Tống thiếu ngồi đó vỗ về vợ mình đến khi tiếng khóc dứt hẳn, rồi lại hỏi thêm
“Em có muốn bóc quà không?”
Cô lắc lắc đầu
Hắn chậm rãi đứng lên rồi nói “Vậy em ngủ chút đi, anh bảo nhà bếp làm chút thức ăn sau khi thức dậy thì dùng nhé?”
Thấy hắn có ý định rời đi, cô như đứa trẻ mất đi chỗ dựa. Gương mặt thập phần lo lắng, nhanh chóng níu lấy góc tay áo ” Đừng”
Đôi mắt trong suốt lấp lánh đáng yêu, lại có chút tội nghiệp như cún con bị hất hủi khiến hắn lỡ nhịp
Tống Tư Duệ ngồi xuống, nhanh chóng đồng ý “Được, vậy thì ở lại đây với em”
Nói xong liền cẩn thận đỡ cô nằm xuống, đắp chăn Cách lớp chăn dày, hắn đặt tay lên vùng bụng, đau xót hỏi ” Còn đau không?”
Cô lắc đầu.
Hắn nhìn đôi mắt sưng to như quả hồ đào của cô, định đi tìm khăn lạnh. Chưa kịp đứng lên đã bị nắm lấy ngón tay cái
Gương mặt nam tính hiện lên tia ôn nhu chỉ dành riêng cho cô, giọng nói cũng không còn dọa người như lúc nãy “Mắt em sưng to, anh đi lấy khăn lạnh”
Cô lại lắc đầu
Tống thiếu chạm nhẹ lên đôi mắt của cô, dịu dàng lên tiếng ” Ngoan, mắt sưng sẽ khó chịu”
Cố Giai Lệ mếu máo, nắm chặt hơn. Thậm chí còn kéo tay thon dài kia áp lên gương mặt của mình, dụi dụi vài cái Hắn vừa vui mừng trong lòng, lại cảm thấy có chút buồn cười Lúc sáng vẫn còn ấp a ấp úng chẳng nói được với nhau mấy câu, bây giờ cô đối với hắn đã không muốn rời
Tống Tư Duệ nhoài người đến, vén vài sợi tóc lấm lem nước mắt bám lại trên gương mặt cô Hắn nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏi
” Kể cho anh nghe … lúc em còn ở nhà họ Cố được không?”
Hắn thật sự muốn biết, bọn chúng đã làm gì lại khiến cô trở thành bộ dạng nhu nhược, chỉ cần cơn gió thổi ngang qua cũng sợ đến tím tái mặt mày
Cố Giai Lệ thật sự không muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc đến những chuyện kinh hoàng bản thân đã trải qua trong quá khứ
Cô giờ đây đã có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình. Bọn họ cũng sẽ chẳng thể gặp lại được nữa
Cho nên nhanh chóng lắc đầu
“Được, em không muốn thì tạm thời bỏ qua vậy”
cửa phòng lúc này chợt mở ra, Châu Vỹ đi vào Đến bên cạnh, bà đẩy con trai mình qua một bên, ngụ ý ngáng đường quá Sau đó liền hỏi
“Con có sao không, Gray nói con va vào ghế đẩu rất mạnh. Mẹ phải gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát …”
“Vợ con mệt rồi, phải nghỉ ngơi. Đợi cô ấy ngủ một giấc thức dậy rồi hãy nói tiếp”
” Không phải đã dặn con ít gặp mặt con dâu của mẹ rồi sao? Ở đây …” Bà lên tiếng chất vấn, sau đó nhìn thấy màn nắm tay trước mắt, hằng giọng rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa
Châu Vỹ suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy bản thân không thể ngồi yên. Bà nhìn Gray, thái độ cáu bắn giận cá chém thớt
” Còn đứng đây làm gì? Mau điều tra xem trước đó Giai Lệ ở nhà họ Cố đã trải qua những gì cho tôi”
Cứ tưởng con bé bị đối xử thiên vị, ai mà ngờ lại bị bạo hành Ở nơi này còn dám ra tay thì ở nhà còn như thế nào?