dù hắn còn bị cấm chế, hắn thật sự là không nghĩ tới, Lý Cường lại ra vẻ như là một đứa nhỏ đang tức giận vòi vĩnh.

Kỳ Quân Sát đang chìm đắm trong sự đắc ý, sự tức giận vừa rồi đã sớm bay lên chín tầng mây, nghe vậy có chút ngẩn ngơ, nghĩ thầm: " Đúng vậy, bái sư là phải cho lễ gặp mặt, vậy thì phải cấp một kiện đồ vật tốt, nếu không để cho đồ nhi ngoan coi thường ta mất."

Pháp bảo của hắn có rất nhiều, hắn suy nghĩ một chút, lấy ra một kiện mà hắn nghĩ là rất tốt, nói: " Đồ nhi ngoan, ngươi nói rất đúng, cho ngươi một đồ vật tốt, Thiên Ti Tử Kim Tốn, là pháp bảo phòng ngự, có thể biến lớn biến nhỏ, lớn thì có thể vỡ núi, nhỏ thì có thể hộ thân."

Thiên Hoành và Cảnh Phong đều ngây người, một tiếng kêu sư tôn lại có thể đổi lấy một kiện cực phẩm pháp bảo, điều này thật sự không thể tư nghị.

Bọn họ thật không biết là Lý Cường căn bản là không quan tâm đến pháp bảo này, hắn bất quá chỉ là muốn phát tiết bất mãn, kiếm chút tiện nghi mà thôi.

Lý Cường thu hồi Thiên Ti Tử Kim Tốn, đứng dậy nói: " Hai người bọn họ là bằng hữu của đệ tử."

Kỳ Quân Sát chợt nói: " Được rồi, lão nhân gia ta sẽ không khi dễ vãn bối đâu."

Tay hắn vung lên, cởi bỏ cấm chế của hai người, cười nói: " Đi ra ngoài thôi, đừng tưởng rằng lão nhân gia ta phá không được Huyền Khí, chút Huyền Khí này không thể ngăn trở được ta đâu."

Kỳ Quân Sát đi tới trước Ngân Sắc Cự Đỉnh, nói: " Trấn Huyền Đỉnh này mới chính thức lợi hại, lão nhân gia ta nếu muốn thu cái đỉnh này, hắc hắc, sợ rằng ngay cả bảo tháp cũng tiêu rớt. Đi thôi, lão nhân gia ta ở đây đã không biết là bao lâu, bây giờ rốt cuộc xuất quan rồi. Đồ nhi ngoan, đi thôi!"

Mặc dù hắn nói chuyện có vẻ lão luyện thành thục, nhưng lại có một bộ dáng thiếu niên tuấn mỹ, làm cho người ta thật sự khó có thể tin, hắn lại là một Tán Tiên hiếm thấy nơi tu chân giới.

Lý Cường cười khổ, nói: " Lão ca, phong tử, chúng ta lần này cuối cùng có thể đi ra ngoài a, a a a.." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Kỳ Quân Sát hỏi: " Được rồi, đồ nhi ngoan, tên là gì vậy?"

" Bịch." Lý Cường ngồi phệch xuống đất, bộ dáng phi thường khoa trương, dù sao hắn cũng đâu có đau đớn, nói: " Trời ạ! Dĩ nhiên lại có một sư tôn như vậy, lễ bái sư cũng đã làm xong, đến bây giờ cũng còn không biết tên của đồ đệ mình, có phải là quá đáng rồi hay không!"

Kỳ Quân Sát hắc hắc cười nói: " Lão nhân gia ta làm việc cho tới bây giờ luôn là như vậy, hắc hắc, danh xưng Lão Quái Đạo cũng là như thế."

Ước chừng hắn vừa mới thoát thân, tâm tình phi thường tốt, cũng không trách Lý Cường nói chuyện quá phận như thế.

Lý Cường vô tình buông ra lời nói: " Đệ tử gọi là Lý Cường, xin mời chiếu cố thật nhiều."

Hắn nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Quân Sát không đúng, vội vàng bổ sung: " Thanh minh trước nhé, đệ tử kiên quyết không thay đổi tên."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Tiểu tử thật thông minh, làm sao ngươi biết ta muốn đổi tên cho ngươi?"

Lý Cường nhịn lắm mới không nói ra miệng, nghĩ thầm: " Ngươi nhúc nhích cái đuôi ta đã biết ngươi đang nghĩ cái gì."

Hắn nói: " Tên của đệ tử là do cha mẹ cấp cho, sau khi rời khỏi quê quán, giữ tên này sẽ làm cho đệ tử nhớ tới gia đình đang ở đâu, cho nên kiên quyết không thay đổi!"

Thiên Hoành và Cảnh Phong thật sự bội phục Lý Cường, thấy hắn căn bản là không hề đổi sắc, cùng Kỳ Quân Sát thản nhiên nói chuyện, hoàn toàn không chút để ý đối phương là một Tán Tiên lợi hại.

Kỳ Quân Sát cười nói: " Bỏ đi, để tên này cũng được, chỉ là quá bình thường, thấy tên của lão nhân gia ta biết bao uy phong a. Ân, đại môn này chỉ là bị lão nhân gia ta nghịch chuyển mà thôi, chỉ cần dùng kình lực hướng lên cao, hắc hắc, cửa tự nhiên sẽ tự mở ra."

Ba người nhất thời tức giận đến muốn ngất, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cơ hồ đồng thanh thở dài.

Kỳ Quân Sát khoái chí ha ha cười to, trong lòng đắc ý không biết nói như thế nào.

Lý Cường đành bỏ qua lửa giận trong đầu, đi tới: " Cũng là lão nhân gia lợi hại, có thể nghĩ ra từ đầu cách thức này, đám tiểu bối chúng ta không thể làm gì khác hơn là kinh ngạc, Tán Tiên đúng là khác hẳn với người thường a!"

Kỳ Quân Sát mừng rỡ đến con mắt cũng sáng rực, vui vẻ ha ha cười to: " Ai, không ngờ đồ nhi ngoan của ta lại nói lời chân thật như vậy, lão nhân gia ta thích nghe, haha..!"

Hắn xoa xoa bàn tay trắng nõn, lại nói: " Bây giờ thế lực Phật tông như thế nào rồi? Lần này đi ra ngoài lão nhân gia ta phải làm cho bọn họ muốn khóc cũng không được, hừ hừ! Cũng dám giam cầm ta nhiều năm như vậy!"

Ba người có chút sửng sốt, hắn là bị Phật tông giam cầm sao? Lý Cường nói: " Phật tông? Hình như bây giờ đã không còn nhìn thấy tung tích của bọn họ nữa, nghe nói bọn họ đã sớm quy ẩn, bây giờ tựa hồ như chỉ là thiên hạ của tu chân giới."

Kỳ Quân Sát hét lớn: " Cái gì? Oa nha nha, bọn họ không ngờ bây giờ đã không còn nữa, tức chết lão nhân gia ta a, ô ô, lão nhân gia ta thương tâm a…không được, nhất định phải đem bọn họ mà đào ra, móc ra, hừ hừ, nếu không lão nhân gia ta tuyệt đối không cam tâm."

Lý Cường nhìn như thế nào cũng không thấy hắn giống như một Tán Tiên, tâm tình người này đã biến thành cực đoan, cười đùa nói giỡn, nói khóc là khóc. Lý Cường nghĩ thầm, đánh lại đánh không lại hắn, không thể làm gì khác hơn là chơi đùa chọc ghẹo hắn, cười nói: " Đệ tử chuẩn bị đến Mãng Nguyên, nơi đó hình như có tung tích của Phật tông." Hắn nghĩ thầm: " Trước tiên tìm một đại bảo tiêu bên người, cái gì cũng sẽ dễ dàng hơn, hắc hắc, một người đáng tiền như vậy chạy đi đâu mà tìm chứ."

Kỳ Quân Sát vui vẻ nói: " Tốt! Tốt! Tốt! Còn là đồ nhi ngoan của ta tốt, biết lão nhân gia ta gấp gáp tìm chúng! Chúng ta phải đi Mãng Nguyên."

Thiên Hoành nói: " Lão đệ, chúng ta nên trở về đi, ở dưới đây trì hoãn thời gian đã không ít, Hải nhi bọn họ ở trên đó chắc đợi đến nóng nảy, tiểu Nghiên nhi còn đang chờ trong hoa viên."

Lý Cường gật đầu nói: " Chúng ta đi!"

Cảnh Phong nói: " Ta đến mở cửa." Hắn liền vận công lực, chợt nghe " bá bá" một tiếng thanh thúy, đại môn mở ra một khe nứt, vô luận hắn vận kình thế nào cũng bất động, làm hắn cực kỳ khó chịu.

Kỳ Quân Sát lắc đầu: " Tránh qua một bên, để lão nhân gia ta làm. Các ngươi đám tiểu bối lá gan không nhỏ, có chút công lực mà lại dám đến nơi này, được rồi, đừng có tiếp tục dùng sức nữa, nơi này chỉ có tiểu tử kia có thể mở, hai người các ngươi đều không được."

Hắn lấy tay chỉ Thiên Hoành, lúc này mới đi tới bên đại môn, cười nói: " Mở cửa ra…haha..Mẹ nó, thật là sảng khoái!"

Cảnh Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỳ Quân Sát, thấy hắn chỉ dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở cửa đại môn. Kỳ Quân Sát một tay đặt trên cánh cửa, ngẩng đầu nhìn lên trên, gương mặt non nớt lộ vẻ vui buồn lẫn lộn, một hồi lâu hắn mắng to một tiếng: " Hỗn đản!"

Rồi lại cười to ba tiếng: " Haha..haha…haha…!"

Bốn người bay ra khỏi Huyền Vực mật thất. Bây giờ Lý Cường đã biết tên chính thức của nó, gọi là Trấn Huyền Tháp, là một kiện mật bảo do Phật tông lưu lại.

Bốn người bay đến gần Huyền Khí tầng, nhìn bảo tháp lóe kim quang phía dưới, đều có một loại cảm giác thoát khỏi nguy hiểm, Thiên Hoành nói: " Mọi người nắm chặt ta, chúng ta đi ra."

Kỳ Quân Sát nói: " Quên đi, để cho ta, giống như ngươi dùng cứng đối cứng, nhìn ngươi cũng thấy mệt…" Hắn giơ tay lên, chỉ thấy một pháp bảo dài chừng nửa thước từ trên tay hắn bay ra, sau đó lập tức biến lớn, bao bọc cả ba người Lý Cường.

Pháp bảo này nhìn giống như một cái chùy lớn, hai đầu nhọn, ở giữa thô, ba người có cảm giác được bao bọc trong một hộp thủy tinh, tình huống bên ngoài có thể thấy được rõ ràng. Kỳ Quân Sát cũng đứng ở trong, cười nói: " Vật này của ta có thể đi lên trời xuống đất không có nơi nào là không thể tới, haha, cũng đã lâu không dùng rồi, đi thôi!"

Chỉ thấy hắn đánh ra một thủ ấn, pháp bảo nọ chớp động bạch quang, nổ lên một tiếng sét đánh, ngạnh cứng bổ thẳng vào Huyền Khí, thẳng tắp hướng lên trên bay đi.

Lý Cường đột nhiên hét lớn: " Dừng lại! Chúng ta còn có một bằng hữu còn ở đây, không thể bỏ lại nàng!" Hắn phát hiện Kỳ Quân Sát căn bản là không có hỏi đến chuyện của họ cho rõ ràng, nhìn hắn giống như muốn cứ thế mà đi thẳng lên.

Kỳ Quân Sát có chút không nhịn được, nói: " Còn có người à? Tiểu tử các ngươi thật sự là nhiều chuyện quá, được rồi! Được rồi, dù sao cũng muốn đi theo ngươi mà." Hắn thu lại pháp bảo, lại nói: " Đồ nhi ngoan theo ta, hai người các ngươi đi đón người, phải nhanh đó!"

Thiên Hoành trong lòng cảm kích Lý Cường, nói: " Ta sẽ nhanh!" Hắn và Cảnh Phong rất nhanh hướng hoa viên bay đi.

Lý Cường kêu lên: " Có Băng Tinh Phách…" Hắn bay phía sau Kỳ Quân Sát, nghĩ thầm: " Ngài đi mà đấu với chúng nó, để nhìn xem ngài làm sao mà đấu đây."

Kỳ Quân Sát nhất thời cao hứng dị thường, oa oa hét lớn: " Đồ vật tốt quá! Đồ vật tốt quá! Hì hì, lão nhân gia ta phúc khí thật là ghê gớm, vừa ra cửa đã nhìn thấy bảo vật rồi. Nga, còn có không ít như vậy, đồ nhi ngoan, chúng ta nhặt được bảo bối rồi."

Lý Cường nghe được da đầu cũng tê rần, xem ra người này không chỉ lợi hại một cách bình thường, mà quả thật là lợi hại đến dọa người.

Từ trong Huyền Khí bay ra bảy, tám Băng Tinh Phách, Kỳ Quân Sát đi tới gần, trên tay đột nhiên xuất ra một cái mai bình màu lam, hắn lẩm bẩm, Lý Cường một câu cũng nghe không hiểu.

Ngón tay hắn chỉ vào Băng Tinh Phách, quát to: " Sất!" Miệng của mai bình đột nhiên toát ra một luồng khói xanh, nhanh chóng chia làm tám cỗ khí thẳng tắp hướng tới Băng Tinh Phách, khói xanh lập tức bao bọc Băng Tinh Phách, Kỳ Quân Sát ha ha cười nói: " Bảo bối tốt, đừng có chạy!" Rồi chỉ vào trong miệng bình, lại quát: " Lui!"

Tám luồng khói xanh bao bọc quanh Băng Tinh Phách đột nhiên bị thu trở vào trong bình, ngay sau đó nguyên anh chân thần của Băng Tinh Phách cũng từ trong Huyền Khí bay ra, tám nguyên anh màu lam này cũng bị hấp thu vào trong bình mất dạng.

Kỳ Quân Sát vui vẻ giơ lên mai bình, cười nói: " Thật sự là tốt a, đồ vật này có thể luyện được vài món pháp bảo thuần âm, haha, thật là rất tốt đó."

Lý Cường cũng không biết mình may mắn hay xui xẻo khi đã bái người sư phụ đầu tiên không chỉ lợi hại như thế này, còn rất biến thái, trong lòng hắn thấy phát sầu, sợ rằng cuộc sống sau này sẽ không được dễ chịu lắm.

Chỉ lát sau, Thiên Hoành mang theo Hoàng Nghiên và Cảnh Phong bay trở về. Hoàng Nghiên tò mò nhìn Kỳ Quân Sát, nhỏ giọng hỏi Thiên Hoành: " Tổ công công, đây chính là Tán Tiên tiền bối sao?"

Mọi người đều không nói chuyện, Kỳ Quân Sát đắc ý nói: " Tiểu nha đầu, chính là lão nhân gia ta!"

Lý Cường sợ Kỳ Quân Sát lại nghĩ ra trò chơi gì đó, vội vàng nói: " Tiểu muội muội, cây kiếm này là ta tìm được cho ngươi đó." Hắn đưa ra tiểu phi kiếm tìm được trong Trấn Huyền Tháp.

Hoàng Nghiên nhất thời vui vẻ cuống quýt đa tạ, nàng tiếp nhận tiểu phi kiếm, thích thú cầm mãi không buông, chăm chú ngắm nghía.

Kỳ Quân Sát bĩu bĩu môi, nói: " Loại đồ này lão nhân gia ta có rất nhiều, có cái gì đáng ngạc nhiên đâu."

Lý Cường biết hắn không phải nói chơi, liền cười nói: " Điều này đương nhiên rồi, lão nhân gia ngài là thân phận gì chứ, hơn nữa lão nhân gia khi nhìn thấy vãn bối nhất định sẽ không chỉ là nói cho qua chuyện thôi, lễ gặp mặt dám chắc so với vật cho đồ đệ sẽ quý hơn rất nhiều a."

Lý Cường nói xong làm ra vẻ vô tư nhìn Kỳ Quân Sát, đồng thời một tay dấu sau lưng không ngừng ra dấu liên tục.

Hoàng Nghiên vừa nhìn thấy, nàng cũng là một quỷ tinh linh, lập tức tiến lên cung kính thi lễ nói: " Tiểu Nghiên nhi bái kiến tiền bối, hì hì.." Tay nàng cũng đã giơ ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK