Tiết Vạn Triệt đã bị trọng thương, muốn một lần nữa chỉnh quân, nhưng đã quá muộn. Giống như lời của Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập không công thì thôi, nếu tiến công, giống như con sói đói, bành trướng như thủy triều. Tấn công như điên cuồng, từng đột công kích liên tục, không ngớt không dứt, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản kích.
Tiết Vạn Triệt hiển lộ sơ hở, Hầu Quân Tập làm gì cho hắn thời gian mà điều chỉnh chứ?
Hắn cắn nát cái sơ hở này ra, từ một miệng vết thương nho nhỏ, càng xé càng lớn, cho đến trí mạng. Trong thời gian ngắn nhất, một lần hành động đánh tan Tiết Vạn Triệt, đánh bọn họ không còn manh giáp.
Tiết Vạn Triệt liều chết chống cự, nhưng vẫn thua trong tay Hầu Quân Tập, thụ một thương.
Không phải Tiết Vạn Triệt vô năng, là Hầu Quân Tập quá mức lợi hại.
Hầu Quân Tập cũng không dây dưa với tàn binh của Tiết Vạn Triệt, không ngừng nghỉ chút nào, đánh thẳng vào cửa chính của quân doanh. Chỗ đó chiến sự kịch liệt nhất, quân chủ lực đều tụ tập ở chỗ này, chỉ cần có thể trước khi Đỗ Hà kịp phản ứng, cùng quân của Tiết Duyên Đà trước cửa giáp công, Đường binh tất bại.
Ở tiền tuyến Đỗ Hà khi biết được Hầu Quân Tập đánh đông doanh, trong nội tâm đã sinh ra dự cảm không tốt.
Dự cảm kia cũng nhanh chóng ứng nghiệm, Tiết Vạn Triệt bại trận, tin tức Hầu Quân Tập đánh đông doanh, đồng thời rơi vào tay, có thể thấy tốc độ mau lẹ cỡ nào. Đỗ Hà đừng nói không kịp trợ giúp, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Đỗ Hà cũng không thể ngờ Tiết Vạn Triệt lại bại nhanh như thế, cũng không nghĩ ra công kích của Hầu Quân Tập mạnh mẽ như thế, không thể không tự đáy lòng cảm khái một tiếng:
- Gia hỏa này thật sự là lợi hại... Vừa thấy chính diện không thể thắng, lập tức cải biến chiến thuật chỉnh thể. Tùy cơ ứng biến, phần phách lực này, thật sự là không ai sánh bằng...
Hắn nói liên tục hai lần "Thật sự là" cũng không có chút bối rối, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tự tin, ngoài tán thưởng ra, bình tĩnh thấp giọng nói:
- Nhưng thực sự cho rằng như vậy có thể đánh bại ta sao, vậy thì quá xem thường Đỗ Hà ta rồi... Ngươi có kế Trương Lương, ta có kế Tường Thê...
Lập tức, hắn nghiêm nghị quát:
- Truyền lệnh cho tướng lãnh, Phòng Di Ái toàn lực chặn đánh Hầu Quân Tập tiến lên... Tiết Nhân Quý, theo ta tả hữu giáp công đột kích Hầu Quân Tập.
Hắn mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống dưới.
Đúng vậy, đòn sát thủ của Đỗ Hà là Phòng Di Ái.
Một trận chiến này, mấu chốt thắng bại nằm ở chỗ Phòng Di Ái, cùng với quân Mạch Đao mà hắn suất lĩnh.
Mạch Đao Quân trong của Đường triều đã ghi lại một lịch sử huy hoàng.
Nói tới binh khí của Đường triều, không thể không nói tới Mạch Đao.
Nhưng vào đầu thời Đường, Mạch Đao cũng không quá nổi danh. Căn cứ sách sử ghi lại, Mạch Đao bắt đầu lưu hành vào thời Cao Tông đến sau mười năm đời Khai Nguyên. Lúc bắt đầu sử dụng Mạch Đao là để đối kháng kỵ binh Đột Quyết, về sau mới lưu hành trong chư quân để khống kháng với kỵ binh, gọi là "Tứ Di". Lúc thịnh Đường hoàn thiện chế độ Tiết Độ Sứ đã trang bị cho quân đội, huấn luyện là chính, Mạch Đao cũng từ đó mà biến thành binh khí chủ lực của bộ binh.
Đường triều Lý Tự Nghiệp đã làm Mạch Đao nổi tiếng. Đỗ Hà biết rõ lịch sử, biết rõ Mạch Đao vào thời điểm đối kháng kỵ binh có ưu thế, cho nên đặc biệt tổ kiến một chi Mạch Đao Quân.
Nếu không phải hắn có địa vị nhất định trong Đường triều, dựa vào đi cửa sau với Lý Thế Dân, triều đình còn không cho hắn tổ kiến một chi quân đội không thịnh hành như thế này, lại hao tổn của cải cực lớn cho trọng giáp bộ binh.
Hiện tại Mạch Đao Quân mặc dù không có danh khí, nhưng không hề nghi ngờ là chi quân đội không thể thiếu trong binh của Đỗ Hà.
Nhất là thời điểm phòng thủ, Mạch Đao Quân có thể phát huy hiệu dụng, không một chi binh mã nào có thể thắng được. Sở dĩ Đỗ Hà luôn cất dấu nó đi, bảo nó án binh bất động, chính là đợi tới lúc Hầu Quân Tập nổi điên.
Hiện giờ, chính là thời điểm Mạch Đao Quân dương oai.
Phòng Di Ái đượcTần Quỳnh dạy dỗ, đã từ từ vượt qua tính cách nhu nhược, không còn là nhị thế tổ vô chủ kiến, trở thành một mãnh sĩ thần lực ngàn cân. Vào lúc này hắn dẫn Mạch Đao Quân xuất hiện trước mặt Hầu Quân Tập, hắn đứng ở tuyến ngoài, một thân áo giáp cơ hồ đạt tới tám mươi cân, bao phủ thân thể hắn chặt chẽ, nghiễm nhiên chính là một bộ áo giáp kỵ binh thời trung cổ, trong tay của hắn chính là Mạch Đao lóe hào quang nặng hơn trăm cân, toàn thân có trọng lượng một trăm tám mươi cân (chú ý: cân ở đây là cân của tàu, không phải cân của Việt Nam mình), đặt ở trên người hắn. Nếu như là thường nhân, cho dù mặc vào được, cũng không thể chuyển động. Cũng chỉ có mặc trên người Phòng Di Ái, cho nên không có cảm giác nào, nhẹ như không có gì.
Mà binh tốt Mạch Đao Quân sau lưng hắn, cũng thân mang trọng giáp, đương nhiên không có biến thái giống như Phòng Di Ái rồi, nhưng cũng là hộ giáp có sức nặng hiếm thấu, Mạch Đao trong tay chiếu sáng.
Hầu Quân Tập nhanh chóng xuất hiện trước mặt Phòng Di Ái, đối mặt với kỵ binh giết tới, bọn họ không có chút khiếp đảm nào, không hề sợ hãi nghênh tiếp đội ngũ sát khí đằng đằng này.
Hầu Quân Tập cũng nhìn thấy Phòng Di Ái, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, hiển nhiên xem thường tên nhị thế tổ này, đương nhiên cũng xem thường luôn bộ trọng giáp bộ binh này.
Bởi vì quân Đường tác chiến từ trước tới này lấy kỵ binh làm chủ, bộ binh làm phụ, đây cũng có quan hệ tới phong cách tác chiến của Lý Thế Dân. Lý Thế Dân hành quân tác chiến trừ rất đặc sắc ra, hắn hoan hỷ nhất chính là lựa chọn bộ vị bạc nhược yếu kém, ưa thích tự mình dẫn kỵ binh công kích. Bởi vì ảnh hưởng bầu không khí này, bộ binh Đường triều giống như là con riêng gặp mẹ ghẻ, cha không thương, mẹ không yêu.
Nhìn chung danh tướng đầu thời Đường, không có ai không phải là danh tướng chuyên sử dụng mánh khóe kỵ binh cả.
Thời điểm Đỗ Hà tổ kiến Mạch Đao Quân, có rất nhiều tướng quân thiện nghệ sử dụng kỵ binh chê cười, Hầu Quân Tập cũng là một trong số đó.
Gặp Phòng Di Ái không biết trời cao đất rộng ngăn cản ở trước mặt hắn, hắn có tâm coi rẻ, biểu hiện lộ ra trên mặt.
- Trực tiếp tiến lên...
Kỵ binh Tiết Duyên Đà tiến vào trong Mạch Đao Quân, trực tiếp tuyên chiến với Mạch Đao Quân.
Hoa máu vẩy ra, ngựa bị Mạch Đao đánh lên người, dưới lực lượng kinh khủng kia, Mạch Đao đâm vào trong cổ ngựa, một mực đâm vào thân hình, cuối cùng dâm xuyên qua vai của chiến mã, đâm vào lồng ngực của kỵ sĩ.
Mà tướng sĩ cầm Mạch Đao thảm thiết hơn, lực lượng khổng lồ thế này, hắn và ba người sau lưng bị ngựa đụng văng ra phía sau, móng ngực đạp lên ngực của hắn, lực lượng ngàn cân kia đạp áo giáp của hắn lõm xuống, trực tiếp giẫm nát lục phủ ngũ tạng của hắn.