• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 57

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Trong phòng hết sức im ắng, ngay cả ánh đèn cũng vô cùng u ám. Có lẽ khi lựa chọn bữa tối dưới ánh nến thì chủ nhân nó cũng đã tính đến chuyện che giấu cảm xúc trên gương mặt.

Đỗ Khê Nhiễm cứng người, trên mặt là bốn chữ “không thể tin được” to tướng. Đồng tử cô khẽ run, ánh mắt ngập tràn sự kinh ngạc, nhờ tác dụng che đậy của ánh sáng mờ tối nên mới không quá thất thố.

Bàn tay vốn tự nhiên gác bên mép giờ đã nắm chặt góc bàn. Cô lùi về sau mấy bước, ngồi xuống ghế, sau đó nâng mắt, nhìn chăm chú vào Diệp Nam Nịnh: “Em vừa... nói cái gì?”

Diệp Nam Nịnh thả lỏng vai, ngồi thụp xuống chỗ đối diện hệt suy sụp, như thể câu nói vừa rồi đã rút cạn tất cả sức lực của cô. Cô ngồi đó, lén xoắn xuýt hai bàn tay, mắt đảo vòng, mãi một lúc sau mới thấp thỏm nhìn Đỗ Khê Nhiễm, lí nhí hỏi: “Ngài đoán được người em thích là ai không?”


“Ngài?”

“Chị!” Diệp Nam Nịnh lập tức sửa miệng. Hễ hồi hộp là cô lại nhát cáy, hận không thể trực tiếp quỳ xuống nói chuyện với người ta.

Dù có khó tin đến đâu đi nữa thì khi nhìn thấy vẻ hoảng loạn, nói năng lung tung của người mà ngày thường rất mực bình tĩnh, lạnh nhạt, Đỗ Khê Nhiễm cũng chỉ nghĩ ra được một khả năng.

Cô chậm rãi hỏi: “Tại sao... lại là chị?”

Đôi mi Diệp Nam Nịnh run rẩy. Cô đáp: “Thì... là chị thôi. Em là em thích chị.”

Ngón tay Đỗ Khê Nhiễm hơi nhích. Cô bất giác cầm ly rượu bên cạnh lên, nương đó che đi vẻ hốt hoảng thoáng qua: “Không phải em thích người đó hơn bốn tháng rồi ư? Hai ta quen biết nhau mới hai tháng thôi mà...”

“Em gặp chị từ bốn tháng trước rồi.” Không biết nghĩ đến điều gì mà Diệp Nam Nịnh lại đứng dậy mở đèn. Căn hộ lập tức sáng bừng. Ánh đèn chói mắt chiếu lên mặt Đỗ Khê Nhiễm, cô giơ tay che đi.


Ngay sau đó, Đỗ Khê Nhiễm lại nghe thấy tiếng cô nàng lật đật chạy vào phòng. Đến khi quen với ánh sáng rồi, cô mới nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn phòng khách trống rỗng mà hoang mang tột độ.

“?”

Đỗ Khê Nhiễm không hiểu. Cô còn chưa chạy mà, sao tự dưng cô nàng lại chạy vào phòng rồi? Có khi nào là lén khóc nhè không? Hay trong phòng có đạo cụ, Diệp Nam Nịnh tỏ tình thất bại, vì yêu sinh hận, cuối cùng bại lộ bản chất biếи ŧɦái, định nhốt cô lại? Thế thì câu hỏi là bữa tiệc trên bàn đây có phải bữa ăn cuối cùng của cô không? Ăn hay không ăn, đây là cả một vấn đề.

Chính vào lúc suy nghĩ của Đỗ Khê Nhiễm bay cao bay xa thì Diệp Nam Nịnh đã trở lại, tay cầm một món đồ, đặt xuống trước mặt cô “cộp” một tiếng.

Đỗ Khê Nhiễm bị cảnh tượng ấy làm giật mình, cúi đầu nhìn mới thấy Diệp Nam Nịnh đang cầm trong tay một cái lon rỗng. Cô nuốt nước bọt, cất giọng hỏi: “Không phải ý của em là kêu chị đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bằng không thì chỉ có thể ăn cái này đấy chứ?”


Diệp Nam Nịnh hoang mang nhìn Đỗ Khê Nhiễm, không biết trong đầu đối phương đã tưởng tượng ra bao nhiêu tình cảnh. Cô giải thích: “Cái này là thức ăn cho mèo, hồi trước chị từng mua.”

Nghe vậy, Đỗ Khê Nhiễm mới tò mò nhìn xuống nhãn hiệu của chiếc lon. Là một hiệu thức ăn cho mèo thường thường, lúc trước khi đi cho mèo hoang ăn thì mới đầu cô chỉ mua đại mấy hộp đồ ăn bán gần đó, sau này mới đổi thành đồ nhập khẩu.

“Tại sao cái này lại ở chỗ em?” Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nhìn Diệp Nam Nịnh, ánh mắt run run, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán táo bạo, “Không phải em...”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, ý bảo chị nói tiếp.

“Giành ăn với mèo hoang đấy chứ!?” Đỗ Khê Nhiễm thốt ra câu nói khiến người ta hết hồn.

“...”

Diệp Nam Nịnh nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải. Chỉ là lúc đó thì em biết chị thôi.”
Khi mới gặp nhau, cô chỉ nhìn Đỗ Khê Nhiễm thêm mấy lần, bị vẻ ngoài xinh đẹp và trái tim lương thiện của chị thu hút, sau đó mỗi khi rảnh rỗi thì lại đến nơi ấy chờ chị đẹp đi ngang qua. Một ngày nào đó rất lâu sau lần “tình cờ gặp gỡ”, cô đợi chị đi rồi mới qua cho mèo ăn, phát hiện cái lon đã bị ăn sạch, bèn cầm lấy toan đi bỏ. Nhưng rồi không hiểu vì sao mà cô lại mang nó về nhà, rửa sạch, sau đó cất đi.

Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nhìn sang: “Lúc đó? Ý em là... trước khi vào công ty thì em đã thấy chị cho mèo ăn rồi?”

“Vâng... À, em nhớ rồi, còn một món đồ có thể chứng minh nữa!” Diệp Nam Nịnh lại xoay người chạy về phòng.

“Ầy...” Đỗ Khê Nhiễm há miệng thở hắt, muốn gọi cô nàng trở lại nhưng đối phương đã vội vàng chạy mất, như sợ cô không tin, một hai phải chứng minh rằng mình đã yêu thầm bốn tháng.
Giờ không còn sớm nữa, bụng Đỗ Khê Nhiễm đã réo từ lâu, mà trước mặt lại bày một bàn đầy những món ngon, quả là một thử thách khó nhằn.

Ánh mắt cô bất giác nhìn lên bàn, rồi lại liếc qua phòng ngủ, sau đó nhanh tay nhón lấy một cái bánh mochi từ đĩa điểm tâm. Vừa cắn một cái thì đã nghe thấy tiếng bước chân, cô vội nhét hết vào miệng, quay mặt đi, đưa lưng về phía Diệp Nam Nịnh, nhanh chóng nhai nuốt.

“Đỗ tổng, chị xem cái áo này đi.” Diệp Nam Nịnh gọi.

“Ừ ừ, thấy rồi.” Đỗ Khê Nhiễm trả lời lấy lệ.

“Chị còn chưa nhìn mà.” Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm đành phải quay lại nhìn, song tay vẫn che miệng. Ánh mắt cô liếc đến chiếc áo sơ mi bông trên tay cô nàng, trông cứ thấy quen quen.

“Chị còn nhớ chị từng gặp cái áo này ở đâu không?” Diệp Nam Nịnh gợi ý.
Hình như là ở... Đỗ Khê Nhiễm từ từ trợn mắt, che miệng kinh ngạc hỏi: “Em chính là tên biếи ŧɦái đó!?”

“Đúng rồi.” Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, “Tên biếи ŧɦái đó là em đó!”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Diệp Nam Nịnh: “...” Có phải mình hơi kích động quá rồi không?”

Đỗ Khê Nhiễm: “......”

Diệp Nam Nịnh: “......”

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Diệp Nam Nịnh mới ỉu xìu gục đầu xuống: “Đỗ tổng, có phải chị ghét em rồi không?”

Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu.

“Vậy sao chị không nói gì với em hết... Không mấy chị mắng em đi.” Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói.

Nghe thế, Đỗ Khê Nhiễm dứt khoát thả tay xuống, hoàn toàn buông xuôi, thậm chí còn không màng hình tượng mà lừa lừa đầu lưỡi trên cung hàm: “Tại vì chị còn chưa ăn xong. Hơi dính răng.”

Thấy trong miệng Đỗ Khê Nhiễm còn có thứ gì đó, Diệp Nam Nịnh lại quay sang nhìn thức ăn trên bàn. Trong đĩa thiếu mất một cái mochi, cô lập tức vỡ lẽ: “Chị đói bụng rồi à?”
“Còn phải hỏi nữa hả?” Đỗ Khê Nhiễm vỗ vỗ bàn, “Chị chờ ăn cơm biết bao lâu rồi, kết quả em ba hồi lấy cái lon không, bốn hồi cầm cái áo bông, biểu chị ăn cái gì?”

“Ngại quá, lỗi em.” Diệp Nam Nịnh lập tức buông chiếc áo sơ mi, một lần nữa ngồi xuống bàn. Cảm xúc ngại ngùng, thấp thỏm vì tỏ tình cũng tan đi quá nửa. Cô vội mở nắp mấy món chính còn lại, thử độ ấm, “Em đi hâm mấy cái này nóng lên chút.”

Đỗ Khê Nhiễm cũng theo cô nàng vào phòng bếp, tự tay bới cơm: “Em muốn ăn bao nhiêu?”

“Em muốn hơn nửa chén.” Diệp Nam Nịnh đáp.

Đỗ Khê Nhiễm bưng hai chén cơm trở lại bàn: “Em qua ăn trước đi, chừng nào xong lại đi bưng.”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh lúp xúp chạy về. Đến bên bàn thì cô lại từ từ nhích chân hệt con ốc sên, dè dặt ngồi xuống ghế, không ăn gì mà chỉ cắn đũa lén nhìn người đối diện.
Đỗ Khê Nhiễm biết cô nàng đang nhìn lén, song lại không vạch trần mà chỉ tập trung ăn cơm. Mãi đến khi tiếng lò vi sóng vang lên, Diệp Nam Nịnh mới vội vã đi bưng đồ ăn sang bày ra trước mặt, đồng thời nương đó mà khơi chuyện: “Ngon không chị?”

“Ngon chứ.” Đỗ Khê Nhiễm chìa bát cơm ra cho cô nàng xem, “Chị ăn gần hết cơm luôn rồi.”

“Để em bới thêm cho chị.” Diệp Nam Nịnh vươn tay lấy đi cái bát từ Đỗ Khê Nhiễm, nhanh nhẹn thêm cơm cho đối phương.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn bát cơm bị ém đầy ứ: “Em định khiến chị no chết đúng không?”

“Đâu có.” Diệp Nam Nịnh vô tội nói, “Em sợ chị ăn không đủ no.”

Đỗ Khê Nhiễm: “... Em cũng ăn nhanh đi. Ăn một mình không vui.”

“Vâng.” Bấy giờ Diệp Nam Nịnh mới bắt đầu và cơm, biểu cảm trên mặt giấu hết sau cái bát, khóe miệng có làm sao cũng không ghìm xuống được.
A! Aaaaaaaaaaaaaa!

Đỗ tổng không có đuổi cô đi, không có mắng cô, không có ghét cô, còn ở lại ăn cơm!!!

Bất luận kết quả có như thế nào, Diệp Nam Nịnh cũng cảm thấy đáng giá!

Nếu có thể được nhiều hơn một chút thì càng tốt!!!

Diệp Nam Nịnh biết mình đang quá tham lam, nhưng con người chính là thế, khó có thể thỏa mãn được tham dục. Huống hồ chị là Đỗ Khê Nhiễm, tình yêu đã sớm đong đầy qua những tháng ngày bên nhau chung sống.

Đỗ Khê Nhiễm ăn xong một chén, thế nên tốc độ ăn cơm hiện đã chậm lại, đầu óc cũng có thời gian ngẫm nghĩ chuyện trước đó của hai người. Cô gắp một miếng sườn, bình thản hỏi như đang tán gẫu chuyện nhà: “Vậy nên em biết chị, cũng yêu thầm chị từ lâu rồi?”

Diệp Nam Nịnh ngậm miếng ngó sen, gật đầu.

“Sau đó theo dõi chị, rồi đến Chính Hòa làm?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
“Không phải.” Diệp Nam Nịnh hoảng loạn nuốt miếng ngó sen, phất phất tay nói, “Trước đó em thật sự không biết chị ở Chính Hòa, còn là cấp trên của em.”

Đỗ Khê Nhiễm ngẫm lại cảnh tượng khi hai người mới gặp nhau ở công ty, nhớ ra hành động khác thường, đôi mắt rung động, ánh nhìn thấp thỏm, cùng với hành động hoảng quá buột miệng tặng cái trứng luộc của Diệp Nam Nịnh khi gặp lại mình, bèn mỉm cười thật nhẹ, nhẹ đến gần như không thể phát hiện: “Ừ.”

Diệp Nam Nịnh dè dặt quan sát vẻ mặt Đỗ Khê Nhiễm, nhưng khi đối phương nhìn qua thì cô lại lập tức cụp mắt, nhìn chằm chằm vào viên thịt trong chén.

Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy em chuyển đến chỗ này cũng là vì chị?”

Chỉ cần lần theo hướng ấy thì rất nhiều câu hỏi sẽ được giải đáp một cách dễ dàng. Trước kia chỉ nghĩ là trùng hợp, nhưng trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp đến thế. Thật sự đúng như câu nói kia, chẳng qua là có người cố ý sắp đặt mà thôi.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

“Vậy còn phòng tập thể thao?”

Diệp Nam Nịnh lại gật đầu.

Đỗ Khê Nhiễm hít một hơi thật sâu, dần phát hiện ra Diệp Nam Nịnh đã dùng đủ loại lí do để xuất hiện chung quanh cô từ lâu, mà cô lại chẳng hề hay biết.

... Không phải, cũng không hoàn toàn là chẳng hề hay biết. Khi vừa biết Diệp Nam Nịnh thích con gái thì cô đã lường đến khả năng này, nhưng lúc ấy lại bị câu trả lời của Diệp Nam Nịnh phủ định, sau đó thì không nghĩ có thể mình là người mà Diệp Nam Nịnh đặt trong lòng nữa.

Đặt trong lòng?

Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, lòng thầm dấy lên một niềm vui nhẹ, nhưng phần nhiều hơn lại là nỗi băn khoăn và bất an, không biết phải đáp lại thế nào, càng sợ sẽ phụ tấm chân tình ấy.

Cô ăn vài đũa rồi mới nói: “Vậy tiếp theo em tính làm sao?”
Diệp Nam Nịnh ngơ ngác: “Dạ? Em tính lát nữa rửa chén.”

Đỗ Khê Nhiễm nhấp môi, không nhịn được mà phì cười một tiếng.

Diệp Nam Nịnh chăm chú nhìn người trước mắt cười suốt một lúc, khóe miệng cũng khơi dậy ý cười.

Đỗ Khê Nhiễm không ngốc. Cô biết Diệp Nam Nịnh không khù khờ đến mức câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng hiểu sai, thế nên chỉ có thể là em đang cho cô một đường lui, cũng là cho bản thân đường lui.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau mà ăn xong bữa cơm. Đỗ Khê Nhiễm giúp Diệp Nam Nịnh thu dọn bát đũa, sau đó toan rời đi.

Bước đến cửa, cô lại quay đầu nhìn cái người lúc này đang rửa chén một cái. Ánh mắt hai người đúng lúc chạm nhau. Diệp Nam Nịnh đang vừa rửa chén vừa dõi theo cô rời đi.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Khê Nhiễm im lặng một lúc rồi cất giọng hỏi: “Em còn gì muốn nói nữa không?”
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ. Đã không còn sự hồi hộp lúc đầu, cô bèn bổ sung: “Hình như có một câu vẫn chưa tận mặt nói với chị. Đỗ tổng, em thích chị.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Diệp Nam Nịnh chậm rãi nở nụ cười, mi mắt cong cong: “Với cả, em có rất nhiều thời gian.”

Đỗ Khê Nhiễm ngơ ngác: “Thời gian?”

“Đúng rồi. Em có thời gian cả đời để chờ câu trả lời của chị, cũng có thời gian cả đời để yêu chị.” Diệp Nam Nịnh chân thành nói.

Trái tim Đỗ Khê Nhiễm khẽ rung động, không biết nên nói gì cho phải. Lát sau, cô mới hùng hổ xoay người bước ra ngoài: “Em mới bao lớn mà đã dám hứa lung tung chuyện cả đời. Đúng là ăn no khó tiêu mà.”

Đằng sau vang lên giọng nói thoáng ý cười của Diệp Nam Nịnh: “Đỗ tổng, lần này chị lại cùng tay cùng chân nữa rồi.”
_____________

Có ai mừng hụt hong :)))

Chưa chính thức yêu nhao đâu. Sắp tới sẽ là màn thả thính điên cuồng của bé Nịnh 🤣

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK