• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Ánh trăng như tẩy, thấm lạnh, nhưng Diệp Nam Nịnh lại cảm thấy tim mình nóng hầm hập, sắp nhảy vọt đến cổ họng mà thiêu đốt, thậm chí nói chuyện cũng không được lưu loát: “Đỗ tổng, chị... chị... chị đeo từ khi nào?”

“Chắc ngày em tặng quá.” Đỗ Khê Nhiễm ngẫm lại.

Hôm ấy, cô uống say cùng Chương Mịch Song ở quán rượu, mơ hồ nhận ra tình cảm của bản thân. Khi Diệp Nam Nịnh đưa cô về nhà, nói muốn hôn, trái tim cô bất giác gõ dồn, nhịp thở cũng trở nên rối loạn, thế là chuồn thẳng, về đến nhà thì đeo lên.

“Đẹp không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

“Đẹp.” Diệp Nam Nịnh vui vẻ đáp, “Đeo trên người chị là đẹp nhất.”

Đỗ Khê Nhiễm cười cười nhìn cô nàng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Hai người đối diện nhau một lúc, tai Diệp Nam Nịnh dần ửng đỏ, thế là cô cúi đầu tiếp tục nhìn sợi dây trên cổ. Phần xương quai xanh hơi lõm, cô nhìn một lúc, thân thể càng ngày càng khô nóng, bèn hốt hoảng quay đầu ngó ra ánh đèn ngoài phố.

Nhìn góc nghiêng gương mặt đang gắng kiềm chế của Diệp Nam Nịnh, Đỗ Khê Nhiễm vừa định lên tiếng nói chuyện thì cửa ban công lại đột nhiên hé mở, Đỗ Hà Nhược tựa lên đó: “Sao hai người chưa ngủ nữa? Ngủ không được hả? Chơi đấu địa chủ hông?”

Bầu không khí bị cắt ngang, cả hai đồng loạt quay đầu. Nhìn Đỗ Hà Nhược tóc tai bù xù, các cô bất đắc dĩ nhìn nhau cười.

Ba người ngồi trên giường Đỗ Hà Nhược, bắt đầu chơi xì tố. Đỗ Hà Nhược không nỡ đem tiền ra chơi, thế nên ai thua sẽ bị dán giấy lên mặt.

Thế nhưng Đỗ Hà Nhược sao có thể đấu lại cáo già xảo quyệt Đỗ Khê Nhiễm, mà Diệp Nam Nịnh thì bài lại quá xui. Hai người thua túi bụi, giấy dán đầy mặt.

Nhìn hai cô nàng chịu trận, Đỗ Khê Nhiễm ôm bụng cười sặc sụa. Cười ngã ra giường lại nghiêng người thuận thế nằm xuống xong cười tiếp.

“Ai da, chị làm rớt bài hết rồi.” Đỗ Hà Nhược bước xuống giường nhặt bài.

Nghe tiếng cười của Đỗ Khê Nhiễm, trong mắt Diệp Nam Nịnh bất giác cũng đượm ý cười. Cô chăm chú nhìn chị. Đột nhiên bị đá một cước, theo phản xạ, Diệp Nam Nịnh lập tức đè cái chân ấy lại, sau đó mới sửng sốt... nhận ra Đỗ Khê Nhiễm đang nằm ngay trước mặt cô, mà cô còn nắm mắt cá chân chị, như thể chỉ cần dùng chút lực đã kéo được người kia đến sát bên...

Trên mặt dán quá nhiều giấy nên Đỗ Khê Nhiễm không phát hiện ra ánh mắt nguy hiểm của cô. Chị cười ngồi dậy: “Ngại quá, đá trúng em rồi.”

“Không sao chị.” Cổ họng Diệp Nam Nịnh khô khốc. Cô từ từ rút tay về, còn cố ý vuốt một chút trên mu bàn chân đối phương.

“Nhặt xong chưa?” Đỗ Khê Nhiễm quay đầu giục Đỗ Hà Nhược, “Có mấy lá bài mà nhặt cả nửa ngày.”

“Ai da, chị phiền ghê á! Rõ ràng là chị làm rớt mà!” Đỗ Hà Nhược vốn đã thua bài, bị cười nhạo một tràng, giờ còn bị hối thúc nên cũng bốc hỏa. Cô nàng giật hết giấy dán trên mặt xuống, quăng đám bài đi rồi nhảy vọt lên giường, nhanh tay lẹ chân đè Đỗ Khê Nhiễm, “Hừ, cho chị ăn hiếp em.”

Đỗ Khê Nhiễm cười sặc sụa: “Bản thân chơi dở mà còn đổ cho chị mày?”

“Chị mới chơi dở ấy! Chị ăn gian! Gian lận!” Đỗ Hà Nhược cầm gối đầu đè lên mặt chị gái.

Diệp Nam Nịnh đâu đã chứng kiến cảnh này bao giờ. Cô sợ xanh cả mặt, vội giữ chặt tay Đỗ Hà Nhược, giật chiếc gối lại: “Đừng như vậy. Chị ấy là chị em.”

Đỗ Hà Nhược khiếp sợ quay sang: “Chị cũng bênh bả nữa hả? Bả mới ăn sạch đó!” Nói đoạn, Đỗ Hà Nhược lại bất ngờ phản công, đè cả Diệp Nam Nịnh xuống, “Hừ hừ, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu. Hôm nay để em vì dân trừ hại!”

“Được rồi, mày chơi chưa đã nữa à? Sao lại bắt nạt khách thế kia.” Đỗ Khê Nhiễm thoát thân, bèn đá đá Đỗ Hà Nhược tỉnh rụi.

Đỗ Hà Nhược nổi hứng đùa nhây, cầm lấy gối đầu bất chấp tất cả mà quật túi bụi. Đỗ Khê Nhiễm cũng nhanh chóng cầm lấy một cái gối khác phản kích. Hai chị em bắt đầu giáp lá cà quật nhau.

Mấy phút sau, hai người thở hồng hộc ngồi trên giường, nhìn Diệp Nam Nịnh lúc này đang quấn chăn thành một cục, chỉ lộ ra đôi mắt ngơ ngác hoảng sợ thì không khỏi cùng bật cười.

Đỗ Hà Nhược ngả người ngay bên cạnh, cười khanh khách: “Chị Tiểu Diệp, đừng nói chị tưởng tụi em đánh nhau thật đấy nhé?”

“Không... không phải sao?” Cảnh tượng vừa rồi khiến Diệp Nam Nịnh hết sức hoảng hốt, cho rằng hai chị em muốn lật cả nóc nhà lên, sợ đánh thức hai ông bà.

Đỗ Khê Nhiễm cũng ngả người xuống bên kia, thở hồng hộc nói: “Chỉ là thư giãn gân cốt thôi.”

Diệp Nam Nịnh: “Em chưa thấy hai người như vậy bao giờ.”

Đỗ Khê Nhiễm: “Vì đây là ở nhà.”

Diệp Nam Nịnh: “À... Hay thật.”

Trán Đỗ Khê Nhiễm giật nhẹ, đột nhiên nhận ra loại hành động giữa chị em gái với nhau như thế chắc cô nàng không được quen. Cô nghiêng mình, một tay chống đầu, tay kia vỗ vỗ chăn Diệp Nam Nịnh: “Mau ngủ đi. Ngủ ngon.”

Diệp Nam Nịnh nhìn người nằm bên cạnh, ánh mắt chớp động, ẩn chứa ý cười trong veo. Cô dịu giọng nói: “Chị ngủ ngon.”

Đỗ Hà Nhược nhìn hai người tình tứ với nhau: “... A lô! Đây là phòng em, hai người ra ngoài cho em!”

Diệp Nam Nịnh chợt giật mình, sau đó xấu hổ trở về phòng Đỗ Khê Nhiễm, song trong lòng lại vui sướng đến mức ngủ không yên. Nghĩ đến việc Đỗ Khê Nhiễm mang dây chuyền cô tặng, còn là mặt dây có chứa ẩn ý, khiến máu trong người cô rần rần, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Trời mới vừa hửng sáng thì Diệp Nam Nịnh đã thức dậy. Cô nằm trên giường bấm điện thoại một lúc, nghe thấy bên ngoài có tiếng người qua lại mới áp tai lên cửa nghe ngóng một phen, phát hiện là tiếng của hai ông bà, không dám ra, thế là lại rút lên giường.

Chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng Đỗ Khê Nhiễm. Cô lập tức mở cửa, thấy chị đang đứng trong phòng khách, vừa đánh răng vừa nói mình muốn ăn gì với má Đỗ.

Nghe thấy động tĩnh của Diệp Nam Nịnh, Đỗ Khê Nhiễm quay đầu, ậm ừ nói: “Dậy rồi à, mau ra đánh răng.”

“Dạ vâng.” Diệp Nam Nịnh lập tức đi theo chị vào toilet đánh răng, rửa mặt. Hai người đứng song song nhau trước gương. Không gian chật chội nhưng hình ảnh lại ấm áp lạ thường.

Diệp Nam Nịnh không nhịn được mà bắt đầu cười ngây ngô. Thấy thế, Đỗ Khê Nhiễm cũng cười: “Em cười cái gì?”

Diệp Nam Nịnh hỏi ngược lại: “Chị cười cái gì?”

“Chị cười em.”

Diệp Nam Nịnh cười càng tươi.

Lúc ăn sáng thì Đỗ Hà Nhược vẫn chưa xuất hiện. Má Đỗ nói: “Kệ nó đi, ngày nào cũng ngủ tới trưa trờ trưa trật. Cơ mà hôm nay Nhiễm Nhiễm lại dậy sớm được một lần hiếm thấy, xem ra trong nhà phải có khách thì mới làm con dậy sớm được.”

Đỗ Khê Nhiễm vờ như không nhìn thấy ánh mắt mừng thầm của Diệp Nam Nịnh, vội lùa mấy cái cho xong rồi hỏi: “Em còn muốn đi chơi đâu nữa không?”

Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ: “Hôm qua chị nhắc pizza sầu riêng nhỉ? Muốn ăn không?”

“À phải, vừa hay trong nhà mới mua sầu riêng.” Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy may mắn vì hôm qua mình đã mua mấy hộp ở siêu thị, vội mang ra bày trước mặt cô nàng, “Ăn đi.”

“Không phải để làm pizza à?”

“Phiền lắm. Chị thuận miệng nói thế thôi, em cứ ăn cái này đi. Chắc là chưa hư đâu.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“Không phiền. Vẫn nên để em làm pizza thôi.” Diệp Nam Nịnh biết chị thích ăn pizza hơn.

Má Đỗ đứng ngoài cửa phòng bếp, nhỏ giọng xì xầm với ba Đỗ: “Ông nói xem, để khách tới nhà làm pizza thật sự được không vậy? Con bé là gia sư của Hà Nhược đấy.”

“Không sao đâu nhỉ?” Ba Đỗ nhìn hai người trong bếp, một đứa phụ trách làm pizza, đứng kia đứng bên cạnh hỗ trợ, nhân tiện học hỏi cách làm, thi thoảng còn vang lên những tiếng nói cười, “Chắc như vậy mới thoải mái. Không phải hai đứa nó đang chơi vui vẻ đấy sao?”

Pizza làm xong, cả nhà đều nếm thử. Má Đỗ giơ ngón cái: “Ngon lắm. Sầu riêng cũng không còn hôi nữa!”

Ba Đỗ gật đầu liên tục, ăn liền tù tì hai miếng, cộng thêm bữa sáng nữa thì đã no đến mức nằm bẹp trên sô pha không đứng lên nổi.

Đỗ Khê Nhiễm dẫn Diệp Nam Nịnh vào nội ô dạo một vòng, ăn trưa ngoài tiệm, sau đó hỏi xem cô nàng muốn đi đâu chơi. Diệp Nam Nịnh nói muốn đến xem trường cũ của Đỗ Khê Nhiễm.

Trường học đã nghỉ, những cửa hàng xung quanh cũng ngưng bán về đón Tết, đường phố hết sức vắng vẻ. Hai người đứng trong gió lạnh, nhìn cổng trường, sau đó đi men theo con đường. Thi thoảng nhớ đến chuyện gì đó thú vị trong trường lúc trước, Đỗ Khê Nhiễm nhắc đôi câu, Diệp Nam Nịnh sẽ không nhịn được cười, trong đầu phác họa ra hình ảnh Đỗ Khê Nhiễm thời thiếu niên dựa trên những chi tiết mà chị miêu tả, chỉ hận mình sinh ra muộn mấy năm, không thể gặp được Đỗ Khê Nhiễm lúc nhỏ.

Bước đến ngã tư, mắt Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên sáng rỡ. Cô kéo tay Diệp Nam Nịnh chạy sang bên kìa đường.

Diệp Nam Nịnh vốn chẳng hề ngó đường mà chỉ lo cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau. Trước kia, khi căng thẳng, Đỗ Khê Nhiễm cũng sẽ kéo cô nhưng hầu như chỉ là nắm lấy cánh tay hoặc cổ tay, chưa cầm bàn tay bao giờ.

“Không ngờ tiệm này vẫn còn bán.” Đỗ Khê Nhiễm chỉ vào cửa hàng trước mặt, “Tiệm bánh ngọt lâu năm lắm rồi, dẫn em đi ăn thử.”

Nói là tiệm bánh ngọt nhưng thật ra lại bán đủ thứ, còn có rất nhiều mì gói có thể trụng ngay trong tiệm, đồ ăn vặt, đồ chơi, văn phòng phẩm linh tinh, cái gì cũng có. Tất cả bày trên những kệ hàng được phân loại rõ ràng, hệt cái tiệm tạp hóa.

Đỗ Khê Nhiễm gọi hai phần sữa đông hai tầng, sau đó dẫn Diệp Nam Nịnh ra ngồi xuống băng ghế bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô cất giọng nói: “Thời đi học thì chỗ này khó giành lắm đó. Nhiều người ngồi cái là ngồi cả mấy ngày, chẳng thèm nhường ai.”

Diệp Nam Nịnh nhìn chung quanh, để ý thấy trên bức tường bên cạnh có dán rất nhiều giấy nhớ, ghi lại lời hứa nguyện của đông đảo những người từng đến đây. Chữ viết cũng đủ kiểu đủ nét, bên cạnh còn treo một xấp giấy nhớ trống.

“Hồi chị còn học thì chưa có bức tường này đâu.” Đỗ Khê Nhiễm cảm thán, sau đó bước qua nhìn, còn cười hết sức vui vẻ, “Cái này vui này, em qua xem xem.”

Diệp Nam Nịnh tiến sát đến xem, chỉ thấy trên giấy viết mấy chữ “Ai đọc cái này là đồ ngu si”.

Hai người tươi cười nhìn dấu vết mà những thiếu nam, thiếu nữ để lại chung quanh.

Bà chủ tiệm gọi sữa đông hai tầng có rồi. Đỗ Khê Nhiễm quay lưng đi lấy đồ ngọt, lúc trở về lại thấy Diệp Nam Nịnh lén bỏ chiếc bút vào túi xách.

Mắt cô chớp động, bình thản nói: “Ăn thử cái này xem. Rẻ rề, nhưng mùi vị lại khá ngon. Đám học sinh mê món này nhất.”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh ra mòi bình tĩnh mà nếm thử, sau đó gật gật đầu, “Ngon lắm.”

Ăn xong, Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Em đi vệ sinh không?”

“Vâng.”

Đỗ Khê Nhiễm dẫn cô nàng đến toilet, sau đó bước lại chỗ bức tường hứa nguyện kia, đứng tại nơi Diệp Nam Nịnh vừa đứng, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm. Chỉ nhoáng cái cô đã phát hiện nét chữ của Diệp Nam Nịnh lẫn trong đám chữ học sinh, nắn nót từng nét, trông rất đẹp.

Cả bức tường đầy những lời hứa nguyện lớn bé đủ kiểu, song Đỗ Khê Nhiễm chỉ để ý đến tờ giấy ghi tâm nguyện trước mắt. Trên đó viết...

[nếu có thể gặp được Đỗ Khê Nhiễm sớm một chút thì hay quá.]

“Đỗ tổng, em xong rồi.”

“Ừ.”

Diệp Nam Nịnh bước ra từ toilet, thấy Đỗ Khê Nhiễm đang đợi gần đó thì vội rảo nhanh chân, cùng đối phương ra khỏi cửa tiệm.

Lúc này đã ba giờ hơn, phải chuẩn bị ra sân bay. Dù rất muốn ở lại thêm mấy ngày nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn không thể không đi, bởi ngày mai là giao thừa, về tình hay lí thì cô cũng nên về nhà.

Chạy ngang một trung tâm thương mại, Đỗ Khê Nhiễm hỏi cô có muốn vào mua ít đặc sản cho người nhà hay không. Diệp Nam Nịnh gật đầu đồng ý, sau đó cùng chị đi mua đặc sản một cách vội vàng. Lựa được một lúc, tự dưng cô phát hiện Đỗ Khê Nhiễm mất tích, loay hoay tìm chị trong cửa hàng một vòng mới thấy chị bước từ cửa vào. Cô ngạc nhiên hỏi: “Chị vừa đi đâu thế?”

“Đi loanh quanh xem thử.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Đủ hết chưa?”

“Vâng, chắc được rồi.” Diệp Nam Nịnh tay xách nách mang, định đặt đồ vào cốp sau.

Nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại nhanh tay mở cửa băng sau trước: “Để đây đi, lát nữa lấy cho dễ.”

Diệp Nam Nịnh không hiểu để ở băng sau thì lấy cho dễ chỗ nào, song vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Suốt đường đi, Diệp Nam Nịnh liên tục nhìn đồng hồ.

“Em nôn về dữ vậy cơ à?” Đỗ Khê Nhiễm trêu.

“Không phải...” Diệp Nam Nịnh giải thích, “Em cảm thấy cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ thì thời gian sẽ trôi qua chậm hơn một chút.”

Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm khẽ cong: “Diệp Nam Nịnh, em hẳn nên thành thật một chút. Cứ cảm thấy em giấu trong lòng rất nhiều chuyện, nhưng phải nói ra thì mới nhẹ nhõm chứ.”

Diệp Nam Nịnh: “Em... sẽ cố.”

“Ừ, mai mốt em có thể nói với chị. Dù là cảm xúc tích cực hay tiêu cực gì cũng đều có thể kể cho chị.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh: “Em sợ chị chê em phiền.” Hơn nữa cô đã quen giấu kín cảm xúc trong lòng.

Đỗ Khê Nhiễm im lặng một lúc rồi nói: “Chưa chắc.”

Diệp Nam Nịnh ấm lòng: “Cảm ơn Đỗ tổng.”

Xe ngừng tại sân bay, Diệp Nam Nịnh nhọc nhằn lấy mấy túi đặc sản ở băng sau rồi đóng cửa lại. Thấy Đỗ Khê Nhiễm đứng bên cạnh cốp xe, cô bèn nói: “Đỗ tổng, chị đưa đến đây được rồi.”

Cô sợ nhỡ đưa tận vào trong lại luyến tiếc, hoặc đổ lệ ngay tại đó thì cũng nghẹn quá.

“Ừ.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Lại đây, chị hỏi mấy câu.”

Diệp Nam Nịnh nghi hoặc bước đến trước mặt đối phương: “Hỏi gì chị?”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn thẳng vào mắt cô nàng: “Mấy hôm nay nghỉ, Minh Sương có liên hệ em không?”

Ánh mắt Diệp Nam Nịnh lảng đi. Theo bản năng, cô muốn né tránh đề tài này. Đỗ Khê Nhiễm nói: “Có sao nói thật vậy đi.”

“... Có.”

“Rủ em đi chơi hả?”

“Vâng.”

“Rồi em có đi không?”

“Dạ không.”

“Tại sao?”

“Em đâu có thích cậu ấy.” Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nói.

“Vậy là tốt rồi.” Đỗ Khê Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Nam Nịnh nghi hoặc nhìn người trước mặt, mắt thoáng qua nét khó hiểu, trong lòng cũng bất chợt nảy sinh một suy nghĩ khiến người ta sung sướng, nhưng rồi lại cảm thấy không mấy khả thi nên ráng dằn xuống.

“Công em lặn lội từ xa đến chơi một chuyến, tặng em món quà vậy.” Đỗ Khê Nhiễm mở cốp xe, bên trong là một bó hoa hồng, “Lúc trước em nói thích hoa hồng, không biết giờ còn thích không?”

Diệp Nam Nịnh nhìn bó hoa tươi đẹp mà ngây ra như phỗng, nói chuyện cũng lấp vấp: “Th... thích. Chị tặng em cái gì cũng thích hết.”

“Hoa khác cũng thích à?”

“Ừm ừm!”

“Vậy mà lúc trước em nói thích nhất hoa hồng.”

“Đó là em...” Nhớ đến lời Đỗ Khê Nhiễm nói trên xe, Diệp Nam Nịnh muốn mạnh dạn bộc lộ suy nghĩ, có lẽ Đỗ tổng sẽ không giận. Vì thế, cô dè dặt kể ra tính toán nhỏ của bản thân, “Đó là em lừa chị. Em chỉ muốn tìm cái cớ để được chị tặng hoa hồng thôi.”

“Sau này đừng tìm cớ nữa.”

Diệp Nam Nịnh hốt hoảng, đang định nói không phải chị sẽ không giận sao thì đã thấy Đỗ Khê Nhiễm chìa bó hoa hồng vào lòng cô, mặt đầy ý cưới: “Diệp Nam Nịnh, hai ta yêu nhau đi. Em muốn bao nhiêu hoa hồng cũng được.”

Niềm vui liên tục ập đến khiến Diệp Nam Nịnh ngu người. Cô cứng đờ đứng đó, mãi đến khi mặt bị người ta véo mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó phát hiện không phải mộng, là thật. Đỗ Khê Nhiễm nói muốn yêu nhau với cô!

“Thật hả chị?” Diệp Nam Nịnh ôm ng.ực, kinh ngạc hỏi.

“Ừ, là thật.” Đỗ Khê Nhiễm nhìn đồng hồ, rồi lại ôm nhẹ cô nàng qua bó hoa hồng, “Sắp check-in rồi, vào đi. Chúc em năm mới vui vẻ trước.”

“Năm mới vui vẻ.” Diệp Nam Nịnh vừa đi vừa liên tục lưu luyến ngoái đầu lại nhìn Đỗ Khê Nhiễm, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới thảng thốt bước lên trước, song vẫn chưa thể tin được sự thật.

Một thoáng lơ đễnh nhìn qua, bước chân cô đột nhiên khựng lại, bất chợt cầm lấy tờ giấy kẹp trong bó hồng. Là giấy nhớ ở tiệm bánh, trên đó viết: [không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc.]

—— nếu có thể gặp được Đỗ Khê Nhiễm sớm một chút thì hay quá.

—— không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc.

_____________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK