Cô không nói gì, căng thẳng nhắm mắt Dù sao cũng đã trải qua vài lần rồi, chỉ cần hẳn nhanh chóng làm xong … vài lần sẽ quen mà thôi
Vài lần …
Tí tách
Những giọt nước mắt lần nữa rơi xuống. Cô sợ hắn không vui, vội vàng dùng tay lau đi Nhưng không được.
Cổ Giai Lệ uất ức cùng tủi thân tự mắng Ngay cả nước mắt cũng muốn chống đối mình hay sao? Mau nín đi, Cố Giai Lệ mày hãy mau chóng nín đi
Để cho hắn tức giận, sẽ ly dị
Huhu…
Nghĩ đến đây, cô càng khóc nhiều hơn
Cô không muốn trở về ngôi nhà như địa ngục đó. Nhưng cũng không muốn cùng hắn làm chuyện vợ chồng
Hắn đáng sợ, cha và mẹ kế cũng đáng sợ. Chị em Cổ Minh Châu cùng Cổ Minh Hiên cũng giống như vậy
Tại sao hết người này đến người khác đều muốn hành hạ cô? Chỉ cần nhìn thấy cô sống yên ổn, họ liền không hài lòng
Lần đầu hắn cảm thấy rối loạn, nhìn người con gái trước mắt khóc đến thương tâm. Tay chân hắn lóng ngóng lau đi, nhưng càng lau thì lại càng chảy ra
Em sao vậy? Anh làm em đau rồi sao?”
Cô lúc này nào có thời gian rảnh mà quan tâm đến ác ma trước mặt biểu cảm ra sao? Trong đầu chỉ quanh quẩn cảnh tượng nếu không chịu phục vụ cho hắn thì phải trở về nhà
Chuyện gì đối với cô cũng là cực hình tra tấn. Bất giác lồng ngực chợt quặn thắt, như có ai đó cố tình chọc thủng rồi bóp nghẽn Đau đến mức không nói được gì
Khoé mắt cùng sống mũi cay, cô thê lương khóc như đứa trẻ sơ sinh ” Huhu…”
Hắn lúng túng từ thượng bên trên trở thành nằm bên cạnh ra sức vỗ về trấn an
” Ngoan, ngoan. Giai Lệ ngoan”.
Cố Giai Lệ khóc nấc, nghẹn ngào lẩm nhẩm ” Không … huhu … muốn …”
Thật sự không muốn. Làm ơn đừng hành hạ tôi nữa có được hay không?
Hắn phải cố gắng nhìn khẩu hình của cô mới biết được cô vợ nhỏ này đang muốn nói gì. Nghe xong lập tức thoả hiệp
” Được được được. Chúng ta không làm nữa, đi ngủ, đi ngủ thôi”
” Huhu…”
Hắn sửa sang lại quần áo mà mình làm cho xộc xệch, ôm cô vào lòng. Hôn lên khoé mắt có chút sưng, và cái trán nhỏ rồi vỗ nhẹ sau lưng an ủi ” Ngoan ngoan, không có gì nữa, đừng khóc a”
” Huhu …” – cô nằm yên sụt sịt
Hắn kiên nhẫn vỗ về, đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của người trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm
Nhìn hàng mi vẫn còn ươn ướt, đầu mũi đỏ giống quả táo cùng đôi môi sưng, hắn mở miệng
” Nếu đã không muốn … tại sao em phải ép bản thân mình làm gì?”
Biết cô đã ngủ, nhưng vẫn cố hỏi
Cũng chẳng biết hắn đang tự hỏi chính mình, hay muốn nghe câu trả lời từ phía người đã thiếp đi là cô
Tống Tư Duệ nằm đó rơi vào trầm tự
Hắn chẳng biết gì về người con gái này cả
Tại sao em phải gắng gượng nhiều đến thế?
Nghĩ đến quá khứ, vì cô nhút nhát nên sẽ không nói với ai cho nên hắn đã lợi dụng điều đó để cùng cô triền miên hằng đêm Bây giờ đột nhiên lại cảm thấy bản thân thật sự rất khốn kiếp
Hắn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên cái trán khẽ thì thầm
“Xin lỗi em”