Lý Thế Dân vội vàng cản lại, nói:
- Lý ái khanh không cần đa lễ, hôm nay trẫm tranh thủ lúc rảnh rỗi đến đây, chỉ như một dân chúng mà thôi.
Hắn cũng không quản chuyện khác, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lý Tĩnh.
Năm nay Lý Tĩnh sáu mươi lăm tuổi, đã ở trạng thái nửa về hưu, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay gặp nhau Lý Thế Dân đang định cùng hắn tâm sự, tăng tiến chút cảm tình. Dù sao ở một ít thời điểm mấu chốt, Đại Đường vẫn còn cần vị quân thần này trấn thủ.
Vẻ mặt Lý Tĩnh có chút ửng đỏ, nhìn vào trận bóng, trả lời câu hỏi của Lý Thế Dân.
Hắn nhàn rỗi trong nhà, ngày thường ngoại trừ viết binh thư, đọc binh thư, chỉ có thể nhìn xem tiểu bối vui chơi. Một ít thời gian hỏi hỏi chuyện bên ngoài, ngày tháng trôi qua cũng thật nhàn nhã tự tại.
Trước đó vài ngày Lý Thế Dân ban bố quy tắc chơi mã cầu hoàn toàn mới mẻ.
Lý Tĩnh thấy Lý Nghiệp Hủ chơi cũng nhiệt tình, từ trong miệng tôn nhi biết được chuyện Lý Thế Dân mở rộng môn mã cầu.
Lý Tĩnh là nhân vật bậc nào, Đại Đường quân thần, luận tâm tư tỉnh táo thiên hạ không còn nhân tuyển thứ hai.
Dụng ý của Đỗ Hà, Lý Thế Dân muốn mở rộng môn mã cầu làm sao giấu diếm qua được hắn, ngoài việc hắn cảm giác Lý Thế Dân thánh minh, đối với trò chơi khá nhiệt huyết mới mẻ này cũng sản sinh hứng thú.
Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, không thể giống tiểu bối tùy tiện tham gia, chỉ có thể ngồi một bên quan sát.
Một ngày, Lý Tĩnh nhìn thấy Lý Nghiệp Hủ bày ra một trận thế thật kỳ quái, giữa công phòng lại có tư thế như bài binh bố trận.
Hỏi kỹ càng, mới biết được đây là một loại trận pháp quen dùng của Thiết Huyết Phách Vương đội do Đỗ Hà suất lĩnh, tương đối lợi hại, chỉ là bọn hắn không thể phát huy được thần diệu bên trong.
Lý Tĩnh liền tâm động, không chịu ngồi yên, vì thế cải trang trộm đến xem cuộc thi đấu hữu nghị giữa đội của Đỗ Hà cùng những đội ngũ khác.
Lý Tĩnh được xưng là quân thần, tự nhiên không phải là hư danh, trận hình 4-3-3 của Đỗ Hà có diệu dụng thế nào, chỉ nhìn xem nửa trận hắn đã hoàn toàn hiểu được rõ ràng, vừa thầm than vừa suy nghĩ phương pháp phá giải.
Nửa trận sau kết thúc, Lý Tĩnh đối với cách phá giải trận hình 4-3-3 đã hoàn toàn thông suốt.
Về đến nhà, thấy Lý Nghiệp Hủ còn đang nghiên cứu trận hình 4-3-3, vì thế nhịn không được chỉ điểm hắn một phen.
Trận hình 4-3-3 căn bản không thích hợp với đội mạnh như Lý Nghiệp Hủ, bởi vì bọn họ không có được trung phong cường đại như Đỗ Hà cũng không có được tiên phong sấm sét như La Thông. Vô luận có học như thế nào cũng chỉ là bắt chước làm bừa, ngược lại sẽ làm mất đi thực lực chân chính của đội mạnh.
Vì thế hắn không chịu nổi tịch mịch, trực tiếp chỉ điểm.
Căn cứ theo đặc điểm trận hình 4-3-3 của Đỗ Hà, sáng chế ra trận hình 3-5-2 tương đối có thể khắc chế, làm cho bọn họ luyện tập đi đối phó đội Thiết Huyết Phách Vương của Đỗ Hà.
Hôm nay bắt đầu thi đấu, Lý Tĩnh đang rảnh rỗi, cầm theo giấy bút cũng đi tới tận nơi xem náo nhiệt. Thứ nhất muốn đến xem trận hình 3-5-2 mà mình sáng chế có thể khắc chế được trận hình 4-3-3 của Đỗ Hà hay không, cũng muốn nhìn xem Đỗ Hà có biện pháp nào phá được trận hình 3-5-2 của hắn hay không.
Từ đầu đến cuối đều kể rõ ràng cho Lý Thế Dân nghe được, nét mặt Lý Tĩnh vẫn có chút phiếm hồng, dù sao tranh đấu cùng hậu bối cũng không phải là chuyện gì sáng rọi.
Ngay khi Lý Tĩnh còn đang kể ra nguyên do, La Thông đã mang theo cầu băng qua một gã hậu vệ ngăn cản, cắt nhập vào khu vực cấm của đối phương, khí thế khiến tam quân lui tránh tuyệt đối là ác mộng của bất cứ dàn hậu vệ nào.
Tinh xảo đánh nhất cầu, bay thẳng vào góc chết bên phải phía trên khung thành.
Đối mặt với quả cầu chắc chắn tiến vào kia, mấy người Đỗ Hà vừa định giơ cao tay hoan hô, ngay lúc này bóng người chớp động, thủ môn của đối phương lại giống như một vị thần giữ cửa, cả người bay lên không tiếp lấy quả cầu.
Thật hay giả đây!
Đỗ Hà trợn tròn mắt, một cú đánh của La Thông cơ hồ đã dán sát xà ngang, không ngờ thủ môn vẫn có thể tiếp được.
- Người nọ là đại ca của ta, Lý Nghiệp Tự, hắn không như ta, thuở nhỏ đã đi theo mẫu thân học tập võ nghệ, có được tốc độ cùng ánh mắt vượt qua người thường, đến nay đội của ta chưa từng bị vào một quả nào toàn bộ là nhờ công lao của hắn!
Lý Nghiệp Hủ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Hà, mỉm cười giải thích, trong giọng nói tràn ngập cảm xúc tự đắc như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Trận đấu chỉ mới bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!
Đỗ Hà nói thật thoải mái, nhưng sắc mặt lại thật nghiêm túc.
Không ai so với hắn hiểu rõ hậu quả của một võ giả đi đảm đương vị trí thủ môn, võ giả kiên trì bền bỉ khổ luyện, có thể làm giác quan thứ sáu của bọn họ vượt xa người thường, có được hành động càng thêm nhanh nhẹn, có được ánh mắt siêu nhân cùng ý thức hơn người.
Nếu chính Đỗ Hà làm thủ môn, đừng nói là cầu, dù là con muỗi cũng đừng hòng bay vào khung thành.
Lý Nghiệp Hủ cười tự tin, ở phía sau hắn có Đại Đường quân thần làm chỗ dựa, đối với trận đấu này hắn tin tưởng mười phần.
- Phản công!
Hắn giơ cao gậy, xách động lần tiến công đầu tiên của đội mình.
- Quay về phòng thủ!
Đỗ Hà bình tĩnh chỉ huy cầu thủ quay về phòng ngự.
Thiết Huyết Phách Vương đội không có được người có thân thủ nhanh nhẹn như Lý Nghiệp Tự làm thủ môn, nhưng họ lại có được sự phòng thủ cường đại.
Ở trên cầu trường có một câu thật chí lý, tiến công được người xem, phòng thủ được thắng lợi.
Cho nên Đỗ Hà rất xem trọng chuyện phòng thủ, nhất là môn mã cầu tập hợp cách chơi nhiệt huyết của bóng rổ cùng bóng đá.
Đỗ Hà huấn luyện bọn họ đều là hung hãn chiến đấu.
Hai mã xung trận, liều mạng bị thương cũng phải vãn hồi
thế công của đối phương.
Phòng thủ hung hãn, cắt đứt thế công của đội mạnh, cầu lần thứ hai rơi xuống trước ngựa của Đỗ Hà.
Lần này Đỗ Hà lựa chọn tiến công, trực tiếp mang theo cầu nhằm vào bụng đối phương.
Đối phương muốn ngăn cản, nhưng đều bị Đỗ Hà dùng kỹ xảo cao siêu né tránh vượt qua.
Lý Nghiệp Hủ từ ngay mặt xông thẳng tới, nhưng ngựa của Đỗ Hà lại nằm trong tình huống vọt tới trước, hắn khống chế chiến mã dưới thân, bay lên không, nghiêng người làm cho ngựa hướng bên phải dời qua chừng vài tấc.
Lý Nghiệp Hủ chỉ có thể cùng Đỗ Hà gặp thoáng qua.
Đỗ Hà một mình một ngựa bỏ qua hai gã trung phong của đối phương, mạnh mẽ xé rách phòng tuyến địch thủ.
Quân hậu vệ của đối thủ rốt cục không thể tiếp tục ngồi yên, liền vọt lên.
Cơ hội tốt!
Đỗ Hà cười âm hiểm, đem cầu truyền cho La Thông đang không có một bóng người theo kèm.
La Thông vọt tới trước khung thành nhận được cầu lập tức đánh thật mãnh liệt.
Lần này Lý Nghiệp Tử cũng không thể thong dong tiếp được cầu, mà dùng nắm tay thành quyền đánh văng ra ngoài.
Lại là một lần tiến công phấn khích.
Dân chúng đến thưởng thức không thể tưởng được môn mã cầu chơi đùa có thể kịch liệt đến như thế, phấn khích đến như vậy, nguyên bản dân chúng chỉ vì Lý Thế Dân mà đến, hiện giờ mọi người đều bị trận đấu hấp dẫn, lớn tiếng hoan hô.
Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh cũng vô cùng chăm chú quan sát trận bóng.
Thấy La Thông lần thứ hai đánh không vào, Lý Thế Dân kêu lên một tiếng:
- Đáng tiếc!
Sau đó hắn nhìn Lý Tĩnh cười nói:
- Hiện tại ngươi thấy thế nào?
Trong mắt Lý Tĩnh cũng hiện lên tia mỉm cười, nói:
- Đỗ Hà lợi hại hơn trong sự tưởng tượng của ta, hai người Nghiệp Hủ cũng không ngăn cản được hắn. Hơn nữa hắn cũng đã khám phá được trận thế của ta phòng thủ không đủ, cố ý hấp dẫn quân hậu vệ để khung thành không quân phòng ngự, chỉ huy có cách, có phong độ của một đại tướng, quả nhiên không thẹn là con của Đỗ tướng gia, giỏi lắm. Có hắn trấn thủ trong sân cùng thanh đao nhọn như La Thông, bọn hắn vào cầu chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mã cầu không phải trò chơi của một người, nếu mất đi La Thông, mất đi chuôi đao nhọn này, Đỗ Hà một mình sẽ không thể chống vững, trận đấu này bên ta tất thắng!
Hắn gọi tới một người hầu, nói:
- Đi nói cho Nghiệp Tự, để cho hắn khiêu khích La Thông, kích thích lửa giận của La Thông, để cho hắn mất đi lý trí! Mặt khác thông tri Nghiệp Hủ để cho hắn hấp dẫn Đỗ Hà tiến vào nửa sân, đánh phòng thủ phản kích chiến!
Lý Thế Dân giật mình tỉnh ngộ, lắc đầu cười khổ:
- Dược Sư, ngươi đúng là làm thật a!
Lý Tĩnh nheo mắt nói:
- Cựu thần rảnh rỗi nhàn tản lâu ngày, khó được có môn mã cầu lại có cách bày trận dụng binh hợp ý, vì vậy theo bọn tiểu bối chơi đùa một chút. Thắng bại chỉ là thứ yếu, ta để ý chính là tiểu tử Đỗ Hà, muốn xem hắn sẽ dùng biện pháp gì đối mặt hoàn cảnh xấu trước mắt.
Lý Thế Dân nhìn Đỗ Hà đang chỉ huy trong sân, cũng nheo mắt lại:
- Ngươi cũng xem trọng người này!
Lý Tĩnh gật gật đầu, nói:
- Xem hắn chỉ huy đội bóng trong cầu trường, cho ta cảm giác hắn đang chỉ huy tam quân! Có lẽ hắn nối tiếp sau hoàng thượng, ta, cùng Mậu Công, lại có thể trở thành kỳ tài thống soái tam quân. Nhưng phải hay không phải, còn cần phải nghiên cứu thêm!
Lý Tĩnh như có thâm ý khác nhìn vào Đỗ Hà trong cầu trường!