Mục lục
Đại Đường Đạo Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không được!


Hai chữ chém đinh chặt sắt của Đỗ Hà khiến cho vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lý Thừa Càn tái ngắt. Với tư cách Thái tử, hắn tự thấy lúc trước đã hạ mình, nhưng Đỗ Hà không hề chấp nhận, không có cho hắn mặt mũi.


- Ngươi thật đúng muốn cùng cô gia là địch?


Lý Thừa Càn nghiến răng nghiến lợi, mặc dù cách xa nhau


mấy chục bước cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.


- Đỗ Hà ta cũng không muốn là địch với bất cứ ai, nhưng bọn họ là dân chúng trong đất phong của ta, bọn chúng gặp nguy nan, Đỗ Hà ta quyết không thể chẳng quan tâm. Việc này dừng lại như vậy, ta không rảnh hỏi đến sinh hoạt cá nhân củaThái tử nhưng mong Thái tử có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho bọn họ. Dù sao đúng sai thì trong lòng đều biết rõ!


Đỗ Hà bình thản, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn, bởi vì Lý Thừa Càn đã chạm tới điểm mấu chốt trong nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn. Từ trước đến nay, Đỗ Hà làm người ghét ác như cừu, ghét nhất là những nhân vật khi dễ vô cớ dân chúng. Lý Thừa Càn là Thái tử, tự nhiên không biết địa vị một con trâu trong lòng dân chúng. Mất đi một con trâu, thậm chí có thể bức suy sụp một gia đình. Nếu không vì Đại Đường, hắn căn bản không có ý định bỏ qua như vậy, lại càng không để ý tới Lý Thừa Càn có phải Thái tử hay không. Lý Thừa Càn còn muốn buộc hắn giao người, cái này Đỗ Hà tuyệt làm không được.


- Tốt! Rất tốt!


Lý Thừa Càn nghiêm nghị phá lên cười:


- Ngay cả ngươi cũng không đem cô gia đặt ở trong mắt rồi!


Hắn liếc ngang, vốn muốn ghìm ngựa lui bước, một văn sĩ mặt dơi tai chuột bên cạnh ghé tai thấp giọng nói:


- Điện hạ, Đỗ Hà vô lễ như thế, lúc này nhượng bộ, nếu truyền ra ngoài thì ngươi còn mặt mũi nào mà tồn tại? Huống chi, hôm nay nếu không cho tiểu tử này biết rõ lợi hại, ngày khác tất nhiên sẽ công khai chuyện đêm qua, đối với ngươi rất đỗi bất lợi!


Văn sĩ mặt dơi tai chuột nói nhỏ giọng nhưng Đỗ Hà tai mắt linh hoạt nên nghe rõ. Lý Thừa Càn do dự một lát, thầm nghĩ mình là Thái tử, quốc chi thái tử, dưới một người trên vạn người. Đỗ Hà vì ba dân đen dám công nhiên đối kháng...... Càng nghĩ càng nộ, không khỏi quát lên:


- Người đâu, Đỗ Hà bất kính Thái tử, coi rẻ tông thân Hoàng thất, bắt hắn lại cho ta.


Đỗ Hà giận quá thành cười:


- Hay cho Thái tử, hay cho một câu ‘Bất kính Thái tử, coi rẻ tông thân Hoàng thất’, Đỗ Hà ta ở ngay đây, xem các ngươi có thể làm gì!


Hắn rút Ban Long Kiếm, kiếm quang bắn ra bốn phía dưới nắng sớm, hàn ý lành lạnh, nghiêm nghị nhìn mười tên thị vệ Đông Cung đang bước tới. Đỗ Hà ra tay trước, trường kiếm đâm ra, một gã thị vệ múa đao ngăn lại.


Đỗ Hà giao thủ mấy chiêu, thấy chiêu số đối thủ tinh xảo, lực lượng mãnh liệt, không hổ là thị vệ Đông Cung, hơn xa thường nhân. Trường kiếm vẫy lên, bức lui đối thủ, kiếm thứ hai còn chưa xuất chợt thấy sau lưng có một luồng kình phong đánh úp lại.


Đỗ Hà biết trong quần chiến cốt yếu phải tập trung đánh hạ một người, nghiêng người tránh qua, cũng không để ý, tiếp tục đánh lui kẻ đầu tiên. Nào ngờ những thị vệ Đông Cung này cũng không đứng yên, vừa tiến vừa lui có kết cấu, cũng có trận thế, bản lĩnh cũng không tầm thường, tuy chỉ hơn mười người nhưng lại tựa như ba bốn mươi người đối chiến. Kiếm chưa đâm ra, lại có ba người cùng công kích.


Đỗ Hà chỉ có thể bỏ công mà thủ, huy kiếm ngăn chặn, song kiếm tương giao, hỏa hoa bắn ra.


Trong lòng hắn chấn động, những thị vệ Đông Cung này võ công không kém, tiến thoái đều có trận pháp, nếu một đối một thì không sợ nhưng trận pháp này cực kỳ cao minh, rõ ràng đối chiến mười người, lại như lâm vào quần chiến 50 tên cao thủ khiến hắn bó tay bó chân không cách nào phát huy, chỉ có thể sử dụng khinh công né tránh.


Đỗ Hà kinh hãi, Lý Thừa Càn càng là kinh hãi, hắn sớm biết Đỗ Hà võ nghệ cao cường nên hộ vệ mang đến đều là hảo thủ Đông Cung, trận pháp bọn chúng sử dụng là cải tiến từ Lục Hoa trận của Lý Tĩnh sáng chế, lực mười người phối hợp lẫn nhau, nhân vật bị hãm vào trong trận như đối mặt với số hảo thủ gấp bội, chuyên dùng để đối phó với những thích khách võ nghệ cao cường.


Trước kia áp dụng đối với bất luận hảo thủ nào thì đối phương đều bó tay chịu trói nhưng Đỗ Hà đã ở trong trận đối chiến qua hai mươi hiệp vẫn không hề tổn hao, là chuyện trước đây chưa từng có.


Đỗ Hà chân đạp khinh công, thầm suy nghĩ cách phá trận, đột nhiên truyền đến một tiếng quát:


- Nhiều người khi dễ ít người, có còn là hảo hán! Vị công tử này chớ sợ, ta đến giúp ngươi!


Đỗ Hà chấn động, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nữ lang mặc thanh sam cưỡi tuấn mã đang phi nhanh đến.


Nữ lang này xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra khí khái hào hùng, mặt như trứng ngỗng, môi thắm như son, mắt mày như vẽ, thần thái như nước. Nàng lăng không nhảy lên vượt qua đám người, cổ tay rung lên, trường tiên như có mắt quấn lấy chân một hộ vệ, xuất kỳ bất ý kéo hắn ngã xuống đất va vào một hộ vệ bên cạnh.


Đỗ Hà thấy trận thế của đối phương đã bị phá, thét dài một tiếng, kiếm quang vũ động, liên tục đánh ra ba mươi sáu kiếm. Hắn căm hận Lý Thừa Càn không nói đạo lý, vừa hận đám thị vệ Đông Cung gây họa cho dân, cũng lo lắng bọn chúng chỉnh lại được trận thế nên ra tay ngoan độc.


Trong lúc nhất thời tình thế nghịch chuyển, Đỗ Hà đá văng hai người, dùng thân kiếm đánh ngất hai người. Nữ lang cũng lộ ra bản sự cao minh, đánh hai gã hộ vệ hơn mười roi khiến máu văng tung tóe.


Nàng đứng bên cạnh Đỗ Hà, trong tay cầm trường tiên, cười nói:


- Công phu vị công tử này được đấy!


Nàng nói rất đúng Hán ngữ, nhưng ngữ điệu trúc trắc.


Đỗ Hà thấy nữ lang ra tay mạnh mẽ như thế, liếc qua liền giật mình, quả nhiên là một mỹ nữ: Vóc dáng nàng dong dỏng, thân hình cân đối, hai chân thon dài, mái tóc màu nâu sáng, tuổi chừng mười chín, da trắng như bạch ngọc, sống mũi thẳng cao, đôi mắt vừa khéo, mặc y phục màu xanh, đầu đội mũ thêu tơ vàng, nhìn y phục không phải của Đại Đường mà có vài phần giống như bên Tây Tạng, tương đối hoa lệ.


Đỗ Hà thầm nghĩ:


- Chẳng lẽ là tân khách nước khác đến Đường triều?


Hắn nhìn phía xa thì thấy một nhóm đông nhân mã chạy đến, trong đó không thiếu binh sĩ cầm binh khí, cảm giác nghi ngờ liền thu hồi Bàn Long Kiếm, nghĩ thầm quyết không thể để


cho nước khác chế giễu.


Lý Thừa Càn cũng không phải ngu muội cực độ, thấy tình hình như vậy cũng lệnh cho thị vệ Đông Cung lui xuống, đổi sang bộ dạng tươi cười, xuống ngựa tiến lên phía trước nói:


- Tại hạ Đại Đường Hoàng Thái Tử Lý Thừa Càn, bái kiến vị cô nương này, không biết cô nương là sứ giả nước nào!


Thanh sam nữ lang cảm thấy kinh ngạc, thấp giọng:


- Ngươi chính là Đại Đường thiên triều Hoàng Thái Tử!


Lý Thừa Càn rất cảm thấy đắc ý, nhìn thật sâu thanh sam nữ lang nói:


- Đúng là tại hạ!


Thanh sam nữ lang nhìn lại, nói nhỏ:


- Sao chẳng giống chút nào!


Khóe miệng Lý Thừa Càn co quắp, vẻ mặt xấu hổ!


Đỗ Hà càng bật cười.


Lý Thừa Càn thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc hắn một cái, Đỗ Hà lại lơ đễnh, vẻ mặt ta cười đâu có liên quan đến ngươi.


Thanh sam nữ lang cũng kịp phản ứng, vội vàng nghiêm nghị cúi đầu nói:


- Tượng hùng Quốc Công chủ Dao Trì, bái kiến thiên triều Thái tử, lúc trước có chỗ đắc tội xin hãy tha lỗi!


Đỗ Hà lo lắng Lý Thừa Càn làm mất thể diện Đường, vội hỏi:


- Nguyên lai là Dao Trì công chúa, vừa rồi tại hạ Đỗ Hà luận bàn với hộ vệ Thái tử, không muốn quấy nhiễu công chúa, thật sự thật có lỗi!


Lý Thừa Càn gật đầu mặc nhận.


Dao Trì công chúa sáng mắt, kinh hô:


- Ngươi chính là thiên triều Đỗ Hà giết Thổ Phiên Đại tướng Nương Xích Tang Dương Đốn? Ta nghe nói qua ngươi, quả nhiên rất cao minh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK