Tiết Tri Thiển nghe vậy càng ngại ngùng, đầu cũng cúi thấp đến sắp chạm vào lưng ngựa.
Thế nhưng nàng càng muốn cách xa Hoắc Khinh Ly ra một chút thì Hoắc Khinh Ly lại càng không để cho nàng thực hiện được ý đồ đó, dứt khoát một tay kéo dây cương, một tay ôm chặt lấy eo của nàng, còn cố ý áp sát cực kỳ gần hỏi: “Tri Thiển à, nàng cảm thấy có chỗ nào không khỏe ư?”
Tiết Tri Thâm nghe Hoắc Khinh Ly hỏi vậy, cũng nhìn về phía Tiết Tri Thiển, chỉ thấy mặt của đại tỷ hắn đã đỏ lên như trái cà chua, mới ân cần hỏi han: “Không phải là tỷ đang sốt đó chứ, sao mặt của tỷ lại đỏ đến vậy?”
Tiết Tri Thiển chỉ có thể âm thầm véo vào người Hoắc Khinh Ly một cái, sau đó nói: “Hôm trước ta bị rơi xuống nước đến giờ vẫn chưa khỏe hẳn.”
Hôm ấy, khi Bao Uyển Dung trở về nhà đã nói với Tiết gia chuyện Tiết Tri Thiển bị rơi xuống nước, còn nói luôn cả việc Tiết Tri Thiển đã được Hoắc đại tiểu thư ân cần mang về phủ Tướng quân tỉ mỉ chăm sóc như thế nào. Người trong Tiết phủ chỉ nói hai nàng đã hóa giải hiềm khích trước đây nên bây giờ có thân thiết một chút cũng không có gì lạ, nhưng Tiết Tri Thâm lại cho rằng sỡ dĩ đại tỷ “hy sinh” như thế cũng là vì hắn.
Tiết Tri Thâm trách cứ nàng: “Thân thể của tỷ đã không khỏe mà còn rời nhà đi xa như vậy làm gì.”
Tiết Tri Thiển chỉ có thể dùng cách vờ giận dữ để che dấu sự bối rối của mình, bảo hắn còn lắm lời hơn cả nữ nhân.
Hoắc Khinh Ly hiểu được trong lòng nàng không được tự nhiên nên cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ lẳng lặng một bên nghe hai tỷ đệ bọn họ đấu võ mồm mà cảm thấy thú vị, đồng thời cũng hiểu được tình cảm tỷ đệ giữa hai người này là vô cùng tốt, Hoắc Khinh Ly vừa suy nghĩ vừa lặng nhìn cái ót của Tiết Tri Thiển đến thất thần.
Sau khi vào thành liền nảy sinh một vấn đề, Tiết Tri Thiển không biết bây giờ mình nên đi về hướng Đông là phủ Tướng quân, hay đi về nhà là phủ Thừa tướng ở hướng Tây.
Vẫn là Hoắc Khinh Ly giúp nàng quyết định: “Tri Thiển, quần áo của nàng vẫn còn để ở chỗ ta, ghé lấy rồi hẳn trở về.”
Tiết Tri Thâm hỏi có muốn hắn đi cùng các nàng hay không.
Thì Tiết Tri Thiển lắc đầu liên tục.
Tiết Tri Thâm đành tạm thời nói lời từ biệt cùng các nàng, lúc gần đi hắn nói với Hoắc Khinh Ly: “Chuyện của Bạch thiếu hiệp, trong lòng ta đã hiểu rõ, chắc chắn ta sẽ cho Hoắc cô nương câu trả lời vừa ý nhất.”
Hoắc Khinh Ly gật đầu: “Làm phiền Tiết công tử rồi .”
Lúc này Tiết Tri Thâm mới xoay người rời đi.
Tiết Tri Thiển nhìn theo bóng lưng của Tiết Tri Thâm, thở dài nói: “Cuối cùng thì cũng chỉ có Tri Thâm mới có thể giúp được nàng.”
Hoắc Khinh Ly nói: “Không phải nàng đã giúp ta tra ra hung thủ thật sự đã làm cha ta bị thương sao?”
Tiết Tri Thiển biết rõ nàng đang an ủi mình, trong lòng lại càng phiền muộn không muốn nói thêm gì nữa.
Đến phủ Tướng quân, Tiết Tri Thiển thật đúng là chỉ lấy quần áo của nàng xong rồi đi ngay, Hoắc Khinh Ly cũng không giữ nàng lại, tiễn nàng đến cửa rồi sai người hầu trong phủ đưa nàng về nhà.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Tiết Tri Thiển nữa, Hoắc Khinh Ly mới xoay người đi vào, gọi tỳ nữ thiếp thân là Thường Tứ Hỷ lại rồi kề vào tai to nhỏ dặn dò một số chuyện, Thường Tứ Hỷ nghe xong vội vàng đi, Hoắc Khinh Ly chỉnh trang lại y phục rồi đi gặp Hoắc tướng quân.
Tiết Tri Thiển sau khi trở về phủ Thừa tướng liền đi đến phật đường báo bình an với mẫu thân, sau đó trở về phòng mình.
Bao Uyển Dung đã nhanh chóng chạy tới, hỏi Tiết Tri Thiển đi ra ngoài mấy ngày nay có chuyện gì thú vị xảy ra không.
Chuyện đương nhiên là có, đáng tiếc không phải chuyện vui vẻ gì, Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút, trong nhà người để nàng có thể thổ lộ tâm tư cũng chỉ có mỗi nhũ nương, ngày đó nhũ nương âm thầm báo tin rồi còn dẫn Hoắc Khinh Ly đến, đối với chuyện của hai nàng biết được cũng không phải là ít, mà nhũ nương còn là quân sư quạt mo luôn nghĩ kế giúp nàng, cho nên liền ngoắc ngoắc tay ý bảo Bao Uyển Dung kề tai sát lại gần.
Bao Uyển Dung sau khi nghe xong, lập tức vô cùng kinh hãi bị dọa đến nhảy dựng lên, vỗ ngực nói: “Tiểu thư, chuyện này không thể mang ra đùa giỡn được đâu, người đừng làm ta sợ.”
Tiết Tri Thiển liếc bà ta một cái: “Bà đừng có giả bộ nữa đi, nếu không phải bà biết Hoắc Khinh Ly sớm đã có ý này thì sao bà lại giúp nàng làm nhiều chuyện như vậy?”
Bao Uyển Dung ra vẻ chính nghĩa nói: “Ta lấy bạc của nàng, nói giúp nàng cũng là lẽ đương nhiên, nhưng mà ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, hai người còn… Ai da, chuyện đó bảo ta làm sao mà nói ra chứ.” Nói xong Bao Uyển Dung còn vờ che mặt.
Tiết Tri Thiển cảm thấy nghẹn họng, nghĩ đến những lúc Hoắc Khinh Ly hôn nàng, gương mặt không tự chủ được lại đỏ lên, mới cách xa nhau một chút mà đã muốn gặp lại nàng ấy rồi.
Bao Uyển Dung thấy Tiết Tri Thiển đang ngẩn người nên lên tiếng gọi, hỏi nàng: “Tiểu thư, chuyện này người tính làm sao bây giờ?”
Tiết Tri Thiển cũng buồn rầu hư cả ruột gan, ai oán nói: “Nếu ta mà biết thì còn hỏi bà sao? Ta mặc kệ, bà phải mau nghĩ ra cách gì đó cho ta.”
Bao Uyển Dung gõ gõ ngón tay lên bàn, gõ được một lát thì nói: “Cách thì không phải là ta không có.”
Tiết Tri Thiển vừa nghe có cách giải quyết thì vội hối thúc: “Nói mau.”
Bao Uyển Dung nói: “Chủ yếu là xem tiểu thư có muốn làm hay không.”
Tiết Tri Thiển hỏi: “Nói vậy là có ý gì?”
“Nếu thật sự người muốn cùng Hoắc đại tiểu thư ở bên nhau, tuy nói giữa hai người có chút không hòa hợp, mối quan hệ này cũng trái với lẽ thường, nhưng dù sao cũng là tỷ hữu tình, muội cố ý, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, hơn nữa Hoắc đại tiểu thư nhà người ta cũng không ghét bỏ tiểu thư.”
Tiết Tri Thiển lại nghẹn họng lần nữa, lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, nghe sao cũng giống như nàng là gái ế không ai thèm lấy, may sao có Hoắc Khinh Ly để mắt tới, bất quá có vài câu nói rất đúng trọng tâm, chuyện này vốn dĩ trái lẽ thường, mà ngay cả nếu không trái lẽ thường đi nữa thì hai nữ nhân làm sao có thể sống cùng nhau?
Tuy nói nàng luôn mỉa mai Thái Tử thích nam nhân, nhưng người ta dù sao cũng là Thái Tử, sau này sẽ là Hoàng thượng, hậu cung ba nghìn mỹ nữ muốn có thêm cả nam sủng cũng không thành vấn đề, từ xưa nữ nhân vốn đã không thể so được với nam nhân, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nhưng nữ nhân suốt đời chỉ có thể chung tình với một người, dĩ nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, ví như ở triều đại trước có một vị Công Chúa bao dưỡng vô số trai lơ, tác phong quả thực hoang dâm vô độ, nàng chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi, chính vì lí do này mà An Bình công chúa mới dám lớn gan đi thích nữ nhân, mà người này còn là Tô quý phi, mặc dù hiện nay Tô quý phi đang được Hoàng thượng sủng ái, nhưng được sủng ái cả đời là chuyện không thể nào, tuổi thanh xuân sẽ nhanh chóng qua đi, Tô quý phi làm sao có thể so được với Công Chúa thân thể nghìn vàng, một ngày nào đó công chúa chơi chán, muốn tuyển phò mã, các nam nhân tranh nhau vị trí đó còn không kịp, ai dám nói nửa câu công chúa không tốt nào?
Bao Uyển Dung hỏi: “Cho nên người đang lo nghĩ tới danh tiếng ư?”
“Chuyện đó đương nhiên có.” Tiết Tri Thiển cảm thán: “Chẳng lẽ Hoắc Khinh Ly sẽ không để ý tới chuyện này sao?”
“Hoắc đại tiểu thư người ta có hào khí của nữ hiệp giang hồ, thích cái gì thì làm cái đó, sẽ không để ý đến con mắt của thế tục, không giống với đại tiểu thư trong khuê phòng như người, được nuông chiều từ bé nên làm việc gì cũng không dứt khoát.” Bao Uyển Dung vừa nói vừa lắc đầu, bà cảm thấy có chút thương cảm.
Tiết Tri Thiển ngoại trừ mắng bà ta “ăn cây táo, rào cây sung” thì cũng không nghĩ ra câu nào hay hơn: “Theo như lời bà nói, Hoắc Khinh Ly thích ta là quá thiệt thòi cho nàng ấy rồi?”
“Đương nhiên là vậy rồi, nhất định là bụi che mất tầm nhìn, hồ đồ đánh mất lương tâm[1], rõ ràng là mắt để sau ót…”
“Bao Uyển Dung!”
Bao Uyển Dung lập tức im bặt, sau đó cười nịnh nọt: “Kỳ thật tiểu thư nhà chúng ta toàn thân từ trên xuống dưới đều là ưu điểm.”
Tiết Tri Thiển ôm lấy tay: “Bà nói rõ hơn một chút cho ta nghe thử.”
Bao Uyển Dung bắt đầu kéo kéo đầu ngón tay: “Rất xinh đẹp.”
Tiết Tri Thiển không hài lòng lắc đầu: “Cùng lắm chỉ là vẻ bề ngoài.”
“Đầy bụng kinh thư rất là tài giỏi nha?”
“Nữ nhi lại không thể thi vào quan lộ.”
“Khéo tay chăng?”
“Ta ngay cả nữ công cũng không biết làm.”
“Tâm địa thiện lương thì thế nào?”
“Đi ngoài đường người người thấy ta không khác gì đụng phải ôn thần.”
…
Bao Uyển Dung nói xong miệng đắng lưỡi khô, uống liền hai chén nước, dưới những câu phản bác của Tiết Tri Thiển bà rốt cục đầu hàng: “Nói như vậy thì, tiểu thư thật đúng là không có chỗ nào tốt đẹp cả, Hoắc đại tiểu thư lại thích người như vậy, ta cũng cảm thấy bi ai dùm nàng, lần trước tiểu thư cùng Công Chúa ở trên thuyền xém chút nữa đã xảy ra chuyện, chậc chậc, người đúng là một chút kiên định cũng không có.”
Tiết Tri Thiển nâng má, rất nghiêm túc nói: “Làm gì có chuyện đó.”
Bao Uyển Dung đang uống một ngụm trà cũng phun cả ra ngoài, có người chối bỏ trắng trợn chuyện xấu của mình như vậy sao?
Tiết Tri Thiển lại nói: “Lời ta nói có gì không đúng? Ta thật sự không nghĩ ra lý do vì sao nàng lại yêu thích ta, hơn nữa thái độ của nàng lại rất hay thay đổi, ai biết được những gì trên miệng nàng nói ra với những gì trong lòng nàng nghĩ có thật sự là một hay không?”
Bao Uyển Dung vỗ bàn một cái nói: “Tiểu thư, vậy ta hỏi người một câu, trong lòng tiểu thư thật ra là có hay không có nàng?”
Tiết Tri Thiển lập tức đỏ mặt, trở nên thẹn thùng: “Cái đó khó nói lắm.”
Bao Uyển Dung lại thay nàng đưa ra một kết luận: “Nếu tiểu thư đã không chắc rằng trong lòng mình có nàng, thì ngay từ bây giờ, không cho phép gặp lại Hoắc đại tiểu thư, ngay cả tên của nàng cũng không được phép nhắc tới, chuyện đó, chuyện đó lại càng không được xảy ra.”
Tiết Tri Thiển không hiểu hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì?”
Bao Uyển Dung ném cho nàng một cái nhìn lộ vẻ xem thường cho rằng nàng đã biết rõ còn cố tình hỏi: “Còn có thể là chuyện gì nữa, đương nhiên là cảnh “tối lửa tắt đèn” làm chuyện xấu.”
Mặt Tiết Tri Thiển lập tức nóng bừng như lửa đốt, lắp bắp nói: “Là nàng ấy, cũng không phải là ta, làm sao…làm sao ta biết được chứ.”
Nhũ nương cho là nàng đang xấu hổ: “Tốt, không có nghĩa là chưa, sau này cũng không được xảy ra.”
Tiết Tri Thiển tự nói với lòng, có nghĩ đến một chút thôi mà.
Nhũ nương đột nhiên tiến đến bên tai nàng, lớn tiếng nói: “Nghĩ đến thôi cũng không thể!”
Tiết Tri Thiển sợ hết cả hồn: “Làm sao bà biết được trong lòng ta đang nghĩ gì?”
Bao Uyển Dung: “Đều viết hết lên trên mặt rồi đây này.”
Tiết Tri Thiển nghi ngờ sờ lấy mặt mình.
Bao Uyển Dung nói tiếp: “Hôm qua phu nhân đã nói với ta, mấy ngày nữa an bài cho tiểu thư đi xem mắt, danh sách đều đã được lựa chọn kỹ, ta cũng đã nhìn qua, đều là những người có dung mạo, quyền thế, tiểu thư nhanh chọn lấy một người rồi gả đi thôi!”
Tiết Tri Thiển sớm đã quên chuyện này không sót lại gì, nghe Bao Uyển Dung nói một lúc mới chợt nhớ ra, mặt lập tức buồn thành khổ qua, cầm lấy ống tay áo của Bao Uyển Dung, nũng nịu nói: “Uyển Dung a, ta không muốn gả.”
Bao Uyển Dung dùng bộ dạng nghiêm túc giải thích với nàng: “Tiểu thư a, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là chuyện rất thường tình, người cũng không còn nhỏ nữa, cô nương nhà khác ở tuổi này đã sớm gả đi làm vợ người ta rồi, không chỉ vậy, sợ là con cũng đã có rồi đi, người lại không muốn gả cho Thái Tử, vậy thì tìm một gia đình bình thường gả đi là tốt nhất, sau này khi vào nhà họ rồi, người ta cũng nể mặt người là thiên kim phủ Thừa Tướng mà nhường nhịn người đôi ba phần, biết đâu vận khí của người tốt còn được người ta cho nắm quyền đương gia[2], nhưng lỡ không may gặp phải một tướng công vô dụng, lại có thêm một bà mẹ chồng hung ác, trong nhà thì thê thiếp thành đàn, lúc đó người phải cố gắng nhẫn nhịn một chút, sinh cho bọn họ ba năm sáu đứa, nhất định sẽ khiến bọn họ hài lòng. Về phần những âm mưu tranh đấu của thê thiếp trong nhà với nhau, tính tình của người vốn đơn thuần, sợ là đấu không lại các nàng. Vậy có thể trốn được thì cứ trốn, tránh được thì cứ tránh, bảo vệ mình là quan trọng nhất, còn chuyện này nữa, sau khi người gả đi rồi, nếu muốn giữ cho mình thanh danh trong sạch, ngàn vạn lần không được “hồng hạnh xuất tường”(ngoại tình), nếu không sẽ bị nhốt vào lồng heo, rồi đem ra sông dìm đến chết, còn phải đề phòng tiểu nhân xung quanh thừa cơ hội hạ độc thủ, bằng không có ngày bản thân chết như thế nào chính người cũng không biết, để ta nghĩ kĩ xem còn chuyện gì phải lưu ý nữa không…”
Tiết Tri Thiển bị hù dọa đến môi cũng trắch bệch, hai tay run rẩy, nhanh miệng cắt ngang lời nói của bà ta: “Nhũ nương, nhũ nương, dừng, mau ngừng!”
Bao Uyển Dung cũng bị bộ dáng của nàng hù cho sợ: “Ai da, tiểu thư, người làm sao vậy?”
Tiết Tri Thiển lắc đầu nguầy nguậy nói: “Ta không kết hôn, có chết cũng không muốn kết hôn nữa!”
Bao Uyển Dung an ủi nàng: “Những gì ta nói chỉ là một số tình huống có thể sẽ xảy ra, ta làm vậy để tiểu thư có thể chuẩn bị tốt một chút, nói không chừng đối tượng kết hôn của tiểu thư là một gia đình tốt thì sao? Nói chẳng đâu xa, phủ Thừa tướng của chúng ta đây, phu nhân là người suy nghĩ thấu đáo, mà Đại thiếu gia cũng là người tốt, sau này khi Hoắc đại tiểu thư được gả tới đây làm thiếu phu nhân, phúc khí phải nói là hưởng không hết, những gì ta vừa nói đều là sự thật, tiểu thư, người cũng không nên chối bỏ nữa, chúng ta cũng đã từng nói qua với nhau, nếu ta giúp cho hôn sự của Đại thiếu gia cùng Hoắc đại tiểu thư thành công, người sẽ đem một nửa của hồi môn chia cho ta.”
Tiết Tri Thiển mặt cắt không còn chút máu, yếu ớt nói: “Bà từ bỏ ý định đó đi, Khinh Ly sẽ không bao giờ gả cho Tri Thâm, dù nàng có chịu, ta cũng sẽ không bao giờ đồng ý.”