Cô gái quan sát xung quanh, đánh giá căn phòng rồi thư thái đi vào. Cô lúc này chẳng có chút gì sợ hãi trước những kẻ đã từng gây ra cho mình vô số vết thương
Anh Túc đứng lên muốn xông đến, nhưng Cố Minh Châu vùng vẫy quá nhiều. Bà ta sợ cô ả lại một lần nữa thoát khỏi, chạy đi mất nên đành phải quỳ trên nền đất giữ chặt lấy con gái mình. Nhưng bà ta vẫn không nhịn được lập tức gào thét ” Là do mày hãm hại gia đình tạo có đúng không?III”
Cố Giai Lệ nhìn căn phòng ngoài cửa ra vào thì chẳng còn lối thoát nào. Do bẩn, chật hẹp Năm xưa lúc còn là một đứa bé, cô luôn cảm thấy ngột ngạt không chịu được khi bị bắt nhốt vào đây. Vậy mà bây giờ, hai người luôn tự cho mình cao quý không ai bằng, trong ngôi nhà lớn lại chọn nơi này là nơi trú ẩn
Thực chất vì hầu hết các phòng khác đều đã hỏng hóc, rỉ nước. Không thể nào ở được nữa, cho nên Anh Túc bắt buộc phải cùng con gái dọn đến đây
Lúc đầu được gia công kiên cố, tường dày, cách âm, lại là căn phòng bí mật để tiện bề giam giữ cô và tránh để người khác phát hiện. Nào ngờ giờ đây lại chính là nơi vững chắc nhất trong căn nhà này
Thấy cô mãi không trả lời, bà ta giục “Có nghe tao nói không hả?”
Bộ dạng chật vật này tại sao lại để cho con khốn này nhìn thấy? Bà ta căm hận nghiến răng
Nghe đến đây, Cố Giai Lệ nhíu mày. Lúc bé mỗi lần đánh mắng xong, bà ta luôn hỏi rằng có nghe tao nói không? Điều này dường như trở thành thói quen rồi Không còn e dè, cô trực tiếp xoay sang liếc người đang quỳ dưới đất Đến tận lúc này, bà ta vẫn nghĩ cô vẫn là con nhóc nhu nhược khi xưa mặc người chà đạp? Cô chậm rãi đảo mắt nhìn người đang nằm trên giường rồi lại nhìn Anh Túc đang tức giận mãi không thôi, môi hồng hé mở lạnh nhạt lên tiếng ” Người bị bệnh tâm thần phải được đưa vào bệnh viện, bà không biết sao?”
Câu này làm cho bà ta cứng người, vội vàng ôm chặt con gái đang nằm trên giường ” Mày có ý gì … mày muốn gì … tạo … cảnh cáo mày, đừng đụng vào Minh Châu”
” Bà nên nói với bác sĩ thì hơn” – cô cười
“Mày dám? Sao trên đời lại có thứ vô ơn như mày …”
” Bà và chồng mình quả thật xứng đôi. Lúc nãy gặp mặt, ông ta cũng nói với tôi như thế” – Cố Giai Lệ chen ngang
Điều này càng khiến bà ta trở nên chấn động ” Mày … mày nói gì? Mày gặp rồi … vậy … vậy Cố Nham ông ấy …”
” Phạm nhân thì phải ở trong ngục, bà nói xem … có đúng không?” – cô chậm rãi nói, hệt như đang kể một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình
Anh Túc thét lên ” Đó là cha ruột của mày, mày mau đưa ông ấy ra khỏi đây ngay!!!”
Nghe dứt câu, cô xông đến bóp lấy cằm của người đàn bà phía trước. Ánh mắt phát ra lửa giận khiến xung quanh như muốn đóng băng. Bộ dạng khiến người khác không rét mà run so với Tống Tư Duệ chẳng kém là bao
Người trước mắt ngỡ ngàng không dám tin, còn chưa kịp trấn an bản thân thì cô đã lên tiếng ” Hãy nhìn lại bản thân mình đi. Bà nghĩ bà còn là Cố phu nhân cao cao tại thượng có thể tùy ý ra lệnh người khác, tùy ý chà đạp tôi không thương tiếc, không thích thì đánh đập, khi cần có thể ra lệnh như một con chó hay sao?” Nói xong cô vung tay, bà ta vì thế té ngã xuống đất
Cổ Giai Lệ lấy trong túi xách da hàng hiệu ra tờ khăn giấy, vừa lau ngón tay được mài giũa cẩn thận vừa nhận từ bố thí cho người dưới đất câu nói “Tội danh bà mắc phải không thua kém chồng mình là bao. Bà nghĩ … lý do gì mà bản thân vẫn có thể tự do tự tại. Còn có, con gái bà nữa, vẫn nằm ở đây là do đâu?”
” Mày … mày …” – Anh Túc hoảng hốt
Cô vứt tờ khăn giấy sang một bên, chậm rãi cúi người nhìn thẳng vào người dường như vẫn còn chưa dám tin vào những gì chính tại nghe thấy ” Không phải bà nên hướng tối, cúi đầu nói tiếng cảm ơn vì đã rút toàn bộ đơn kiện bà hay sao?”
Bà ta thở gấp, lồng ngực thắt nghẹn không thể thở, đau đớn lắc đầu chỉ trỏ về phía cô ” Mày … sao mày lại ác độc như vậy?”
“Tại sao?” – cô hỏi ngược lại, sau đó nói thêm “Không phải các người biết rõ hơn tôi hay sao?”