• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại cửa Ỷ Hồng lâu, không biết từ lúc nào đã có một vị công tử tuấn tú tiêu sái đứng đó nhìn qua nhìn lại, trông có vẻ như là người có tiền, các cô nương vây quanh Oanh Oanh Yến Yến*, ngay cả không phải cô nương của Ỷ Hồng lâu cũng bị dẫn dụ đến, có thể thấy người nọ có sức hấp dẫn đến nhường nào, cho dù các cô nương có vây quanh trong ngoài ba vòng cũng không tài nào đụng tới ống tay áo của vị công tử kia.

*Oanh Oanh Yến Yến: tiếng những cô gái nói cười không ngớt, ngoài ra còn mang nghĩa chỉ những cô gái thanh lâu.

Vị công tử nhẹ phất phơ quạt giấy, chỉ nói một chữ “thưởng” thì các tùy tùng lập tức lấy ra ngân lượng phân phát, trong nháy mắt liền phát ra mấy trăm lượng, vị công tử chỉ cười nói yêu kiều, một chút cũng không hề để ý.

Khó có dịp gặp được người xa xỉ như vị công tử này, lại xuất hiện ngay trước cửa Ỷ Hồng lâu, ma ma Ỷ Hồng lâu làm sao cam lòng để người khác tranh đoạt việc làm ăn của mình, vội vàng thét to gọi cô nương mời công tử vào bên trong.

Công tử đi vào Ỷ Hồng lâu, thẳng lên lầu hai, đám Oanh Oanh Yến Yến vốn định theo lên nhưng đều bị tùy tùng của công tử ngăn cản ở đầu bậc thang.

Tất cả mọi người đều tò mò ngẩng đầu, không lẽ Ỷ Hồng lâu này còn cất giấu mỹ nhân nào khác? Quả nhiên nhìn vào một gian nhã các, sau bức rèm sa mỏng, mặc dù không thấy rõ người ở bên trong, nhưng dựa vào dáng người hiện lên, không thể nghi ngờ nhất định là mỹ nhân, cả đám nhao nhao suy đoán.

Lâm Tích Nhạn đánh giá vị công tử xa lạ không mời mà đến, nhíu mày nói: “Công tử nếu muốn đến để tìm cô nương vậy mời đi tìm nơi khác.”

Công tử đến gần, dùng quạt nâng cằm của cô, đùa giỡn nói: “Người ngoài làm sao bì kịp với tướng mạo xinh đẹp của cô nương.”

Lâm Tích Nhạn căm ghét nhất chính là chuyện bị nam nhân trêu đùa, lập tức xuất chiêu ‘tiểu cầm nã thủ’*, một tay đoạt lấy cây quạt, một tay nắm cổ tay vị công tử kia, đôi mi thanh tú dựng thẳng lên: “Dựa vào ngươi mà cũng muốn bà cô đây hầu hạ sao? “

(*Tiểu cầm nã thủ dùng để cận chiến, khi kẻ địch kề sát bên mình. Chiêu thức của tiểu cầm nã thủ tinh vi, ảo diệu, biến hóa nhanh, hiểm hóc.)

Trong nháy mắt, tùy tùng của công tử kia giống như quỷ mị bất chợt xông đến, bốn năm thanh trường kiếm đặt trên cổ Lâm Tích Nhạn, cùng kêu lên: “Buông công tử ra.”

Lâm Tích Nhạn mặc kệ, chỉ hỏi đối phương: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Công tử không đáp, nghiêng đầu nhìn sang Hoắc Khinh Ly, giễu cợt nói: “Mặc dù đang tức giận nhưng dáng vẻ cũng không tệ lắm, khó trách ngươi được voi đòi tiên, thật là diễm phúc vô biên.”

Hoắc Khinh Ly trước hết bảo Lâm Tích Nhạn buông tay, Lâm Tích Nhạn mặc dù không muốn nhưng dường như nhìn ra được người đối phương muốn tìm là Hoắc Khinh Ly nên đành ấm ức buông ra, tức thì trường kiếm trên cổ cũng theo đó mà thu hồi lại, trong sương phòng chỉ còn lại ba người.

“Công chúa có mũi thật nhạy bén, lại có thể tìm được đến đây.” Lúc này Hoắc Khinh Ly mới nói, mặt không chút biến sắc.

Lâm Tích Nhạn lúc này mới biết cẩm y công tử chính là nữ nhân, lập tức nghĩ ngay đến người đã chiêu Tiết Tri Thâm làm phò mã – An Bình công chúa.

“Cho dù Tri Thiển thông minh, nàng cũng không đoán được ngươi sẽ ẩn nắp nơi thanh lâu này, cũng khó trách, trong cảm nhận của nàng, ngươi vốn là tiểu thư khuê các “băng thanh ngọc khiết” mà nhỉ”. An Bình cố ý nhấn mạnh câu “băng thanh ngọc khiết”, trong đó mang đầy hàm ý châm chọc.

Hoắc Khinh Ly một chút cũng không phiền, chỉ thản nhiên nói: “Công chúa hạ mình đến nơi này xem ra cũng là loại người “phong nhã đại tục*” ” (*đẹp đẽ thanh cao)

An Bình cười nói: “Nơi trăng hoa này bổn cung nào có xem ra gì, bổn cung chẳng qua chỉ đến xem náo nhiệt, thuận tiện giúp Tri Thiển một chuyện, bắt kẻ cướp bạc đáng chết kia trở về cho nàng.”

Lâm Tích Nhạn hừ lạnh: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không”. Vừa nói xong liền đánh đòn phủ đầu, ra tay bắt được An Bình.

Hoắc Khinh Ly ngăn cản cô ta, sau đó hời hợt hỏi: “Ngươi đã gặp Tri Thiển?”

An Bình vẻ mặt đau lòng: “Thật là đáng thương, gầy đến nhìn không ra người, ngươi nói xem một thiên kim tiểu thư thân thể quen được nuông chiều, ở kinh thành vui chơi tốt biết bao nhiêu, lại đi tới nơi xa xôi thế này chịu khổ, bất quá như vậy cũng tốt, hôm nay chịu một chút thiệt thòi, miễn cho về sau chịu thiệt thòi lớn hơn, có cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, coi như là rơi hố một lần để khôn ngoan mà nhìn xa trông rộng”

Hoắc Khinh Ly trên mặt vẫn không chút nao núng, nhưng lòng bàn tay đã nắm thành quả đấm.

An Bình thấy nàng không nói lời nào, tiếp tục nói: “Ngươi đừng trách bổn cung thừa cơ hội xen vào, là chính ngươi không biết quý trọng, tuy là như thế nhưng bổn cung từ trước đến nay ân oán rõ ràng, ta vẫn thiếu ngươi một phần ân tình, hôm nay ta chỉ lấy bạc không bắt người, cho tiểu tình nhân của ngươi một con đường sống, về sau không cho ngươi dây dưa với Tri Thiển nữa, còn có một chuyện, bất luận thế nào ngươi cũng không có tư cách trở thành Thái tử phi, tốt nhất là tự ngươi tới nhận tội trước mặt phụ hoàng ta, để người thu hồi mệnh lệnh đã ban, như thế còn có thể giảm bớt ít tội, nếu không một khi truy cứu ra, chỉ sợ Đại tướng quân cũng không giữ được cái mạng của ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.”

Không đợi Hoắc Khinh Ly đáp ứng, nàng đứng lên đi hai bước rồi quay đầu lại, nói: “Ta thật sự không hiểu nổi, làm đại tiểu thư không làm, lại đi kết bè cùng bọn giặc cỏ, bởi vì ngại cuộc sống trôi qua quá vô vị à?” Nàng nói xong lắc đầu, vẻ mặt không hiểu rời đi.

Lâm Tích Nhạn vốn muốn bắt An Bình làm con tin, nghe những lời này lập tức thay đổi chủ ý, cô cướp bạc không phải vì cầu tiền tài, hiện giờ chẳng những không bị trị tội mà còn phá hủy thành công mối quan hệ của Hoắc Khinh Ly cùng Tiết Tri Thiển, quả thực là một kết cục hoàn mỹ.

Trong lòng Hoắc Khinh Ly hiện tại không có tình với cô, bất quá có câu lâu ngày sinh tình, chỉ cần hai người chung đụng thời gian dài, không còn sợ chiếm không được tâm hồn thiếu nữ, nghĩ như thế, cô lập tức nhướng mày vui mừng.

Ánh mắt Hoắc Khinh Ly nhìn cô ta chằm chằm, thấy cô mặt mũi tràn đầy vui vẻ, đoán biết cô ta đang suy nghĩ điều gì, không khỏi dâng lên một tia chán ghét, nhất thời nhịn xuống mới hời hợt mở miệng: “Chuyện cướp bạc lần này dù trước đó cô không nghe lời ta, tự chủ trương phát sinh thêm sự cố mới rước họa vào thân, còn làm liên lụy tới nhiều người như vậy, nhưng dù nói thế nào cũng đều vì ta mà gây nên, hiên tại cô không sao ta cũng an tâm, tổn thất của Phượng Tiên bang một mình ta gánh chịu, về sau chúng ta không ai nợ ai, cũng không cần gặp lại”

Lâm Tích Nhạn cũng đoán nàng sẽ nói như vậy, đập bàn cả giận nói: “Hoắc Khinh Ly, ngươi đừng giở trò qua cầu rút ván với ta, lão nương sẽ không để mình bị quay vòng vòng mãi thế đâu, ta hao tổn nhiều công sức như vậy còn không phải vì thích ngươi ư, chính ngươi cũng nói thích một người là phải chiếm giữ người đó cho riêng mình, ta làm vậy thì có lỗi gì chứ? Ngươi đừng vội phủi sạch quan hệ, trước hết về hỏi thử đại tiểu thư nũng nịu kia đi, hỏi nàng xem có chịu tha thứ cho ngươi hay không? Nữ nhân giang hồ chúng ta phóng khoáng vô cùng, đừng nói lên giường với nữ nhân, dù là cùng nam nhân lên giường ta cũng không để ý. Nhưng mà nàng ta có độ lượng như vậy hay không rất khó nói. Ta sẽ chờ ở đây, nếu nàng ta đẩy ngươi ra, ngươi nên tìm đến với ta, đừng quên, ngươi có thù lớn chưa trả, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, đại tiểu thư quen được nuông chiều kia chỉ có thể làm ngươi cố kỵ vướng bận chân tay, liên lụy ngươi mà thôi.”

Hoắc Khinh Ly trầm mặc một hồi, sau đó gọi Thường Tứ Hỉ đến giúp nàng thu xếp một chút, lúc này liền rời đi.

Ra khỏi Ỷ Hồng lâu, vượt qua ngõ hẻm, đi trên đường cái vắng lạnh, Hoắc Khinh Ly mới nhẹ giọng mở miệng: “Tứ Hỉ, ngươi nói xem ta nên làm thế nào?

Mỗi khi tiểu thư tự hỏi mình như vậy, nhất định là lúc trong lòng cảm thấy bất lực nhất, Thường Tứ Hỉ kiềm không được sống mũi cay cay, hít hít mũi rồi nói: “Nỗi khổ trong lòng tiểu thư nô tỳ đều biết, đáng tiếc lại không giúp được tiểu thư, nô tỳ thật vô dụng.”

Hoắc Khinh Ly vội vàng ngắt lời nàng: “Ngươi đã làm rất tốt, nếu như không có ngươi ở bên cạnh, ngay cả một người để nói ra tâm sự ta cũng không có.”

Thường Tứ Hỉ vui vẻ nói: “Chi bằng người đem mọi chuyện nói hết cho Tiết đại tiểu thư, tin rằng sau khi nghe được chắc chắn nàng ấy sẽ hiểu cho người”

Hoắc Khinh Ly cười khổ: “Chỉ sợ nàng lại không tin lời của ta, hơn nữa ta không thể liên lụy nàng, chuyện cướp bạc lần này dính líu đến nhiều người như vậy, ta và Tích Nhạn sớm đã tính toán xong, hiện tại chỉ có thể thiệt thòi cho nàng ấy.”

Thường Tứ Hỉ phản bác: “Rõ ràng chính là Lâm bang chủ tự chủ trương, sao có thể trách tiểu thư được? Hơn nữa cô ta thiếu chút nữa đã hại tiểu thư, nếu không phải công chúa vì mặt mũi của Tiết đại tiểu thư không truy cứu, thì bị người quan phủ bắt được chỉ có đường vào thiên lao.”

Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải là công chúa mà là Tri Thiển, trong ngoài thành đều bị người lùng sục, chỉ còn mỗi thanh lâu là không tra, Tri Thiển đã đoán được ta ở chỗ này, cho dù công chúa không tìm đến thì người ngoài cũng tới, hơn nữa cũng sẽ không có chuyện… ngươi không nhìn thấy dù phái nhiều người lục soát cũng không bố cáo truy nã, mục đích nàng làm như vậy chính là không muốn ta bị định tội cướp bạc, chỉ cần tìm được bạc là coi như xong.”

Thường Tứ Hỉ vui vẻ nói: “Nói như vậy trong lòng Tiết đại tiểu thư vẫn còn có người, vậy tiểu thư còn lo lắng gì nữa, tìm nàng nói rõ ràng không phải được rồi sao?”

Hoắc Khinh Ly vẫn lắc đầu: “Nàng giúp ta và tha thứ cho ta là hai chuyện khác nhau, giữa hai người yêu nhau quan trọng nhất là tin tưởng, mặc dù chuyện ta cùng Tích Nhạn phát sinh trước khi ta cùng Tri Thiển bắt đầu, nhưng sự thật ta đã che giấu nàng, kỳ thật rất nhiều lần ta cũng muốn nói cho nàng ấy biết, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nàng đơn thuần vô tội, cái gì cũng không thể nói nên lời, ta không muốn để nàng cảm thấy trên người ta có phần nhơ nhuốc, huống chi ta còn có thù lớn chưa trả, ta sợ nàng chùn bước.”

Thường Tứ Hỉ lập tức lòng đầy căm phẫn nói: “Nếu Tiết đại tiểu thư bởi vì chuyện này mà ghét bỏ người, như vậy không cần cũng được, người xem Lâm bang chủ hào khí biết bao, ta cảm thấy được người cùng Lâm bang chủ nếu ở bên nhau cũng không cần che mắt thế gian, còn có thể sống ung dung tự tại”

“Đó là bởi vì ta không thương nàng, mới có thể không có cố kỵ gì, mà ta yêu Tri Thiển, ta muốn ở trước mặt Tri Thiển là một người hoàn mĩ nhất, chỉ là không nghĩ tới lại khó như vậy, mệt mỏi như vậy.”

Thường Tứ Hỉ dè dặt hỏi: “Tiểu thư, người định sẽ làm thế nào? Hiện giờ công chúa đã đến, nếu người cứ trốn tránh như thế, chỉ e…”

Hoắc Khinh Ly cũng biết nếu cứ tiếp tục như thế, Tri Thiển chắc chắn dao động, nếu là nàng quyết định bỏ qua, sợ là ‘nước đã đổ đi khó lòng hốt lại’ không thể nào vãn hồi được nữa, vậy phải làm thế nào đây? Làm sao mới lấy được lòng tin của nàng một lần nữa, để nàng hồi tâm chuyển ý?

“Tiểu thư, phía trước là khách điếm của Tiết đại tiểu thư” Thường Tứ Hỉ đúng lúc nhắc nhở nàng.

Hoắc Khinh Ly nhìn qua, cách đó không xa trong khách điếm lộ ra ngọn đèn dầu thất thần, đã nhiều đêm qua nàng đều ở đây, lại không thể đi vào, mà giờ cũng không bước được nửa bước, đang do dự một lúc, đột nhiên chứng kiến Tiết Tri Thiển cùng một người vừa nói vừa cười đi ra từ khách điếm, người nọ không phải ai khác, chính là kẻ trước đó vừa ở trước mặt nàng diễu võ dương oai nói ra đầy lời khiêu khích – An Bình công chúa. Các tùy tùng theo ở phía sau, cầm trên tay bao lớn bao nhỏ giống như muốn rời đi, không ở khách điếm, có lẽ là dọn đến biệt quán của An Bình, trong lòng nhất thời nhói lên một cái, không tự chủ được hô lên một tiếng: “Tri Thiển”.

Tiết Tri Thiển cùng An Bình nói chuyện đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, cho rằng mình nghe lầm nên kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hoắc Khinh Ly đứng cách đó không xa, gió đêm rì rào thổi, tay áo bồng bềnh bay…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK