Mục lục
Phiêu Miễu Chi Lữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiên Viên Dịch Thanh chuẩn bị cho Lý Cường một gian phòng yên tĩnh tốt nhất, để cho Lý Cường nghỉ ngơi, sau đó vội vã rời đi.

Lý Cường ngồi trong phòng, trong lúc nhất thời trong lòng vô cùng rối loạn. Đại hội tỷ thí pháp thuật phô trương như thế hoàn toàn khác hẳn ý của mình, hắn cũng không phản đối tỷ thí, chỉ là thời cơ bây giờ không đúng, lúc này đang có ba tiên nhân đang tìm kiếm mình, vạn nhất bị tiên nhân phát hiện tung tích, muốn chạy thì vô vàn khó khăn, nhưng mấu chốt bây giờ là đang thiếu tiên thạch. Nghĩ đến tiên thạch hắn liền nhớ tới Hàm Mộc đang ở bên ngoài sưu tầm quáng tàng, vội vàng đánh ra một đạo linh huyền.

Rất nhanh, trên mặt đất trong phòng đã toát ra vài làn khói đen, Hàm Mộc hiện ra nguyên hình, hắn nhìn chung quanh, khó khăn nói: " Đại nhân, địa phương này rất kỳ quái, tinh thạch ít đến thương cảm, chỉ có một chút hạ phẩm tinh thạch, còn trung phẩm tiên thạch thì rất hiếm thấy, hình như đã bị người khai quật sạch sẽ, hơn nữa là dùng pháp thuật để sưu tầm qua."

Lý Cường gật đầu: " Nơi này quả thật không có tiên thạch, đã bị người tìm hết rồi, bất quá đừng lo, nơi này có thể mua được. Các ngươi về trong Huyễn Ma Châu nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ta tìm các ngươi đi ra." Trong lòng hắn còn có lo lắng, nơi này cao thủ tu chân đông đảo, vạn nhất có người phát hiện linh kiếm thể, muốn mạnh mẽ thu lấy, thì mình không thể ngồi yên mà nhìn, như thế cần phải đánh nhau, thì rất khó tiếp tục làm việc gì được nữa.

Hàm Mộc phát ra hiệu lệnh, chỉ chốc lát sau, Bàn Sĩ linh tướng suất lĩnh linh kiếm thể quay lại, trên mặt đất bỏ xuống một ít hạ phẩm tinh thạch. Lý Cường nói: " Tinh thạch này phẩm chất quá kém, không hữu dụng..."

Bàn Sĩ linh tướng nói: " Nếu đại nhân không cần, cầu đại nhân cho chúng tôi tinh thạch này được không?"

Tư nguyên của Linh Quỷ giới rất ít, dù là hạ phẩm tinh thạch cũng rất khó tìm được. Lý Cường cười nói: " Các ngươi thu đi thôi. Được rồi, Huyền Băng Tinh Túy có hữu dụng với các ngươi không?"

Hàm Mộc linh suất nói: " Đại nhân, Huyền Băng tinh túy, huyền khí và Huyền Âm Thủy của Linh Quỷ giới là ba đại bảo bối, huyền khí và Huyền Âm Thủy tại U Minh Đàm có rất nhiều, chỉ cần pháp lực mạnh chút là có thể thu được, Huyền Băng Tinh Túy thì lại rất hiếm thấy."

Lý Cường nói: " Ta có, các ngươi cần không?" Hắn cảm thấy mấy linh kiếm thể này làm việc cho mình rất khổ cực, lại giúp mình rất nhiều chuyện, xem họ ngay cả hạ phẩm tinh thạch đều cũng cần, chỉ biết họ rất thiếu bảo vật để tu luyện. Hắn tặng người đồ vật xưa nay rất hào phóng, trên đường đi tới đây, hắn đã xem Hàm Mộc và Bàn Sĩ là bằng hữu của mình, bảo vật đưa cho bằng hữu thì hắn tuyệt đối không bao giờ tiếc nuối.

Bàn Sĩ linh tướng và các linh kiếm thể đứng chật cả phòng, cũng may bọn họ là linh thể, không gian lớn nhỏ cũng không sao, nghe xong Lý Cường nói bọn họ cũng kinh ngạc vô cùng. Hàm Mộc nghi hoặc nói: " Đại nhân, nơi này có tới mấy trăm linh kiếm thể, ngài...ngài không phải nói giỡn đó chứ?"

Lý Cường không hề giải thích, lấy ra bình thủy đựng Huyền Băng Tinh Túy nói: " Mỗi người một giọt, đừng có cử động." Hắn mở miệng bình, chỉ thấy vô số điểm tinh lượng màu lam bay vụt ra ngoài, trong chớp mắt, Huyền Băng Tinh Túy trong bình thủy đã giảm đi một nửa. Năm trăm linh kiếm thể cơ hồ đồng thời thu được một giọt Huyền Băng Tinh Túy, Bàn Sĩ và Hàm Mộc cũng nhận được một giọt.

Hàm Mộc dùng âm khí của chính mình bọc Huyền Băng Tinh Túy nhìn kỹ, đó là một hạt châu màu lam cỡ như hạt sen, bên trong còn có một giọt tinh khiết cỡ như hạt đậu, Huyền Băng Tinh Túy nguyên chất, hắn không khỏi than thở: " Đây là đồ vật tốt lắm a! Vật này có trợ giúp rất lớn đối với linh kiếm thể, cảm ơn đại nhân đã ban thưởng." Bàn Sĩ cũng suất lĩnh thuộc hạ bái tạ Lý Cường.

Lý Cường nghe được xa xa có người đang rón rén đi tới, vội vàng xuất linh huyền thu Hàm Mộc bọn họ trở vào Huyễn Ma Châu, lẳng lặng chờ đợi.

Người này đứng ở ngoài cửa tựa hồ có chút do dự, Lý Cường nói: " Mời vào!" Tay hắn nhẹ nhàng vung lên, cửa chậm rãi mở.

" A, xin lỗi, quấy rầy, tiểu đệ nghe nói có vị cao thủ từ dị vực tới, nhịn không được tới đây bái phỏng, mạo muội rồi."

Từ ngoài cửa đi vào một hán tử gầy nhỏ, vẻ mặt hắn rất quái dị, tựa hồ có điểm khẩn trương, lại có điểm thẹn thùng, còn có chút chờ đợi. Hắn có gương mặt ngăm đen gầy gò, lông mày ít đến cơ hồ nhìn không ra, một đôi mắt nhỏ linh động không ngừng chớp lia lịa. Hắn ăn mặc quần áo rất bình thường, bên hông trái đeo một túi tiền mềm màu đen, bên phải cắm một cây đinh ba màu bạc, trên trán đeo một sợi dây màu đen, buộc mái tóc trắng rối bời ra sau ót, cánh tay đeo một bao tay cứng, bàn tay dài mà hữu lực.

Hắn lộ ra một hàm răng vàng, vẻ mặt tươi cười nói: " Ta là Bách Thương Lão, ra mắt Mộc Tử lão huynh." Hắn vừa mở miệng đã gọi ngay tên giả của Lý Cường.

Lý Cường cười hì hì nói: " Mời ngồi." Hắn nhất thời không rõ ý tứ đến đây của Bách Thương Lão.

Bách Thương Lão rất khiêm tốn nói: " Lão huynh, ngươi ngồi, ta đứng là được."

Lý Cường hỏi: " Bách lão huynh có việc gì sao?"

Vẻ tươi cười trên mặt Bách Thương Lão càng sâu hơn, hắn đi tới bên cạnh Lý Cường, lộ ra một vẻ thần bí: " A a, nghe nói Mộc Tử huynh là từ bên ngoài tới...này...tiểu đệ có chút bảo vật, có thể trao đổi với lão huynh một thanh phi kiếm không?" Hắn đưa tay gỡ túi tiền màu đen xuống.

Lý Cường không nghĩ tới hắn lại là một tiểu thương nhân, nhịn không được cười nói: " Nga, mang ra xem."

Bách Thương Lão lấy ra một cây chủy thủ dài một thước, thần bí nói: " Đây là đặc sản Băng Tinh Nhận của Tuyết Long Thành, kỳ tính lạnh vô cùng, ngươi sờ thử, lạnh như băng tận xương, hàn khí bức người a, là một kiện bảo bối không tưởng được, Mộc Tử lão huynh có thích không? Có thể cho ta xem ngươi có bảo bối gì không?" Đôi mắt nhỏ của hắn nhìn Lý Cường chằm chằm, trong mắt chớp động quang mang chờ mong.

Lý Cường tiện tay cầm lấy Băng Tinh Nhận nọ xem xét một chút, không khỏi cười nói: " Đây là hàn thiết luyện chế, dùng thủ pháp bình thường nhất chế thành, đối với người tu chân mà nói, không có gì giá trị" Hắn cười hì hì đưa lại cho Bách Thương Lão.

Sắc mặt Bách Thương Lão nhất thời ảm đạm xuống, vội vàng nói: " Ta còn...ta còn bảo bối."

Chỉ nghe ngoài cửa có người nói: " Triền lão, ngươi lại tới gạt người nữa." Hiên Viên Dịch Thanh đi vào phòng, vẻ mặt như bị mất hứng.

Bách Thương Lão kinh hoảng gấp gáp lui về phía sau, xấu hổ cười nói: " Là Hiên Viên đại ca a, a a, a a, tiểu đệ chỉ là cho khách quý xem đặc sản nơi này của chúng ta, không có ý gì khác, a a." Hắn tựa hồ rất sợ Hiên Viên Dịch Thanh.

Lý Cường mời Hiên Viên Dịch Thanh ngồi xuống, sau đó nói với Bách Thương Lão: " Bách lão huynh còn vật gì muốn cho ta xem nữa không?"

Hiên Viên Dịch Thanh khinh thường nói: " Mộc tử huynh, hắn không có đồ vật gì tốt đâu, hắn chuyên môn dùng những thứ linh tinh của bổn địa đi gạt người khác, còn nói cái gì trao đổi..." Lời còn chưa nói xong, gương mặt Bách Thương Lão đỏ hồng lên, hắn cười khổ nói: " Hiên Viên đại ca, đừng nói vậy mà, tiểu đệ cũng có bảo vật đó."

Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Hay a, đem ra cho chúng ta kiến thức một phen."

Lý Cường vẫn hăng hái nhìn mà không nói lời nào. Bách Thương Lão bị Hiên Viên Dịch Thanh nói xong không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là tìm trong cái túi ra từng kiện đồ vật rồi lại thu về, cứ xuất rồi thu, như đang muốn tìm đồ vật tốt gì đó. Hiên Viên Dịch Thanh ha ha cười nói: " Bỏ đi, mấy thứ này của ngươi người nào cũng biết, đừng giở trò hiến bảo gì nữa, Mộc Tử huynh chính là cao thủ tu chân thật sự, đối với đồ vật của ngươi không cảm thấy hứng thú đâu."

Gương mặt của Bách Thương Lão càng thêm đen hơn, rốt cuộc hắn tìm được một món đồ, lớn tiếng nói: " Đồ vật này thế nào?"

Đó là một cái hộp hình vuông màu đen, chỉ chừng hai ngón tay. Vẻ mặt Bách Thương Lão đắc ý, Hiên Viên Dịch Thanh lật qua lật lại trong tay cẩn thận nhìn xem, hắn cũng sợ nhìn không ra thì bị người cười, nhưng khối vuông màu đen này nhìn thật khó coi, làm sao cũng nhìn không ra có gì đặc biệt, hắn nghĩ Bách Thương Lão cũng sẽ không có bảo bối tốt gì, liền vươn tay ném trở về.

Lý Cường đưa tay, khối đen đó đột nhiên chuyển hướng, bị hắn hấp tới bàn tay. Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Triền lão, là ai cho ngươi vào? Nơi này là phòng khách quý chuyên dụng, người ngoài không thể tiến tới."

Lý Cường đột nhiên ngẩng đầu nói: " Hiên Viên huynh, đừng trách hắn, là ta gọi hắn tới."

Bách Thương Lão không nghĩ tới Lý Cường lại nói như vậy, lập tức hớn hở ưỡn ngực đứng thẳng lên.

Lý Cường hỏi: " Đây là từ nơi nào có được? Là vật gì vậy?"

Bách Thương Lão ấp úng nói: " Này...cái này...là từ một người bên ngoài đổi lấy, là...là..." Thật ra hắn cũng không biết đây là vật gì, nhưng hắn biết lúc đó người kia vì vội vàng muốn đổi một khối tinh thạch với mình nên trong tình huống vạn bất đắc dĩ mới đổi cho hắn, bởi vậy hắn nhận định đây là một kiện đồ vật tốt.

Lý Cường dùng thần thức tiến vào trong chiếc hộp, hắn phát giác đây là một cái hộp có cấm chế, bên trong có Trần Khiên Mộc rất hiếm thấy, loại Trần Khiên Mộc này mình chưa bao giờ có, quả thật là một kiện kỳ trân. Hắn cười nói: " Ân, ngươi muốn đổi vật gì?" Khẩu khí của hắn thật lớn, hình như chỉ cần Bách Thương Lão nói ra, thì hắn đều có thể đem ra.

Bách Thương Lão cũng phi thường tinh minh, hắn lập tức nhận thấy được vật này đúng là bảo vật, nhất thời hưng phấn nói: " Này...xin mời Mộc Tử lão huynh cũng đổi một vật tốt, hay nhất là phi kiếm."

Hiên Viên Dịch Thanh cũng hiếu kỳ, hắn muốn nhìn xem Lý Cường có bảo bối gì.

Lý Cường lấy ra một thanh phi kiếm, nói: " Đây là dùng Thiên Kim Thối hợp với Phong Nguyên Thạch chế luyện ra phi kiếm, kỳ tính kim, thích hợp cho người tu chân Nguyên Anh kỳ sử dụng." Phi kiếm hắn có rất nhiều, cho nên tiện tay lấy ra một thanh.

Hiên Viên Dịch Thanh cầm lấy trước, yêu thích không buông tay vuốt ve, nhịn không được than thở: " Hảo phi kiếm, thật sự là hảo phi kiếm, một tia tạp chất cũng không có, so với phi kiếm của ta tốt hơn nhiều lắm. Triền lão, ngươi phát tài rồi, phi kiếm này ít nhất trị giá năm ngan đoàn long tệ, ai, ngươi bán cho ta đi, ta cho ngươi năm ngàn năm trăm đoàn long tệ, thế nào?"

Vẻ mặt Bách Thương Lão đau khổ nói: " Có hỏa tính phi kiếm không? Ta cần hỏa tính, ta không muốn đoàn long tệ."

Hiên Viên Dịch Thanh nhất thời chảy dài mặt, bộ dáng mất hứng. Lý Cường cười nói: " Phi kiếm hỏa tính? Được rồi, cho ngươi." Hắn lại lấy ra một thanh phi kiếm, thanh kiếm này ước chừng một thước hai, thân kiếm bằng tinh thể trong suốt, bên trong khởi động một tầng ngọn lửa, phi thường đẹp mắt. Lý Cường nói: " Chuôi phi kiếm này tên là Điệp Viêm, phẩm chất cũng không tệ lắm, chỉ dùng Hỏa Viêm Tinh luyện chế."

Bách Thương Lão kích động đến tay cũng run rẩy, hắn ôm lấy Điệp Viêm kiếm, nói: " Mộc Tử lão huynh, ta đổi, ta đổi."

Lý Cường tò mò hỏi: " Ngươi không phải thể chất hỏa tính, tu luyện chuôi phi kiếm này rất khó khăn đó."

Bách Thương Lão đáp: " Là con của ta cần nó, vì muốn có một thanh phi kiếm tốt, ta đã chịu bao đau khổ, bây giờ tốt rồi, con ta không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, ha ha, ta...ta rất cao hứng."

Vẻ mặt Hiên Viên Dịch Thanh đau khổ, nói: " Mộc Tử lão huynh, phi kiếm này ngươi bán cho ta đi, ta trả một vạn đoàn long tệ, được chưa?"

Lý Cường mỉm cười: " Hiên Viên huynh, thanh phi kiếm này tặng cho ngươi, xem như lễ gặp mặt đi."

Hiên Viên Dịch Thanh lại càng hoảng sợ, quả thật không dám tin tưởng: " Ngươi nói...đưa cho ta? Ta...ta không có nghe lầm chứ, đưa cho ta?" Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người hào phóng khảng khái như vậy. Một thanh phi kiếm tốt chẳng những cần rất nhiều tài liệu hiếm thấy, còn phải trải qua cao thủ luyện chế, mỗi một người tu chân đều cũng đối với phi kiếm của mình xem như tính mạng, không phải thầy trò bạn tốt, tuyệt đối sẽ không tặng người phi kiếm, mình với hắn mới gặp mặt lần đầu tiên, hắn lại đem phi kiếm tặng cho mình, Hiên Viên Dịch Thanh thật sự như nằm mộng.

Lý Cường nói: " Đúng vậy, tặng cho ngươi."

Bách Thương Lão nhiệt tình nói: " Mộc Tử lão huynh, có thể mời ngươi tới hàn xá ngồi chơi một chút không?" Trông hắn đầy hy vọng nhìn Lý Cường.

Hiên Viên Dịch Thanh cũng nhờ vào Bách Thương Lão mà được một thanh phi kiếm tốt, trong lòng vui cực kỳ, nhịn không được nói giúp hắn: " Mộc Tử lão huynh, con của Triền lão rất siêng năng, ngươi đến nhà hắn xem đi, thuận tiện cũng xem thử một chút phong cảnh Kỳ Long thành."

Lý Cường đối với Kỳ Long thành cũng vô cùng tò mò, vì vậy nói: " Được, đi ra ngoài một chút." Hắn đứng dậy.

Bách Thương Lão hưng phấn nói: " Ta dẫn đường, ta dẫn đường."

Hiên Viên Dịch Thanh thu hồi phi kiếm, vẻ mặt tươi cười nói: " Mộc Tử lão huynh, các ngươi đi trước, tiểu đệ đi lấy chút đồ vật sẽ lập tức đến ngay." Rồi lại nhìn Bách Thương Lão nói: " Triền lão, ngươi đưa Mộc Tử lão huynh đi Thiên Bảo Các trước sau đó hãy đến nhà ngươi." Nói xong hắn xoay người vội vã rời đi.

Lý Cường hỏi: " Thiên Bảo Các là địa phương nào?"

Bách Thương Lão nói: " Là nơi người tu chân của Kỳ Long thành thường đến, nơi đó là nơi các đại môn phái luyện chế pháp bảo đem ra bán, còn có rất nhiều đồ cho người tu chân sử dụng, chỉ có người tu chân có thể đi vào, nhưng đồ vật nơi đó rất quý, người tu chân bình thường sẽ không mua nổi."

Hai người cười nói đi ra Khoan Xu Viện, ra tới trên đường cái.

Ngã tư đường chật hẹp rất tán loạn, dùng những khối nham thạch lớn vây thành những cái hố lớn, bộ dáng thật khó coi. Trên đường cái chỉ là người bình thường, bọn họ cơ hồ đều mặc loại quần áo rách nát cũ kỹ, nhìn thấy Lý Cường và Bách Thương Lão liền tránh qua hai bên nhường đường. Bách Thương Lão than thở: " Con người ở nơi này thật không có địa vị, chỉ có tu chân mới là con đường sáng, ngài xem bọn hắn, không mấy người có tiền, nơi này ai có chút tiền đều dùng để đi thi tuyển tu chân a."

Lý Cường cũng là lần đầu tiên biết tu chân ở chỗ này cũng có thể làm thành một chức nghiệp để lựa chọn. Hắn nghi hoặc nói: " Tu chân như vậy để làm gì?" Hắn rất khó giải thích, vì cuộc sống mà đi tu chân, như vậy tu vi tu chân có thể tưởng tượng mà biết, đó là không có khả năng tu đến cảnh giới cao. Đối với cách suy luận của người tu chân tại Lâm Minh Tinh, hắn đã không cho là đúng nữa.

Bách Thương Lão cũng không có được cảnh giới tâm cảnh này của Lý Cường, hắn cười nói: " Nơi này chúng ta đều là như thế, vì tu chân có thể không để ý hết thảy, trong nhà chỉ cần có một người tu chân, thì cuộc sống của cả nhà sẽ khác hẳn." Hắn nhướng đôi mắt nhỏ, đắc ý nói: " Con ta học tu chân, a a, đã tới rồi Dung Hợp kỳ, tiểu tử này thật sự rất siêng năng, a a." Ngữ khí tràn ngập vui mừng.

Lý Cường hỏi: " Hắn học trong bao lâu?"

Gương mặt đen của Bách Thương Lão cũng lóe lên hồng quang: " Là tu luyện hai mươi bảy gia long niên, xem như là rất nhanh rồi."

Lý Cường cũng không rõ ràng gia long niên làm sao mà tính toán, nhưng nhìn bộ dáng của Bách Thương Lão, tựa hồ tu luyện với tiến độ như vậy đã là rất nhanh, hắn không khỏi nở nụ cười, cha mẹ trên thiên hạ đều giống nhau, đều đối với con cái luôn có hy vọng vô hạn.

Đột nhiên có hai đạo kiếm quang từ trên bầu trời xẹt xuống, Lý Cường kinh ngạc phát hiện người trên đường chỉ ngồi xổm xuống, gắt gao ôm đầu, tựa vào tường tránh né. Hai đạo kiếm quang một xanh một trắng theo ngã tư đường bay vút đi, rồi lại đột nhiên bay ngược lên bầu trời, truy đuổi đi xa. Lý Cường ngạc nhiên nói: " Người tu chân nơi này sao lại vô kiêng kỵ như vậy, nếu làm bị thương người thì sao? Không ai quản à?"

Bách Thương Lão cười nói: " Người tu chân không thể đả thương người bình thường, tuyệt đối không cho phép, người tu chân chỉ có thể tranh đấu với người tu chân, nếu vô cớ giết chết một người bình thường, sẽ bị tu chân liên hợp hội truy giết. Người phàm mặc dù không có năng lực gì, nhưng họ là trụ cột của tu chân giới, nếu trụ cột không có, thì tu chân giới sẽ không còn tồn tại nữa. Đương nhiên, nếu là người phàm chọc vào người tu chân thì là chuyện khác, nhưng cũng rất ít có người ngu như vậy.

Lý Cường gật đầu nói: " Nguyên lai là như vậy, người tu chân chỗ chúng ta rất ít hiển lộ thực lực trước mặt phàm nhân, trừ phi ở tình huống bất đắc dĩ."

Hai người xuyên qua mấy ngã tư đường, đi tới sân rộng giữa trung tâm.

Sân rộng phía Đông là một kiến trúc kỳ lạ, có nhiều trụ nhỏ lóe lên quang hoa bảy màu, trụ nhỏ vây quanh mười hai căn phòng có trụ nhọn, trụ nhọn có hình dáng kiểu Mông Cổ, bên ngoài bao phủ quang mang phòng hộ chói mắt.

Bách Thương Lão nói: " Phòng phía đông chính là Thiên Bảo Các, ta...ta ở bên ngoài chờ ngài." Trên mặt hắn hiện ra một tia xấu hổ.

Lý Cường cảm thấy kỳ quái, hỏi: " Tại sao? Cùng nhau vào không được à?"

Một đạo kiếm quang hiện lên, Hiên Viên Dịch Thanh rơi xuống đất, hắn cười a a nói: " Mộc Tử lão huynh, xin theo ta đi." Đi vài bước hắn phát giác Lý Cường vẫn đứng bất động, liền hỏi: " Mộc Tử lão huynh, ngươi sao thế?"

Bách Thương Lão tay chân lúng túng, hắn cười khổ nói: " Ta vào không được...này, Mộc Tử lão huynh không biết quy củ của nơi này."

Lý Cường sớm đã nhận thấy Bách Thương Lão chỉ là miễn cưỡng đạt tới Toàn Chiếu kỳ chỉ như người thường, chỉ có thể nói so với người phàm thì tốt hơn một chút, còn chưa thể gọi là người tu chân, hắn đoán được có lẽ đây chính là nguyên nhân Bách Thương Lão không được vào Thiên Bảo Các.

Hiên Viên Dịch Thanh có chút cau mày nói: " Triền lão, ta không có biện pháp mang ngươi đi vào, nhưng hắn có thể a, Mộc Tử lão huynh có được Tinh Long Bài đó."

Bách Thương Lão sợ đến cả người run lên, hắn đương nhiên biết có Tinh Long Bài thì ý nghĩa gì. Hắn từ nơi khác nghe được dị vực có một người tu chân mới tới đang ở Khoan Xu Viện nghỉ ngơi, hắn mới lén tới đó để trao đổi đồ vật, không nghĩ tới Lý Cường lại có Tinh Long Bài, đó chính là cao thủ có tu vi ngoài Phân Thần kỳ mới có được tín vật này, mình lại không biết trời cao đất rộng còn nói giỡn với hắn lâu như vậy. Mồ hôi lạnh của hắn cũng sợ đến tuôn ra.

Lý Cường cười nói: " Nga, có Tinh Long Bài thì có thể dẫn người đi vào? A a, tốt a, chúng ta đi."

Bách Thương Lão cực kỳ ngoài ý muốn, hắn phát hiện Lý Cường lại tùy hòa như vậy, không có chút nào vẻ kiêu ngạo và xem thường người khác như người tu chân bổn địa, trong lòng hắn cảm thán không thôi, cảm thấy người tu chân từ dị vực tới như Lý Cường mới chính thức là người tu chân.

Cửa lớn của Thiên Bảo Các phải từ không trung mới có thể tiến vào, Lý Cường cầm lấy cánh tay của Bách Thương Lão, đi theo Hiên Viên Dịch Thanh chậm rãi hạ xuống. Bên trong có một vòng bảo hộ hình tròn, ba người rơi vào trong vòng bảo hộ, Lý Cường liếc mắt nhìn ra đây là một tiểu trận pháp phòng ngự và công kích, hắn không nói một tiếng chỉ đứng yên, chỉ chốc lát sau, hồng quang của vòng bảo hộ tán đi, lộ ra bốn người tu chân tay cầm pháp bảo, bọn họ tựa hồ như rất quen thuộc với Hiên Viên Dịch Thanh, vừa nhìn thấy hắn, đều cũng cười thu hồi pháp bảo.

Trong đó có một người tu chân cười nói: " Hiên Viên huynh, lần này lại bồi tiếp vị khách nào đến đây?" Một người tu chân bên cạnh đột nhiên nói: " Di, đây không phải là Triền lão hay sao? Ngươi sao dám tiến đến?"

Bách Thương Lão cúi đầu, không dám đáp lời.

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Là ta dẫn hắn tới."

Hiên Viên Dịch Thanh không hổ là người chuyên môn chiêu đãi khách nhân, hắn lập tức nghe ra sự bất mãn của Lý Cường, lên nhanh chóng chen lời nói: " Đây là Mộc Tử tiền bối từ dị vực tới, Thiên Tu Qua Hằng trưởng lão ban cho hắn Tinh Long Bài của Kỳ Long thành, cho nên Mộc Tử tiền bối có thể dẫn người đi vào."

Bốn người tu chân nghe xong liền cung kính, Thiên Tu Qua ban ra Tinh Long Bài, ở Kỳ Long thành có thể thoải mái hoàn toàn, đó là tiêu chí cao cấp nhất của người tu chân, thái độ bọn họ lập tức liền cung kính. Người tu chân đặt câu hỏi kia nói: " Triền lão, xin lỗi, không biết ngươi là khách nhân của Mộc Tử tiền bối, xin mời!"

Bách Thương Lão trong lòng cảm khái vạn ngàn, tại Kỳ Long thành nếu không tu chân, căn bản là không có đường sáng, hắn càng thêm kiên định quyết tâm phải đem con mình bồi dưỡng thành tu chân cao thủ.

Thiên Bảo Các tổng cộng có mười hai đại sảnh, các loại các dạng pháp bảo và nguyên liệu tràn ngập trong mắt, Bách Thương Lão và Lý Cường đều là lần đầu tiên kiến thức, phòng xuất bán phi kiếm thì có tới ba đại sảnh, nhưng Lý Cường nhìn chất lượng phi kiếm ở đây đúng là không nhìn vào mắt, hắn là luyện khí đại sư, có chút phương diện ngay cả Phó Sơn cũng không thể so sánh với hắn.

Hiên Viên Dịch Thanh hỏi: " Mộc Tử lão huynh nhìn trúng cái gì không? A a, ta mời khách." Hắn ngại ngùng khi vô cớ được Lý Cường tặng cho một thanh phi kiếm, đặc ý về nhà mang tới đoàn long tệ, muốn trả lại chút nhân tình cho Lý Cường.

Đi tới đại sảnh thứ ba, Lý Cường vẫn không chút phản ứng. Hắn vẫn chậm rãi đi tới, ánh mắt nhanh chóng đảo qua phi kiếm treo trên tường, tựa hồ không có vật gì để ánh mắt hắn có thể dừng lại nhìn, điều này làm cho Hiên Viên Dịch Thanh nổi giận không thôi.

Đến lúc này, từ đại sảnh bên kia đang đi tới bảy, tám người tu chân, Hiên Viên Dịch Thanh có chút sửng sốt, liền tiến lên thi lễ nói: " Dịch Thanh ra mắt Kỳ Tiện Ngư thiếu tông chủ."

Bách Thương Lão lặng lẽ nói cho Lý Cường, Kỳ Tiện Ngư là người tu chân rất ngạo khí của Kỳ Long thành, sư tôn của hắn là một trong mười hai tông chủ của tu chân liên hợp hội của Kỳ Long thành, bản thân hắn lại là thiếu tông chủ của Thương Cực Tông môn phái lớn nhất của Kỳ Long thành. Bách Thương Lão còn chưa nói xong, ánh mắt sắc bén của Kỳ Tiện Ngư đã quét về phía hắn làm hắn sợ đến vội vàng cúi đầu, súc ra sau lưng Lý Cường.

Lý Cường cũng không chút để ý ánh mắt hắn. Tu vi hắn bây giờ đang ở cảnh giới Bình Phàm Chi Tâm của Nhị Dục Thiên, từ bên ngoài nhìn không ra tu vi tu chân của hắn cao thấp thế nào, hắn cũng không có vận công, cho nên không có tu vi ngoài Phân Thần kỳ thì căn bản không thể phát hiện ra chỗ kỳ dị của hắn.

Kỳ Tiện Ngư hừ một tiếng nói: " Thôi, Dịch Thanh miễn lễ." Khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện lên một tia khinh thường.

Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Kỳ thiếu tông chủ không phải đã có bảo khí Tiên Phong kiếm hay sao? Sao lại cũng đến chọn lựa phi kiếm, a a, có phải là có vật gì tốt làm thiếu tông chủ động tâm a." Hắn tựa hồ rất mong kéo thêm giao tình với Kỳ Tiện Ngư.

Kỳ Tiện Nghi bĩu bĩu môi nói: " Cũng là đám sư đệ muội quấn quýt muốn ta đi, thuận tiện nhìn thử xem có đồ vật tốt hay không, thật ra Thương Cực Tông chúng ta cái gì không có? Nhìn chút thôi." Bên người hắn đám nam nữ người tu chân nhao nhao nói: " Đại sư huynh là người khảng khái hào phóng nhất a." " Huynh ấy làm sao nhìn trúng mấy thứ đồ kia chứ." " Đúng vậy, chỉ là mua cho chúng ta đùa chơi thôi."

Hiên Viên Dịch Thanh hâm mộ nói: " Không hổ là thiếu tông chủ của Thương Cực Tông, ra tay thật là mạnh mẽ a, Dịch Thanh thật sự là hâm mộ."

Kỳ Tiện Ngư nghe xong ha ha cười to, hắn vỗ vỗ vai Hiên Viên Dịch Thanh: " Đều nghe nói Hiên Viên Dịch Thanh linh lợi thông minh, có thể nói là hiểu biết, không tệ, quả thật không tệ." Đang lúc nói chuyện, từ trong phòng đi ra mấy người tu chân, tựa hồ là chủ nhân nơi này.

Lý Cường cũng không có tiến lên nói chuyện, hắn không muốn trêu chọc cho nhiều người chú ý, nhưng Hiên Viên Dịch Thanh lại không nghĩ như vậy, hắn nhiệt tình nói: " Thiếu tông chủ, ta giới thiệu cho ngài một chút, đây là Mộc Tử tiền bối từ dị vực tới, Thiên Tu Qua Hằng trưởng lão đã phát Tinh Long Bài cho hắn, đặc ý đến tham quan Thiên Bảo Các." Nguồn tại http://Truyện FULL

Danh khí Tinh Long Bài tại Kỳ Long thành cũng vang dội, trên mặt Kỳ Tiện Ngư có chút động, ngạo mạn nói: " Ngươi là Mộc Tử? Hôm nay ta có nghe nói, ân, ngươi là người tu chân từ Phong Duyên Tinh tới? Phi kiếm của chúng ta nơi này không tệ, có thể nhìn một chút phi kiếm của ngươi được không?"

Lý Cường từng gặp qua quá nhiều người, đối với người như vậy hắn cũng không tức giận. Hắn mỉm cười: " Phi kiếm của thiếu tông chủ nhất định là lợi hại không tưởng nổi, không ngại cho Mộc Tử kiến thức một phen? A a, ta là nơi địa phương nhỏ tới đây, đối với danh môn đại phái luôn rất ngưỡng mộ." Trong lời nói của hắn có vẻ rất ngạnh khí.

Hiên Viên Dịch Thanh phát hiện không hay, hắn nghe ra Lý Cường vốn không thèm để ý tới Kỳ Tiện Ngư, hắn cũng hiểu được Kỳ Tiện Ngư ngay từ đầu đã thất lễ trước, vội vàng nói: " A a, phi kiếm của thiếu tông chủ rất có danh tại Kỳ Long thành, thuộc về cực phẩm phi kiếm cấp bảo khí."

Kỳ Tiện Ngư thật sự là nhìn không ra tu vi của Lý Cường, hắn nhịn không được phun ra phi kiếm, đắc ý nói: " Tốt, để ngươi kiến thức một chút Tiên Phong kiếm của ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK