Xe dừng lại trước sân, hắn đi vào tìm kiếm bóng dáng của người thương. Khi thấy cô đang ở trong mái đình cùng mẹ dùng trà, trò chuyện. Không nhiều lời lập tức đi đến
Châu Vỹ đang vui bỗng dưng mất hứng ” Dạo gần đây con bỏ bê Thiên Hạc hơi nhiều rồi đó
Ý đang muốn nói hắn không ở đó mà cứ quay về nhà mãi hay sao? Tống Tư Duệ nhìn mẹ mình, nhíu mày
Châu Vỹ trừng mắt như đang muốn khẳng định câu mình vừa nói – Chứ còn gì nữa?
“Con đã xử lý xong xuôi rồi, mẹ yên tâm”
Nói xong liền trìu mến nhìn cô “Em đã ăn gì chưa?”
” Vừa ăn xong” – cô nhẹ nhàng mỉm cười
Châu Vỹ năng tách trà, khó chịu lẩm nhẩm ” Giả vờ thân thiết
Hắn không thèm đôi co, đôi mắt gắt gao xoáy chặt lên người con gái trước mặt, giọng điệu khẩn trương gấp gáp ” Em đừng quên cuộc hẹn tối nay”
Cố Giai Lệ ăn miếng bánh ngọt, nhẹ gật đầu “Ừm”
” Khoan đã, cuộc hẹn gì đấy?” – Châu Vỹ đặt tách trà xuống, chen vào
Tống Tư Duệ nghe xong, nghênh mặt. Điệu bộ vô cùng đắc ý “Tối nay chúng con có hẹn đi ăn tối”
” Không được, mẹ phản đối”.
” Mẹ phản đối cũng vô ích. Vợ con đã đồng ý rồi” – hắn thân thiết ngồi bên cạnh cô, giúp châm trà
Châu Vỹ khó tin nhìn sang con dâu mình, miếng bánh đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất ” Giai Lệ … nó nói thật sao?”
Tổng phu nhân đứng dậy, nhanh chóng nói ” Sao con lại cùng nó đi ăn? Có ăn thì cũng nên là mẹ con chúng ta đi chứ, đi với nó làm gì?”
” Mẹ à, con là chồng cô ấy”
Bà chẳng quan tâm, lập tức nói thêm ” Con quên trước đây nó đối với con …”
” Mẹ có phải là mẹ con không?” – hắn chen vào
Chuyện đã qua lâu. Hắn đang cố gắng bù đắp, vậy mà bà lại nhắc đến Lúc đầu muốn hắn kết hôn là bà Muốn hắn cùng vợ mình tương thân tương ái. Bây giờ hắn yêu chiều cô thì bà lại ở đây phá bĩnh
Châu Vỹ mặc kệ con trai mình, đôi mắt dính vào Cố Giai Lệ đang bị kẹt ở giữa chẳng biết nên làm gì cho phải
“Con đừng có đi, thằng con trai của mẹ được mệnh danh là ác ma đó. Nó ăn thịt con mất!!!”
“…..” – Tống Tư Duệ bất lực -” Mẹ à, mẹ có thôi đi không?”
” Không đáng sợ . như thế đâu mẹ” – cô lên tiếng bênh vực
Trong lòng hắn dâng lên tia ấm áp khó tả. Ôn nhu nhìn cô, rồi lại cương nghị nhìn sang mẹ mình. ” Con sẽ không để con dâu của mẹ mất thêm miếng thịt nào. Nếu được sự đồng ý … sẽ đem về thêm một cục cưng”
Tất nhiên hắn chỉ nói cho có. Đang trong giai đoạn tìm hiểu từng bước Làm sao nhanh như thế được?
“Vậy thì đi đi. Nhớ là nếu không được sự cho phép thì đừng có mà lỗ mãn. Không thì mẹ gạch tên con khỏi gia phả” – Bà nghe đến Cục Cưng, dây thần kinh liền giãn ra, nhanh chóng chấp thuận
Cố Giai Lệ chớp chớp mắt khó hiểu Đem về thêm cục cưng? Định mua thêm gì hay sao?
Rất nhanh trời đã tối. Nhưng trên thực tế, người nào đó cứ bám dính lấy vợ mình thủ thỉ cô không được ăn mặc qua quít Sau khi thấy cô chọn bộ váy kín đáo màu hồng nhạt dài đến đầu gối khoe trọn eo thon, hắn mới thôi nói về vấn đề trang phục.
Bạn nghĩ như thế là xong ư? Hắn chỉ dừng vấn đề trang phục thôi. Chuyển sang nhắc nhở cô về thời gian. Rồi cứ luyên thuyên tại sao lại lâu đến giờ hẹn
Đến lúc cô chuẩn bị xong xuôi thì chỉ còn nửa cái mạng Sao bây giờ lại nói nhiều thế này a?
Trên tầng cao nhất của nhà hàng Pháp nổi tiếng. Toàn bộ tường đều được làm bằng kính, có thể nhìn ngắm phong cảnh thành phố về đêm