Vào lúc Đỗ Hà gắng gượng tập trung lại chợt nghe một tiếng ực ực ở phía trước rồi Trường Nhạc công chúa không hiểu sao ngã lăn ra đất. Đỗ Hà vội đứng lên, bình tĩnh tiến đến quan sát, thấy Trường Nhạc công chúa hai mắt trắng dã, cứng đơ như mắt cá chết, cái miệng nhỏ nhắn há to thở khò khè, ***g ngực phập phồng, có cảm giác không thở ra.
- Không tốt rồi, bệnh khó thở của công chúa tái phát.
Lý Tuyết Nhạn thất kinh kêu lên.
Đỗ Hà hơi biến sắc, nhớ lại Trường Tôn Hoàng Hậu cùng Trường Nhạc công chúa trong lịch sử đều có bệnh khó thở, mất sớm vì bệnh này. Đời sau còn gọi bệnh này là bệnh hen, dù y học phát triển cũng là một trong tứ chứng nan y, huống chi là trong thời cổ đại.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến tất cả nhốn nháo.
Trường Nhạc công chúa là thân kim chi ngọc diệp, con gái yêu nhất của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu. Nếu nàng có chuyện gì ngoài ý muốn chắc chắn sẽ khiến cho thánh nhan giận dữ, dính vào đó chắc chắn sẽ không hay, vì thế ngoài việc nhốn nháo thì bọn họ đều không có ý định bàng quan.
- Biểu muội, biểu muội!
Trưởng Tôn Trùng cũng có cảm tình thật sự với Trường Nhạc công chúa, vào lúc mọi người đang chỉ trỏ thì chỉ có hắn vọt lên.
- Cút ngay!
Đỗ Hà một tay đẩy Trưởng Tôn Trùng ra, đồng thời xốc Trường Nhạc công chúa để thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, dựa vào tay mình để nàng có thể hít thở khí trong lành.
- Mau gọi thái y, mau gọi thái y!
Đỗ Hà quát lớn với một đám người đang luống cuống. Đỗ Hà vào đời trước cũng đã gặp tình huống mẹ qua đời vì bệnh này nên hiểu rõ cách xử lý.
Không thể không nói, giáo dục cổ đại thật sự không chú trọng thực tế cá nhân. Một khi gặp chuyện thì cả đám đều luống cuống tay chân, chỉ có mấy người có thể bảo trì trấn định.
Khổng Dĩnh Đạt và La Thông là hai trong số đó. Bất quá Khổng lão đầu tuổi tác đã cao, hữu tâm vô lực, chỉ có La Thông chạy ra khỏi học đường. Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Bệnh tình của Trường Nhạc công chúa lần này bộc phát rất mạnh mẽ, mặc dù Đỗ Hà đã áp dụng biện pháp khoa học nhưng hiệu quả vẫn cực kỳ nhỏ.
Đỗ Hà ôm Trường Nhạc công chúa, cảm giác hơi thở của giai nhân trong ngực càng lúc càng dồn dập, ngực phập phồng cũng càng lúc càng lớn. Điều này hiển nhiên là do thở không nổi, cực cần dưỡng khí, nếu tiếp diễn thì nàng sẽ khó thở mà tử vong.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Lý Tuyết Nhạn bên cạnh lo lắng đến bật khóc.
Đỗ Hà cũng có chút tâm loạn như ma, thấy ngự y còn chưa chạy đến, kêu lên:
- Làm sao còn chưa tới, thái y thự ở đâu?
Khổng Dĩnh Đạt nói:
- Thái y thự thuộc về Thái Thường tự, ở phía đông hoàng cung.
Đỗ Hà khẩn trương:
- Vậy sao kịp?
Chỗ Hoằng Văn quán thuộc về chỗ dạy học, là một trong những chỗ tối trọng yếu của Đường triều nên nằm vào sâu trong hoàng cung, gần sát chỗ bên Thượng thư và Trung thư và chỗ cung điện xử lý công việc của Lý Thế Dân. Từ nơi này ra hoàng cung cần một khoảng thời gian, chờ khi ngự y chạy đến sợ là hoa cúc đã tàn. Nhìn Trường Nhạc công chúa đã dần duy trì không được, Đỗ Hà quyết định thật nhanh, quát khẽ:
- Cũng không cần nghĩ nhiều, đánh bạc một đánh bạc vậy!
Hắn ôm siết lấy Trường Nhạc công chúa, vận khởi khinh công, nhanh như điện chớp lao ra khỏi học đường. Hoằng Văn quán nằm sâu trong cung Thái Cực, thủ vệ cực kỳ thâm nghiêm. Đỗ Hà ôm một người vội vàng hấp tấp lao ra Hoằng Văn quán, vừa tới cửa đã khiến cấm quân tuần tra chú ý.
- Dừng lại, người đến người phương nào!
Một đội cấm quân mười người ngăn trước Đỗ Hà. Nếu Đỗ Hà dừng lại, đưa ra lệnh bài của mình, nói rõ nguyên do, tự nhiên không việc gì, dù sao Đỗ Hà có phụ thân là Tể tướng.
Chỉ là giờ này khắc này trì hoãn nhiều hơn một phần, Trường Nhạc công chúa sẽ hơn một phần nguy hiểm. Đỗ Hà sao có thể dừng lại nói xong mấy câu này, thân thể như gió vút qua bên cạnh.
Cấm quân Đại Đường là quân sĩ dũng mãnh thiện chiến đệ nhất thiên hạ, đối mặt với hành vi như vậy của Đỗ Hà lập tức gõ vang cảnh báo, đuổi theo gắt gao.
Đỗ Hà triển khai toàn lực khinh công, tựa như một làn gió nhẹ, chỉ chuyển thân mấy lượt đã biến mất trong góc của hoàng cung. Chưa hết thời gian uống xong một chén trà, Đỗ Hà đã xẹt qua bên cạnh La Thông. La Thông dù chạy nhanh nhưng so với một thân khinh công kinh thế hãi tục của Đỗ Hà còn kém xa?
Huống chi chạy như thế nên mỗi lần gặp cấm quân hắn đều phải dừng lại để xuất hành lệnh bài để giải thích, mới co thể thông qua, dĩ nhiên chậm hơn Đỗ Hà rất nhiều.
La Thông vừa kịp phản ứng đã phát hiện Đỗ Hà cách hắn trước trăm mét. Quá nhanh, tốc độ của Đỗ Hà thực khiến cho lòng người kinh động.
Hoàng cung Đại Đường cách ba bước có một người, năm bước một trạm canh gác, cấm quân muốn ngăn cản Đỗ Hà nhiều vô số nhưng đối mặt với khinh công toàn lực của Đỗ Hà thì bọn họ chỉ có thể hò hét sau lưng, căn bản vô lực ngăn trở.
Đi vào cửa Vĩnh Yên, cấm quân ở đó đã sớm được báo động nên triển khai sẵn sàng thế trận đón địch.
Đỗ Hà gọi quát một tiếng:
- Nhân mạng quan trọng, tránh ra cho ta!
Hắn nhảy lên 2m, đạp qua đầu cấm quân xông qua.
Lần này quả thật động trời, dù cho hoành hoành trong cung thì tối đa cấm quân chỉ bắt lại tra hỏi nguyên do rồi xử trí. Nhưng cưỡng ép xông qua cửa cung, tự tiện xông vào yếu địa quân sự là đại tội. Nếu như tình tiết nghiêm trọng, thủ binh có quyền hô quân đánh chết.
Đỗ Hà chạy gấp trong cung cũng không phải lỗi lớn, nhưng tự tiện xông vào cửa cung lại là tử tội.
Nhân mạng quan trọng, hôm nay Đỗ Hà một lòng chỉ muốn cứu Trường Nhạc công chúa, không có thời gian nghĩ nhiều.
Đỗ Hà vừa xông vào cung lập tức bị coi là một nhân vật khả nghi. Chuông cảnh báo lại vang lên, cấm quân trong hoàng cung bắt đầu toàn diện xuất kích, triển khai vòng vây trùng trùng điệp điệp.
-Chịu đựng, chịu đựng!
Đỗ Hà thấy hơi thở Trường Nhạc công chúa trong ngực càng ngày càng kém thì lên tiếng dỗ dành.
Lúc này xuất hiện trước mặt Đỗ Hà là trên trăm tên cấm vệ, mỗi người đều cầm trường thương chắn lối. Đỗ Hà cắn răng xông tới tới, song phương tới gần ba bước.
Trăm tên cấm vệ đồng thời đâm ra trường thương, khí thế như triều dâng, nếu trúng chiêu chắc chắn phải chết. Đỗ Hà đề khí nhảy lên, nhanh chóng tránh được một kích trí mạng, dẫm lên vách tường như trên đất bằng vọt qua. Chỉ cần tụt lại sau lưng Đỗ Hà, dù là ngàn vạn binh mã cũng không thể làm gì được hắn.