CHƯƠNG 24
“Đến phòng làm việc của ông nội ở tầng hai chờ tôi, ở đó buổi tối không có người, cũng không có ai nghi ngờ chúng ta, tôi đi báo với Lâm Thế Kiệt một tiếng rồi đến tìm cậu. Nhớ đừng bật đèn.”
Rượu vào to gan, Lâm Thích Phi lập tức đồng ý, vội vàng lên lầu.
Giản Nghệ Hân nở nụ cười giảo hoạt, lát nữa ông cụ đi bộ về chắc chắn sẽ vào phòng làm việc để viết “Lan Đình Tập Tự” cho cô, đến lúc đó đảm bảo tên háo sắc to gan kia sẽ coi ông nội là cô, làm ra trò cười lớn, cô muốn xem anh ta xử lý thế nào!
Sau khi Lâm Thích Phi đi, Giản Nghệ Hân đứng trong hành lang mờ tối, nhìn về phòng khách.
Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, hình như Lâm Hàn Tình đang nín thở nghe động tĩnh bên này, chắc là đang chờ cô và Lâm Thích Phi lửa gần rơm bốc cháy, sau đó đưa Lâm Thế Kiệt tới bắt gian tại trận.
Nhưng điều khiến Giản Nghệ Hân không hiểu là tại sao mặt Lâm Thế Kiệt cũng đỏ vậy?
Giản Nghệ Hân bỗng nhớ ra lúc ăn cơm ông cụ đã rót cho Lâm Thế Kiệt mấy ly rượu củ mài nhung hươu, nghe nói có tác dụng bổ thận tráng dương, xem ra lúc này men rượu đã ngấm.
Dù sao Giản Nghệ Hân vẫn là một cô gái, cô đang nghĩ rượu nhung hươu sẽ khiến Lâm Thế Kiệt không cầm cự được, lo lắng anh và Lâm Hàn Tình ở riêng một mình sẽ bị Lâm Hàn Tình quyến rũ, vì thế cô rất sốt ruột.
Đúng lúc này chú Trương đi qua, Giản Nghệ Hân vội kéo chú ấy lại, xấu hổ hỏi: “Chú Trương, tối nay cháu với Thế Kiệt ở phòng nào ạ?”
Chú Trương vừa nghe cậu chủ và mợ chủ không đi nữa thì rất vui, bèn nói cậu chủ có phòng riêng ở hướng Đông lầu hai, chú ấy đã cho người chuẩn bị chăn gối hết rồi.
Giản Nghệ Hân cảm ơn chú Trương, chờ chú ấy đi, cô đứng trên cầu thang, gửi tin nhắn cho Lâm Thế Kiệt.
“Tôi đang ở phòng ngủ của anh, mau lên đây đi.”
Dưới tác dụng của rượu nhung hươu, người Lâm Thế Kiệt nóng ran khó chịu, trong đầu toàn là hình ảnh tối hôm trước Giản Nghệ Hân tắm trong bồn tắm của mình, anh cảm thấy toàn thân căng trướng, máu trong người dường như đang chảy ngược.
Tin nhắn này tựa như tin nhắn cứu mạng anh.
Khiến cho máu đang chảy ngược trong anh cuối cùng cũng được dễ chịu, bốc lên hừng hực trong người.
Lâm Hàn Tình thấy Lâm Thế Kiệt muốn đi thì lập tức kéo bàn tay to ấm áp của anh lại.
“Anh Thế Kiệt, anh đi đâu vậy? Nghệ Hân vẫn chưa lấy chén trà về mà…”
“Tôi hơi chóng mặt, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lâm Hàn Tình vội vàng đứng lên, ôm eo Lâm Thế Kiệt: “Vậy em đi cùng anh…”
Lâm Thế Kiệt đã hơi say, đầu óc hơi mơ màng, anh cảm thấy khá khó chịu và chán ghét trước việc Lâm Hàn Tình chủ động ôm mình thế này.
Anh đẩy cô ta ra không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Hàn Tình, tôi luôn coi cô là em gái, cô nên biết rõ điều này.”
Lâm Hàn Tình ngã ngồi trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ hung dữ lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt mà sợ hãi, cô ta chưa thấy anh như thế bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cô ta nghi ngờ quyết sách của mẹ, lỡ như cưỡng ép Lâm Thế Kiệt thêm nữa rồi anh sẽ hoàn toàn ghét cô ta thì sao?
Dù sao Lâm Thích Phi và Giản Nghệ Hân chắc chắn đã đang diễn kịch xuân rồi, chỉ chờ lát nữa cô ta đi bắt gian là mục đích sẽ đạt được.
Danh Sách Chương: