Edit: Alex
_____________
Ngày đầu tiên đi làm, tuyệt đại đa số mọi người trong công ty đều có mặt, chỉ số ít những đồng nghiệp quê xa quá mới xin nghỉ mấy hôm.
Cũng may công ty cũng hiểu các nhân viên sẽ không có tâm trạng làm việc sớm như thế nên ngày đầu tiên đã phát bao lì xì cho tất cả những ai trình diện, còn khao bữa xế và liên hoan ăn tối.
Nhóm của Đỗ Khê Nhiễm đã có mặt đông đủ. Suốt buổi sáng, mọi người còn chìm đắm trong không khí Tết, vừa xử lí các công việc lặt vặt vừa rôm rả nói chuyện phiếm. Hứa Hoan chê mấy đối tượng xem mắt lạ lùng. Trần Thủy Mẫn chia sẻ chuyện thú vị khi đi du lịch mùa Tết. Lão Vương thì cho mọi người xem ảnh chụp của vợ con, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Có người hỏi Diệp Nam Nịnh ăn Tết thế nào. Diệp Nam Nịnh mỉm cười đáp: "Rất vui. Là cái Tết vui nhất của em."
Hứa Hoan: "Đừng khẳng định tuyệt đối thế, lỡ sau này còn cái Tết vui hơn nữa thì sao?"
"Vậy cầu còn không được." Diệp Nam Nịnh lại cười nói. Trong lúc lơ đễnh nhìn thoáng qua văn phòng, cô thấy Đỗ Khê Nhiễm ngồi một mình trong đó, đang tập trung nhìn vào màn hình, dường như có rất nhiều việc cần xử lí.
VP khác với các cô, bình thường giờ giấc tự do hơn nhưng vẫn có việc phải làm, khách hàng sẽ kiếm bất kể thời gian. Huống hồ giờ vừa bắt đầu vào việc, Đỗ Khê Nhiễm phải nhanh chóng tính toán xem tiếp theo phải tiến hành những dự án nào để chia ra cho các cô làm.
Không biết nghĩ đến điều gì mà Diệp Nam Nịnh đặt mua ít đồ trên điện thoại.
Chiều, bữa ăn xế mà công ty khao được giao đến. Đỗ Khê Nhiễm bận đến mức không rảnh tay đi lấy, cũng chẳng có lòng dạ nào mà để ý chuyện này. Nhưng chỉ lát sau, cửa phòng cô đã bị gõ vang. Cô nói mà chẳng ngẩng đầu: "Vào đi."
"Đỗ tổng, bữa xế của chị đến rồi." Diệp Nam Nịnh bưng cà phê và bánh tart trứng pizza* bước vào.
*Là kiểu pizza mini trên đế tart á. Hình nó đây:
"Để trên bàn đi." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh đặt đồ ăn lên bàn, thoáng nhìn qua chiếc ly giữ nhiệt đã cạn nước của chị, đoạn cất tiếng nói: "Em đi rót cho chị ly nước nha."
"Ừ, cảm ơn em." Đỗ Khê Nhiễm cũng không hề khách khí. Từ sáng sớm thì cô nhóc này đã bắt đầu nói chuyện phiếm với các đồng nghiệp ở bên ngoài. Mấy người Hứa Hoan giọng oang oang, so ra thì mình thật quá thê thảm.
Mấy phút sau, Diệp Nam Nịnh quành lại, đặt ly trà nóng xuống trước mặt.
Mắt Đỗ Khê Nhiễm còn dán chặt vào màn hình, song mũi lại bị một mùi thơm thoảng qua hấp dẫn. Cô liếc sang chiếc ly một cái, chỉ thấy nước nóng đang bốc khói nghi ngút, trên mặt còn lơ lửng ít cẩu kỷ và mấy bông cúc.
"..."
Đỗ Khê Nhiễm ngước mắt, mặt không cảm xúc: "Cái gì đây?"
"Hoa cúc, cẩu kỷ."
"Đương nhiên là chị biết rồi. Chị hỏi em cái này có ý gì?" Đỗ Khê Nhiễm nheo mắt, "Chê chị già? Bảo chị nên bắt đầu dưỡng sinh à?"
"Không không, không phải chê già." Diệp Nam Nịnh lập tức lắc đầu, "Cái này để bổ gan, sáng mắt. Chị nhìn vào máy tính lâu quá rồi, phải chú ý giữ sức khỏe."
Đỗ Khê Nhiễm hừ hừ.
Diệp Nam Nịnh lại đặt món đồ trong tay xuống trước mặt Đỗ Khê Nhiễm. Đây là hai túi hoa cúc và cẩu kỷ mới mua lúc sáng. Cô dè dặt nói lời quan tâm: "Uống ít cà phê thôi, uống nhiều nước ấm."
Thấy đối phương không nói lời nào, cô lại bổ sung thêm một câu: "Đỗ tổng, chị đẹp lắm."
Đỗ Khê Nhiễm: "... Được rồi, về làm việc đi."
"Vâng. Chị nhớ uống đó nha." Diệp Nam Nịnh còn dặn thêm lần nữa mới rời đi.
Lát sau, Hứa Hoan tiến vào xác nhận công việc. Sau một lúc đơ người, cô chỉ chỉ vào cốc cà phê: "Đỗ tổng, sao chị chưa uống nữa? Không uống là nguội đó, không ngon đâu."
Đỗ Khê Nhiễm liếc cốc cà phê còn chưa đụng đến, hỏi: "Em muốn à?"
Hứa Hoan: "Nếu chị không muốn uống thì em giải quyết giúp chị cũng được, hihi."
"Cầm đi đi."
"Thật hả? Vậy chị uống gì?"
Đỗ Khê Nhiễm nhấc tay, bưng chiếc ly giữ nhiệt lên, thoáng đắc ý nói: "Cái này."
Hứa Hoan há hốc: "Từ khi nào mà chị cũng bắt đầu dưỡng sinh rồi? Không muốn làm thánh cà phê nữa à?"
Đỗ Khê Nhiễm nhấp ngụm trà nóng, vị hơi ngọt, còn có mùi hoa cúc thoang thoảng. Cô cười vui vẻ: "Ừ, còn muốn sống thêm mấy năm."
Hứa Hoan nhìn ly cà phê thứ hai trong tay, chìm sâu vào im lặng.
Hôm nay không phải tăng ca, vừa tới giờ tan làm thì mọi người đã tụm năm tụm ba đi đến chỗ liên hoan.
Diệp Nam Nịnh vừa thu dọn đồ đạc xong đã bị Hứa Hoan kéo ra ngoài: "Go go! Tụi mình đi trước giành chỗ nào."
Vì phải xử lí công việc nên Đỗ Khê Nhiễm chậm chân hơn một chút, lúc ra ngoài trùng hợp gặp mấy VP khác, thế là đi cùng nhau.
Đến khách sạn, cô đảo một vòng, thấy các thành viên trong tổ mình ngồi tại một bàn trong góc, bên cạnh Diệp Nam Nịnh còn hai chỗ trống. Cô vừa nhấc chân định đi về phía ấy thì chẳng biết từ đâu tự dưng nhảy ra hai con kỳ đà giành chỗ trước.
Hồ Giai Húc và Minh Sương ngồi xuống hai chiếc ghế trống, nhanh chóng bắt chuyện với Diệp Nam Nịnh.
"Lão Đỗ, đi thôi, bên kia còn chỗ." Lão Lý chỉ vào một bàn khác.
Đỗ Khê Nhiễm đành phải theo họ sang bàn kia, thi thoảng lại liếc xem động tĩnh bên chỗ Diệp Nam Nịnh.
Không biết Hồ Giai Húc nói gì mà Minh Sương cười rạng rỡ, Diệp Nam Nịnh cũng lộ lúm đồng tiền, ngay cả các tổ viên của cô cũng nở nụ cười, hết sức náo nhiệt.
Được đấy, liên hoan không có sếp ở bên cạnh mà còn vui như vậy. Đỗ Khê Nhiễm bực bội uống một hớp rượu.
Cười xong, Diệp Nam Nịnh lại không nhịn được mà quay đầu tìm kiếm Đỗ Khê Nhiễm. Ánh mắt cô đảo một vòng, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng người trong lòng, song lại thấy chị cầm ly, đồng nghiệp nam bên cạnh đang giúp chị rót rượu. Góc nghiêng gương mặt Đỗ Khê Nhiễm trông rất đẹp, nhưng lại đang mỉm cười với đồng nghiệp.
Diệp Nam Nịnh thấy chua chua trong lòng, bèn quay đầu lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn. Ngay lúc này, trong chén tự dưng có thêm một khúc giò. Cô đưa mắt nhìn sang Minh Sương ngồi bên cạnh.
Vừa rồi Minh Sương cũng nhìn theo tầm mắt Diệp Nam Nịnh. Cô gắp cho cô nàng một khúc thịt như có điều suy nghĩ, đồng thời thấp giọng nói: "Mai là Lễ Tình nhân, định hẹn cậu đi xem phim, có thời gian không?"
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, lạnh nhạt từ chối: "Không có."
"Tại sao? Cậu vẫn chưa từ bỏ người kia à?" Minh Sương hỏi.
Diệp Nam Nịnh vênh mặt nhìn cô nàng một cái: "Không cần phải từ bỏ. Mình thành công rồi."
Minh Sương nhướng mày như định liệu, nhỏ giọng nói: "Vậy chúc mừng nha. Mình nói rồi mà, ai cũng sẽ bị cậu thu hút."
Diệp Nam Nịnh nhấp nhấp môi, tò mò nhìn cô bạn: "Trông cậu không giống như là buồn bã."
"Vô nghĩa. Đã biết cậu có người thích rồi mà mình còn dồn hết tình cảm vào cậu à?" Minh Sương cười, gắp khúc thịt trong chén đối phương đưa vào miệng mình, "Chỉ là thử chút thôi. Nếu thành công thì hay quá, còn mà không được thì cũng không thể làm khổ bản thân. Cậu nói có phải không?"
Diệp Nam Nịnh gật đầu, không khỏi cảm thấy hâm mộ: "Cậu nghĩ thoáng thật đấy."
"Chứ chẳng lẽ sống bấy nhiêu năm cũng như không? Cậu cho rằng bao lần yêu đương của mình đều uổng phí hết à?" Minh Sương cười, "Yên tâm đi. Nếu các cậu đã xác định quan hệ rồi thì mình sẽ không theo đuổi cậu nữa. Minh Sương này, phong lưu nhưng không hạ lưu, coi thường chuyện làm kẻ thứ ba chen chân vào người khác."
Diệp Nam Nịnh cũng cười. Thật ra cô rất thích tính cách dạn dĩ của Minh Sương, đó là kiểu cô hâm mộ. Chỉ là lúc trước Minh Sương cứ hay bày tỏ tình cảm nên cô không thể không giữ khoảng cách. Giờ thẳng thừng hết rồi lại trở thành bạn bè thật sự.
Hơn nữa, vì xu hướng tính dụ.c nên cô rất hiếm khi nhắc về nó với ai. Lần đầu tiên thú thật với người khác chính là lần với Ngô Vũ Hồng kia, từ đó về sau không dám tùy tiện bộc lộ nữa. Mà Minh Sương thì đã nhìn ra từ lâu, cũng miễn cho cô rất nhiều phiền phức. Cuối cùng cũng tìm được người tâm sự về đề tài khó nói này.
"Vậy sắp tới cậu tính sao?" Diệp Nam Nịnh hỏi.
"Cái gì mà tính sao?" Minh Sương đáp một cách bình thản, "Đương nhiên là tiếp tục làm việc rồi, có điều mình sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm mỹ nhân. Dù sao trên đời này đâu phải chỉ có mỗi một mỹ nhân là cậu."
Diệp Nam Nịnh cười nói: "Phải. Vậy mình chúc trước cho cậu sớm ngày ôm được mỹ nhân về."
"Đa tạ."
Minh Sương nâng ly rượu, hai người ăn ý cụng ly.
Cảnh tượng ấy bị Đỗ Khê Nhiễm bắt gặp. Mặt cô đen hẳn một tông, bực bội xử đồ ăn.
Đồng nghiệp nói: "Lão Đỗ à, cô có nhiều tâm sự lắm đúng không?"
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt: "Hả?"
"Cô sắp ăn sạch đĩa đậu phộng trước mặt rồi kìa."
"..."
Đỗ Khê Nhiễm xấu hổ uống rượu, sau đó đứng dậy nói: "Tôi đi toilet cái."
"Tôi ra ngoài chung với cô. Tôi đi hút điếu thuốc." Đồng nghiệp nói.
Đến khi Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn lén Đỗ Khê Nhiễm thêm lần nữa thì thứ cô thấy chính là chị và đồng nghiệp nam vừa rót rượu ban nãy cùng nhau rời khỏi phòng. Cô thoáng chút hoang mang lẫn lo lắng.
"Sao vậy? Ghen rồi à?" Bên tai vang lên một giọng trêu ghẹo.
Diệp Nam Nịnh giật mình, hốt hoảng nhìn về phía Minh Sương. Vừa mới mang bộ mặt nghiêm túc vào thì lại chợt nghĩ chắc chắn đối phương đã thấy được điệu bộ ban nãy của mình rồi, thế là dứt khoát không ngụy trang nữa mà hỏi như thử: "Ghen vì ai cơ?"
"Còn ai vào đây nữa? Đỗ tổng đấy thôi." Minh Sương hạ giọng nói.
"Sao cậu biết vậy?" Diệp Nam Nịnh kinh ngạc hỏi. Cô tự nhận là bình thường mình đâu có biểu hiện rõ lắm, ngay cả mấy người Hứa Hoan và Hồ Giai Húc cũng không phát hiện có gì bất thường cơ mà.
Minh Sương vươn hai ngón tay chỉ vào mắt mình, cười nói: "Cậu nghĩ cái này để làm cảnh thôi hả?"
Diệp Nam Nịnh im lặng giây lát rồi kinh ngạc cảm thán: "Mắt cậu tinh thật đấy."
"Vậy cậu cưa đổ khi nào?" Minh Sương dò hỏi.
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ một chốc rồi nhìn cô bạn bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Minh Sương lập tức đảm bảo: "Cậu yên tâm đi, mình không để lộ đâu. Hai ta đâu có cạnh tranh gì nhau, mình cũng không thèm dùng mấy chuyện này đi kiếm lợi cho bản thân. Công việc này ấy, mình chỉ làm để kiếm ít tiền tiêu vặt thôi."
Giọng điệu rất ngông, nhưng Diệp Nam Nịnh lại cảm thấy yên tâm. Cô cũng khó kiềm được ý muốn chia sẻ niềm vui, bèn che miệng, nhỏ giọng nói: "Lúc Tết."
"Thế chẳng phải mới mấy hôm nay thôi sao?" Minh Sương hỏi, "Rốt cuộc chuyện của hai người là thế nào?"
Diệp Nam Nịnh đảo mắt một vòng, phát hiện mọi người trên bàn đều đang tụm hai, tụm ba nói chuyện với nhau, không ai chú ý đến các cô, bấy giờ mới nhỏ giọng giải thích ngọn nguồn, đương nhiên cũng lược đi kha khá chi tiết.
Khi Đỗ Khê Nhiễm trở lại phòng bao thì cảnh cô chứng kiến chính là hai người này chụm đầu vào nhau, không biết đang nói gì. Miệng Diệp Nam Nịnh khi mở khi đóng, mà Minh Sương thì lại chăm chú lắng nghe, thi thoảng còn nở nụ cười.
Cô chưa từng thấy Diệp Nam Nịnh chủ động nói chuyện với ai nhiều thế cả, cho dù là đi cùng Hồ Giai Húc thì quá nửa cũng là Hồ Giai Húc luôn mồm bô lô ba la.
Đỗ Khê Nhiễm bực bội ăn thêm mấy hạt đậu phộng.
"Không ngờ thuyền của hai người cũng thú vị lắm nha." Nghe xong sơ lược câu chuyện, Minh Sương cười cười.
Diệp Nam NỊnh cũng cười ngại ngùng, tiếp tục câu có câu không trò chuyện cùng nhau, mãi đến khi ăn hết bữa tiệc.
Tiệc kết thúc, có người lục tục rời đi. Diệp Nam Nịnh đi theo cả bàn ra ngoài.
Hồ Giai Húc oán giận nói: "Tiểu Diệp, cậu nói chuyện với Minh Sương suốt cả đêm. Có phải hai người muốn cô lập mình không?"
Diệp Nam Nịnh: "Mình đâu có."
Minh Sương: "Không phải cậu cũng nói chuyện say sưa với Hứa Hoan à?"
Hồ Giai Húc cười ha ha. Bình thường ở công ty, cô và Hứa Hoan chỉ là quan hệ xã giao, vừa rồi ngồi gần nhau mới phát hiện thế mà lại có khá nhiều đề tài chung, sơ sẩy cái là nói quên trời đất.
"Không nói nữa, xe mình gọi đến rồi." Hồ Giai Húc chào tạm biệt hai người rồi chạy ra mép đường.
"Cậu về bằng gì?" Minh Sương nhìn sang Diệp Nam Nịnh.
Đương nhiên là Diệp Nam Nịnh muốn về chung với Đỗ Khê Nhiễm, nhưng lúc các cô ra thì Đỗ Khê Nhiễm còn đang uống rượu cùng các đồng nghiệp, cô đành phải đợi ở đây.
"Hai ta thuận đường này, có cần cho cậu quá giang không?" Minh Sương hỏi.
Diệp Nam Nịnh vừa định từ chối thì đột nhiên cổ tay cảm thấy hơi trĩu nặng, có người túm lấy cô.
Cô nghiêng đầu nhìn sang bên, thấy Đỗ Khê Nhiễm tự dưng xuất hiện ngay phía sau, đang nhìn chằm chằm vào Minh Sương với ánh mắt sắc bén, giọng điệu cũng không thể xem là thân thiện: "Không cần. Em ấy về cùng tôi."
Minh Sương nhìn qua nhìn lại giữa hai người một cách đầy ẩn ý, sau đó cười xấu xa: "Vậy cũng phải xem ý của Nam Nịnh sao đã. Lỡ đâu cậu ấy muốn về cùng tôi thì sao?"
Đỗ Khê Nhiễm cau mày. Nghe cách gọi quen thuộc mà thân mật của đối phương, đốm lửa trong lòng cô lại chợt bùng lên. Cô quay đầu hỏi: "Nam Nịnh, em muốn về với ai?"
Diệp Nam Nịnh: Aaaaa Đỗ tổng gọi mình là Nam Nịnh, nghe hay quá à uhuhu.
"Đương nhiên là em về với chị." Diệp Nam Nịnh lập tức nhìn sang, mắt sáng rỡ, cũng xua tan chút khó chịu le lói trong lòng Đỗ Khê Nhiễm.
"Nghe thấy chưa? Em ấy muốn về với tôi." Đỗ Khê Nhiễm đắc ý liếc Minh Sương một cái, sau đó kéo người trong lòng đi mấy bước. Tay cô trượt xuống, nắm lấy bàn tay cô nàng một cách dễ dàng.
Diệp Nam Nịnh nhẹ bước theo sau, quay đầu nhìn Minh Sương, thấy đối phương đang làm khẩu hình với mình: Khỏi cần cảm ơn.
Diệp Nam Nịnh chợt vỡ lẽ, bèn cười vẫy tay với cô bạn, ngay sau đó đã bị Đỗ Khê Nhiễm kéo tay về.
"Lo nhìn đường đi. Đằng sau có gì đẹp đâu, nhìn đằng trước kìa."
"Vâng." Diệp Nam Nịnh cười nhìn về phía trước. Ánh đèn đường chiếu rọi khiến bóng hai người kéo thật dài, sau đó giao lấy nhau.
"Giờ em không được thích Minh Sương đâu. Em là người của chị rồi, biết chưa?" Đỗ Khê Nhiễm nghiêm túc nói.
"Trước giờ em đâu có thích cậu ấy. Đỗ tổng, hình như chị uống say rồi."
"Chị không có."
"Nhưng mà chị đang kéo em đi vào bãi cỏ. Chị sắp đâm vô gốc cây rồi kìa."
"..."
_____________