• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: H nhi

Cách ngày đại hôn của Thái tử chỉ có ba ngày, lại xảy ra chuyện phế Hậu mà ngày càng khó giải quyết. Lễ bộ Thượng thư Tần đại nhân chịu trách nhiệm điển chương lễ chế cả ngày hoảng sợ, lễ mừng các loại đều đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy, nhưng nên nhắc nhở Hoàng thượng thế nào đây? Hay là không nên nhắc Hoàng thượng?

Tần đại nhân do dự một lúc thì toan đi ra ngoài, chợt nghe hạ nhân báo lại, nói là Ôn đại nhân đến bái phỏng. Tần đại nhân cảm thấy có chút buồn bực, mặc dù cùng làm quan nhưng không hề có quan hệ gì với Ôn Tử Nhiên, chẳng biết lại có chuyện gì mà đến, nhân tiện nói mời vào.

Ôn Tử Nhiên được Hoàng thượng ban hôn cùng thiên kim nhà thừa tướng, ngay lập tức liền thăng hai cấp quan, phi bào cũng được đổi thành tử bào*. Tần đại nhân đối với loại người dựa vào cạp váy để được thăng quan này, trong nội tâm có chút khinh thường, nhưng trên mặt vẫn duy trì hòa khí, hàn huyên được một lúc mới khách khí hỏi: “Không biết Ôn đại nhân quan lâm hàn xá là có việc gì chăng?” (*áo bào đổi màu từ đỏ lên tím)

Ôn Tử Nhiên bỗng nhiên lại ra vẻ khó nói: “Việc này vốn không thể nói ra được, chỉ là sự tình rất quan trọng, bất đắc dĩ hạ quan mới phải đến đây.”

Tần đại nhân nghe hắn nói có vẻ nghiêm trọng, cũng trở nên quan tâm hơn, nói: “Ôn đại nhân cứ nói đi, đừng ngại.”

“Vậy tại hạ liền to gan.” Ôn Tử Nhiên hít một hơi nói: “Thái tử mưu đồ bí mật.”

Một câu kinh người, Tần đại nhân thật sự bị dọa sợ hết hồn, vội vàng cẩn thận dè chừng, lúc này mới nói: “Ôn đại nhân là mệnh quan triều đình, có biết những lời này trọng đại thế nào chăng? Đừng nói ngài mà ngay cả bản quan cũng sẽ bị liên lụy đến.”

Ôn Tử Nhiên vội hỏi: “Không phải hạ quan muốn làm đại nhân khó xử, nhưng thật sự rất bất đắc dĩ.”

“Đại nhân nói vậy có chứng cớ gì hay không? Nếu không có nghĩa là vu oan, có thể mang họa sát thân đấy.”

“Nếu không có chứng cớ thì lần này hạ quan cũng không dám đến đây.” Ôn Tử Nhiên nói, ngoắc người hầu đi cùng đến trước mặt. Người kia lấy xuống một bao đồ, Ôn Tử Nhiên cầm lấy, đưa cho Tần đại nhân.

Tần đại nhân mở ra, chỉ thấy bên trong có một phong thư, một quyển sổ sách cùng vài bao muối nhỏ. Muối cũng không có gì đặc biệt, nhưng bên ngoài phong thư có đề: Văn Phong Thân Khải. Tần đại nhân nghi ngờ nhìn Ôn Tử Nhiên: “Đây là chứng cớ?”

“Không sai.”

“Có liên quan gì đến Thái tử đâu?”

Ôn Tử Nhiên nói: “Đại nhân có biết người được gọi là “Văn Phong” này không?”

Tần đại nhân suy nghĩ thêm một lần, người lão ta quen biết hình như không có ai được gọi là “Văn Phong”: “Thứ cho lão phu cô lậu quả văn.”

“Chuyện cũ ‘Văn Phong thương đảm’ này, đại nhân chắc vẫn còn nhớ đến chứ?” Ôn Tử Nhiên nhắc nhở lão ta.

Tần đại nhân lập tức hiểu rõ: “Văn Phong là biệt hiệu của Hoắc đại tướng quân. Năm đó Hoắc tướng quân tại biên quan bách chiến bách thắng, quân địch nghe thấy tên của Hoắc tướng quân liền sợ đến vỡ mật. Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, đặt cho Hoắc tướng quân biệt hiệu “Văn Phong”. Nhưng mà lúc đó Hoàng thượng chỉ là nói đùa, cho nên Hoắc tướng quân rất ít khi dùng, lão phu cũng không nhớ đến nữa.” Lại chỉ vào bức thư: “Ý ngài nói những thứ này là tin viết cho Hoắc tướng quân? Chữ viết đẹp đẽ như vậy, rõ ràng là từ một nữ tử.” Ngụ ý không liên quan đến Thái tử.

Ôn Tử Nhiên nói: “Những tin này thực chất là do một người tên Sương nhi viết, có điều Sương nhi này cùng Hoắc tướng quân lại có một mối quan hệ không bình thường. Bà ta là Đại đương gia của Danh Kiếm sơn trang ở Giang Nam, cũng là người vợ chính thức hai mươi năm trước đã một đi không trở lại của Hoắc tướng quân.”

Tần đại nhân vuốt râu gật đầu: “Chuyện này thì lão phu có biết. Lúc trước bởi vì Tiết thừa tướng hết lòng đề cử cho nên triều đình còn cho phép Danh Kiếm sơn trang thay mặt đúc binh khí. Đã là vợ chồng, trao đổi thông tin này thì có gì không ổn?”

“Chính là lượng binh khí này không ổn cũng không thỏa. Trong thư nhiều lần nhắc đến những sổ sách này, lại giống như không có kiêng kị gì nhiều lắm.”

Tần đại nhân cũng chưa hiểu lắm ý tứ của hắn: “Xin Ôn đại nhân nói rõ một chút.”

“Binh khí chế tạo đáng lẽ ra đã phải hoàn thành rồi, lại chậm chạp không thấy chuyển đến, hiển nhiên là bị Hoắc tướng quân một tay đè xuống. Hoắc tướng quân vì sao lại làm như vậy? Mục đích là gì không khỏi làm cho người ta phải suy nghĩ. Vả lại, chuyện Thái tử phi, ngàn chọn vạn chọn hết lần này tới lần khác đều chọn trúng nhi nữ nhà Tướng quân, thật sự là trùng hợp như vậy sao? Hôm nay lại còn gây ra chuyện phế Hậu huyên náo như thế. Đại nhân thử nghĩ mà xem, theo ý của ngài, trường hợp xấu nhất sẽ thế nào đây?”

Tần đại nhân thuộc phái trung gian thiểu số, không ủng hộ phế Hậu nhưng cũng không phản đối chuyện phế Hậu, hai bên đều không thiên vị. Có điều trong lòng hiểu rõ, cho dù có phế Hậu hay không, đối với Hoàng thượng mà nói đều rất bất lợi.

Ôn Tử Nhiên quan sát thần sắc Tần đại nhân, mới tiếp tục nói: “Tả thừa tướng, Hữu tướng quân, nhiều năm nay đều quyền khuynh thiên hạ. Nếu thật là phân biệt đối xử, Tần đại nhân cần phải đi trước một bước mới đúng. Hôm nay bất quá chỉ là Lễ bộ Thượng thư, cũng chỉ phải để ý những chuyện vụn vặt. Nếu mất đi Hoắc tướng quân mà Tần đại nhân lại là người có công với xã tắc, Hoàng thượng anh minh, tụ nhiên sẽ không có mắt không tròng.”

Tần đại nhân là nguyên lão hai triều, bởi vì luôn xử sự trung dung, trong triều vẫn luôn ở vị trí không trên không dưới. Tục ngữ có câu ‘ở trên cao không khỏi rét lạnh”, tuy nhiên lão ta cũng rất thích thú về chuyện này.

Không nói đến chuyện Thái tử bí mật mưu đồ là thật hay giả, cho dù là sự thật thì lão ta báo lại chuyện này cho Hoàng thượng cũng là vì Hoàng thượng, vì giang sơn xã tắc. Hôm nay Ôn Tử Nhiên lại mang danh lợi ra khích lão, thì làm sao lão có thể không để ý, nhân tiện nói: “Ôn đại nhân cũng biết lão phu chỉ đảm nhiệm một chức quan nhàn tản chuyên lo chuyện vụn vặt, còn chuyện lớn như vậy, thật không phải chức quyền của lão phu. Hay là Ôn đại nhân thử tìm những đại nhân khác cùng bàn bạc đi vậy, hoặc là diện thánh thẳng thắn can gián cũng đều được.”

Ôn Tử Nhiên nghe ra giọng điệu lão ta tức giận, vội cười làm lành nói: “Đại nhân hiểu lầm ý của hạ quan rồi, hạ quan biết rõ đại nhân luôn công chính nên mới mạo muội đến đây.”

Tần đại nhân hơi trào phúng: “Ôn đại nhân là hiền tế của Thừa tướng đại nhân, nên cùng Thừa tướng đại nhân thân thiết hơn mới phải chứ.”

Ôn Tử Nhiên biết đã động chạm đến lão ta, chỉ có thể không ngừng xin lỗi.

Tần đại nhân thấy thái độ hắn thành khẩn, cũng liền thôi. Dù sao chuyện Thái tử bí mật mưu vị không phải chuyện đùa, cho dù là có thật hay không, lúc này đều phải thật thận trọng. Lại lấy mấy phong thư ra xé mở, quả nhiên mỗi phong thư đều đề cập đến, cân nhắc lại ngôn từ bên trong nhiều lần, xác thực là có thâm ý, chỉ là cái này nhiều lắm chỉ giải thích rõ dị tâm của Hoắc tướng quân chứ vẫn chưa liên quan gì đến Thái tử, cầm lấy vài bao muối kia, lão khó hiểu hỏi: “Muối này mang ý gì đây?”

“Xin hỏi đại nhân, tự mình buôn muối là tội gì?” Ôn Tử Nhiên hỏi.

Tần đại nhân nói: “Nhẹ thì tịch thu tài sản, nặng thì dùng cực hình. Hoắc tướng quân bán muối lậu ư?” Nếu nói Hoắc tướng quân tạo phản còn có thể tin, còn nói ông ta đi buôn bán thì đây chính là chuyện cười bậc nhất thiên hạ.

“Chính xác trăm phần.” Ôn Tử Nhiên nói chắc chắn.

Tần đại nhân vẫn không tin: “Nhưng Hoắc tướng quân rõ ràng là võ quan cơ mà.”

“Đầu cơ trục lợi muối lậu chính là thiên kim Hoắc gia.”

“Cái đó lại càng không có khả năng. Một tiểu thư khuê các sao có thể làm ra chuyện này?”

Ôn Tử Nhiên nói: “Dưới cùng chính là sổ sách Hoắc gia, đại nhân có thể từ trong danh mục kia nhìn thấy lượng muối đã vượt xa số lượng mà phủ Tướng quân dùng, thậm chí đã đạt đến lượng muối lưu động của một nhà buôn muối bình thường. Đây không phải tự bán muối thì còn có thể là gì?”

Tần đại nhân trầm ngâm không nói.

Ôn Tử Nhiên thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói: “Tất cả đều đã chứng minh Hoắc tướng quân có lòng bất chính, lại cùng với Thái tử có hôn ước, âm mưu đằng sau đó không cần nói cũng biết, mong đại nhân cân nhắc cho.”

Tần đại nhân do dự, Ôn Tử Nhiên xuất hiện nói chứng cớ, lão ta đương nhiên sẽ cho người kiểm tra đối chiếu sự thật. Chỉ là, chuyện Hoắc tướng quân cùng Thái tử bí mật mưu vị thật sự không đủ chứng cớ, không có vật chứng cũng không có nhân chứng, cứ như vậy định tội quả thật quá qua loa. Hoắc tướng quân ở trong triều dây mơ rễ má không ít, lại còn có Hoàng hậu cùng Thái tử làm chỗ dựa, đụng đến ông ta chẳng khác nào dẫn lửa lên người, được không bù nổi mất.

Bất quá có thể góp lời cho Hoàng thượng để đề phòng. Nhân tiện nói: “Mấy ngày nay, lão phu vẫn bận rộn chuyện đại hôn của Thái tử, không có thời gian cho những việc khác. Chờ hết mấy ngày này nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với Hoàng thượng. Những vật này của Ôn đại nhân cứ để lại đây, lão phu sẽ giao cho Hoàng thượng, chờ người định đoạt.”

Ôn Tử Nhiên thấy tính tình lão ta quả thật lạnh nhạt dửng dưng giống như lời đồn, nội tâm vô cùng tức giận, lại không thể không cầu xin lão. Mục đích thật sự của hắn không phải là muốn lật đổ Thái tử, mà là dùng toàn lực kéo Hoắc tướng quân xuống ngựa, nhân tiện còn đưa Hoắc Khinh Ly vào chỗ chết, thù mới hận cũ tính luôn một thể.

“Nếu đại nhân còn chờ đến sau đại hôn của Thái tử thì tất cả đều đã muộn rồi!” Ôn Tử Nhiên hướng về phía Tần đại nhân mà quát lớn. Rống xong mới biết đã thất lễ lại loay hoay nói: “Hạ quan vì tình thế cấp bách, kính xin đại nhân thứ lỗi.”

Tần đại nhân nheo mắt, đẩy bao đồ tới trước mặt Ôn Tử Nhiên: “Ôn đại nhân dù sao cũng là quan lớn đương hàm tam phẩm, còn là con rể quý của Thừa tướng đại nhân, lại được đích thân Hoàng thượng chủ hôn, nói những chuyện này dễ dàng hơn mới phải. Bổn quan già cả hèn mọn, Ôn đại nhân xin cứ tự nhiên.”

Tình thế này chỉ sợ không khuyên được Tần đại nhân, Ôn Tử Nhiên lại không muốn tự mình ra mặt, cùng người khác kết thù kết oán, nghĩ ngợi lại nói: “Chuyện đó đại nhân có thể không động, nhưng còn có một chuyện, đại nhân nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Tần đại nhân: “Là chuyện gì?”

Ôn Tử Nhiên đi tới, nói nhỏ vào lỗ tai lão.

Thần sắc Tần đại nhân biến đổi: “Là thật sao?”

Ôn Tử Nhiên cười nhẹ nói: “Nghiệm thử chắc chắn sẽ biết.”

Hôn lễ của Thái tử lễ nghi phiền phức rất nhiều, nghiệm thân tuy là chuyện rất quan trọng, nhưng phần lớn chỉ làm hình thức. Dù sao mất đi trinh tiết nhất định là tử tội, cho dù tránh được nghiệm thân nhưng đến lúc động phòng hoa chúc bị Thái tử phát hiện, cũng là tử tội không thể tránh khỏi. Bởi vì hậu cung tranh đấu, ngày giờ cũng bị trì hoãn nhiều, Tần đại nhân còn muốn những lễ tiết có thể giảm liền giảm đi, không ngờ lại còn xảy ra việc này, nghi ngờ nhìn Ôn Tử Nhiên: “Làm sao ngài biết được chuyện này?” Cũng như những thứ thư từ sổ sách, tất cả đều là đồ của phủ Tướng quân, Ôn Tử Nhiên làm sao mà có được?

Ôn Tử Nhiên nói: “Hạ quan đương nhiên có nơi cung cấp thông tin. Hôm nay ở đây, hạ quan hảo ý nhắc nhở đại nhân, nếu bị lừa dối qua kiểm tra, e rằng sẽ là đại nhân thất trách. Hạ quan đã nói đến như vậy, đồ này tất cả đều để lại chỗ đại nhân, ngài cứ yên tâm, hạ quan sẽ không chiếm một phần công trạng nào. Hạ quan xin cáo từ.”

Tần đại nhân nhìn những vật trên bàn, suy tính trước sau mới mang theo bao đồ vội vàng tiến cung.

“Khinh trang đạm mạt* thế này thật hợp, Khinh Ly, dùng trên người ngươi là thích hợp nhất đấy.” Hoàng hậu mỉm cười khen. (*trang điểm ăn mặc nhẹ nhàng thanh thoát)

Hoắc Khinh Ly trên mình mặc trang phục lộng lẫy, khẽ quỳ gối: “Khinh Ly tạ Nương nương ban thưởng.” Trâm cài trên đầu lung lay nhoáng một cái, thật sự là ung dung hoa quý, xinh đẹp động lòng người.

“Thế này thật thiệt thòi cho ngươi quá.” Hoàng hậu hơi áy náy nói.

Hoắc Khinh Ly nói: “Có thể vì nương nương giải tỏa ưu phiền đã là phúc phận của Khinh Ly rồi.”

“Đi thôi, náo loạn đã nhiều ngày như vậy, hôm nay liền giải quyết dứt điểm thôi.” Hoàng hậu cầm tay Hoắc Khinh Ly đi ra khỏi cung Hàm Phúc.

Vừa bước ra lại đụng phải nữ quan nội đình đang vội vã, đi theo sau là một vị ma ma già, đến trước mặt Hoàng hậu quỳ xuống hành lễ.

“Làm cái gì thế này?” Hoàng hậu không vui hỏi, rõ ràng là hai người này đang đến chỗ các nàng.

Nữ quan nói: “Nô tì phụng mệnh Hoàng thượng, mang theo Chúc mama, muốn đến nghiệm thân Hoắc cô nương ạ.”

Hoắc Khinh Ly khẽ giật mình, chợt hiểu. Ngược lại Hoàng hậu vẫn cảm thấy khó hiểu: “Vì sao phải nghiệm thân? Nghiệm thân cái gì?”

Nữ quan lại nói: “Thưa nô tì không biết, chỉ là phụng mệnh làm việc thôi ạ.”

Hoàng hậu liền cả giận nói: “Bổn cung đường đường là người đứng đầu hậu cung thế mà một kẻ nô tài như ngươi cũng thật lớn mật, dám không đặt bổn cung vào mắt cơ đấy.”

Hoắc Khinh Ly giúp bà hạ hỏa, sau đó nói: “Nương nương, chắc là vì Thái tử phi cho nên mới cần nghiệm thân thôi ạ.”

Hoàng hậu lúc này mới sáng tỏ, vung tay một chút, nói: “Không cần nghiệm, các ngươi cứ lui xuống trước đi, bổn cung sẽ tự mình nói với Hoàng thượng.”

Nữ quan khó xử nói: “Thưa Nương nương, Hoàng thượng có nói, đây là việc lớn, cho dù thế nào cũng phải nghiệm một lần. Hoàng thượng còn nói nếu Nương nương muốn ngăn cản cũng không cho phép. Đây đều là ý của Hoàng thượng, xin Nương nương minh giám.”

Hoàng hậu nổi cáu, Hoàng thượng thế này thật là làm cho bà không còn tiếng nói, một tiếng này tuy khó nuốt xuống nhưng cuối cùng cũng không muốn vì chuyện nhỏ này lại cùng Hoàng thượng giận dỗi, đành phải nói: “Thôi vậy, nhanh một chút đi.”

Vốn dĩ cho rằng Hoàng hậu có thể giúp nàng, không nghĩ tới Hoàng hậu lại khinh suất đồng ý. Lần nghiệm thân này, chuyện gì cũng coi như xong, Hoắc Khinh Ly nhất thời không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

Nữ quan liên tục nói hai tiếng “Hoắc cô nương, xin mời.” Hoắc Khinh Ly vẫn đứng bất động.

Hoàng hậu chú ý tới: “Khinh Ly làm sao vậy?”

Hoắc Khinh Ly nói: “Trong người có chuyện, Khinh Ly chỉ là e không tiện.”

Lại nghe Chúc mama nói: “Lão nô tự có chừng mực, không sao đâu ạ.”

Hoắc Khinh Ly không còn cách nào khác đành phải theo đằng sau. Bình thường cả người nhẹ nhàng như chim yến, bước chân như bay, nay lại giống một bà lão bảy mươi, chuyển mình nửa ngày mới đi được hơn ba thước. (Sâu: ôi Khinh Ly ơi, cho chừa cái tội háo sắc =))))

Đột nhiên nghe xa xa đằng sau truyền tới một tiếng nói giống như cứu tinh.

“Mẫu hậu!”

Hoắc Khinh Ly xoay người lại, chỉ thấy Thái tử, An Bình cùng Tiết Tri Thiển, ba người sóng vai nhau đi tới, cùng Tiết Tri Thiển liếc mắt nhìn nhau, hết thảy đều không nói được nên lời.

Hàn huyên trong chốc lát, nữ quan lại thúc giục Hoắc Khinh Ly.

An Bình tò mò hỏi: “Mẫu hậu, các nàng phải làm gì vậy?”

Hoàng hậu nhìn thoáng qua Thái tử, sau đó nói: “Chỉ là lễ nghi cần thiết của đại hôn mà thôi.”

Tiết Tri Thiển giống như là tâm bệnh, vừa nghe liền hiểu. Lại thấy vẻ mặt An Bình không hiểu, len lén viết lên tay nàng một chữ “Trinh”. An Bình bấy giờ mới hiểu được, nhìn Hoắc Khinh Ly, lại nhìn Tiết Tri Thiển sắc mặt đều khác thường, càng hiểu rõ hơn, vội hỏi: “Sao lại có chuyện như vậy. Mẫu hậu, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Hoàng hậu vốn cũng không muốn thỏa hiệp, nhìn bộ dáng An Bình như vậy cũng biết là nàng phô trương thanh thế, nhân cơ hội liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

An Bình còn chưa kịp nói đã bị Thái tử giành lời, nghiêm mặt nói: “Mẫu hậu, Tần đại nhân ở trước mặt Phụ hoàng đâm Nhi thần một dao, nói Nhi thần cùng Hoắc tướng quân bí mật mưu đồ soán vị.”

Hoàng hậu tức giận nói: “Nực cười! Cái lão thất phu Tần Xung kia lại dám ăn nói hồ đồ như vậy ư. Có phải muốn nói bổn cung cũng có tham dự vào hay không? Khó trách vẫn không nói giúp bổn cung, thì ra là ở sau lưng làm những chuyện mờ ám này. Bổn cung ngược lại muốn cùng lão ta lý luận một phen đây.”

An Bình vội vàng kéo ống tay áo của Hoàng hậu: “Mẫu hậu, người khoan hãy nóng giận, hoàng đệ chỉ mới nói có một nửa mà thôi.”

“Sao kia, lão ta còn muốn vu hãm thêm chuyện gì nữa?” Hoàng hậu nhướng mày hỏi.

Thái tử nói: “Tần đại nhân chỉ là đâm lén nhi thần, chính thức bị chỉ điểm phải là Hoắc tướng quân. Tần đại nhân không biết từ đâu có được tất cả thư từ sổ sách của Hoắc tướng quân, nói Hoắc tướng quân có ý đồ bất chính, còn nói Hoắc tướng quân buôn bán muối lậu, đều là hai trọng tội.”

Hoắc Khinh Ly vọt tới trước mặt Thái tử, lo lắng hỏi: “Cha ta bây giờ ra sao?”

“Ta cũng nhờ được người thông báo mới biết, đang muốn đi đến phía trước điện. Ngoài ý muốn gặp được hoàng tỷ cùng Tiết cô nương trên đường. Sau khi nói cho các nàng biết, hoàng tỷ đề nghị tìm mẫu hậu thương lượng trước đã.”

Hoắc Khinh Ly khẩn thiết nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu nói: “Đây rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngấm ngầm hại người, còn không phải là hướng vào Thái tử sao. Đi, Bổn cung cũng muốn đi xem thử cái gì gọi là chứng cớ vô cùng xác thực.” Mọi người lập tức đuổi theo, nữ quan cùng Chúc mama dù vẫn chưa hoàn thành chuyện Hoàng thượng giao phó nhưng cũng chỉ có thể theo ở phía sau.

Lúc ra đến ngự hoa viên cũng thấy Tô quý phi bước đến, đi theo đằng sau lại đúng là Tô Dĩnh. Tô Dĩnh mặc trang phục cung nữ, cúi đầu, nhắm mắt đi theo.

An Bình lập tức không được tự nhiên quay mặt đi, Hoàng hậu vẫn là phong phạm mẫu nghi thiên hạ. Hoắc Khinh Ly lại thừa cơ đi đến bên cạnh Tiết Tri Thiển.

Hoắc Khinh Ly nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi, đau lòng nói: “Tri Thiển, lại khiến cho nàng phải lo lắng rồi.”

Tiết Tri Thiển không kìm được lại muốn rơi lệ, chỉ là giờ phút này không phải là lúc để tâm sự. Vốn muốn đem kế sách của An Bình báo cho nàng biết, đột nhiên nghĩ đến Hoắc tướng quân giờ phút này ngay cả bản thân còn muốn khó bảo toàn, nếu để Hoắc Khinh Ly nhận tội, chẳng phải là họa vô đơn chí sao? Nhìn nữ quan phía sau có thể tiến hành nghiệm thân cho Hoắc Khinh Ly bất cứ lúc nào, thế này thì Thái tử cũng không gả được rồi. Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Cũng không cho các nàng nhiều lời, Hoàng hậu cùng Tô quý phi cũng đã hư tình giả ý xong, mọi người cùng nhau đi đến trước điện.

Tần đại nhân rốt cuộc cũng biết rõ nặng nhẹ, không ở trước mặt quần thần vạch trần chuyện của Hoắc tướng quân. Trên đại điện hiện tại chỉ có Hoắc tướng quân, Tiết thừa tướng, hai người thân cận bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng những người có liên quan vừa mới tiến vào. Hoàng thượng cũng không hề tỏ thái độ, ngược lại Tiết thừa tướng nhìn thấy Tiết Tri Thiển, không vui quát một tiếng: “Sao con lại đến đây?”

Tiết Tri Thiển làm mặt quỷ với ông, lại trốn về sau lưng Hoắc Khinh Ly. (Sâu: con với chả cái, coi kìa, coi kìa, gia môn bất hạnh a~ =))

Hoắc Khinh Ly lại lo lắng thăm hỏi sức khỏe Hoắc tướng quân, Hoắc tướng quân nói: “Con cứ yên tâm, cha vẫn còn đứng được, vẫn còn ngồi được. Hạng người đạo chích muốn vùi cha vào bất nghĩa cũng không dễ dàng như vậy đâu.”

Hoắc Khinh Ly vẫn chưa an lòng, người hãm hại cha chắc chắn là muốn thừa lúc hỗn loạn này bỏ đá xuống giếng, vốn cũng không có gì đáng ngại, Hoàng thượng không thể nào vì một chút chứng cứ không có nghĩa lý lại đi làm khó cha. Nhưng hôm nay là thời điểm nhạy cảm, nếu có liên quan đến Thái tử chỉ e có thể không nói rõ ràng đạo lý được rồi. Cần phải quyết định ngay, phải tiên phát chế nhân tránh bị người ta khống chế.

Hoàng thượng sau khi uy nghiêm nhìn quét một vòng, lúc này mới nói: “Thánh nhân có câu, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Trẫm vẫn luôn luôn tự nhắc mình như vậy để không lười nhác bê tha. Vài năm trước, thiên tai không ngừng, chiến tranh triền miên không dứt, trẫm vất vả việc nước, một giây một khắc cũng không thanh nhàn, thật khó khăn mới đổi được tứ hải thái bình như ngày hôm nay. Chuyện này chẳng những khẳng định những vất vả của trẫm mà còn là phúc khí của lê dân bách tính. Thế nhưng trẫm cũng không độc chiếm công lao, các thần tử đương nhiên có công rất lớn, mà không thể không kể đến công các phi tần của trẫm, nhất là Hoàng hậu, người nội trợ hiền của trẫm, thật là đúng với câu Gia hòa vạn sự hưng.”

Vài vị đại thần ở đấy nghe được những lời này của Hoàng thượng, tự nhiên cũng ca tụng công đức một phen.

Hoàng thượng hài lòng gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề, trên mặt mang vẻ đau xót, nói: “Chỉ là không nghĩ tới, thiên hạ thái bình, nhưng hậu cung của trẫm lại nổi lửa. Trẫm vẫn luôn luôn kính trọng Hoàng hậu, coi trọng thần tử, thế nhưng lại liên tiếp làm ra những chuyện khiến trẫm đau lòng, đây quả thực là một đả kích lớn với trẫm.”

Phía dưới mọi người đều yên lặng, không ai lên tiếng.

“Những ngày qua trẫm thật sự không có lòng dạ nào, đêm cũng không thể say giấc. Trẫm vẫn luôn suy nghĩ, phải chăng trẫm đã làm sai chuyện gì khiến cho các khanh thất vọng, cho nên các khanh mới làm trẫm thương tâm đến vậy. Hoàng hậu, trẫm hỏi nàng, trẫm đã từng bạc đãi nàng bao giờ chưa? Hoàng thượng hỏi Hoàng hậu.

Hoàng hậu đáp: “Thưa chưa từng. Hoàng thượng vẫn luôn đối với thần thiếp tương kính như tân.”

“Hoắc tướng quân, trẫm đã bao giờ nghi ngờ khanh chưa?” Hoàng thượng lại hỏi Hoắc tướng quân.

Hoắc tướng quân vội nói: “Hoàng thượng luôn luôn dùng người thì không nghi kị, thần đúng là vẫn luôn được Hoàng thượng tín nhiệm. Cho nên lúc vi thần còn ở sa trường mới dám tự chủ trương không chờ quân lệnh.”

“Nếu trẫm đã đối đãi với các khanh không tệ thì cớ sao các khanh còn làm ra những chuyện này? Hay là cảm thấy trẫm đã lớn tuổi, nên thoái vị nhượng hiền rồi!” Hoàng thượng cả vẻ mặt lẫn lời nói đều vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt nhìn thẳng đến Thái tử.

Thái tử giật mình, lập tức quỳ xuống đất. Những người khác cũng gấp rút quỳ theo, miệng hô chúng thần không dám.

Hoàng thượng hừ lạnh, sau đó nói: “Được. Các khanh đều cảm thấy mình làm sai rồi. Vậy các khanh nói xem, trẫm nên xử lý các khanh thế nào đây?”

Nghe giọng điệu của Hoàng thượng đúng là không thẩm tra liền định án. Thái tử quả nhiên làm cho Hoàng thượng ý thức được nguy cơ, đã bắt đầu phòng ngừa hậu họa rồi.

Hoàng hậu đã sớm có đối sách. Nhưng Hoắc tướng quân bị một nỗi oan này làm sao có thể thuận theo, muốn vì chính mình lên tiếng phản bác, thế nhưng ống tay áo đột nhiên bị giữ chặt, nhìn lại thấy là Hoắc Khinh Ly, nàng đi đến trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống, đối diện với Hoàng thượng, mặt không hề lộ ra một tia sợ hãi, chậm giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, Khinh Ly có chuyện xin thưa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK