Edit: Alex
_____________
Cửa ban công không đóng, một cơn gió rét thổi vào khiến má Đỗ giật mình vì lạnh, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác: "Lời con nói có ý gì?"
"Con thích con gái." Đỗ Khê Nhiễm lặp lại từng chữ, "Không phải tình bạn đơn thuần mà là kiểu thích muốn sống cùng nhau cả đời như ba mẹ đây."
"Con... con..." Má Đỗ trợn mắt, chỉ vào con gái cả buổi vẫn chưa thốt nên lời, tức giận đến mức gần như phá giọng, "Con đang nói chuyện quỷ quái gì thế! Có phải con không muốn coi mắt nên nói dối gạt ba mẹ đúng không?"
Đỗ Khê Nhiễm im lặng mà tỏ vẻ quật cường, không hề có ý định vui đùa.
Lồng ng.ực má Đỗ phập phồng lên xuống. Bà nhìn trái nhìn phải, đoạn cầm lấy cái gối đập ngay lên đầu Đỗ Khê Nhiễm: "Đỗ Khê Nhiễm, mày thực lòng muốn làm ba mẹ tức chết đúng không!"
Đỗ Khê Nhiễm bị đập một phát trúng ngay, nhưng cũng không đau. Cô áy náy nói: "Xin lỗi ba mẹ."
"Bà bớt giận cái đã." Ba Đỗ trấn an má Đỗ, kéo bà ngồi xuống sô pha, im lặng một lúc mới trầm giọng hỏi, "Con nói thật à?"
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu.
"Con có biết thế nghĩa là gì không?"
"Con biết." Đỗ Khê Nhiễm không sợ người ngoài xì xào bàn tán, chỉ sợ không qua được ải của cha mẹ.
Hai vợ chồng già đều là người thật thà, bình thường chỉ tiếp xúc với những người, những sự vật chung quanh, chưa chắc đã theo kịp sự phát triển của thế giới bên ngoài. Đồng tính luyến ái lại càng là điểm mù trong tri thức, thế nên chỉ hơi tưởng tượng một chút thôi đã khiến bọn họ sợ đến mức hồn phi phách tán.
Con cái lớn lên có thể truy tìm khoảng trời riêng, nhưng cha mẹ thì vẫn ở trong nhà, giao tiếp với mọi người chung quanh. Nếu những chuyện trái với lẽ thường đó bị phát hiện, rất khó để không trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Người lớn tuổi đều thích sĩ diện, rất kị trở thành trò cười cho nhà người ta.
Hơn nữa, việc này cũng đã vượt quá tầm nhận thức của bọn họ. Đứa con gái từ bé đã học giỏi, chưa bao giờ làm chuyện gì khiến người ta phải nhọc lòng, ngoại hình xinh xắn, có công việc đàng hoàng trong mắt họ, nhất định có thể tìm được một người đàn ông xứng đôi vừa lứa, hạnh phúc cả đời.
Nhưng đứa con này lại đến thời nổi loạn tuổi trung niên, cho bọn họ một vố không kịp trở tay. Má Đỗ thậm chí còn cảm thấy trời sập cũng chỉ như thế mà thôi.
Lát sau, trong phòng khách vang tiếng nức nở của má Đỗ: "Sao con lại... sao lại như vậy? Rốt cuộc tại sao?"
Đỗ Khê Nhiễm vẫn còn quỳ trên mặt đất, đầu gối nhích đến trước mặt mẹ, giúp bà lau nước mắt. Cô thấp giọng nói: "Xin lỗi ba mẹ, là con làm hai người phải khó xử. Nhưng chuyện đã đến nước này, con cũng mong được hai người thông cảm."
"Thông cảm? Ba mẹ thông cảm cho con, vậy còn người khác thì sao?" Má Đỗ gắt, "Đến lúc đó người ta chỉ vào con mà mắng, con có chịu đựng được không?"
"Con chịu được." Trước khi xác định quan hệ thì Đỗ Khê Nhiễm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng phương diện ấy, "Mẹ, con không sợ người ngoài mắng con thế nào, con chỉ sợ hai người sẽ trách con. Từ nhỏ tới lớn, con chưa cầu xin ba mẹ chuyện gì, giờ con muốn ích kỷ một chút, muốn xin ba mẹ tha thứ."
Ba Đỗ im lặng như một ngọn núi, bắt đầu rít thuốc.
Má Đỗ khóc một lúc, trừng đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Bệnh này có chữa khỏi được không?"
Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu: "Dù được đi nữa thì con cũng không muốn chữa."
Má Đỗ bị chọc tức đến mức muốn vung tay lần nữa, rồi lại nghe con gái nói tiếp: "Thích một người đâu phải là bệnh."
Tay má Đỗ cứng đờ, cuối cùng vẫn không thể hạ xuống: "Con biết cái gì là thích sao?!"
"Con biết!" Giọng điệu Đỗ Khê Nhiễm bất giác nặng hơn, "Chính vì biết nên con mới nguyện chịu bị bao người chỉ trỏ, nguyện không có con cái, nguyện đi ngược lại quy tắc vốn dĩ của thế giới này... Con chỉ cần em ấy là đủ."
Má Đỗ đau lòng không thôi, song nhất thời lại không nói nên lời. Hai người giằng co một lúc, ba Đỗ mới lên tiếng: "Giờ tự dưng con nói ra là vì có đối tượng rồi đúng không?"
Đỗ Khê Nhiễm quay sang nhìn ông, "Vâng" một tiếng.
"Là Diệp Nam Nịnh à?"
"Cái gì? Tiểu Diệp?!" Má Đỗ quên cả khóc, kinh ngạc nhìn Đỗ Khê Nhiễm, "Có thật không? Người hẹn hò với con là Tiểu Diệp sao?!"
Đỗ Khê Nhiễm không phủ nhận. Phủ nhận cũng vô dụng, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Diệp Nam Nịnh bước ra từ tủ quần áo của cô. Chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ biết quan hệ của các cô, do từ đầu họ chưa nghĩ theo hướng đó mà thôi.
"Vâng, bọn con đã quen nhau một thời gian."
Má Đỗ suy sụp như mất hết sức lực, vừa như lầm bầm mà vừa như nói với con gái: "Chuyện gì thế này..."
"Hiện tại hai đứa đã đến bước nào rồi?" Ba Đỗ vẫn xem như trầm tĩnh. Càng là những lúc thế này, ông càng không thể hoảng loạn, "Con thích con gái từ nhỏ hay là bị nó dụ dỗ?"
Đỗ Khê Nhiễm buột miệng thốt lên: "Từ nhỏ con đã thích con gái rồi. Là lỗi của con. Em ấy chỉ bị con dạy hư thôi."
"Mày!" Ba Đỗ không nhịn được nữa. Ông vỗ mạnh lên bàn, khiến má Đỗ hoảng sợ, phải ngơ ngác nhìn ông: "Ông già, ông đây là..."
Ba Đỗ vờ như muốn ra tay. Má Đỗ vội ôm lấy ông, tỏ vẻ hung ác: "Ông nó, ông đừng xuống tay. Nói sao thì hồi trước ông cũng từng luyện võ, ông vung một phát là Nhiễm Nhiễm toi mất!"
Má Đỗ vừa kéo ba Đỗ vào phòng, vừa lớn tiếng uy hiếp Đỗ Khê Nhiễm: "Đỗ Khê Nhiễm, mày liệu mà ngẫm lại cho mẹ. Hồi trước ba mày là đại ca có tiếng trong xóm ta đó! Ổng mà ra tay thật thì mẹ không cứu được mày đâu!"
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
"Gọi điện thoại xin đơn vị cho nghỉ, mấy ngày nữa chúng ta lại về." Ba Đỗ chậm rãi thu tay lại, nghiêm túc dặn dò xong là không để ý đến bất kì ai nữa.
Mãi đến khi ngủ, hai vợ chồng già vẫn không nói thêm với Đỗ Khê Nhiễm lời nào, trực tiếp ở lại phòng Đỗ Hà Nhược.
Không rõ bọn họ có ý định gì. Đỗ Khê Nhiễm mò đến cửa nghe lén, biết họ xì xầm nói chuyện với nhau nhưng cụ thể thì không nghe được, đành bỏ cuộc. Trước mắt không có hành vi đánh chửi gì đã xem như kết quả tốt rồi, tiếp theo cứ lặng lẽ quan sát vậy.
Hôm sau là ngày làm việc, mới sáng sớm Đỗ Khê Nhiễm đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài. Mở cửa phòng ra, cô thấy mẹ đang làm bữa sáng trong bếp, ba thì đang xem thời sự sáng sớm, chẳng biết là tiếng trong bếp hay giọng phát thanh viên đọc tin tức ồn hơn.
Hai ông bà nhìn cô một cái, chẳng hé một lời mà chỉ ra hiệu bảo cô chuẩn bị ăn sáng.
Đỗ Khê Nhiễm lại nói: "Hai người ăn đi, con sang nhà đối diện ăn."
Má Đỗ dừng tay lại: "Ý gì đấy? Ba mẹ còn chưa ghét mày mà mày đã chê ba mẹ trước rồi hả?"
"Con không có ý đó, chỉ là bên Nam Nịnh đã làm phần của con rồi. Con không biết hai người sẽ dậy nấu bữa sáng nên không dặn em ấy đừng làm." Đỗ Khê Nhiễm vừa giải thích xong thì đã nghe thấy tiếng chuông, cô bước ra mở cửa.
"Chào buổi sáng, ăn sáng được rồi." Diệp Nam Nịnh nói xong, nhìn thấy hai vị phụ huynh trong nhà, kinh ngạc hỏi, "Cô chú còn chưa về ạ?"
"Ừ, bọn họ muốn ở lại chơi thêm vài bữa. Đi thôi, đi ăn." Đỗ Khê Nhiễm chuẩn bị ra ngoài, đoạn quay lại dặn dò, "Hai người cứ nghỉ ngơi ở đây đi, có chuyện gì thì gọi cho con."
"Hai đứa từ đã." Má Đỗ đột nhiên giơ con dao phay lên đập mạnh xuống tép tỏi, "rầm" một tiếng làm các cô giật nảy, "Ăn sáng chứ gì? Không ngại nếu ba mẹ ăn chung chứ?"
Diệp Nam Nịnh lập tức gật đầu, không hề nhận ra bầu không khí có phần quái lạ, ngoan ngoãn nói: "Đương nhiên không ngại. Nếu biết cô chú còn ở lại thành phố B chơi thì con đã làm luôn phần của hai người rồi."
"Không cần phiền toái vậy đâu. Hai đứa phải đi làm, không cần phải bận tâm bữa cơm của hai vợ chồng già này. Tự chúng ta sẽ coi rồi làm." Ba Đỗ tắt TV, bưng tô mì theo hai cô sang nhà đối diện.
Trên bàn cơm, món Trung món Tây lẫn lộn. Hai người lớn ăn mì sợi, hai người nhỏ ăn mì Ý uống sữa tươi, ranh giới hết sức rõ ràng.
Má Đỗ không khỏi nói thầm: "Hai đứa ngày nào cũng mấy món này, ăn ngon được sao?"
Diệp Nam Nịnh nói ngay: "Tụi con không chỉ ăn cái này thôi đâu. Hôm qua là mì sợi, hôm kia là bánh bao sữa đậu nành."
"Nhiều thứ vậy cơ à?"
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
"Con làm hết hả?"
"Vâng vâng."
"Con làm cho Đỗ Khê Nhiễm ăn?"
"Vâng vâng."
Má Đỗ nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái đầy ẩn ý. Xong vẫn tức, lại lườm thêm cái nữa.
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
Lúc đi làm, má Đỗ thấy Diệp Nam Nịnh xách theo hai phần cơm hộp đã chuẩn bị sẵn, ánh mắt càng phức tạp.
Trên đường đến công ty, Diệp Nam Nịnh nghi ngờ hỏi: "Cô chú trông hơi lạ nhỉ? Bọn họ không nói chuyện gì mấy, hơn nữa hình như cứ nhìn em hoài..."
"Bọn họ chưa thấy cô bé nào xinh xắn như em nên muốn nhìn thêm chút đỉnh ấy mà." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh đỏ mặt: "Thật hả chị? Vậy sao bọn họ cứ lườm chị? Trông sợ lắm."
"Có thể là so sánh hai bên, cảm thấy đứa con gái là chị không xài được. Em biết đấy, trong mắt cha mẹ thì con nhà người ta lúc nào cũng hơn." Đỗ Khê Nhiễm cười nói.
Diệp Nam Nịnh cũng cười theo.
Nhìn nụ cười của cô nàng, tâm trạng nặng nề của Đỗ Khê Nhiễm cũng nhẹ nhàng hơn phần nào. Lúc chuẩn bị xuống xe, cô đột nhiên cúi người đến gần hôn Diệp Nam Nịnh một cái: "Làm việc chăm chỉ."
"Dạ /(//? /w/? //)/"
Nhân sự trong nhóm công ty có thay đổi nhỏ. Hứa Hoan đã dọn hết đồ đạc sang văn phòng riêng của mình, còn một chuyên viên phân tích khác cũng thăng chức, thành trợ lý cấp trên của Diệp Nam Nịnh. Cũng may hai người đã hiểu tính nhau, chỉ trao đổi một lần về trình tự công việc là tiếp tục việc ai nấy làm.
Giữa trưa, Đỗ Khê Nhiễm bị Hứa Hoan kéo sang văn phòng mới ăn cơm, tiện thể thỉnh giáo một vài vấn đề lúc mới nhậm chức.
Bên này của Diệp Nam Nịnh vẫn là nhóm ba người như thường lệ, có điều Minh Sương vừa ngồi xuống đã lườm cô một cái sắc lẻm, cứ như cô thiếu đối phương tám trăm vạn.
"Cậu sao vậy? Mắt thâm quầng cả rồi? Ngủ không được à?" Thế này đúng là một trời một vực so với lần gặp tình cờ vào mấy hôm trước. Đây là lần đầu tiên Diệp Nam Nịnh thấy bạn mình sa sút tinh thần đến thế.
Hồ Giai Húc quay sang nhìn, cả kinh nói: "Minh Sương, cậu bị ai hút khô tinh khí hả? Tiều tụy dữ vậy! Mau trả cô nàng xinh đẹp lộng lẫy yêu mị lại cho mình đi!"
Minh Sương xoa xoa trán, không rảnh nói giỡn với hai người mà đi thẳng vào vấn đề: "Cậu với người kia là quan hệ gì?"
Gần như ngay lập tức, Diệp Nam Nịnh đoán được người cô bạn đang hỏi là ai. Cô trả lời: "Chị ấy là chị của mình."
Hồ Giai Húc chẳng hiểu mô tê: "Hai cậu đang nói gì dạ?"
Minh Sương hỏi ngay: "Tên gì?"
"Không phải hai người quen nhau à? Sao đến cả tên cũng không biết? Rồi sao chị ấy lại gọi cậu là Tiểu Minh?" Diệp Nam Nịnh cũng có đầy một bụng thắc mắc.
Hồ Giai Húc: "Hahahahaha Tiểu Minh là cái gì vậy trời?"
Một đôi đũa cắm phập vào hộp cơm khiến cả hai người nhìn mà khiếp đảm. Minh Sương nghiến răng nghiến lợi nói: "Tụi mình quen nhau, nhưng cô ta, trước giờ chưa hề lộ ra tên hay thân phận."
Hồ Giai Húc không rõ chuyện tình, thuận miệng nói: "Ha, cậu đây là bị chơi rồi."
Diệp Nam Nịnh: "Không thể nào? Rốt cuộc lúc trước hai người có quan hệ gì?"
"Cậu là em gái mà cô ấy chưa kể với cậu bao giờ à?" Minh Sương liếc Diệp Nam Nịnh một cái, mắt lộ ra mấy phần nguy hiểm, sau đó bắt đầu cười lạnh, "Ha, ha ha ha ha ha ha..."
Hồ Giai Húc vuốt cánh tay: "Đừng cười, thấy ghê quá."
Diệp Nam Nịnh muốn nói không phải Diệp Đình Sương cố tình giấu giếm đâu, chủ yếu là quan hệ của chị em cô thật sự không mấy gì thân thiết, chưa tới mức chị mới vừa về nước đã lập tức kể cho cô về bạn bè của mình.
Diệp Nam Nịnh vừa định lên tiếng thì lại bị Minh Sương ngắt ngang: "Cho mình số điện thoại của cô ấy."
"Này... không hay lắm đâu." Diệp Nam Nịnh vô cùng khó xử.
"Cho mình."
"Cậu tìm chị ấy làm gì?"
"Có món nợ phải tìm cô ấy tính sổ."
Dưới sự đe dọa xen lẫn dụ dỗ, Diệp Nam Nịnh thỏa hiệp. Có điều cô chỉ đồng ý hỏi giùm xem đối phương có chịu cho số hay không thôi. Sau khi Minh Sương đồng ý, cô mới gọi cho Diệp Đình Sương, nhỏ giọng hỏi: "Minh Sương hỏi số điện thoại của chị, em cho được không?"
Diệp Đình Sương im lặng mấy giây: "Minh Sương là ai?"
Diệp Nam Nịnh xấu hổ liếc qua Minh Sương: "Là Tiểu Minh mà chị nói đó."
"À..."
"Số điện thoại, cho không?" Diệp Nam Nịnh vừa hỏi xong, Minh Sương đã kề sát vào nghe lén.
"Không cho."
Vừa dứt tiếng thì điện thoại đã bị Minh Sương giật lấy: "Diệp Đình Sương, cô nghĩ bây giờ còn chơi trò biến mất được hả? Tôi đã biết tên và thông tin của cô rồi. Em gái cô hiện đang trong tay tôi, mau ngoan ngoãn nói cho tôi lí do biến mất, bằng không coi chừng tôi thủ tiêu con tin đấy."
Diệp Nam Nịnh: "."
"Vậy thủ tiêu đi. Tạm biệt." Diệp Đình Sương dứt khoát cúp điện thoại.
Minh Sương nhìn Diệp Nam Nịnh với ánh mắt khó tin: "Đó thật sự là chị của cậu hả?"
"Là chị thật, chỉ không thân như cậu nghĩ thôi. Hơn nữa chị ấy cũng lịch sự mà, không phải có tạm biệt cậu rồi đấy sao?" Diệp Nam Nịnh lúng túng 囧囧 lấy điện thoại về.
Minh Sương: "... Mình cần câu tạm biệt của cô ta hả?!"
Diệp Nam Nịnh dừng một chút rồi cười ngại ngùng: "Xem ra chị ấy không muốn cho số rồi, nên là thôi đi ha. Ngại quá, mình không thể cho cậu được."
"Không có gì phải ngại." Minh Sương hừ lạnh một tiếng, rồi chỉ chỉ vào thái dương, "Nãy mình thấy số rồi, còn nhớ luôn nữa."
Diệp Nam Nịnh: "..."
Tuy không rõ rốt cuộc hai người có quan hệ gì nhưng quả nhiên không nên tùy tiện trêu chọc phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp mà. Diệp Nam Nịnh âm thầm cầu nguyện cho Diệp Đình Sương.
Hồ Giai Húc: "Rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy hả! (╯‵□′)╯︵┻━┻"
_____________