CHƯƠNG 110
Giản Nghệ Hân vất vả lắm mới xin được Facebook của Mộ Long, cô hài lòng kết bạn với anh ta, trên mặt không che giấu được vẻ phấn khích: “Anh là sinh viên Học viện Mỹ thuật á? Nghe nói trường đó khó vào lắm, tôi…”
“Mợ chủ.”
Giản Nghệ Hân kéo cánh tay Mộ Long đáng thương nghĩ cách làm sao để anh ta dạy mình một chút. Vừa nãy cô đã nhìn thấy rồi, tài năng vẽ của Mộ Long vô cùng rõ ràng, vẽ tranh đường phố ở đây thật sự quá lãng phí.
Nếu có thể lừa anh ta dạy mình, à không, người học hành đàng hoàng sao lại gọi là lừa được?
Giản Nghệ Hân đã sắp thuyết phục được Mộ Long, ai ngờ tự nhiên trợ lý Chu lại nhảy ragiữa chừng.
Cô lập tức quét ánh mắc sắc bén qua, trợ lý Chu sợ hãi rùng mình.
“À… mợ chủ à, tổng giám đốc nói nên về thôi, đừng quên… thứ cô muốn.” Trợ lý Chu nói một cách dè dặt.
Lâm Thế Kiệt đáng chết!
Ngoài việc đe doạ tôi bằng mặt dây chuyền ngọc, anh còn biết làm gì nữa?
Nhưng nhân lúc Giản Nghệ Hân lơ là, Mộ Long đã cấm bảng vẻ lên và bỏ chạy, Giản Nghệ Hân chỉ đành u oán, buồn bực theo trợ lý Chu về.
Nhưng Lâm Thế Kiệt lại luôn bận rộn làm việc, còn cô thì nhàn rỗi chán muốn chết.
Cô thật sự muốn nhờ người đàn ông kia dạy mình vẽ… Giản Nghệ Hân nghĩ vậy rồi bất lực lấy tay chống cằm. Lâm Thế Kiệt cần tham gia cuộc họp ban giám đốc nên đã ra ngoài hai tiếng, cô đã lướt Facobook hết một lượt rồi, chán đến mức người sắp mốc rồi.
“Ung ung ung…”
Tiếng rung của điện thoại vang lên bất chợt khiến Giản Nghệ Hân giật nảy mình, cơn buồn ngủ cũng tan biến, cô dỏng tai lên nghe thì phát hiện âm thanh phát ra từ trên bàn làm việc của Lâm Thế Kiệt.
Ấy?
Sao anh không mang điện thoại?
Giản Nghệ Hân cầm điện thoại lên định chờ đối phương cúp máy, nhưng nghĩ lại cảm thấy người nào có số điện thoại của Lâm Thế Kiệt thì thường là có chuyện rất quan trọng. Lỡ như là đối tác kinh doanh thì sao? Có phải cô nên nghe không?
Đúng lúc này người đó lại gọi lại, Giản Nghệ Hân do dự một lúc rồi vẫn nghe máy.
“Tổng giám đốc, tôi đã tra ra điều anh bảo chúng tôi tra rồi. Đúng là năm đó Giản Nghệ Hân và bà cô ấy cùng xuất hiện, chúng ta hỏi thăm những người gần đó, nghe nói bà cô ấy rất kín miệng, không bao giờ nói chuyện quá khứ. Tôi nghĩ lai lịch của Giản Nghệ Hân đúng là có vấn đề.”
“…”
“Tổng giám đốc, anh có đang nghe không? Chúng tôi tìm được hàng xóm trước đây của cô ấy, có lẽ có thể tìm được ảnh của bà Giản Nghệ Hân, sau đó tiến hành điều tra thêm…”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam xa lạ, Giản Nghệ Hân nghe anh ta nói xong mà da gà nổi hết lên.
Cô đờ đẫn cầm điện thoại, thậm chí quên cả trả lời.
Đối phương “alo” vài tiếng, có lẽ là đang thắc mắc tại sao người ở đầu dây bên kia không trả lời, vì thế một lát sau anh ta cúp máy. Giản Nghệ Hân cầm điện thoại, toàn thân khẽ run.
Nhất thời cô không biết nên khóc hay nên cười.
Ha?
Danh Sách Chương: