Đó là phản ứng đầu tiên của Tiết Tri Thiển khi bắt gặp Hoắc Khinh Ly ở trong vườn, len lén nhìn sắc mặt Tiết Tri Thâm ở bên cạnh, sợ hắn không kìm nén được mà rơi lệ ngay trước mặt Hoắc Khinh Ly thì mất hết cả mặt mũi. Không muốn gặp lại nhưng lại gặp. Có điều, vẻ u ám âm trầm trên mặt Tiết Tri Thâm đều biến mất, không những thế hắn còn nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, rực rỡ ấm áp như mặt trời giữa ngày đông.
Đơn giản chỉ là thăm hỏi sức khỏe, nhưng biểu hiện của Tiết Tri Thâm rất tao nhã, nhẹ nhàng, người không biết chuyện còn tưởng bọn họ không có một chút quan hệ nào, cho dù là Hoắc Khinh Ly, sợ rằng cũng cho là Tiết Tri Thâm đã hoàn toàn buông bỏ. Nhưng chỉ có Tiết Tri Thiển mới hiểu được rằng hắn đã phải ngụy trang vất vả nhường nào, thậm chí bởi vì trời sinh tâm ý tương thông mà nàng cảm nhận được cả nỗi đau thấu xương của hắn.
Trở lại phòng, tâm tình của Tiết Tri Thiển xuống cực kì thấp, suy nghĩ một lúc mới nói: “Trước khi gặp nàng, Tri Thâm đã đốt tất cả bức tranh vẽ nàng.”
“Cho nên, thế nào?” Hoắc Khinh Ly nhìn nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Tiết Tri Thiển xoay xoay ngón tay, đấu tranh tư tưởng nói: “Tuy rằng đệ ấy đốt sạch tranh, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng nàng.”
Hoắc Khinh Ly khẽ thở dài một cái: “Ta hiểu rõ lòng nàng, Tiết công tử tựa như một tấm thảm không thể bước qua, khi nàng đối mặt với y sẽ tràn ngập áy náy, nhưng thực sự, nàng có làm gì sai sao? Giống như công chúa thích nàng, chẳng lẽ muốn ta phải tặng nàng cho công chúa ư?”
Tiết Tri Thiển lập tức nói: “Đương nhiên không được”
“Đúng vậy.” Hoắc Khinh Ly xoa đầu của nàng, vẻ mặt sủng ái, “Ta và nàng có thể dắt tay nhau đến già hay không cũng còn chưa rõ, nàng lại còn vì người khác mà phí công sức, đây không phải là quan tâm một cách mù quáng sao?”
Tiết Tri Thiển vừa nghĩ đến cũng không phải đạo lý này, tương lai của nàng cùng Hoắc Khinh Ly còn chưa biết, ‘cửa ải’ bào đệ này cũng không biết làm thế nào mới qua được, huống chi trong thâm tâm Hoắc Khinh Ly còn có một nút thắt. Cảm giác suy tính thiệt hơn lập tức làm Tiết Tri Thiển khẩn trương, tay vòng qua eo Hoắc Khinh Ly, cằm để trên vai nàng, chậm rãi nói: “Mặc cho con đường về sau có bao nhiêu khó khăn, ta cũng muốn được ở bên nàng.”
“Nàng cần phải luôn luôn kiên định như vậy mới được, Tri Thiển à.” Hoắc Khinh Ly cúi đầu hôn nàng.
Tiết Tri Thiển mới bắt đầu trải nghiệm chuyện này, thân thể cực kì mẫn cảm, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái liền làm hai gò má nàng ửng hồng, nóng rang khó nhịn.
Mà Hoắc Khinh Ly thì chỉ có hơn chứ không kém chút nào, mới ngắn ngủi vài canh giờ đã vô cùng tưởng nhớ da thịt nhẵn nhụi như tơ lụa của nàng, trở tay hai ba cái liền cởi bỏ y phục của nàng, hôn vào cổ nàng, tay còn lại ở sau lưng nàng lưu luyến di dộng.
Một tràng tiếng gõ cửa làm cho hai người nhanh chóng thanh tỉnh, giọng của Bao Uyển Dung ở ngoài cửa vang lên.
Tiết Tri Thiển bất mãn nhíu mày.
Hoắc Khinh Ly hôn khóe miệng của nàng một cái, cười khẽ: “Yên tâm, đêm nay ta sẽ không đi.”
Nhất thời Tiết Tri Thiển bị vẻ xấu hổ bao trùm cả khuôn mặt, nhưng trong lòng lại thật sự mừng vui, chỉnh lại quần áo thật chỉnh tề sau đó mới đi mở cửa.
Chậm chạp lâu như vậy, nhất định là đang làm chuyện xấu, trong lòng Bao Uyển Dung biết rõ, lại giả vờ như không biết đi vào.
Tiết Tri Thiển giọng điệu rất không vui hỏi: “Nhũ nương có chuyện gì sao?”
Bao Uyển Dung trách cứ nói: “Là tiểu thư bảo ta ở phòng chờ, nói chốc lát có việc muốn hỏi, ta đợi mãi không thấy người tới, mới lại đây xem thế nào.”
Tiết Tri Thiển nghe bà ta nói mới nhớ: “Vốn là muốn nhờ bà giúp ta đưa ra một quyết định, nhưng mãi nói chuyện cùng Hoắc Khinh Ly nên quên béng đi mất, có điều hôm nay không được, rảnh rỗi nói sau đi.” Các nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm….
Bao Uyển Dung làm sao không đoán được suy nghĩ của nàng, nói: “Lời có thể không nói nhưng cơm thì phải ăn, hai vị tiểu thư muốn dùng cơm cùng phu nhân hay đưa đến trong phòng đây?”
Mỹ nhân thanh tú động lòng người đang ở ngay trước mặt, thì sao còn cần ăn cơm cơ chứ, trong lòng Tiết Tri Thiển hung hăng trách cứ nhũ nương. Thật là làm hỏng phong tình mà! Dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Đương nhiên là đưa đến đây rồi.”
Nếu không phải có Hoắc Khinh Ly ở bên cạnh, Bao Uyển Dung nhất định sẽ thốt lên, đường đường là một cô nương mà không biết giữ ý giữ tứ gì cả, có cần phải vội như vậy không chứ?
Bao Uyển Dung chuẩn bị rời đi, lại thấy Hải Đường tiến vào, nàng ta đến đây tự nhiên là giúp công chúa chuyển lời, nói: “Bao đại nương không cần đưa cơm nữa, công chúa cho mời hai vị tiểu thư tới dùng bữa.”
Tiết Tri Thiển cùng Hoắc Khinh Ly liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Trên bàn ăn, ngoại trừ An Bình thì Tiết Tri Thâm cũng ngồi đó, An Bình mời Hoắc Khinh Ly đến chính là sợ thiên hạ không loạn, nếu không chính là khiêu chiến đến cực hạn của Tiết Tri Thâm, tóm lại là sẽ không có ý tốt lành gì.
Tiết Tri Thiển đoán không ra, dắt tay Hoắc Khinh Ly ngồi vào vị trí, lúc nhìn thấy thức ăn trên bàn thì nói không lên lời.
Chỉ có một bữa tối bình thường mà bày biện nào là bào ngư, nhân sâm, vi cá. Công chúa này quả nhiên xa hoa, nếu mỗi bữa đều như vậy sợ là của cải trong phủ Thừa tướng cũng không đủ để nàng ta tiêu xài nửa năm.
An Bình thấy không có người nói chuyện, cười nói mở lời: “Đây là gia yến, không cần câu nệ, cứ tự nhiên một chút đi.”
Nội tâm Tiết Tri Thiển không cho là đúng, đã là gia yến thì cớ sao không thấy cha và mẹ đâu. Có điều nàng vẫn giơ đũa, gắp đồ ăn đặt vào bát Hoắc Khinh Ly.
Hoắc Khinh Ly làm như vô tình nhìn thoáng qua An Bình, đối lại ánh mắt của nàng ta, khóe miệng xuất hiện đường cong.
An Bình thấy có chút không vui, không phải nàng ta tức giận vì Tiết Tri Thiển, mà là bị nụ cười khiêu khích của Hoắc Khinh Ly chọc tức, có điều vẫn chưa phát tác vội, mà giơ lên chén rượu Lưu Ly trong tay, cười nói với Tiết Tri Thâm: “Phò mã à, trước tiên ta mời chàng một ly, coi như đền bù tổn thất hôm qua không uống rượu giao bôi.”
Tiết Tri Thâm cũng giống như Tiết Tri Thiển, đều là người che giấu không tốt. Ban ngày nhìn thấy Hoắc Khinh Ly, có thể vờ như ‘gió thoảng mây trôi’ đã là cực hạn, không ngờ lại bị công chúa An Bình xếp ngồi cùng bàn với Hoắc khinh Ly, còn làm trò trước mặt người trong lòng, đền bù uống chén rượu giao bôi, trong lòng khó chịu không muốn nghĩ đến, rồi lại không muốn nghịch ý An Bình, nói như thế nào thì hiện tại bọn họ cũng là vợ chồng, đành phải cố gắng che giấu tâm tình, nói: “Công chúa, mời.”
An Bình đặt chén rượu xuống, Hải Đường bên cạnh lập tức tiến tới rót đầy, lúc này An Bình lại kính Hoắc Khinh Ly nói: “Ta biết Khinh Ly cùng phò mã là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, đáng tiếc người có tình lại không thể thành thân thuộc, làm cho người ta thổn thức không thôi, có điều Khinh Ly trời sinh mệnh phú quý, hôm nay chiếu cáo thiên hạ làm Thái tử phi, lại để cho mọi người cực kì hâm mộ, có được có mất, ông trời cũng thật công bằng, ngươi sắp gả cho Hoàng đệ của ta, cũng chính là người nhà của ta, chén rượu này uống vì chúng ta trở thành người một nhà.”
Nói là nói cho Hoắc Khinh Ly nghe, nhưng Tiết Tri Thiển lại nghe thấy những câu rất chói tai, đặc biệt là câu Thái tử phi chiếu cáo thiên hạ. Tuy rằng Hoắc Khinh Ly đã sớm bày tỏ rằng sẽ không gả cho Thái tử, nhưng thánh ý khó trái, không phải nàng nói không lấy chồng thì sẽ không gả, các nàng còn muốn ở bên nhau đến cùng thì quả thực khó khăn trùng điệp, trong lòng càng mê man.
Lại nghe Hoắc Khinh Ly nói: “Khinh Ly cũng muốn sớm gả vào nhà đế vương để hưởng thụ vinh hoa phú quý, có điều thế sự khó lường, chỉ cần một ngày chưa đạt được ước muốn, hết thảy đều tràn ngập biến số, nhưng thật ra câu tục ngữ ‘người có tình sẽ thành thân thuộc’ này, Khinh Ly tin tưởng không một chút nghi ngờ. Hiện giờ công chúa cùng phò mã hỉ kết lương duyên, chén rượu này hẳn là để Khinh Ly kính hai vị mới phải.”
Nội tâm Tiết Tri Thiển đang mơ hồ bất định, sau khi nghe Hoắc Khinh Ly nói lập tức giống như uống thuốc an thần, nghĩ đến Tri Thâm cùng công chúa đã là vợ chồng, sớm chiều ở chung, không chừng lâu ngày sinh tình cũng nên, như vậy công chúa sẽ không quấn quýt lấy nàng, Tri Thâm cũng không còn mong nhớ Khinh Ly, chẳng phải đây là việc tốt vẹn toàn đôi bên sao?
Hoắc Khinh Ly nói có lý như vậy, chén rượu ở tay An Bình, không muốn uống cũng phải uống. Đúng là Hoắc Khinh Ly một chút cũng không nể nàng, cảm thấy ý hận càng sâu, lại nhìn Tiết Tri Thiển từ lúc tiến vào ánh mắt vẫn luôn dán trên người Hoắc Khinh Ly không rời, khi thì u oán, khi thì vui mừng, lại còn không thèm che giấu. Trước kia còn nói tâm nàng ở trên người mình, giờ đây không thể nghi ngờ là tặng nàng một cái bạt tai, cười nhạo nàng ảo tưởng, thật sự là, không thể chịu đựng được nữa mà! Hoắc Khinh Ly khó đối phó, vậy xuống tay với Tiết Tri Thiển thì tốt hơn, nghĩ lại nhưng có một kế, uống cạn rượu trong chén, cười nói với Tiết Tri Thiển: “Tri Thiển có còn nhớ ước định trong cung của chúng ta không?”
Tiết Tri Thiển sửng sốt, nàng không nhớ rõ mình cùng An Bình đã ước định chuyện gì.
An Bình nói: “Nàng đã quên nàng từng đáp ứng ta thường xuyên theo ta nói chuyện giải sầu sao?”
Tiết Tri Thiển lúc này mới nhớ tới An Bình từng nói qua, chỉ có thấy nàng mới có thể quên Tô quý phi, chọn Tri Thâm làm phó mã cũng bởi vì nàng, còn tưởng rằng ván đã đóng thuyền, lại quên mất một việc quan trọng, An Bình là công chúa, còn là một công chúa thích nữ nhân, không biết An Bình có giống vị công chúa tiền triều hoang dâm vô độ nuôi dưỡng vô số trai lơ hay không, nếu vậy thì nàng thảm rồi, lập tức bắt đầu lo lắng suy tư.
Trong phút chốc, đột nhiên ý nghĩ chợt lóe, nàng nhớ Hoàng hậu nương nương từng ban thưởng cho nàng một ngọc bài, có thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu vô lí nào của công chúa, nội tâm lại lập tức kiên định. Hơn nữa nàng đã đáp ứng Hoắc Khinh Ly, nhất định sau này sẽ không qua lại cùng công chúa nữa, nghĩ vậy, luôn tiện nói: “Đương nhiên Tri Thiển chưa quên, hơn nữa cũng không thể chối từ, nếu công chúa muốn hiểu rõ đạo lí nhân gian đối nhân xử thế, Tri Thiển biết được cái gì nhất định sẽ nói cái đó, còn có thể cùng công chúa đi thị sát để hiểu rõ dân tình.” Lại quay đầu nói với Hoắc Khinh Ly: “Khinh Ly à, nàng đã đáp ứng ta những ngày này sẽ ở lại trong phủ Thừa tướng, nếu không có chuyện gì, thì cùng nhau theo công chúa mấy ngày đi nhé.”
Hoắc Khinh Ly rời mắt nhìn An Bình: “Chỉ cần công chúa không chê ta tẻ nhạt, ta đương nhiên nguyện ý.”
An Bình làm sao không hiểu ý tứ của Tiết Tri Thiển khi kéo theo Hoắc Khinh Ly, ý cự tuyệt càng sâu, nàng thế mà lại bị Tiết Tri Thiển thẳng thừng cự tuyệt ư! Cư nhiên lại dám tổn hại đến thể diện của nàng, trong mắt liền dấy lên lửa giận.
Hoắc Khinh Ly thấy mặt nàng ta lạnh băng, không nói lời nào, sợ là đã bị chọc tức rồi, lại lửa cháy đổ thêm dầu nói: “Khuya lắm rồi, sẽ không quấy rầy công chúa cùng phò mã nghỉ ngơi, Tri Thiển chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi thôi.”
Lúc trước không biết các nàng quan hệ tốt như vậy, bây giờ lại không coi nàng ra gì mà còn tằng tịu với nhau, thật sự là khinh người quá đáng! An Bình không nhịn được nữa, chuẩn bị phát hỏa thì Hải Đường ở một bên lại tiến lên trước, kéo nhẹ tay áo của nàng, hỏi: “Công chúa, hôm nay phò mã còn ngủ ở thư phòng không ạ? Nếu phải, nô tỳ sẽ cho người đi thu xếp.”
An Bình lúc này mới nhớ tới Tiết Tri Thâm đang ở bên cạnh, vốn là muốn để Hoắc Khinh Ly khó xử, nào ngờ lại bị Hoắc Khinh Ly đâm một dao, làm cho nàng có khổ mà không nói được, giận trong lòng đang không có chỗ xả, liền chuyển dời đến trên người Tiết Tri Thâm, lạnh giọng nói: “Ta cùng với phò mã là vợ chồng tân hôn, sao có thể phân phòng mà ngủ được?”
Mặc dù Tiết Tri Thâm không hiểu rõ khúc mắc giữa bọn họ, nhưng từ trong lời nói của các nàng cũng cảm thấy có điểm bất thường, đang suy nghĩ, thì đột nhiên nghe được An Bình nói những lời này, khuôn mặt như hoa như ngọc lập tức trắng bệch như tờ giấy.